Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Con Nuôi Không Nghĩ Tranh Giành.

Tất cả đều quay lưng với cậu.

Là một người có tính cách ôn hòa dịu ngoan lại biết yên phận, cuộc sống của Tô Hoài trước nay vô cùng bình dị giản đơn.

Người không thích cậu cho dù ngứa mắt cậu vì một lý do chẳng hiểu gì đó cũng sẽ không nói nặng với cậu. Bạn bè, thân nhân lại càng không nói đến.

Chẳng biết từ bao giờ thế giới xung quanh Tô Hoài đều thay đổi.

"Tô Hoài, là con nhét đinh vào giày múa của tiểu Hàm phải không?"

Tô Hoài im lặng, không nói gì, mắt nhìn xa xăm.

Người bên kia điện thoại không nghe thấy cậu trả lời thì nổi giận.

"Tô Hoài, mày có nghe tao nói hay không!?"

"...Ba, dù con nói không phải con làm thì ba cũng không tin con đúng không?"

Tô Hoài thều thào hỏi.

Thật ra cậu đã sớm biết đáp án.

"Không phải mày thì là ai..."

Tô Hoài còn chưa nghe người bên kia nói hết đã cúp máy.

Mệt mỏi, cậu đã quá mệt mỏi rồi. Cậu đã nghe đủ rồi... Tô Hoài cười chua chát, cảm giác từ đỉnh thiên nhai rớt xuống đáy vực là gì cậu rốt cuộc đã hiểu rồi. Chỉ là cậu vẫn không hiểu được vì sao lại đến nước này, gần hai mươi năm suông sẻ cậu vẫn luôn cho rằng mình chính là trung tâm của họ... Kết quả thì sao... Không chịu nổi một kích.

Không muốn nghe điện thoại từ những người được xem là thân nhân đời này của mình nữa Tô Hoài tắt nguồn, mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi góc nhỏ không người của nhà văn hóa nghệ thuật trung tâm H thành.

Tô Hoài lặng lẽ đi trên hành lang quen thuộc. Từ năm ba tuổi cậu đã bắt đầu học múa bale, mỗi ngày trừ trường học và nhà thì đây là nơi cậu ở lại nhiều nhất, đương nhiên đường đi nước bước ở đây cậu đều rõ ràng. Rõ ràng đến mức hành lang có bao nhiêu viên gạch cậu đều biết. Cậu chỉ thiếu nước nhảy múa mỗi khi đi trên nó, lần nào bước chân cũng bay bổng như đi trên mây.

Có thể bây giờ mỗi bước lại giống như đeo chì, nặng nề, mệt mỏi.

Nhưng dù cậu không muốn cỡ nào cũng dần đi đến đích. Đó vốn là nơi cậu quen thuộc nhất, thích nhất mà...

Tô Hoài dừng lại trước cửa phòng tập múa của tòa nhà, còn chưa kịp bước vào phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có một người nắm vai cậu kéo ngược về sau. Lực đạo đó khiến cậu loạng choạng mém ngã.

Còn chưa đứng vững bên tai đã nổ tung rồi.

"Hoài Hoài, sao em lại làm vậy!?"

Tô Hoài lảo đảo dựa lên tường bên cạnh, ôm vai bị nắm có hơi đau chết lặng nhìn người vừa đến đã bạo lực chất vấn cậu, Khương Minh Chí.

Có thể Khương Minh Chí cũng nhận ra mình đã quá đáng, sắc mặt dịu lại. Nhưng giống như nghĩ đến gì đó, biểu tình lại trở nên khó coi: "Hoài Hoài, tội gì em phải làm vậy?"

"Em biết cho dù có tiểu Hàm thì chú dì vẫn thương em mà."

"Tiểu Hàm lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm đáng thương như vậy cũng chưa từng nói gì, nói cho cùng là em chiếm chỗ của em ấy, em!... Em vẫn luôn là một cậu bé đáng yêu, sao em lại..."

Khương Minh Chí càng nói giọng càng nhuốm đầy đau khổ, bất lực, buồn bã.

Cứ như Tô Hoài tội ác tày trời.

Có lẽ vậy đi...

Mặc dù trong lòng Tô Hoài Khương Minh Chí so với cha mẹ Tô càng chiếm vị trí quan trọng, nhưng có thể là trước đó đã trải qua đả kích từ cha mẹ Tô, bây giờ đối mặt với sự chỉ trích đầy thất vọng của Khương Minh Chí cậu càng chết lặng, không muốn nói gì nữa.

Trong lúc họ giằng co ở đây người bên trong phòng múa cũng đã phát hiện ra. Bọn họ giống như Khương Minh Chí, bắt đầu chỉ trỏ cậu không ngừng.

"Không ngờ Tô Hoài lại làm vậy."

"Tội gì chứ, đã vô công chiếm chỗ của chính chủ nhiều năm như vậy còn muốn gì nữa, đến mức không dung được Tô Hàm."

"Đúng vậy. Thế mà trước giờ tôi cứ tưởng cậu ta tốt lắm."

"Chi nhân chi diện bất chi tâm."

"Tội nghiệp Tô Hàm."

Những âm thanh đó dù nhỏ nhưng ở trong không gian rộng lớn của phòng tập múa lại chuẩn xác vọng vào trong tai cậu không sót chữ nào. Câu câu đều như đang lóc thịt cậu, khiến mặt Tô Hoài tái nhợt.

Nhưng như thế vẫn chưa xong.

Tô Hoài nhận thấy có một ánh mắt quen thuộc lẫn trong đám người nhìn mình nên bất giác quay đầu nhìn lại, sau đó cậu nhìn thấy người bạn duy nhất của cậu Giang Diệu. Có điều cậu ta chỉ đứng ở đó, dùng ánh mắt giống hệt người xung quanh lại không khác gì lăng trì xử tử đối với Tô Hoài. Cậu cứ tưởng đó là người bạn thân rất thân của mình... Thế nhưng cậu ta cũng không tin mình...

Thì ra từ khi Tô Hàm trở về, thế giới quanh cậu đã không còn chốn cho cậu dung thân...

Khi ánh mắt hai người đụng vào nhau, Giang Diệu cúi đầu, Tô Hoài cũng quay mặt đi, đối diện với Khương Minh Chí đang khổ sở ảo não vì cậu không chịu tỉnh ra, không ngừng làm điều sai trái, có lỗi với đứa con thật sự của nhà họ Tô.

Cứ như việc cậu không phải con ruột của họ thì đã định sẵn là sẽ chẳng ai tin cậu cả.

Là vậy sao...

Tô Hoài giống như hiểu rõ mà ánh mắt thấu triệt, bớt đi chút chết lặng mang theo đau đớn âm ỉ.

"Hoài Hoài..."

"Cho nên anh cũng tin rằng là tôi hãm hại Tô Hàm?"

Tô Hoài bình tĩnh cắt ngang, hỏi xong thì im lặng nhìn Khương Minh Chí.

Khương Minh Chí khựng lại, vẻ mặt có hơi thay đổi.

Nhưng anh ta mím mím môi, lại không nói lời nào.

Điều đó có ý nghĩa gì, Tô Hoài hiểu cả.

Tô Hoài cúi đầu cười giễu một tiếng.

Mười năm, cậu quen biết Khương Minh Chí mười năm, lại không bằng Tô Hàm chỉ vừa trở về nửa năm. Cậu cứ tưởng giữa bọn họ là...

Còn gì để nói nữa đâu.

"Được, tôi hiểu rồi."

Cậu phải đi thôi.

Tô Hoài buông ra một câu này rồi rời đi, bước thẳng qua người Khương Minh Chí, lại càng không đi vào thánh địa mà cậu vẫn luôn hướng tới.

Có lẽ hành lang vắng vẻ phía xa kia mới thích hợp với cậu.

"Em nói gì vậy Hoài Hoài... Hoài Hoài! Em đi đâu vậy!"

Tô Hoài không nghe, từ đi thành chạy.

Từ tiếng bước chân phía sau Tô Hoài biết Khương Minh Chí có đuổi theo, nhưng cũng chỉ vài bước rồi ngừng.

Lòng Tô Hoài lúc này dường như đã trở nên phẳng lặng, chẳng nghĩ gì nữa.

Lại chẳng có thứ gì đủ để lay động được, cho dù là sự giễu cợt nhất.

Cậu vốn chẳng hề muốn tranh giành với Tô Hàm...

Cậu nhanh chóng chạy ra nhà văn hóa, bắt xe trở về phòng trọ của mình gần đó.

Từ lúc Tô Hàm trở về thì cậu liền trở thành đồ thừa, từ ở trong ngôi nhà lớn dần dần biến tướng thành chuyển ra ngoài ở, chỉ vì cái gọi là vẹn toàn cho áy náy của đôi cha mẹ đã lạc mất con nhiều năm.

May mà vậy...

Có thể từ khoảnh khắc Tô Hàm trở về là cậu đã biết cậu không thể ở lại ngôi nhà đó nữa.

Công dưỡng dục gần hai mươi năm giống như là bồi thường xứng đáng nhất dành cho cậu rồi.

Cậu liền không có quyền đòi hỏi gì thêm nữa.

Có thể nếu còn có một thứ thôi, một người đứng về phía cậu thì Tô Hoài cũng sẽ cố hết sức mà đấu tranh. Thế nhưng đổi lại chỉ toàn là giễu cợt, sự coi trọng của cậu với họ giống như một trò cười, đang cười thẳng vào mặt cậu rằng đừng ảo tưởng nữa.

Không một người cần cậu đấu tranh vì họ...

Nếu họ đã không cần cậu nữa vậy thì... Cậu đi.

Có lẽ họ đúng, cậu đã nhận đủ bồi thường, đừng tham lam hơn nữa.

Tô Hoài im lặng xếp quần áo vào chiếc vali nhỏ cậu xách từ nhà họ Tô ra. Cũng chẳng có gì nhiều nhặn, lúc cậu đi chỉ mang những thứ cần thiết.

Khi đó cậu nghĩ gì?

Nghĩ rằng trong ngôi nhà đó vẫn còn chỗ cho mình. Cậu vẫn còn nơi để về.

Tô Hoài cười thảm thiết.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc, cậu ngẩng đầu rồi lại cúi đầu lẳng lặng sắp xếp đồ đạc. Cậu mang theo quần áo và những vật dụng cần thiết của mình, cùng... Một đôi giày múa bale.

Năm đó khi được cha mẹ Tô mang về cậu đã bắt đầu học múa. Là vì cha mẹ Tô muốn cậu học, mặc dù không phải rất có năng khiếu cũng như yêu thích nhưng cậu vẫn cố gắng học, vì lấy lòng bọn họ. Lúc đó cậu không hiểu, nhưng bây giờ cậu hiểu rồi. Là vì con ruột của họ thích bale, còn chưa kịp học đã bị lạc mất... Tuy rằng xuất phát điểm ban đầu không phải là ý của cậu nhưng dù gì cậu cũng đã tiếp xúc với nó nhiều năm như vậy, làm sao không có tình cảm.

Coi như lưu giữ lại một kỹ niệm đi.

Dọn dẹp cũng chỉ mất nửa tiếng, cậu lẳng lặng kéo vali rời đi.

Tô Hoài bắt xe thẳng đến trạm xe lửa, rồi lại hoang mang nhìn dòng người ngược xuôi phát hiện mình không biết phải đi đâu bây giờ.

Đi đâu mới có thể vứt bỏ hết thảy, trả lại cho chính chủ.

Tô Hoài ngồi ở trạm nửa buổi sau đó nhắn cho cha mẹ Tô một tin rồi tháo sim vứt đi, sau đó bước lên một chiếc tàu hỏa không biết chạy về đâu.

Đến đâu hay đến đó vậy.

...

Nửa tháng sau, tại một vùng quê xa xôi nằm ở phía nam đất nước.

Tô Hoài vừa mới ra khỏi cửa đã đụng phải bác hàng xóm. Trên tay bác ấy cầm một con cá trắm to hơn nửa ký.

"Tiểu Hoài, cầm con cá về ăn đi con."

"Không được, con không thể nhận đâu ạ."

Tô Hoài lập tức xua tay. Đừng đùa, làm sao cậu nhận được!

Sợ bác ấy cứ cố nhét cho mình, Tô Hoài vừa chạy vừa nói: "Bác giữ lại mà bồi bổ cho cháu trai đi ạ!"

"Ấy cái thằng bé này!"

Bác Lý cầm con cá, buồn cười nhìn Tô Hoài chạy mất dạng mà không biết làm sao.

Lại nói, cũng không phải tự dưng bác Lý lại nhiệt tình với cậu như vậy.

Thời điểm lên xe lửa Tô Hoài không hề có mục tiêu về điểm đến của mình lúc này. Cậu ở trên xe lửa hơn một ngày, đến khi xe lửa dừng hẳn mới biết bản thân đang ở phía nam đất nước. Nhìn bạt ngàn ruộng đồng xanh ngát phía xa, cậu nghĩ đến cũng đến rồi, nơi này lại cho cậu cảm giác rất tốt nên cậu quyết định ở lại. Có thể là cậu đã lạc quan quá sớm, cậu kéo vali đi hơn cây số trên con đường đất đơn sơ vẫn không giải quyết được vấn đề nhà ở. Chính trong lúc đó cậu vô tình nhìn thấy cháu trai mới học lớp năm của bác Lý ngã xuống mương nước.

Nước ở dưới mương tuy không sâu nhưng cũng ngập qua đầu thằng bé ốm o gầy còi vì sinh thiếu tháng nên chậm phát triển hơn những đứa trẻ khác. Tô Hoài không nói hai lời nhảy xuống cứu nó lên.

Từ sự việc đó mà Tô Hoài thuận lý thành chương được người ở đây chấp nhận rồi giúp đỡ cậu tìm nhà ở lại.

Người dân quê thật thà, chân chất lại có lòng biết ơn, dù nhà cũng chẳng giàu có nhưng mỗi khi có đồ ngon đều mang đến cho cậu. Tô Hoài có thể nhận nhưng không thể nhận mãi được.

Chớp mắt Tô Hoài đã ở đây được nửa tháng.

Sau khi từ biệt bác Lý Tô Hoài chạy thẳng một mạch ra ruộng, gặp cô bác nào đang làm việc thì giúp đỡ. Mỗi lần như vậy cậu sẽ được một ít lương thực về tiếp tế cho bữa cơm hằng ngày.

Cũng là do bây giờ rau củ cậu trồng còn chưa ăn được.

Lại nói căn nhà cậu đang ở là cậu thuê lại của một hộ gia đình đã chuyển lên thành phố sống. Bây giờ bỏ không nhưng nếu không có bác Lý giúp đỡ liên lạc thì cậu cũng chẳng biết tìm chủ hộ đâu mà thuê. Với cả chưa chắc người ta đã cho cậu thuê.

Tiền thuê một tháng chỉ có mấy trăm, một căn nhà hai gian cũng khá đơn sơ, được cái có một mảnh vườn có thể trồng trọt. Tô Hoài không chút lấn cấn rửa tay gác kiếm làm một người dân thôn quê trồng rau nuôi gà sống qua ngày.

Đương lúc cậu giúp một bà bác nhổ ớt thì nghe vài bác gái tám chuyện với nhau.

"Này, bà nhìn thấy cháu trai trưởng thôn chưa?"

Cháu trai trưởng thôn là như vậy sao.

"Cháu trai trưởng thôn? Bà nói ai?"

"Chính là thằng bé nhà lão đại đó."

"Là nó à, không phải nó đang du học ở nước ngoài rồi ư."

"Bà này chẳng nhanh nhạy gì cả. Thằng nhỏ về rồi."

"Nghe đâu nó ở nước ngoài cũng là học nông nghiệp đó. Bây giờ về đây nối nghiệp trưởng thôn."

"Mấy đứa nhỏ đó sẽ chịu về nông thôn sống ư?"

Thấy sao cũng không thực tế.

Tô Hoài cũng cảm thấy vậy.

Rốt cuộc thì đã có thanh niên nào thích sống ở nông thôn đâu. Cho dù người thanh niên kia học về nông nghiệp thì anh ta vẫn có thể làm việc trong thành phố lớn được. Không phải cứ học nông nghiệp thì phải về làm ruộng, điều này Tô Hoài biết rõ.

Thế nhưng người thanh niên kia thật sự đã làm vậy.

Lần đầu tiên Tô Hoài gặp Hứa Nghiêu là lúc cậu đang loay hoay với cái gùi đầy ấp bí đỏ.

Một gùi bí đỏ cao gần một mét, vừa nặng vừa cồng kềnh. Với người làm nông thì nó quả thật không hề gì, đáng nói ở đây là Tô Hoài vốn không phải đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, đã vậy tay chân còn nhỏ. Bảo cậu nhảy múa thì được cứ làm việc nặng thì rõ là quá sức. Tuy rằng Tô Hoài không hề than phiền khi bắt đầu sống cuộc sống thế này nhưng có những việc không phải chỉ muốn là được.

Trước tiên đem gùi tre đặt ở vị trí cao hơn, Tô Hoài ngồi chòm hỏm xuống đeo hai quai gùi lên.

"Hây do!"

Tô Hoài đầy nhiệt huyết hô lên một tiếng, mạnh mẽ nhất bổng chiếc gùi nặng hơn hai mươi ký.

Khí thế thì dữ dằn nhưng thực tế lại khác.

Tô Hoài vừa nhấc bổng được chiếc gùi lên thì bỗng loạng choạng muốn ngã dúi qua một bên.

Mắt thấy muốn cắm mặt xuống ruộng thì một lực kéo mạnh mẽ đem cậu giữ lại.

Tô Hoài hoảng hốt choáng váng, mãi một đỗi mà vẫn chưa hoàn hồn từ trong sợ hãi.

"Này, cậu không sao chứ?"

Nghe âm thanh trầm thấp đến nổi khiến lỗ tai ngứa ngấy này Tô Hoài bất giác quay mặt qua.

Chạm đến là một khuôn mặt điển trai nam tính nhưng có vẻ khá lạnh nhạt, Tô Hoài giật mình thật khẽ, đến khi đụng phải ánh mắt của đối phương mới lắp bắp nói: "Không, tôi không sao."

"Cảm ơn anh."

Hứa Nghiêu nhìn cậu thật sâu, như đang phán đoán lời cậu nói có thật hay không, sau đó mới khẽ buông tay ra.

Đã đứng vững được rồi, Tô Hoài nắm chặt quai gùi, lần nữa nói: "May mà có anh."

Hứa Nghiêu lắc đầu, nhưng nói: "Trông cậu không giống người quen làm việc nặng."

Lời này của anh có vẻ nói giảm nói tránh rồi.

Chưa nói đến khổ người, bởi vì quanh năm múa may nên xương cốt của Tô Hoài thon gọn, thiên gầy, da dẻ lại trắng trẻo, mặt hoa da phấn, cứ như một thư sinh thời cổ đại chỉ biết đọc sách viết chữ, hoàn toàn không phải người làm việc nhà nông.

Kiểu người như Tô Hoài Hứa Nghiêu nhìn thấy nhiều, nhưng là ở thành phố.

Tô Hoài bị anh hỏi như vậy thì hơi ngượng. Có thể nhắc đến việc này thì không tránh khỏi nhớ tới chuyện không vui, mặc dù Tô Hoài không để bụng nhưng cũng không biết phải nói sao với anh.

Nếu Hứa Nghiêu là một người xa lạ thì cậu chẳng cần phải xoắn xuýt. Vấn đề là anh vừa mới giúp cậu. Tô Hoài đành luống cuống lựa lời một hồi mới nói: "Việc gì cũng phải tiếp xúc qua thì mới biết bản thân có khả năng hay không mà."

"Tôi có thể làm quen dần."

Hứa Nghiêu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu trai, quyết định không tìm tòi đến cùng mà bẻ lái: "Cậu muốn mang nó đến đâu?"

"A?"

Tô Hoài ngẩn người trước câu hỏi đột ngột này, sau đó buột miệng nói: "Cái này là của nhà bác Hà, tôi chỉ mang phụ bác ấy thôi."

"Là nhà ở sườn dốc bên kia?"

Hứa Nghiêu bình tĩnh hỏi.

"Là nó."

Tô Hoài theo bản năng đáp xong lúc này mới phản ứng chậm chạp đưa mắt dò xét người thanh niên trước mặt.

Mặc dù cậu mới đến đây có hơn nửa tháng, không kém hai mươi ngày nhưng vì để làm quen với hoàn cảnh cậu gần như đã đi khắp thôn, cậu chắc chắn chưa từng gặp người con trai này.

Anh nói cậu không giống người làm việc nặng, cậu cũng thấy anh không giống người nông thôn, ngược lại trên thân còn quanh quẩn một cỗ tri thức hơn người. Mặc dù lúc này anh đang mặc đồ thể thao thoải mái, quần thun, áo ngắn tay nhưng cảm xúc ở đuôi mắt cuối mày lại rõ ràng chẳng thể che giấu.

Thế sao một người như vậy lại đang đứng ở đây.

Lúc này họ còn đang đứng trong ruộng, hôm qua có một cơn mưa đã ghé thăm nơi này, chỉ đứng thôi cũng khiến ống quần bị ướt bùn, thế mà trông anh chẳng có vẻ gì là ái ngại.

Có thể là vậy cho nên trông anh cũng không đến nổi lạc quẻ quá mức so với nơi này.

Dù vậy cậu vẫn chắc chắn chưa từng gặp anh. Đầu óc chợt lóe, Tô Hoài bất giác giật mình.

Chẳng lẽ... Đây là cháu trai trưởng thôn trong miệng mấy bác gái hôm trước?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play