RHYCAP Cưng Nhầm Người
Trốn đi chơi - Anh trai - Không thể chạm
Đức Duy năm nay vừa hay đang ở độ tuổi sắc xuân rực rỡ, cái tuổi 17 đẹp nhất của đời người
Mang danh cậu út phủ Hoàng nhưng em lại chẳng quán xuyến chuyện chi..trừ chuyện trốn nhà đi chơi !
Đức Duy - Cậu Út
Yahhh anh Cao, cho em nữa
Đức Duy - Cậu Út
Cho em thử đii
Em hớn hở giành lấy con cá trên tay Cao, muốn thử nướng chín nó
Quang Anh - Nô Gia
ĐỨC DUY ! CẬU ĐÂU RỒI?!
Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, nghe như chúa sơn lâm nổi giận. Em rợn cả tóc gáy, nhanh chóng túm quần bỏ chạy
Rhyder - Nô Gia
Bên kia ! cậu út mau đứng lại !!
Rhyder đuổi theo sau rất nhanh, trên tay là cây roi mây dài thượt
Cả hắn và gã đều là nô gia phủ Hoàng, là người đã chăm sóc cho em từ nhỏ, luôn thân cận, hầu hạ hết mình
Đức Duy - Cậu Út
* phải mau chuồng thôi *
Em buông thõng đôi guốc gỗ dưới mé cỏ xanh, đôi chân nhỏ thoăn thoắt leo dọc bờ tường. Em cố bám chắc, leo sang mé bên kia
Nhưng ý định còn chưa thành, hắn đã bước đến, nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay em kéo mạnh xuống
Quang Anh - Nô Gia
Xuống đây mau !
Quang Anh - Nô Gia
Cậu nghĩ sẽ trốn được à?!
Em gào lên, vừa ngã xuống đã bị vác lên vai như bao gạo, chưa kịp vùng vẫy thì bị bàn tay to tướng của hắn giữ chặt sau lưng
Đức Duy - Cậu Út
Aaa em không về đâu mà!!
Đức Duy - Cậu Út
Em còn chưa được ăn cá nướng, chưa đi coi múa lân
Đức Duy - Cậu Út
Anh đáng ghét!!
Quang Anh - Nô Gia
Cậu mà còn gào nữa
Quang Anh - Nô Gia
Tôi nhét luôn con cá vào miệng cậu
Giọng hắn lạnh như thép, gã đi sau, xách dép cho em, rồi bước tới cạnh em, cúi đầu nói nhỏ
Rhyder - Nô Gia
Cậu út à, cậu có biết chúng tôi phải tìm cậu cả ngày không?
Rhyder - Nô Gia
Trưa nắng, chạy quanh mấy vòng làng
Rhyder - Nô Gia
Cơm còn chưa được ăn
Em phụng phịu, lắc đầu khe khẽ, nhưng giọng lại nhỏ đi, không còn gào ầm lên nữa
Đức Duy - Cậu Út
Tại..tại em buồn
Đức Duy - Cậu Út
Em muốn lên đình làng chơi..
Rhyder - Nô Gia
Nếu như cậu ngoan ngoãn
Rhyder - Nô Gia
Chịu theo chúng tôi về nhà
Rhyder - Nô Gia
Đảm bảo, hôm sau tôi sẽ dẫn cậu đi câu cá
Nghe thế, em lập tức sáng mắt hẳn
Đức Duy - Cậu Út
Thật không?
Rhyder - Nô Gia
Thật, nhưng giờ thì phải về !
Gã vừa nói dứt câu, hắn đã vác em thẳng về phủ, mặc em vùng vẫy đạp chân như gà mắc lưới
Đức Duy - Cậu Út
Aaaa không được!!
Đức Duy - Cậu Út
Anh phải hứa..phải móc nghéo tôi mới tin!!
Cả làng nhìn cảnh ấy chẳng còn lạ. Ai cũng quen với chuyện cậu út nhà họ Hoàng có hai cái bóng to lớn đi sau, lúc thì dỗ ngọt, lúc thì vác về như trộm mèo
Em bị hắn quăng xuống chiếu tre, còn chưa kịp chồm dậy thì cây roi mây đã gõ " cạch " xuống nền gạch
Quang Anh - Nô Gia
Ngồi yên !
Hắn nhìn em, cất giọng trầm lạnh, ngắn gọn
Đức Duy - Cậu Út
Em..em chỉ muốn đi chơi thôi mà..
Rhyder - Nô Gia
Cậu có biết ở phủ đang có khách
Rhyder - Nô Gia
Bà lớn phải sai người chạy đôn chạy đáo tìm cậu không?
Gã nói, ngữ khí vẫn dịu dàng nhưng mắt thì tối lại
Đức Duy - Cậu Út
Em mặc kệ !
Đức Duy - Cậu Út
Không liên quan đến em !!
Ở phủ Hoàng, manh danh là cậu út. Em luôn được cưng chiều, đến mức ngang ngược, bướng bỉnh cũng chẳng ai nói gì
Em giãy giụa, định chạy ra cửa. Hắn liền bước tới, đá cánh cửa đóng sầm, gã thong thả chốt then
Rhyder - Nô Gia
Tôi nhịn cậu đủ rồi đấy
Có vẻ như họ căng thật rồi, không giống đang đùa với em
Đức Duy - Cậu Út
* rõ ràng mình mới là cậu chủ mà.. *
Em ngước mắt nhìn cả hai người đàn ông cao lớn đang chặn lối, cổ họng nghẹn lại
Hắn tiến tới, vén tay áo em, ánh mắt trượt qua cổ tay nhỏ, nơi đỏ ửng vết bầm do bị kéo
Quang Anh - Nô Gia
Đau không?
Đức Duy - Cậu Út
Nhưng không bằng bị mắng..
Quang Anh - Nô Gia
Thế thì chịu đựng đi
Hắn cầm lấy lọ dầu thoa vào cổ tay em, mặt không đổi sắc
Quang Anh - Nô Gia
Đứa trẻ không nghe lời thì phải dạy
Đức Duy - Cậu Út
Anh đánh em..thật hả?
Quang Anh - Nô Gia
Tôi không nỡ
Hắn khẽ lắc đầu, thì thầm
Quang Anh - Nô Gia
Nhưng nếu mai sau..không còn chúng tôi nữa
Quang Anh - Nô Gia
Ai sẽ dạy cậu những điều đó?
Câu nói ấy khiến em bất giác ngẩng đầu lên. Hắn vẫn đang cúi mặt, băng tay em cẩn thận
Đức Duy - Cậu Út
Anh..nói thế là có ý gì?
10 năm rồi, kể từ khi em còn tập tành viết từng nét chữ lằng ngoằn trên trang giấy, hắn và gã đã kè kè theo sau lưng. Chăm sóc, chỉ dạy..từng thứ một
Gã lúc này mới bước lại, ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ giọng
Rhyder - Nô Gia
Đức Duy, cậu lớn rồi
Rhyder - Nô Gia
Chúng tôi..lại chỉ là nô gia, một kẻ thấp kém
Rhyder - Nô Gia
Không thể theo cậu cả đời..
Em siếc chặt tay áo, cắn môi cố kìm nén dòng cảm xúc phức tạp
Đức Duy - Cậu Út
Em không coi hai anh là nô gia..chưa từng..
Rhyder - Nô Gia
Vậy..cậu coi là gì?
Gã kiên nhẫn hỏi, vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn em như khảm sâu cả một đời
Đức Duy - Cậu Út
A..anh trai..
Đức Duy - Cậu Út
Là anh trai đó..thế nên đừng bỏ em được không..
Giọng nói nhỏ, khẽ phát ra từ chính sự chân thành. Nhưng trong tim hắn và gã..lại như dằm đâm, xoáy sâu đến dằn vặt
Nếu họ chỉ coi em là " cậu chủ nhỏ " thì chắc đã rời đi lâu rồi
Quang Anh - Nô Gia
Thôi được rồi
Quang Anh - Nô Gia
Ra ngoài đi, còn khách đang đợi
Em phụng phịu, lắc đầu lười nhác
Đức Duy - Cậu Út
Em không chịu, không ra đâu..áhh!!
Lời nói còn chưa kịp trọn vẹn, hắn đã cúi người, thẳng thừng vác em ra bên ngoài
Em ngáp một cái rõ dài, chẳng để ý gì mấy, sau lưng là hai cái bóng lớn, một lạnh lùng như núi cao, một trầm ổn như suối sâu
Ngồi chính giữa là ông Hoàng. Bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt
Ông Hoàng - Cha em
Đức Duy, con mau chào anh một tiếng
Ông Hoàng - Cha em
Phải, Tuấn Khanh là anh họ con
Ông Hoàng - Cha em
Nó vừa từ Sài Thành trở về
Tuấn Khanh mỉm cười, nụ cười rất mềm, rất ấm, đưa tay ra định chạm lên tóc em, em nhíu mày khó chịu
Tuấn Khanh - Anh họ
Để anh xem nào, trông em lớn hơn rồi..-
Gã đặt tay lên ghế em, dứt khoát kéo về sau nửa bước. Hắn chắn tay ngang đầu em, không cho đụng dù chỉ một cọng tóc
Mọi người trong gian nhà đều há hốc, không ai ngờ hai nô gia lại ra mặt với khách như thế
Tuấn Khanh - Anh họ
Xin lỗi..
Tuấn Khanh khựng tay giữa không trung, cười có phần bối rối
Tuấn Khanh - Anh họ
Tôi chỉ thấy tóc em ấy đẹp
Tuấn Khanh - Anh họ
Nên..muốn chạm thử một chút
Quang Anh - Nô Gia
Xin thứ lỗi
Quang Anh - Nô Gia
Tóc của cậu út, không phải ai cũng được phép chạm vào
Hắn nói, giọng nhẹ như rót mật, mà lạnh hơn cả băng
Ông Hoàng chau mày, khẽ ho một tiếng
Ông Hoàng - Cha em
Thôi, đủ rồi
Ông Hoàng - Cha em
Nó không phải khách
Ông Hoàng - Cha em
Là anh họ của thằng bé, đừng làm quá
Cả hai cúi đầu, nhưng vẫn đứng chắn phía trước em, không hề lùi bước
Rhyder - Nô Gia
Xin lỗi ông lớn
Quang Anh - Nô Gia
Xin lỗi ông lớn
Trái tim em bất giác đập lỡ một nhịp, không phải vì sợ. Mà vì thấy mình được quý như châu ngọc, được giữ như báu vật
Dù chỉ là nô gia, nhưng bọn họ lại là nơi em thấy an toàn nhất giữa bao người họ hàng máu mủ
Nơi đồng xanh, cỏ cây hoa lá lay lắt theo chiều gió, mang hương thơm ngát. Em ngồi bên hàng ghế tre, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ xíu, hỏi hắn
Rhyder - Nô Gia
Cậu nghĩ sao?
Gã cười nhẹ, rồi cúi xuống
Rhyder - Nô Gia
Không dám ghen, càng không thể ghen
Rhyder - Nô Gia
Dù sao..cũng là cậu coi chúng tôi như anh trai
Rhyder - Nô Gia
Thế nên..phải bảo vệ em trai mình thôi
Em đỏ bừng mặt, thẹn thùng vì chính câu nói của mình " anh trai? ". Định quay đi thì hắn nắm cổ tay, kéo em vào lòng, thì thầm sát tai
Quang Anh - Nô Gia
Cậu thử gọi tôi một tiếng anh trai xem
Em rụt cổ, cả người co rúm lại, lắp bắp
Quang Anh - Nô Gia
Tôi cạo trọc đầu cậu luôn
Đức Duy - Cậu Út
Yahhh..không được!!
Bỉn
Lại là Bỉn đâyy, ủng hộ nha🥰
Cưng chiều - Gà Tây - Chết Sạch
Em ngồi ung dung như tiểu thiếu gia, còn hắn và gã đứng bên cạnh chăm bẵm từng miếng ăn ngụm nước
Mọi người đã quá quen, coi như chuyện thường
Ông Hoàng - Cha em
Mọi người ăn đi, cứ tự nhiên
Ông Hoàng - Cha em
Khanh cũng ăn đi con
Tuấn Khanh - Anh họ
Dạ vâng
Em đung đưa chân, mắt lười biếng nhìn đĩa cá được gỡ sạch xương để trong chén mình
Quang Anh - Nô Gia
Tôi gỡ sạch xương rồi
Quang Anh - Nô Gia
Nhưng cũng phải cẩn thận nhé
Quang Anh - Nô Gia
Đừng nuốt nhanh, kẻo nghẹn
Đức Duy - Cậu Út
Cảm ơn anh ạ
Gã đứng bên cạnh, tay rót nước, tay đút cơm
Rhyder - Nô Gia
Nhai chậm thôi, đừng gấp
Đức Duy - Cậu Út
Em muốn ăn thịt nữa
Trước cảnh tượng ấy, không ai lấy làm lạ, dì ba còn cười cười
Dì Ba
Cậu út nhà mình có phước thật
Dì Ba
Có tận hai người theo hầu
Dì Ba
Như vua con rồi còn gì?
Ai nấy đều gật đầu, bởi có người chăm sóc em, ông bà Hoàng cũng đỡ nhọc đi phần nào
Anh họ nhìn em một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi
Tuấn Khanh - Anh họ
Duy nè, hồi nhỏ ở nhà
Tuấn Khanh - Anh họ
Em có thích nuôi chó không?
Tuấn Khanh - Anh họ
Anh tặng em một con nhé?
Em ngẩn ngơ vài giây, đáp
Đức Duy - Cậu Út
Không, hồi nhỏ em toàn nuôi gà
Đức Duy - Cậu Út
Mà nuôi được vài hôm thì mấy ảnh bắt đi đá hết rồi
Tuấn Khanh - Anh họ
Hả..ảnh nào?
Đức Duy - Cậu Út
Ảnh này nè
Em chỉ tay sang trái, hắn đang nhích đầu cá ra khỏi xương sống
Đức Duy - Cậu Út
Ảnh thích chơi đá gà lắm
Đức Duy - Cậu Út
Mà mỗi lần đá xong là gà của em te tua hết à
Tay em lại chỉ sang phải, gã đang lấy khăn ấm lau khóe miệng cho cậu
Đức Duy - Cậu Út
Anh này nữa, hay bắt gà em đi luộc lắm
Tuần Khanh gượng gạo, cười trừ
Tuấn Khanh - Anh họ
Hai người họ, theo hầu em từ nhỏ hả?
Đức Duy - Cậu Út
Hai ảnh chăm em từ nhỏ rồi
Đức Duy - Cậu Út
Chăm kỹ lắm luôn
Tuấn Khanh - Anh họ
Thế..em có thấy phiền không?
Một câu hỏi nhẹ, nhưng đôi tay đang gỡ cá của hắn khựng lại. Miếng cá rơi xuống dĩa, phát ra tiếng khô khốc
Gã từ tốn đặt ly trà xuống, lau tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuấn Khanh
Rhyder - Nô Gia
Phiền hay không
Rhyder - Nô Gia
Là chuyện giữa chúng tôi và cậu út
Rhyder - Nô Gia
Anh hỏi để làm gì?
Tuấn Khanh hơi sửng sốt, nhưng vẫn cười
Tuấn Khanh - Anh họ
Tôi chỉ thấy lạ nên hỏi thôi
Tuấn Khanh - Anh họ
Ở Sài Thành không ai hầu hạ thế này..
Tuấn Khanh - Anh họ
Nhất là trong bữa cơm
Hắn vẫn cúi mặt gỡ cá, giọng đều đều
Quang Anh - Nô Gia
Vậy mời anh sống theo cách anh quen
Quang Anh - Nô Gia
Còn cậu út, cần được chăm sóc
Em thấy vậy, bỗng cúi xuống, ngậm miếng cá từ tay hắn đút, rồi thản nhiên gật gù
Đức Duy - Cậu Út
Em quen vậy rồi
Đức Duy - Cậu Út
Ai mà làm em phiền
Đức Duy - Cậu Út
Tụi ảnh đánh người ta bể đầu liền
Tiếng cười rộ lên khắp bàn, nhưng Tuấn Khanh thì không cười
Dì Ba
Thằng bé nó vẫn còn nhỏ
Dì Ba
Nó thoải mái là được rồi
Bà Hoàng - Mẹ em
Mọi người ăn đi, cơm canh nguội cả rồi
Dường như mọi người đều đã quen, cũng chẳng dạy dỗ hay bắt bẻ lời nói của hắn và gã. Đủ hiểu họ không chỉ đơn giản là nô gia
Ánh mắt Tuấn Khang dừng lại ở hai kẻ vẫn đứng sau lưng em, như hai cái bóng không tách rời
Em ngồi trên bậc thềm, lấy cành cỏ khều khều vũng nước. Bên cạnh là Tuấn Khanh, luôn giữ nụ cười trên môi
Tuấn Khanh - Anh họ
Em thích gà lắm hả?
Đức Duy - Cậu Út
Gà con lúc nhỏ dễ thương lắm
Đức Duy - Cậu Út
Lúc lớn thì ú ú núc ních càng dễ thương hơn nữa
Em cười, đôi má gò bông cong cong hồng hồng
Tuấn Khanh gật gù, lại nói
Tuấn Khanh - Anh họ
Vậy..nếu anh tặng gà cho em
Tuấn Khanh - Anh họ
Em thấy sao?
Đức Duy - Cậu Út
Anh..tặng em gà ạ?
Em ngơ ngác, có chút bất ngờ
Tuấn Khanh - Anh họ
Phải, là gà nước ngoại
Tuấn Khanh - Anh họ
Rất đẹp, hơn hẳn những con gà ở quê
Tuấn Khanh - Anh họ
Anh nghĩ, em sẽ thích
Nghe thế, em hớn hở nắm lấy tay Tuấn Khanh, giọng nói trong trẻo cất lên xua tan đi buồn chán
Đức Duy - Cậu Út
Anh nói thật không?
Đức Duy - Cậu Út
Anh tặng em thật phải không??
Tuấn Khanh - Anh họ
Phải phải, anh tặng em
Hai người họ cứ vui vẻ chuyện trò trên bậc thềm đá, không hề biết phía sau cánh cửa gỗ là bóng người đã sớm tắt nụ cười
Ngoài chuồng cũ phía sau sân, ba con gà được đặt trong lồng gỗ tre mới tinh
Lông chúng ánh sắc vàng đỏ, mào vểnh cao, chân sạch, mỏ nhọn, dáng vẻ oai vệ khác hẳn lũ gà ở quê
Em thích thú hết lòng khen ngợi
Đức Duy - Cậu Út
Trời ạ !! đẹp tuyệt luôn
Đức Duy - Cậu Út
Hơn hẳn đám gà tre dưới quê em nữa đó
Tuấn Khanh - Anh họ
Ừ phải, ở Sài Thành người ta nuôi gà không phải để ăn
Tuấn Khanh - Anh họ
Mà là để trưng
Đức Duy - Cậu Út
Như đồ gỗ luôn ạ?
Tuấn Khanh - Anh họ
Vì nó đẹp, giá trị lại cao nên được trưng
Tuấn Khanh - Anh họ
Con này là gà phượng, từng đạt giải nhất hội hoa xuân
Đức Duy - Cậu Út
Trờiii còn đạt cả giải ạ?
Đức Duy - Cậu Út
Đúng là quý giá quá điii
Tuấn Khanh bật cười, cúi người
Tuấn Khanh - Anh họ
Em thích thì cứ nuôi đi
Tuấn Khanh - Anh họ
Lần khác anh lại kêu người gửi xuống thêm
Em gật gù, hai mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô. Dường như bỏ mặc luôn cả những con gà trước kia..
Sau bức từng, hắn cầm trên tay con Yến Vũ, một trong những con gà chưa từng bại trận, ánh mắt nó lạnh buốt
Quang Anh - Nô Gia
Mày nhìn xem
Quang Anh - Nô Gia
Lũ gà Tây kia, chỉ cần chút lông đẹp đẽ
Quang Anh - Nô Gia
Đã có thể giành được sự ưu ái
Lời hắn nói, như thôi miên. Con Yến Vũ ngay lập tức như mất kiểm soát, nó vỗ mạnh đôi cánh rắn rỏi, muốn phi nhanh đến chỗ lũ gà Tây
Nhưng không, hắn giữ chặt chân nó lại, vỗ về
Quang Anh - Nô Gia
Đừng manh động
Quang Anh - Nô Gia
Bây giờ không phải là lúc
Khi màn đêm buông xuống, bao trùm cả phủ. Gã cẩn thận mở cửa chuồng cũ, ánh mắt không còn dịu dàng như ban ngày, mà trầm lạnh, sâu như nước giếng cổ
Trong tay gã, là con gà chiến thân đen mỏ xám, từng thắng năm trận, được nuôi kín từ sau nhà
Rhyder - Nô Gia
Lâu rồi không ra trận nhỉ?
Gã vuốt đầu nó, giọng khẽ như ru
Rhyder - Nô Gia
Đi đi, không cần giết chết
Rhyder - Nô Gia
Chỉ cần nhắm đúng chỗ
Con gà gật đầu một cách kỳ lạ, như nghe hiểu. Và rồi, trong bóng đêm, nó chui qua khe rào chuồng mới, nơi ba con gà Sài Thành đang lim dim ngủ
Đám nô gia dưới bếp la làng, hớt hải chạy đi bẩm báo
Nô gia
Cậu út ơi, gà chết rồi!!
Nghe thế, cả phủ nháo nhào
Em còn mặc nguyên áo ngủ, tóc rối bù, chân trần chạy ra sân, Tuấn Khanh vừa mở nắp lồng đã lùi hẳn một bước
Ba con gà quý, nằm sõng soài, mắt trắng dã, cổ gập một góc, thân thể sạch bong không có máu
Tuấn Khanh - Anh họ
Chết..chết sạch luôn sao..
Đức Duy - Cậu Út
Gà..gà của em..
Đức Duy - Cậu Út
Sao lại chết hết rồi?!!
Em run lên, trong mắt là tràn đầy hụt hẫng
Gã chầm chậm xuất hiện sau lưng em, tay cầm tách trà
Em quay lại, đôi mắt to tròn nhìn gã
Đức Duy - Cậu Út
Rhy..gà của em chết hết rồi
Đức Duy - Cậu Út
Hôm qua nó còn khỏe mạnh lắm mà !
Gã cúi xuống, nhìn xác ba con gà, rồi nhún vai
Rhyder - Nô Gia
Chắc bị rắn cắn
Rhyder - Nô Gia
Hoặc không cho ăn đúng giờ
Tuấn Khanh - Anh họ
Không có dấu rắn cắn
Tuấn Khanh - Anh họ
Chúng tôi vẫn luôn để sẵn thức ăn trong chuồng..
Hắn bước đến, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh tanh, liếc sơ một lượt
Quang Anh - Nô Gia
Tôi nói rồi
Quang Anh - Nô Gia
Gà lạ không dễ sống trên đất này
Em quay sang nhìn hắn, trong mắt là hụt hẫng, tuyệt vọng, buồn bã
Đức Duy - Cậu Út
Là anh phải không?
Đức Duy - Cậu Út
Có phải..
Quang Anh - Nô Gia
Em nghĩ bọn tôi rảnh đến mức đi giết gà?
Em mím môi, cúi đầu ấm ức
Tuấn Khanh im lặng, nhưng mắt không rời ánh nhìn của gã và hắn. Dường như đã bắt đầu cảm thấy mùi máu ẩn sau lớp vỏ dịu dàng
Tuấn Khanh - Anh họ
* rõ ràng..không đơn giản *
Tuấn Khanh - Anh họ
* nhưng mình lại chẳng có bằng chứng *
Giận - Người của em - Trách phạt
Từ lúc ba con gà chết, em chẳng thèm ra khỏi phòng, không nói một câu nào, cơm dọn lên vẫn còn nguyên
Gã ngồi cạnh mép giường, giọng nhỏ khẽ gọi em một tiếng
Trong tim tràn đầy áy náy, tội lỗi, nhưng dường như gã vẫn không hối tiếc vì lựa chọn ấy
Em đáp, thều thào, khản đặc vì đã khóc suốt cả sáng
Rhyder - Nô Gia
Em muốn gì?
Rhyder - Nô Gia
Bọn anh dẫn em đi chơi, có chịu không?
Rhyder - Nô Gia
Hay là đi câu cá, hái xoài, hay là..-
Em ngắt lời gã, giọng gắt hơn. Đủ để gã hiểu lần này em giận thật rồi
Đức Duy - Cậu Út
Em không muốn gặp hai người..
Giọng em nghẹn lại, nó run lên như sắp vỡ ra thêm lần nữa
Đức Duy - Cậu Út
Mấy con gà..nó đâu có tội gì..
Đức Duy - Cậu Út
Em còn chưa kịp đặt tên cho nó..chưa kịp cho ăn..
Gã nhìn đôi vai em run lên theo từng tiếng nấc thỏ thẻ, lòng đau xót không nguôi
Trong chớp mắt không kìm được mà ôm lấy em, từ phía sau lưng
Rhyder - Nô Gia
Gà..cũng chỉ là gà
Rhyder - Nô Gia
Em mới là thứ mà bọn anh muốn giữ
Đức Duy - Cậu Út
Em không phải vật vô tri vô giác !
Em gào lên, rồi vùng vằng đẩy tay gã ra
Đức Duy - Cậu Út
Cái gì cũng do hai anh quyết định..hức..
Đức Duy - Cậu Út
Em không được chọn..không được nói gì hết..
Gã ôm chặt hơn, thở hắt ra một hơi nặng nề. Sâu thẳm trong tim, gã chỉ không muốn em quên đi..những thứ luôn hiện hữu ngay cạnh em
Rhyder - Nô Gia
Xin lỗi..đừng khóc
Rhyder - Nô Gia
Tụi anh chỉ sợ..em sẽ thích nó hơn cả Yến Vũ..
Rhyder - Nô Gia
* Em sẽ không còn..cần anh và Yến Vũ nữa.. *
Câu cuối cùng..gã lại chẳng có đủ can đảm để nói ra, chỉ có thể giữ nó trong đầu, một cách thầm lặng nhất
Đức Duy - Cậu Út
Em không rời đi..em đâu có nói sẽ thích hơn !
Em mếu máo, càng nói càng thêm ấm ức
Đức Duy - Cậu Út
Nhưng mà..em buồn..em giận
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn ngồi im ở mép giường, mắt nhìn sàn gỗ
Cuối cùng, mới chịu cất lời
Quang Anh - Nô Gia
Chỉ cần..đừng quên đi Yến Vũ là được
Quang Anh - Nô Gia
Em thì sẽ có nhiều con gà khác để làm thú vui
Quang Anh - Nô Gia
Nhưng nó, chỉ có em
Em quay phắt lại, lấy gối ném vào người hắn, vô cùng giận dữ
Đức Duy - Cậu Út
Em nói rồi mà !
Đức Duy - Cậu Út
Em sẽ không quên Yến Vũ đâu
Đức Duy - Cậu Út
Đều do các anh..hức
Đức Duy - Cậu Út
Yến Vũ cũng cần bạn mà?
Đức Duy - Cậu Út
Anh vừa giết bạn của nó rồi !!
Và rồi em bật khóc, tiếng khóc không còn nghẹn nấc, mà là òa ra, như dòng nước vỡ bờ, như con nít bị mắng oan
Hắn ngồi đó, đôi tay khựng giữa không trung. Cuối cùng, chỉ biết thở ra một tiếng dài, khô khan
Quang Anh - Nô Gia
Em hãy nhớ
Quang Anh - Nô Gia
Nó không cần bạn, sẽ không cần một ai khác
Dứt lời, hắn cũng chẳng còn nén chân lại, một đường tiến thẳng ra khỏi phòng
Gã khẽ cười, buồn bã chôn sâu trong lồng ngực
Rhyder - Nô Gia
Em ngủ thêm đi nhé
Rhyder - Nô Gia
Cần gì thì bảo anh
Trời nắng gay gắt đỏ bừng cháy da, cậu cả siếc chặt cây roi mây trong tay, nghiến răng quát
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Bọn mày hay rồi !
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Cái phủ này, không ai ngó đến dạy mày
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Thì để tao !
Mắt cậu cả long lên tức giận, bên cạnh là Tuấn Khanh gương mặt đắc thắng, tay đút túi quần
Tuấn Khanh - Anh họ
Việc mình làm, đừng nghĩ sẽ qua mắt được người ta
Câu từ nghe thì tử tế nhắc nhở, dạy bảo. Nhưng ngữ điệu lại rõ châm biếm
Hắn và gã, hai người đàn ông quỳ giữa sân phủ Hoàng. Một câu, nửa chữ, cũng chẳng hé môi
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Chúng mày còn không nhận lỗi sai?!
Hắn nghiến răng, cúi đầu cười ra một hơi khinh khỉnh
Quang Anh - Nô Gia
Cậu cả đã muốn dạy bảo
Quang Anh - Nô Gia
Chúng tôi còn có thể nhận mình đúng sao?
Cậu cả nhịn đỏ mắt, nô gia mà lại mang bộ dáng ngạo mạn thế này đây sao?
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Mày nói hay lắm, tao thưởng !
Cây roi vung lên cao, quất thẳng vào lưng, hắn không né, không la, chỉ siết răng chịu đựng, mặt không biểu cảm
Không van xin, càng khiến cậu cả thêm tức giận
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Mày nhịn được lắm, rất có sức
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Để tao xem chúng mày nhịn được đến đâu !
Ngay sau đó, một roi nữa vụt thẳng vào vai hắn, máu bật ra tức thì, hắn chẳng hé răng, mắt lạnh tanh
Gã đưa mắt nhìn sâu, xoáy vào cậu cả và Tuấn Khanh. Càng thu hút sự chú ý của cậu cả, càng dễ nhận đòn
Tuấn Khanh - Anh họ
Thân là nô, lại dám ngạo mạn
Tuấn Khanh - Anh họ
Chưa thất thế, nên chưa biết sợ?
Gã cười khẩy, ngay lập tức chắp tay, quỳ rạp xuống đất, lạy lục liên tục
Rhyder - Nô Gia
Xin cậu, xin anh tha lỗi cho nô
Rhyder - Nô Gia
Nô không biết thân biết phận
Rhyder - Nô Gia
Đúng là gây nên lầm lỗi quá đáng !
Cậu cả thấy thế liền nhếch môi, một lần nữa giơ cao roi
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Biết điều là tốt, nhưng..-
Đức Duy - Cậu Út
NHƯNG CÁI GÌ HẢ?!!
Kể từ khi giọng gã cất lên, đã truyền thẳng vào phòng em, biết có chuyện xảy đến, em nào có để yên?
Rhyder - Nô Gia
Cậu út, sao lại ra đây?
Em hùng hổ bước đến, hốc mắt còn đỏ tươi vì khóc cả buổi, mặt bừng khí vì còn giận hai người đàn ông đang quỳ kia
Nhưng lại không nỡ bỏ mặc dù một giây
Đức Duy - Cậu Út
Anh còn hỏi sao?!
Đức Duy - Cậu Út
Mau đứng lên, nhanh !
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Em làm gì vậy hả Duy?
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Em có biết bọn nó đã phạm tội gì không?
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Dám giết gà quý của chủ, lại còn ngạo mạn
Em siếc chặt tay, ánh mắt tức giận lẫn xót xa nhìn sang hắn và gã
Đức Duy - Cậu Út
Dù có sai, cũng là người của em !
Đức Duy - Cậu Út
Có ra sao, cũng phải là em đánh, em dạy
Đức Duy - Cậu Út
Không liên quan đến anh, anh không có quyền đánh người của em !!
Em hét thẳng vào mặt cậu cả, không hề kiêng dè
Tiếng ồn ào khiến cả gia nhân trong nhà lẫn ông bà Hoàng đều chú ý đến
Tuấn Khanh - Anh họ
Nhưng..đó là những con gà quý anh đã tặng em mà?
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Phải đó, thằng Khanh nó có lòng đến thế !
Hắn ngồi bên dưới, mắt dán chặt xuống sân phủ, không hé một lời, nhưng tay sớm đã siếc chặt đến phẫn hận
Quang Anh - Nô Gia
* có lòng? *
Em không nhịn nổi nữa, bước thẳng đến chỗ cậu cả, thẳng thừng giật cây roi về tay mình
Sau đó vụt thẳng lên lưng cậu cả
Hoàng Thạch - Cậu Cả
Duy, em?!!
Đức Duy - Cậu Út
Tránh ra hết!!
Đức Duy - Cậu Út
Em cấm ! cấm tất cả mọi người
Đức Duy - Cậu Út
Ai dám động đến người của em, không xong đâu !
Em gào lên, nghiêm túc đến mức ông bà Hoàng cũng là lần đầu tiên được chứng kiến
Cậu cả lẫn Tuấn Khanh đều cứng họng, không hiểu nổi
Rhyder - Nô Gia
Cậu út, không sao đâu
Rhyder - Nô Gia
Là lỗi của chúng tôi, có sai có nhận
Em quay sang gã, quát khẽ
Đức Duy - Cậu Út
Anh còn dám nói nữa sao?!
Đức Duy - Cậu Út
Hai người đứng dậy, vào trong nhanh !
Gã nhìn hắn, hắn vẫn thế, không động đậy. Em không thể nhịn thêm, càng nhìn càng xót xa đứt ruột đứt gan
Em tiến đến, dìu hắn đứng lên, nhưng hắn lại né xa em một bước
Quang Anh - Nô Gia
Tôi không sao, cậu út đừng lo
Dứt câu, hắn đi thẳng vào phòng sau phủ, khiến em ngơ ra, hụt hẫng không ít
Đức Duy - Cậu Út
Quang..Quang Anh..
Em gọi khẽ, hắn không hề quay đầu. Gã cũng nhìn theo, thấy rõ sự kì lạ
Rhyder - Nô Gia
* ông anh mình bị hâm hả ta *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play