Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

|BangxQuy| Bắt Phải Tiểu Bảo Bối!

7 năm

Căn biệt thự nằm giữa khu đất vàng quận 2 – từng là nơi Quý đặt hết niềm tin, giờ như chiếc hộp sang trọng chứa toàn mùi hôi của phản bội.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
* Yêu một người bảy năm, lấy nhau được 2 năm cứ ngỡ sẽ hạnh phúc hết đời…
Điện thoại em reo. Một cái tên quen thuộc: “Mẹ”. Em chưa kịp bắt máy thì cánh cửa sập mở.
Đức Minh
Đức Minh
Lại là con mẹ mày gọi đến à?!
Đức Minh
Đức Minh
Bà giá đấy ngốn tiền quá đấy, tiền tao kiếm được đâu phải lá đa
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/giọng hơi run tay siết chặt điện thoại/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Mẹ em đang bệnh,… bà phải lọc máu anh biết mà
Đức Minh
Đức Minh
Tao biết rồi sao
Đức Minh
Đức Minh
Biết thì phải vung tiền cho bà già đấy à
Đức Minh
Đức Minh
Trước sau gì chẳng xuống mồ cả
Đức Minh
Đức Minh
Đi sớm cho rảnh nợ
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
ANH ĐỪNG CÓ MÀ ĂN NÓI QUÁ ĐÁNG!
Đức Minh
Đức Minh
Sao tao nói sai cái gì à? /cười khẩy/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Đây là tiền riêng của em, là tiền của công ty nhà em
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Không phải tiền của anh!
Đức Minh
Đức Minh
/Tát mạnh khiến em ngã xuống sàn/
Đức Minh
Đức Minh
CÂM MỒM!
Đức Minh
Đức Minh
Cái cồng ty què quặt nhà mày nhờ có tao mới sống được
Đức Minh
Đức Minh
Giờ còn đang nợ nần đầm đìa, không biết nhục còn dám vác mặt xin xỏ à!
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/có người lại ôm đầu thở gấp/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Kh..không phải như vậy
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Em chỉ muốn mẹ em sống…
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Em chỉ muốn cứu bà ấy…..
Thằng chồng khốn nạn bỏ đi. Người tình của hắn – con bé từng là thực tập sinh của chính em – từ trên lầu bước xuống, mặc áo sơ mi của hắn, ngáp ngắn ngáp dài.
Trâm
Trâm
/liếc em/
Trâm
Trâm
Anh ơi~
Trâm
Trâm
Chồng yêu ơi bé muốn uống nước cam!
Trâm
Trâm
Đêm qua anh hư quá trời làm em mệt muốn xỉu đây nè~~~~ /cố tình nói cho em nghe/
Đức Minh
Đức Minh
Anh đây vợ yêu~ /vòng tay ôm em trâm/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Đức Minh
Đức Minh
Thằng kia bộ mày bị điếc à
Đức Minh
Đức Minh
Đứng dậy pha nước cam cho bé yêu của tao mau lên
Vậy đó. Em từng là người đứng cạnh hắn trong lễ cưới. Bây giờ phải đứng sau tủ lạnh để tránh ánh mắt của con bé từng gọi mình là ‘sếp ơi’…

bắt cóc

Trưa hè, Quý đội mũ lưỡi trai, tay xách túi trái cây, đứng đợi người tình của chồng cũ trong bãi xe siêu thị. Mồ hôi nhỏ giọt, áo sau lưng ướt sẫm.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/nhìn đồng hồ/ *con mẻ này đòi mua mỹ phẩm kêu mua một tý mà hơn cả tiếng rồi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/thờ dài, sách túi nặng trĩu cả tay/
Ánh nắng đổ xuống gay gắt. Em vẫn đứng đợi.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Mà mình cũng ngu thật mang danh là vợ mà phải đi mua đồ ăn về nấu cho thằng chồng mình
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Khốn nạn /làu bàu, mím môi bất lực/
Đột nhiên, một chiếc xe đen sậm thắng “két” sát bên lề. Ba người đàn ông mặc áo tối màu lao xuống, không nói lời nào. Quý chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng lên xe.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
CÁI GÌ VẬY, THẢ RA… CỨU TÔI VỚI! /gào lên vẫy vùng bất lực/
Cùng lúc đó, từ xa, Trâm – người tình của chồng – vừa từ trong siêu thị bước ra. Nhìn thấy xe và tiếng la hét, cô ta giật mình, nhưng ngay sau đó cũng bị một tên khác túm lấy, lôi đi.
-BÊN TRONG XE-
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/bị trói tay, ngồi giữa, mặt tái nhợt, mắt mở to kinh hãi./
Trâm
Trâm
Tao biết là mày làm! Thằng chó đẻ
Trâm
Trâm
Mày thuê người bắt cóc tao đúng không
Trâm
Trâm
Mày ghen! Mày ghen với tao nên mới muốn trả thù
Trâm
Trâm
*[+\¥¥\€\++\+\hâjjwkwlwl (chửi um sùm loạn xạ)
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/thở dốc dọng run rẩy/ Cái gì! Cô nghĩ tôi điên tới mức đó sao
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi cũng đang bị bắt giống cô đây này!
Trâm
Trâm
Mày diễn dở lắm Quý ơi, thứ đê hèn
Trâm
Trâm
Đúng là hẹn hạ hết thuốc chữa!
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/cố gắng vùng dậy nhưng bị một bàn tay đè xuống./
Cậu quay đầu lại. Đôi mắt xám lạnh như tro tàn của người đàn ông ngồi ghế trước làm em chết lặng.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
CHÚNG MÀY IM HẾT CHƯA! /giọng thấp, trầm/
Đàn em
Đàn em
Ngài Thóng, tiền đã giao đủ còn hai đứa nó…
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Về
Một kho xưởng bỏ hoang được cải tạo thành phòng tra. Trâm và Quý bị đẩy quỳ giữa phòng, tay trói sau lưng.
Trâm
Trâm
/la hét/ các người biết tôi là ai không!
Trâm
Trâm
Tôi là người của tổng giám đốc Triệu Đức Minh!
Trâm
Trâm
Anh ấy sẽ không tha cho các người đâu!
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ghê vậy sao? /ngồi vắt chân, giọng khàn mắt không rời khỏi Quý/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thế chắc mày là con bé ngủ với con nợ của tao chứ gì?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tao không hỏi, thứ tao cần là con tin.
Trâm
Trâm
Tôi không nợ ai hết
Trâm
Trâm
Thả tôi ra
Trâm
Trâm
Bắt tôi là phạm pháp đấy, tôi sẽ báo công an
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/liếc sang quý, nói chậm rãi/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Còn mày! Muốn nói gì không
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/Giọng nghẹn, môi tái/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
T..tôi không quen anh ta nữa
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi không nợ anh ta cái gì hết
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi với anh ta từng là vợ chồng nhưng giờ thì không
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Anh ta ngoại tình.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/nhếch mép, ánh mắt đảo từ đầu đến chân Quý/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
*nuột thật đấy*
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Vợ cũ à? Trông cứ như osin vậy
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tao còn tường vợ tổng giám đốc thì phải sang hơn chứ
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/cười nhạt, nhưng ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt hoe đỏ, làn da trắng xanh và vết cắt mảnh trên cổ tay Quý – còn vương máu khô./
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
*thằng này đẹp vậy mà bị đánh, nhìn mấy vết bầm bẩn mắt thật*
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/vẫy tay/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Con bé kia thả
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Còn thằng này.. dữ lại
Đàn em
Đàn em
Trâm
Trâm
/Ngơ ngác vài giây rồi mừng rỡ đứng bật dậy./
Trâm
Trâm
/mắt sáng rực giọng vênh váo/
Trâm
Trâm
Tôi nói rồi, mấy người cũng biết điều đấy
Trâm
Trâm
Đụng vào tôi chỉ có chuốc hoạ vào thân
Cô ta quay sang Quý, mặt cong lên cười nửa miệng, ánh mắt ngập tràn khinh miệt.
Trâm
Trâm
Nhìn kìa, đúng là cái thứ bị bỏ
Trâm
Trâm
Nghĩ thử coi ai mới là người được tha, mới là người được chọn!
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/cúi gằm mặt, môi mím chặt/ …
Trâm
Trâm
/cười lớn, giày cao gót lộp cộp trên sàn khi quay lưng bước ra khỏi cửa. Không ngoái đầu lại./
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/hờ hững, mắt dán chặt vào người em/ đưa thằng này về biệt phủ cho tao!
Đàn em bước tới kéo Quý đứng dậy. Em cố vùng vẫy, giọng lạc đi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
TẠI SAO!?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Rõ ràng cô ta mới là người liên quan đến hắn.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi.. tôi chỉ là người bị bỉ rơi thôi mà
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ngồi yên lười nhác nhìn lên/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cô ta quá ồn ào
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mày thì im hơn
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Trông cũng đẹp bỏ đi thì phí lắm
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Về “làm ấm giường” cho tao cũng được
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/mắt đỏ hoe, rưng rưng khóc/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
*vậy thì ra từ đầu đến cuối mình cũng chỉ là món đồ chơi thôi sao…*

Lồng Son

Tác giả☺️
Tác giả☺️
Ờm…..
Tác giả☺️
Tác giả☺️
Halo, lần đầu viết trên này!
Tác giả☺️
Tác giả☺️
Đó giờ viết trên wattpad thôi mà không biết viết truyện dài tập sao nên viết bên này😃
Vô truyện
Sáng. Quý mở mắt, mùi tinh dầu thoang thoảng trong không khí. Căn phòng quá rộng, giường quá êm. Mọi thứ đều không giống nhà giam. Nhưng cánh cửa vẫn khóa trái.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
*dume chứ không đánh, không chói mà nhốt trong này*
Quý ngồi dậy, giật mình khi thấy một thị nữ trẻ đứng bên cạnh
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Cậu chủ dặn chuẩn bị bữa sáng cho cậu
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Nếu cần gì cậu hãy ấn chuông
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
C..cậu chủ?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Là cái tên lạnh lùng hôm qua? /lẩm bẩm/
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Vâng, ngài Thóng là chủ nhân của căn biệt thự này.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Thế còn chị đây….
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Tôi là người hầu của chủ nhân tên Bạch Nhung là người trực tiếp giám sát cậu
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Mong cậu không bỏ trốn nếu không tôi cũng rất khó sử
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
A..à vâng chị
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Vậy tôi có việc cậu cứ tự nhiên nhé cần gì thì gọi tôi /rời đi/
Quý đi chân trần ra ban công. Biệt thự nằm tách biệt giữa một khu rừng ven ngoại ô. Không nhà xung quanh. Không sóng điện thoại. Cửa kính dày, camera mọi góc.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Không đánh, không chửi nhưng giam như nuôi thú /thở dài/
Tối. Cửa mở. Người bước vào là anh. Bâng. Áo sơ mi đen, cà vạt nới lỏng, mắt vẫn lạnh như sương đêm.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ăn gì chưa?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi không đói.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/nhìn đánh giá/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Muốn chết thì cứ nói
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
..t.. tại sao lại nhố tôi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi đâu có nợ nần gì anh
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Vì cậu ưa nhìn, mà tôi thì rất rảnh.. vậy thôi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/thản nhiên rót nước/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Nh..nhưng tôi không phải vật nuô.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thì sao /ngắt ngang lời em/
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đó giờ có cái gì mà Thóng Lai Bâng này muốn mà không được
Anh đứng dậy, sắp rời đi, nhưng ngoái lại.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mai tôi bận!
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Có ch.ết thì nhớ báo người hầu dọn x.ác
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đừng cố chống đối tôi. /nói rồi đi mất/
Sáng hôm sau
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Ngài Thóng kêu cậu có thể đi ra vương nếu muốn
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
N.. nhưng chỉ trong khuôn viên vườn chính thôi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi cứ tưởng cậu chủ của cô định nhốt tôi ở đây đến cuối đời luôn chứ?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Rốt cuộc là anh ta muốn gì ở tôi vậy?
Bạch Nhung (người hầu)
Bạch Nhung (người hầu)
Ngài ấy không nói lý do. Nhưng… đây là lần đầu tôi thấy nhài quan tâm người khác /mỉm cười/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/cười khổ/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
*rồt cuộc là quan tâm? Hay nuôi thú cảnh*
Buổi chiều. Quý ra vườn. Đang đứng giữa bụi hoa, thì có tiếng bước chân phía sau
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Không biết mặc áo khoác vào à?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Tôi không lạnh
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tay trắng bệch vào thế kia mà kêu không lạnh /cởi áo khoác ném sang vai Quý, giọng đều/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
…? /nhìn anh, mắt khẽ mở to/
Im lặng một lúc bâng châm thuốc ngước lên trời
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
M.. cậu từng có gì trước khi bị vứt lại?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/khẽ cúi đầu/
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Một gia đinh
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Một mối tình bảy năm
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
… một ngôi nhà
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Bây giờ?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Không biết…
Bâng không nói gì nhưng trong mắt anh đã có chút gì đó thay đổi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play