#AllRhyder - Nhặt Được Bé Ngốc ౨ৎ
Sweet 1
Tác giả
Fic mới bay đến đây.
Tác giả
Truyện AllRhyder tui mới ra được 1k like rồi nên tui ra fic mới tiếp.
Tác giả
Cứ 1k like là tui ra truyện mới huhy.
Tác giả
Mà truyện này. Dễ thương lắm nhen.
Tác giả
Mong các bạn ủng hộ ạ.
Đêm đó, bầu trời như muốn sập. Mưa quất vào mặt đường như roi da, từng vệt sét xé ngang bóng tối, rạch những đường trắng loá như lưỡi dao.
Chiếc xe đen bóng hiệu Maybach đang lướt trên đường núi không người.
Bên trong là năm người đàn ông mang khí chất quyền lực lạnh như sương sớm, họ là ngũ thiếu của gia tộc Hắc Bạch, từng khiến giới ngầm run rẩy chỉ với một cái liếc mắt.
Không ai nói một lời. Chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên, lẫn trong tiếng mưa. Không khí trong xe luôn như vậy, lạnh, im lặng, áp lực đến nghẹt thở.
❥Anh Tú | Anh Cả
Dừng lại.
Anh Tú, người anh cả, trầm giọng cất lên.
Đức Duy - người anh út đang lái xe cau mày.
❥Đức Duy | Anh Út
Anh thấy gì à..-?
Minh Hiếu - anh ba nhướn mày, liếc ra cửa sổ, giọng châm chọc.
❥Minh Hiếu | Anh Ba
Giữa trời mưa như đổ, có gì đáng để dừng lại chứ..? Hay anh Tú muốn đi bắt ma..-?
Nhưng chưa ai kịp phản ứng thêm thì Đăng Dương - anh tư đã nhấn nút kính xe hạ xuống.
Một luồng gió lạnh ập vào. Mùi đất ướt trộn lẫn với khói xe, và… một cái gì đó khác, mùi của sự yếu đuối, ẩm ướt và non mềm.
Một thân hình nhỏ nhắn nằm cuộn tròn bên lề đường, chiếc áo mỏng dính vào người, tóc rối bết, đôi môi tím tái, mặt vùi vào cánh tay run rẩy.
Có một khoảnh khắc, cả năm người đều nghĩ giống nhau.
#All top
Bỏ đi. Không liên quan.
Vì họ chưa từng cứu ai. Chưa từng có lòng thương. Thế giới của họ là dao, là máu, là quyền lực… và kẻ yếu không có chỗ để tồn tại.
❥Quang Hùng | Anh Hai
Nó đang run…
Quang Hùng - anh hai nói, nhẹ nhưng như gió đâm vào tim.
Anh Tú đã mở cửa bước ra, không che dù. Mưa trút xuống áo sơ mi anh, dính vào cơ thể rắn rỏi. Nhưng anh chẳng để tâm.
Ánh mắt anh không rời khỏi cục bông đang nằm co ro đó, một đứa trẻ, nhỏ xíu, tội nghiệp đến mức khó hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
Bé ngất rồi. Nhưng tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo mình, như sợ bị ai giật mất hơi ấm cuối cùng.
Đức Duy bước theo sau, bực dọc.
❥Đức Duy | Anh Út
Chúng ta là ai mà lại đi nhặt… một đứa vô danh..-?
Minh Hiếu không cười nữa. Mắt anh dán vào gương mặt bé.
Mặc cho ướt sũng, lạnh cóng… vẫn xinh đẹp lạ thường. Cái kiểu xinh khiến người ta thấy chua chát nếu nhìn lâu.
Đăng Dương cúi xuống, cẩn thận gạt mái tóc bé sang bên
Đôi lông mày bé nhíu lại, cả thân người run lên khi tay anh chạm vào.
❥Đăng Dương | Anh Tư
Vẫn còn thở.
Không ai nói thêm lời nào.
Anh Tú cúi xuống, nhẹ nhàng luồn tay dưới người bé, bế lên. Cảm giác đầu tiên là… ấm áp.
Bé dụi mặt vào cổ anh, hơi thở yếu ớt phả vào da thịt lạnh buốt.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Ư..- Lạnh…
Giọng nhỏ đến mức như thì thầm.
Cả 5 người, đứng giữa mưa, trong tích tắc… không ai quay đi nữa.
Bên trong xe, cửa đóng lại ngăn cách hoàn toàn cơn mưa như trút nước ngoài kia.
Anh Tú ngồi ghế giữa, cởi áo khoác, phủ lên người đứa nhỏ đang run trong lòng.
Đứa bé vẫn ngất, nhưng khi được bọc lại, môi nó mấp máy như vừa mơ thấy một chỗ ấm, rồi dụi đầu vào ngực anh, ngón tay nhỏ vô thức bấu lấy áo sơ mi đắt tiền.
Đức Duy nhấc mắt khỏi tay lái, nhìn qua gương chiếu hậu.
❥Đức Duy | Anh Út
Chúng ta đem nó về thật à..-?
❥Minh Hiếu | Anh Ba
// cười nhạt, không che ý châm chọc // Cứ tưởng anh cả lạnh lắm, hoá ra thấy một đứa ướt sũng là động lòng à..-?
Anh Tú không trả lời. Chỉ hạ mắt nhìn xuống đứa bé đang nằm im trong tay mình, rồi nói, giọng trầm đến rợn người.
❥Anh Tú | Anh Cả
Đừng hiểu lầm. Tao chỉ thấy chướng mắt.
❥Đăng Dương | Anh Tư
// nheo mắt // Anh nhặt về rồi thì nhớ dạy nó đừng gây phiền. Tôi ghét ồn ào.
❥Đức Duy | Anh Út
// nắm chặt tay lái, cộc cằn buông một câu // Về nhà rồi thì giao cho người khác lo. Tôi không rảnh.
Cả xe lại rơi vào im lặng. Tiếng mưa bên ngoài rơi tí tách như tiếng kim đồng hồ đếm ngược cho điều gì đó sắp sửa lệch khỏi quỹ đạo.
Không ai trong số họ nghĩ sẽ giữ đứa bé lại lâu.
Không ai nói ra lý do tại sao… lại bế nó lên xe.
Không ai thừa nhận mình đã quay đầu lại.
Chỉ là… tối hôm đó, giữa màn mưa trắng xoá, năm con người vốn lạnh hơn sắt thép, tàn độc hơn dã thú, đã cùng lúc… dừng lại.
Không vì thương hại.
Không vì xúc động.
“Con mèo ướt đó… nhìn vào thấy phiền. Nhưng để nó nằm đó… lại càng phiền hơn.”
Và như thế, đứa bé được mang về. Một cách lạnh lẽo, không lý do. Không rung động. Chưa phải là thương.
Nhưng cũng không ai muốn thả ra nữa.
Sweet 2
Căn biệt thự Hắc Bạch nằm tách biệt trên sườn núi phía Bắc, bao quanh là rừng thông rậm rạp, cổng sắt cao bảy mét, hệ thống an ninh kín đến mức không một con chim sẻ cũng khó lọt vào.
Đêm hôm đó, khi xe dừng trước sảnh lớn, trời vẫn mưa lất phất.
Anh Tú mở cửa bước ra đầu tiên, không vội vàng, không chậm rãi.
Áo khoác đen phủ kín vai, nước mưa trượt thành từng dòng trên bậc đá. Trên tay anh vẫn là đứa bé ấy, một khối nhỏ mềm, không động đậy, không nói một lời.
Phía sau, Quang Hùng, Minh Hiếu, Đăng Dương, và Đức Duy lần lượt xuống xe.
Cả 5 người đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua một lượt sân trước, như thể xác nhận mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Quản gia già – ông Mẫn, khom người ra đón.
Ông Mẫn | Quản gia
Các cậu chủ đã về. Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Ông Mẫn | Quản gia
Chỉ có…-
Mắt ông lướt nhanh đến cục bông nhỏ trong tay Anh Tú, thoáng ngạc nhiên.
Ông Mẫn | Quản gia
| Thằng nhóc đó là ai vậy..-?
Anh Tú chẳng buồn giải thích. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông, trầm giọng.
❥Anh Tú | Anh Cả
Sắp xếp một phòng trống. Giao nó cho người làm.
❥Anh Tú | Anh Cả
Tắm rửa, cho ăn, rồi mặc gì đó sạch sẽ. Đừng để nó chết.
Minh Hiếu ngáp dài, ngồi xuống bậc thềm đá, lười nhác nói.
❥Minh Hiếu | Anh Ba
Đừng cho ở gần phòng tôi. Tôi ghét tiếng thở yếu ớt ban đêm.
❥Đăng Dương | Anh Tư
// liếc sang // Để nó tầng dưới. Xa phòng chúng tôi nhất có thể.
Đức Duy kéo găng tay da ra, ném thẳng lên ghế.
❥Đức Duy | Anh Út
Chuyện của tụi anh. Tôi về thay đồ, mai có việc ở trụ sở chính.
Quang Hùng là người duy nhất liếc đứa bé một lần nữa trước khi quay đi.
Mắt anh dừng ở vết trầy đỏ mờ mờ nơi cổ bé, nhưng không nói gì. Chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu.
❥Quang Hùng | Anh Hai
Đừng cho nó đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà.
Không một ai quay đầu lại.
Đứa bé nằm im trong vòng tay ông quản gia, tóc vẫn ướt, má vẫn đỏ bừng vì sốt nhẹ, môi tái nhợt. Dù đã được bọc khăn ấm, trông bé vẫn… nhỏ đến tội.
Nhưng không ai trong số họ nghĩ đó là “tội”.
Chỉ là… một thứ gì đó bị lượm về. Không tên. Không thân phận. Không giá trị.
Căn nhà rộng lớn lặng im trở lại.
Tiếng giày của 5 người đàn ông xa dần trong hành lang đá lạnh, tan vào bóng tối như chưa từng tồn tại.
Còn đứa bé, vẫn nằm đó, trong vòng tay xa lạ, giữa không khí lạnh buốt và ánh mắt tò mò của những người giúp việc.
Ông Mẫn | Quản gia
| Nhóc này nhẹ quá…
Không ai biết… vì sao lại nhặt.
Cũng không ai quan tâm… đứa nhỏ ấy là ai.
Chỉ có một điều chắc chắn.
“Sáng mai, nó vẫn sẽ ở đó. Nhưng họ thì không.”
Sweet 3
Tác giả
Mới ra mà có người tặng ròi.
Ánh sáng len lỏi qua khe rèm cửa, nhẹ như khói sương rơi xuống nền gạch lạnh.
Căn phòng rộng, trắng xám, sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, chẳng có lấy một món đồ chơi hay vật gì màu sắc.
Trên chiếc giường to, bé Quang Anh nằm co lại trong chăn, mái tóc rối xù vì ngủ, hai má hồng lên vì sốt vẫn chưa hạ hẳn.
Mi mắt run run rồi từ từ mở ra, đôi mắt tròn long lanh ánh nước. Bé chớp vài cái, nhìn trần nhà trắng toát, mấp máy môi…
Bé bật dậy một nửa, rồi ngồi xếp bằng, đầu nghiêng nghiêng ngơ ngác.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Đây là… đâu vậy ta..-?
Bé ngó quanh. Căn phòng to hơn nhà trọ cũ bé từng ở gấp mười lần, sàn lát đá mát lạnh, tường treo tranh đen trắng, mọi thứ… lạ lẫm đến đáng sợ.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Mình… đang nằm mơ hả..-?
Bé tự lẩm bẩm, xong cúi nhìn tay mình rồi… cắn nhẹ một cái.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
A…đau…
Cửa mở. Một cô giúp việc trẻ bước vào với khăn và chén cháo nóng.
Vừa thấy bé mở mắt, cô hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn giữ vẻ thờ ơ như mọi ngày.
#Chị người làm | Dâu
Tỉnh rồi à..? Cậu chủ bảo tôi chăm đến khi cậu khoẻ.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
// tròn mắt // Cậu chủ..-?
#Chị người làm | Dâu
Ừ. Cậu được năm người trong gia tộc mang về tối qua. Không nhớ à..-?
Bé chớp mắt liên tục. Đầu óc trống rỗng. Mọi ký ức đứt đoạn như phim tua ngược.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Mưa… em nhớ… mưa to lắm… em lạnh… rồi có người bế em…
Rồi tự nhiên mặt bé đỏ lên.
Bé nhớ cảm giác cổ ấm ơi là ấm, nhớ mùi vải áo mềm, nhớ cái bàn tay to nắm lấy bé. Không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ là… ấm.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Vậy… mấy người đó đâu rồi ạ..-?
Bé hỏi, mắt long lanh như cún con.
#Chị người làm | Dâu
// nhướng mày // Đi rồi. Về trụ sở chính. Họ bận việc.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
// cúi đầu, tay bấu lấy chăn // Dạ…
Yên lặng một chút. Bé ngồi đó, tóc rối xù như cỏ dại, chân trần nhỏ xíu thò ra khỏi chăn, ngoan ngoãn khi cô gái đưa muỗng cháo tới.
#Chị người làm | Dâu
Há miệng.
#Chị người làm | Dâu
// khựng tay // …-
Bé há miệng rõ to, cắn một muỗng cháo rồi nhai rất chậm, rất kỹ, như sợ nuốt lố sẽ bị mắng. Ăn xong lại khẽ nói.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Ngon quá… lần đầu tiên em được ăn cháo không cháy ở đáy nồi á…
Giọng bé nhẹ tênh, không buồn, không vui. Chỉ là sự thành thật đến ngốc nghếch.
Cô giúp việc nhìn bé một lúc lâu. Rồi thở nhẹ.
#Chị người làm | Dâu
Ăn nhanh lên. Còn phải thay đồ.
Sau khi ăn xong, bé được lau mặt, mặc một bộ đồ trắng mềm.
Không ai hỏi bé bao nhiêu tuổi.
Nhưng bé vẫn ngoan, vẫn ngồi yên, vẫn cười khi cảm ơn.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Cảm ơn chị… cái khăn này mềm ghê…
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Đồ này… thơm mùi hoa nha…
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Cái bàn này lạnh lắm… hihi… giống đá á…
Bé cứ thế lẩm bẩm một mình, rồi chống tay nằm dài lên giường, cằm tì vào gối, mắt nhìn ra cửa sổ xa lạ mà chẳng biết mình sẽ ở lại đây bao lâu…
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠𝐀𝐧𝐡 | Bé ngốc
Mấy anh đó… có quay lại hông ta…
Bé ngoan, ngoan đến chạm tim. Mà chưa ai thèm để tâm đến bé hết.
Chỉ có căn nhà rộng và lạnh, cùng một cục bông nhỏ đang ngơ ngác cố gắng hiểu thế giới mới.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play