Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Nguyên Thụy] Lạnh Lùng Gặp Lưu Manh

Chương 1 – Học bá chuyển trường

Trời mưa. Không phải kiểu mưa rào ào ào, cũng không phải kiểu mưa phùn lất phất, mà là loại mưa dai dẳng kiểu "sáng mưa, trưa mưa, chiều mưa, tối lại mưa", vừa đủ khiến người ta phát cáu nhưng chẳng thể che dù cho tử tế.
Cổng trường Trung học Vĩnh Khang hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Không vì có lễ gì to tát, mà vì có một học sinh mới chuyển đến. Mà quan trọng nhất—nghe nói, là nam, còn đẹp trai, lại học siêu giỏi.
“Nghe nói là học bá trường Nhất Trung.” “Ủa, Nhất Trung cái trường siêu siêu giỏi đó á?” “Đúng! Đứng top toàn tỉnh luôn! Cái gì mà toán lý hóa đều full điểm, thi quốc gia đoạt giải gì gì đó…” “Mẹ ơi... nhìn đẹp trai không vậy trời?” “Chưa thấy! Đang nói là sẽ vô lớp 11A3 của tụi mình á!” “Lớp mình á?!?”
Bên trong văn phòng giáo vụ, Trương Hàm Thụy ngồi thẳng lưng, tay đặt gọn trên đầu gối. Bộ đồng phục mới tinh mặc trên người không nhăn lấy một nếp. Tóc mái hơi che mắt, nhưng không cản được ánh nhìn sắc lạnh của cậu.
Thầy chủ nhiệm lớp —thầy Lý, một người trung niên tính tình hơi dễ dãi—đang cười xòa: “Em Trương à, lớp khoa học tự nhiên ưu tú nhất trường mình đó, em cứ yên tâm hòa nhập nha.”
Trương Hàm Thụy khẽ gật đầu
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vâng
Không thêm một từ nào nữa.
Thầy Lý lúng túng gãi đầu, quay sang chồng tài liệu. “À, mà lớp em... hơi ồn chút. Có mấy bạn hơi... cá tính. Nhưng mọi người đều tốt cả.”
Trương Hàm Thụy im lặng.
Thầy Lý cảm thấy hơi khô miệng, bèn đứng dậy: “Đi thôi, thầy dẫn em qua lớp.”
Lúc hai người bước vào lớp , trong phòng học đang náo loạn như cái chợ phiên.
Có bạn đang gác chân ngủ. Có bạn đứng trên ghế gấp máy bay. Có hai người ngồi cãi nhau vì... một miếng bánh bò. Và ở chỗ cuối dãy, ngay sát cửa sổ, có một cậu trai đang ngồi xoay bút, chân gác lên bàn, tóc nâu rối nhẹ, miệng cười cực kỳ đáng đánh.
Trương Quế Nguyên. Huyền thoại sống của Vĩnh Khang. Người mà học sinh lớp khác nhắc đến đều phải lắc đầu. Mà nữ sinh lớp này thì rụng rời chân tay.
Thầy Lý vỗ tay: “Cả lớp trật tự!” Không ai nghe. “TRẬT TỰ!!!” Vẫn... không ai nghe.
Chỉ có Trương Quế Nguyên, từ phía cuối lớp ngẩng đầu, nhướng mày một cái: “Mấy ông làm ồn vậy, không thấy thầy đứng đó hả?” Ngay lập tức, yên tĩnh như chùa bà Đanh. Thầy Lý: “...” Vị trí giáo bá, đúng là không thể coi thường.
Thầy ho nhẹ: “Hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển tới, mọi người hoan nghênh nào.” Cả lớp: “Ồ---!” “Đẹp trai thật đó!” “Trời đất, da trắng như nữ chính phim cổ trang luôn á.” “Mắt đẹp dễ sợ!” “Cười đi cậu ơi!”
Trương Hàm Thụy mặt không biểu cảm, gật đầu thay cho lời chào. “Xin chào, mình là Trương Hàm Thụy.” Giọng cậu rất nhẹ, nhưng rõ ràng và nghiêm túc. “Mong được giúp đỡ.”
“Woa---!” “Giọng cũng đẹp luôn á!”
Thầy Lý cười tươi: “Vì bàn trên hết rồi nên em ngồi cuối lớp nhé. Ừm... bàn cạnh Trương Quế Nguyên đi.”
Tiếng hít khí lạnh vang lên. “Cạnh Trương Quế Nguyên á?!” “Trời đất, chỗ đó là khu vực cấm á!” “Hồi đó có một bạn bị đuổi học sau 2 ngày ngồi gần ảnh á!”
Trương Quế Nguyên, nghe nhắc tên, lười biếng quay mặt nhìn sang. Khi ánh mắt của hắn chạm vào Trương Hàm Thụy, hắn nhướng mày. Rồi cười.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ồ, học bá à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Quế Nguyên chống cằm, nhếch môi:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mặt lạnh vậy, không vui khi được ngồi gần anh à?
Cả lớp: “Ôiiiiiii trời ơi…”
Hàm Thụy ngồi xuống. Không nói một lời.
Quế Nguyên nghiêng đầu sang, nhỏ giọng:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Này, học bá, cậu tên gì ấy nhỉ?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ồ, cũng họ Trương hả? Ghê nha, có duyên đó.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Ừ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Học trường nào trước đây?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nhất Trung
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thiệt hả? Ghê vậy trời. Học bá thiệt luôn?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Cậu hỏi nhiều quá.
Quế Nguyên cười hề hề:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tại tò mò. Người lạ mà đẹp vậy, không hỏi thì uổng
Hàm Thụy quay sang, mắt đen nhìn thẳng
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không có nhu cầu trò chuyện trong giờ học
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Khó tính ghê ta
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Ừ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ghét tôi không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Không quan tâm
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ồ, câu này tổn thương nha
Tiết học đầu tiên là toán nâng cao. Cả lớp nằm bò như xác cá. Chỉ có Trương Hàm Thụy làm bài như máy. Viết lách sạch sẽ, tốc độ ổn định, biểu cảm không đổi.
Quế Nguyên liếc sang, híp mắt. Tờ giấy nháp của Hàm Thụy đầy công thức. Tờ giấy của hắn... toàn vẽ chibi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Không thể chịu được.
Hắn vỗ vai Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, cho coi bài chút
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Làm gì keo kiệt vậy? Tôi chỉ cần cách giải thôi mà
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, cậu không thấy tôi dễ thương à? Cười với tôi cái đi rồi tôi bỏ qua vụ chép bài
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Cậu bị bệnh à?
Cả lớp bật cười. Lần đầu tiên có người nói chuyện với Trương Quế Nguyên kiểu đó. Mà không bị ăn đá hay bị dọa nạt. Vì... hắn không giận. Chỉ bật cười:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trời ơi, tui thích cậu rồi đó, học bá lạnh như băng
Tan học. Trời vẫn mưa. Trương Hàm Thụy ra cổng, bung dù, chuẩn bị gọi taxi. Nhưng đúng lúc đó, một quả bóng bay từ đâu đập thẳng vào mặt cậu.
“Á—!” Một giọng nữ hét lên. “Trời ơi xin lỗi nha! Bóng của tụi em bay lạc!”
Hàm Thụy nhíu mày
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không sao
Nhặt bóng lên trả lại. Quay đi. Phía sau có tiếng động. Một chiếc xe đạp điện thắng gấp sát bên chân cậu. Trên xe là một kẻ mặc áo khoác trễ vai, mồm đang nhai kẹo cao su.
Trương Quế Nguyên. Hắn chống chân, nghiêng đầu:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đi đâu vậy học bá?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Về nhà
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đi xe không
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mưa ướt kìa
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi có dù
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dù bé vậy đủ che không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Cậu có thể câm miệng được không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không thể. Tôi đang quyến rũ cậu mà.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Hàm Thụy quay đi. Nhưng chưa bước được hai bước, đã nghe một tiếng “rầm”—ai đó đạp xe trúng cột điện.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ối mẹ ơi
Hàm Thụy quay đầu:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu bị điên à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không có. Bị ánh mắt của cậu làm chói mắt.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Hôm đó, trời mưa suốt. Còn Trương Hàm Thụy, lần đầu tiên trong đời cảm thấy: có lẽ... chuyển trường tới đây là một sai lầm nghiêm trọng.

Chương 2 – Ghế ngồi kế bên là tai họa

Ngày hôm sau, trời vẫn mưa. Lớp vẫn ồn như thường lệ. Trương Hàm Thụy đến sớm, ngồi vào bàn cuối, mở sách ra đọc. Đôi tai vẫn nghe được tiếng la hét xung quanh, nhưng gương mặt cậu như được đúc từ băng, không hề dao động.
“Ê, ê! Quế Nguyên tới chưa?” “Chưa thấy! Không lẽ bị học bá dọa nên nghỉ học luôn rồi?” “Biết đâu bị cảm, hôm qua mưa tạt ghê quá.”
Ngay lúc đó, cánh cửa lớp bật mở. Một luồng gió cùng mùi bạc hà nhè nhẹ lướt qua, mang theo tiếng bước chân thong dong. Trương Quế Nguyên, khoác áo đồng phục lười biếng, tóc hơi ướt, đeo tai nghe một bên, nhếch môi cười với cả lớp.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chào buổi sáng, mấy đứa nghèo
Xời!” “Đồ quý sờ tộc đến rồi kìa!” “Lạy giáo bá, hôm nay tâm trạng tốt dữ.” Quế Nguyên không trả lời. Hắn đi thẳng đến chỗ ngồi cạnh Hàm Thụy, ngồi xuống, gác chân như thường lệ. Hắn liếc sang, thấy cậu học bá vẫn chăm chú đọc sách, chẳng mảy may để ý mình.
Hắn khẽ gõ bút lên bàn:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Này
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...?
Hàm Thụy không ngẩng đầu, chỉ nhíu mày nhẹ, như thể bị quấy rầy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu có đọc truyện tranh không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Có coi phim không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy cậu có biết yêu không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Câm miệng
Quế Nguyên bật cười
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sao câu nào cũng trả lời nhanh như chém gió vậy? Lạnh vậy chắc sống trong tủ đông quá
Hàm Thụy rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào hắn, giọng đều đều:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu có biết định nghĩa của ‘quấy rối trong lớp học’ không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ờ, biết chứ. Nhưng tôi không có làm. Tôi chỉ đang—
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Gây rối
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
—giao lưu cảm xúc
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu có thể giao lưu với não mình được không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không. Nó bận nghĩ về cậu rồi.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Không biết là giận hay bất lực. Nhưng chắc chắn là chán nản.
Giờ thể dục hôm nay là chạy bền. Trời vừa tạnh mưa, sân bóng còn loang nước. Thầy thể dục bắt cả lớp chạy 800m làm kiểm tra đầu tháng. Trương Hàm Thụy, tuy học giỏi, nhưng thể lực cũng không tệ. Chạy đều, nhịp thở vững. Chạy ngang Quế Nguyên hai lần. Lần nào cũng bị hắn nhìn với ánh mắt như đang nghĩ cách trêu chọc.
Lần ba, hắn chạy sát bên, vừa thở vừa nói:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Học bá chạy đẹp thiệt á.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cơ chân cậu cũng được phết
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, đừng lạnh nhạt vậy. Tương tác chút đi
Hàm Thụy thở ra một hơi:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu không mệt à
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không mệt. Mỗi lần nhìn cậu là có động lực
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, hay là cậu chuyển lên ngồi bàn đầu đi. Ngồi cạnh tôi, nguy hiểm lắm
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ừ, tôi đang tính vậy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng! Tôi nói chơi thôi!
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thật đó! Tôi thề tôi sẽ không làm gì cậu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Câu đó có bao nhiêu phần trăm tin được?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bảy mươi phần trăm
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy ba mươi phần trăm còn lại?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Là khi cậu cười.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Tôi sẽ không cười
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy thì yên tâm
Tan học. Hôm nay mưa ngớt. Nhưng gió lạnh vẫn vờn qua hành lang như rắn bò. Hàm Thụy ra khỏi lớp, chưa đi được mấy bước thì bị một đám học sinh chặn lại. Bốn người, mặc áo đồng phục chỉnh tề, mặt mày dữ dằn. Đứa đứng đầu gằn giọng: “Ê, cưng là học bá mới chuyển tới à?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Ừ
“Nghe nói giỏi lắm hả? Tưởng giỏi là ngon à?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Tôi không có ý gì
“Thái độ gì đó? Coi thường tụi này à?”
Một tên giơ tay định đẩy vai cậu. Nhưng chưa kịp chạm vào thì rầm! — một cú đá ngang cực mạnh hất hắn ngã sấp mặt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Con mẹ tụi bây, đụng người của tao hả?
Giọng nói lười biếng nhưng lạnh lẽo vang lên phía sau.
Trương Quế Nguyên chống cằm, đứng phía sau Hàm Thụy, mắt cong cong như đang cười.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bốn đánh một, không biết nhục hả?
Tên đứng đầu bò dậy, mặt đỏ lên: “Mày là cái thá gì?”
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cái thá gì hả?
Quế Nguyên nghiêng đầu, nở nụ cười tà tà:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tao là người ngồi cạnh cậu ta
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Và cũng là người duy nhất được quyền chọc cậu ta
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cút
Đám kia nhìn nhau. Một lúc sau, hậm hực bỏ đi. Quế Nguyên đút tay túi quần, quay sang nhìn Hàm Thụy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không nói cảm ơn à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không cần. Tôi có thể tự giải quyết
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Phải ha. Học bá lạnh lùng, võ cũng không tệ. Nhưng mà…
Hắn bước sát lại, cúi người sát tai cậu:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu là người đầu tiên tôi thấy ngầu mà vẫn muốn trêu
Hàm Thụy lùi lại, mắt nhíu nhẹ
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không cần ai theo đuôi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Yên tâm, tôi không theo. Tôi đi song song
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Quế Nguyên bật cười, quay người bỏ đi, vừa huýt sáo vừa vẫy tay:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mai gặp, học bá xinh đẹp
Trên sân thượng trường Vĩnh Khang chiều hôm đó, có một học bá đứng dựa lan can, tay cầm sách, mắt nhìn ra bầu trời còn vương chút mây xám.
Cậu nghĩ, nếu chuyển trường là một sai lầm, thì người ngồi cạnh mình chắc chắn là... phiên bản sống động nhất của tai họa.

Chương 3 – Tôi tên là tai họa, họ là dai như đỉa

Buổi sáng. Trời tạnh mưa. Trương Hàm Thụy đang ăn sáng một mình trong căn tin. Cậu chọn góc khuất gần cửa sổ, yên tĩnh và không ai chú ý. Trên bàn là một khay đựng cháo trứng bắc thảo, hai cái bánh bao, và một cuốn sách toán nâng cao. Không ai ngồi cạnh. Cũng chẳng ai bắt chuyện. Cho đến khi... một cái khay đập bịch xuống bên cạnh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Yo, học bá dậy sớm ghê
Trương Hàm Thụy không ngẩng đầu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên, cậu bị bệnh dính người à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không nha
Quế Nguyên đổ thêm nước tương vào trứng, cười híp mắt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi là người có kế hoạch
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Kế hoạch gì?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Kế hoạch theo đuổi học bá lạnh như băng. Bước đầu tiên: ăn sáng cùng nhau, tạo cảm giác thân mật
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Tôi đang ăn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ, tôi cũng vậy. Khớp chưa?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Hàm Thụy thở nhẹ, tiếp tục ăn cháo. Cậu đã bắt đầu luyện kỹ năng bỏ ngoài tai toàn bộ tiếng ồn đến từ phía bên trái. Nhưng bên trái không yên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, bánh bao này ngon không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không biết
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cho tôi cắn một miếng nha
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu keo vậy sao có người yêu được?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không cần
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy cậu chưa từng thích ai à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Không liên quan đến cậu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi chỉ muốn hiểu để điều chỉnh tốc độ tấn công thôi mà
Hàm Thụy cạn lời. Cậu đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn đối phương:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu không thấy mình vô duyên à?
Quế Nguyên cười toe.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vô duyên mà vẫn ngồi cạnh cậu đó thôi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu không phiền à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không. Rất vui nữa là khác
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Vì cái gì?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vì cậu là học bá đầu tiên dám chê tôi bị bệnh, và tôi không thấy ghét
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
À, còn vì cậu rất đẹp
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
_________
Tiết hai là hóa học. Thầy dạy đang giảng về phản ứng oxi hóa khử. Trong khi cả lớp mắt chữ A miệng chữ O thì Trương Hàm Thụy đang chăm chú ghi chú, còn Trương Quế Nguyên thì... đang gấp máy bay. Đúng vậy, hắn gấp máy bay ngay giữa tiết học.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ghi xong chưa
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
chưa
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cho coi vở chút
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
không
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi không chép, tôi chỉ muốn xem nét chữ cậu thôi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...Hết chuyện làm rồi à?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hết thiệt. Nhìn cậu là thú vui duy nhất của tôi giờ này
Thầy giáo ho một tiếng. “Trương Quế Nguyên, trò nói gì đó?”
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dạ? Em đang nghiên cứu cơ chế phân rã tự nhiên của nội tâm con người khi đối diện với phản ứng mãnh liệt
“…Cái gì?”
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
À, em nói em đang nghe giảng rất chăm chú ạ
Cả lớp cười rần. Thầy giáo lắc đầu: “Đầu óc cậu chỉ có cái miệng là chạy tốt.” Hàm Thụy thở dài. Tập trung vào bài giảng một cách vô cùng kiên cường.
_________
Ra chơi, cả lớp 11A3 tụ tập quanh chỗ Trương Quế Nguyên và Hàm Thụy
Một nữ sinh tò mò hỏi: “Hàm Thụy, cậu học ở đâu trước đây?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nhất Trung
“Woa, vậy cậu là top tỉnh rồi đúng không?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không hẳn
“Nghe nói cậu từng đoạt giải toán quốc gia?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Giải nhì
Giỏi quá trời... Mà cậu quen Quế Nguyên lâu chưa?”
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
không quen
Câu trả lời dứt khoát đến mức... người hỏi suýt nghẹn.
Trương Quế Nguyên chống cằm, cười khẩy:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu ấy lạnh nhạt vậy đó. Nhưng tôi không nản
Một nam sinh chen vào: “Ê, Quế Nguyên, cậu đang thật lòng á?”
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chứ giả lòng được à?
"Nhưng học bá lạnh nhạt vậy, cậu chịu nổi không?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi chịu lạnh giỏi
Hàm Thụy quay sang:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu có thể đừng nói kiểu khiến người ta hiểu lầm không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hiểu lầm cái gì? Tôi đang theo đuổi cậu thật mà
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cả trường biết thì càng tốt. Đỡ mất công che giấu
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu điên rồi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ, điên vì học bá Trương
Cả lớp: “Aaaaaaaaaa—!!!”
Hàm Thụy nhắm mắt.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Các cậu rảnh quá rồi đấy
_________
Chiều tan học, trời trong veo, nắng nhẹ phủ trên sân trường. Trương Hàm Thụy ra cổng, nhưng vừa bước tới cổng đã thấy... xe đạp điện quen thuộc dựng chễm chệ. Quế Nguyên đứng đó, đội mũ ngược, đeo kính râm, tay cầm ly trà sữa, miệng cười như tên gian thương.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê, về chung không?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Tôi không quen cậu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy giờ quen nha
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không có nhu cầu kết bạn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không sao, tôi dư nhu cầu kết thân
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Cậu có thể bớt phiền phức đi không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không thể. Học bá Trương , tôi là người có lòng kiên trì
Hàm Thụy nhìn hắn
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu đang lãng phí thời gian
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không sao. Đầu tư dài hạn
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu không sợ bị từ chối?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sợ chứ. Nhưng vẫn làm. Vì nếu không thử, tôi sẽ tiếc
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
…Tự tin quá nhỉ?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không tự tin đâu
Quế Nguyên bỏ kính xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng nói trầm hơn thường lệ, dịu lại bất ngờ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi chỉ thật lòng thôi
Lần đầu tiên, Trương Hàm Thụy hơi khựng lại. Cậu không trả lời. Cũng không bước đi. Chỉ yên lặng nhìn hắn trong vài giây, rồi rẽ sang hướng khác, bỏ lại một câu:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Mai đừng chờ. Tôi tự về được
_________
Trên đường về, Quế Nguyên chống cằm ngồi xe đạp điện, miệng lẩm bẩm:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không chối là không ghét. Không ghét tức là... có cửa rồi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play