[HIEUTHUHAI X Oc] Kí Ức Nhuốm Bi Thương
Chap 1
Ở tuổi hai mươi tư, Bùi Đan Chi vẫn độc thân từ trong bụng mẹ.
Cô đã quen với cảnh mỗi sáng ngồi bó gối trên xe buýt, tai nghe phát nhạc thất tình, lướt Facebook thấy đám bạn đăng ảnh cưới, ảnh cầu hôn, ảnh con mới sinh, rồi nhìn xuống hộp sữa đậu nành trên tay mình mà tự nhủ
Bùi Đan Chi
Không sao, ít nhất mình vẫn chưa béo
Trưa nay, khi cô đang cắm cúi ăn cơm văn phòng, chị Mai leader bỗng vỗ vai cô cái bốp, suýt nữa làm cô nghẹn
Trần Hiền Mai
Chi, cuối tuần này rảnh không, chị giới thiệu cho em một anh
Bùi Đan Chi
Thôi chị, em lạy. Em chưa có nhu cầu đổi đời
Cô vừa nói vừa gắp miếng trứng, cắn một cái rõ to.
Trần Hiền Mai
Đổi đời cái gì, người ta tử tế đàng hoàng, dưới ba mươi, có xe, có nhà, công việc ổn định, thu nhập khá,…
Chị Mai bắt đầu giọng điệu y chang telesale, khiến mấy chị em xung quanh cười rúc rích.
Đan Chi nhai chậm lại, nhướn mày
Bùi Đan Chi
Chị tính giới thiệu sếp tổng công ty mình cho em hả
Trần Hiền Mai
Không, còn ngon hơn sếp tổng
Đan Chi vẫn im lặng, nhai cơm chậm rãi. Trong lòng cô nghĩ, những thứ đó thì liên quan gì đến mình chứ.
Nhưng chị Mai không buông tha, chị nheo mắt lại, ghé sát tai cô, hạ giọng thì thầm như tiết lộ bí mật tối thượng
Trần Hiền Mai
Điều quan trọng nhất… là cậu ấy đẹp trai
Cuối cùng Đan Chi cũng ngẩng lên, nhíu mày, ánh mắt hơi dao động.
Bùi Đan Chi
Đẹp… tới mức nào?
Trần Hiền Mai
Đẹp tới mức… em chỉ muốn bỏ cơm mà ăn cậu ta
Đan Chi phì cười, nhưng trái tim cô lại khẽ đập mạnh một nhịp. Dù không muốn thừa nhận, nhưng từ đẹp trai vẫn luôn có sức mạnh khủng khiếp đối với cô.
Vậy nên, chiều thứ bảy, cô ngồi trong quán cà phê tầng dưới công ty, tay cầm ly nước chanh, lòng rối bời.
Trong lòng cô ngổn ngang bao suy nghĩ
Bùi Đan Chi
Trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai… sao lại phải đi xem mắt?
Bùi Đan Chi
Hay thật ra ảnh bị hâm? Hay tính gia trưởng? Hay… vô sinh?
Cô cúi xuống nhìn đồng hồ. Đã gần đến giờ hẹn.
Bùi Đan Chi
Chắc cũng không đến mức đẹp trai như lời chị Mai nói đâu
Cô lẩm bẩm, đưa ống hút lên miệng, uống một ngụm lớn.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Một bóng dáng mảnh khảnh nhưng cao lớn bước qua cánh cửa kính, ánh nắng chiều chiếu lên vai anh, vẽ nên một đường viền sáng rực rỡ.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cúc cổ cài nghiêm chỉnh, cổ tay lộ ra dưới lớp tay áo xắn lên gọn gàng.
Gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng, dưới mắt trái là một nốt ruồi nhỏ – chi tiết ấy khiến anh mang một nét quyến rũ khó diễn tả, vừa lạnh lẽo vừa mê hoặc.
Tay cô run lên, ly nước chanh suýt nữa đổ xuống bàn. Cô há miệng, giọng nói bật ra, khàn khàn
Bùi Đan Chi
Thầy… thầy Hiếu?
Đôi con ngươi đen nhánh xoáy sâu vào mắt cô, ánh nhìn lơ đễnh nhưng lạnh lẽo, như thể vừa lướt qua ngàn vạn người cũng chẳng có ai lọt được vào đáy mắt anh.
Anh bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện. Tay anh tháo chiếc đồng hồ, đặt nhẹ lên bàn. Động tác dứt khoát mà tao nhã.
Khách quan mà nói… anh ta quả thật rất đẹp trai.
Nhưng kí ức cũ lại ập về.
Nỗi hận năm nào siết chặt lồng ngực, Đan Chi nắm chặt ly nước, cố gắng giữ giọng bình thản
Bùi Đan Chi
Ồ, đây không phải là thầy Hiếu sao
Cô cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia chế giễu.
Bùi Đan Chi
Thầy đã ba mươi rồi mà sao vẫn chưa có người yêu
Trần Minh Hiếu không trả lời ngay.
Vài giây sau, anh chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên
Trần Minh Hiếu
Em cũng đâu có người yêu
Anh mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng cũng rất lạnh.
Trần Minh Hiếu
Vậy chắc tiêu chuẩn của em cũng cao lắm nhỉ?
Bùi Đan Chi
Tiêu chuẩn của em không cao. Chỉ cần… không phải thầy là được
Cô nói xong liền quay mặt sang hướng khác, nuốt ực ngụm nước chanh để che giấu tim mình đang đập loạn.
Anh bật cười, tiếng cười rất khẽ.
Rồi anh cúi người về phía cô, ánh mắt xoáy thẳng vào đôi mắt đang tránh né của cô, giọng anh trầm xuống, từng chữ như khắc vào lồng ngực cô
Trần Minh Hiếu
Tôi không có người yêu
Trần Minh Hiếu
Đương nhiên là vì chuyện lớn
Anh khẽ cười, môi cong lên, đôi mắt sâu thẳm
Trần Minh Hiếu
Chính là tôi đang đợi em
Chap 2
Điều đó tất nhiên là không có khả năng
Bùi Đan Chi chớp chớp mắt, thở hắt ra rồi cúi đầu uống một ngụm nước chanh lớn.
Cô lắc đầu, tự cốc nhẹ vào trán mình.
Bùi Đan Chi
*Bình tĩnh đi Bùi Đan Chi, anh ta mà nói câu đó thì mặt trời mọc từ hướng Tây mất*
Thật ra, Trần Minh Hiếu vẫn ngồi yên trước mặt cô từ nãy tới giờ, không hề nói gì.
Anh chỉ tháo đồng hồ, đặt lên bàn rồi cúi đầu lướt điện thoại. Lâu lâu, anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, gương mặt bình tĩnh tới mức khiến người ta khó đoán anh đang nghĩ gì.
Cô len lén nhìn anh, tim tự nhiên đập nhanh.
Áo sơ mi trắng phẳng phiu, cúc cổ cài kín, tay áo xắn gọn để lộ cổ tay cùng đường gân rõ rệt. Gương mặt anh sắc nét, sống mũi cao, làn da trắng, đôi mắt đen nhánh nhìn xuống điện thoại nhưng mi cong khẽ động.
Bùi Đan Chi
*Đẹp trai thật sự… không hiểu sao lại phải đi xem mắt*
Trần Minh Hiếu
Em nhìn đủ chưa
Giọng anh vang lên, kéo cô về thực tại.
Bùi Đan Chi
Em… em đâu có nhìn thầy
Trần Minh Hiếu
Không nhìn tôi, vậy nhìn ai mà mặt đỏ vậy
Anh ngẩng đầu, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói lại dịu đi.
Bùi Đan Chi
Thầy… thầy uống nước đi
Cô luống cuống đẩy cốc cà phê về phía anh, rồi mới nhớ ra anh đã có cà phê trước mặt. Cô ngượng tới mức chỉ muốn đội đất chui xuống.
Minh Hiếu nhìn cô, ánh mắt hơi nheo lại như đang cười.
Anh chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ.
Trần Minh Hiếu
Em vẫn như xưa
Bùi Đan Chi
Như xưa.. là sao?
Cô chớp mắt, trái tim khẽ thắt lại.
Trần Minh Hiếu
Hay đỏ mặt. Hay ngơ ngác. Hay… tưởng tôi đọc được suy nghĩ của em
Bùi Đan Chi
// Cúi đầu ngượng ngùng //
Bùi Đan Chi
Thầy đừng nói bậy
Bùi Đan Chi
*Làm sao anh biết được mình đang nghĩ gì*
Anh là giảng viên dạy Đại số tuyến tính – môn học mà cô thề sẽ không bao giờ dùng trong đời.
Hôm đó là sinh nhật hai mươi tuổi.
Cô và bạn cùng phòng kéo nhau ra karaoke, uống rượu từ tối đến sáng. Lúc về phòng, cô vẫn còn ngất ngưởng, cười tít mắt
Bùi Đan Chi
Tau mà say thì không ai tỉnh được
NVP
Ờ, mai vô lớp gặp thầy Hiếu, đừng ói lên bàn giảng là được
Bùi Đan Chi
Thầy nào… à… thầy ác quỷ đó hả? Mắc gì phải sợ… thầy cũng là người thôi mà
Cô chạy thục mạng vào lớp, tóc rối bù, mắt đỏ hoe. Vừa ngồi xuống bàn đã gục mặt xuống thở hổn hển.
Trần Minh Hiếu đứng trên bục giảng, ánh mắt lướt nhanh xuống lớp rồi dừng lại ở cô.
Giọng anh vang lên, trầm và lạnh
Trần Minh Hiếu
Hôm nay lớp có ba mươi hai bạn đi học
Trần Minh Hiếu
Những bạn đến muộn sẽ bị trừ điểm chuyên cần
Cô ngẩng đầu, giọng khàn khàn vì say rượu và thiếu ngủ.
Bùi Đan Chi
Chúng em không cố ý… Nhà trường đổi lịch đột xuất
Tóc cô nhuộm đỏ rực, gương mặt nhợt nhạt, trên người mặc chiếc váy lòe loẹt in đầy dòng chữ “Khó chơi”.
Cảnh tượng ấy… vừa lạ lùng vừa buồn cười.
Trần Minh Hiếu
Em tổ chức sự kiện này?
Cô hít sâu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng
Bùi Đan Chi
Cho dù phải trừ điểm chuyên cần… thì cũng chỉ trừ một mình em thôi
Minh Hiếu im lặng vài giây, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô.
Bùi Đan Chi
Cái quái gì… thiếu đúng một điểm
Cô xách túi chạy thẳng tới văn phòng khoa.
Bùi Đan Chi
Thầy Hiếu đâu ạ?
NVP
Thầy đi họp rồi. Khoảng hai tiếng nữa mới về, em ngồi đợi nhé
Cô thở dài, ngồi xuống ghế thầy, gục đầu lên bàn.
Bùi Đan Chi
*59 điểm? Sao không cho rớt luôn đi*
Cô định nhắm mắt vài phút. Ai ngờ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trần Minh Hiếu đứng trước mặt, ánh mắt cụp xuống nhìn cô. Gương mặt anh không cảm xúc, nhưng đôi mắt đen nhánh lại loé lên tia nhìn khó giải thích.
Giọng anh vang lên, đều đều nhưng không lạnh như mọi lần
Trần Minh Hiếu
Lau nước miếng đi
Chap 3
Cô giật mình, đưa tay lên miệng. Nước miếng dính ướt cả tay áo. Mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Bùi Đan Chi
*Xấu hổ chết mất… trước mặt thầy Hiếu nữa chứ*
Cô vội quay mặt đi, tóc mái rủ xuống che nửa gương mặt nóng ran.
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đặt túi tài liệu xuống bàn, rồi ngồi vào ghế làm việc của mình.
Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng điều hòa chạy rì rì.
Khi cô từ trong trí nhớ khôi phục lại tinh thần, hiện thực lại đập thẳng vào mắt.
Trần Minh Hiếu ngồi đối diện, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, khiến cô có cảm giác như bị soi thấu tất cả.
Bốn năm đã trôi qua kể từ lần cuối anh ấy dạy cô.
Nhưng thời gian dường như không để lại dấu vết nào trên người anh.
Minh Hiếu của ba mươi tuổi gần như không khác gì Minh Hiếu hai mươi sáu tuổi của bốn năm trước.
Áo sơ mi trắng, tóc vuốt gọn, gương mặt sắc nét với sống mũi cao, đôi mắt sâu và lạnh. Dưới mắt trái vẫn là nốt ruồi nhỏ khiến người ta không thể rời mắt.
Trần Minh Hiếu
So với cái này
Giọng anh vang lên, kéo cô về thực tại.
Ánh mắt anh đảo nhanh từ mái tóc đen nhánh, gương mặt trang điểm nhẹ, chiếc áo blouse xanh biển công sở, đến đôi giày bệt cũ kĩ cô đang mang.
Trần Minh Hiếu
Tôi tò mò hơn, bạn học Đan Chi, nếu tôi nhớ không lầm thì em chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Sao lại phải đến đây xem mắt?
Cô im lặng một lúc, ngón tay mân mê ly nước chanh lạnh ngắt trước mặt. Rồi cô thở ra, nhún vai, giọng nhẹ bẫng
Bùi Đan Chi
Bởi vì em không muốn làm việc nữa
Trần Minh Hiếu
Không muốn làm việc
Anh nhướng mày, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu.
Cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh nước nhưng khóe môi lại cong cong chế giễu.
Bùi Đan Chi
Em dự định tìm một người đàn ông nuôi em. Sau khi xác nhận quan hệ, em sẽ nghỉ việc, ở nhà anh ấy, lái xe của anh ấy, tiêu tiền của anh ấy… Anh ấy chịu trách nhiệm đi làm kiếm tiền, còn em… chịu trách nhiệm ở nhà tiêu tiền
Cô nói rất nhanh, giọng nói như hát rap, không cho anh kịp chen vào.
Bùi Đan Chi
Em sẽ dậy lúc mười giờ sáng, uống cafe sữa, đăng story bâng quơ kiểu ‘Monday vibes’, rồi chiều đi spa, tối đợi chồng về… À, còn phải nuôi mèo, mua cây decor nhà cho xinh… đại khái vậy
Nói xong, cô nhún vai, ngả người ra sau ghế, làm bộ dáng chị đại lười biếng.
Khoảnh khắc ấy, cô trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Minh Hiếu im lặng nhìn cô.
Vẻ mặt anh không thay đổi, chỉ có ánh mắt sâu thêm một tầng tối.
Sau vài giây, anh khẽ nghiêng đầu, giọng nói đều đều
Trần Minh Hiếu
Em không thấy mệt à?
Trần Minh Hiếu
Phải diễn kịch suốt như vậy
Cô cười khẽ, đôi vai run nhẹ.
Bùi Đan Chi
Thầy Hiếu, thầy hiểu gì chứ?
Anh vẫn không dời mắt khỏi cô. Một lát sau, anh hơi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô – nơi bị ống tay áo dài che kín.
Trần Minh Hiếu
Tôi còn một câu hỏi cuối cùng
Trần Minh Hiếu
Tại sao em không tiếp tục nhuộm tóc đỏ?
Trong đầu thoáng qua hình ảnh cô gái hai mươi tuổi, tóc đỏ rực, mắt long lanh và môi cong lên bất cần đời.
Cô cười, giọng nhẹ bẫng nhưng không giấu được nỗi buồn
Bùi Đan Chi
Thầy Hiếu, thầy nói xem… Em tốt nghiệp hai năm rồi. Thầy đã thấy đứa nô lệ tư bản nào dám nhuộm tóc đỏ chưa
Cuộc trò chuyện đã đến mức này, hiển nhiên không thể tiếp tục.
Cô uống ngụm cuối cùng trong ly, rồi giơ tay gọi nhân viên
Bùi Đan Chi
Cho em thanh toán bàn này
Nhân viên vừa cầm hoá đơn tới, Minh Hiếu đã đưa tay ngăn lại.
Bùi Đan Chi
Thầy… không cần đâu, em tự…
Anh ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy cô.
Trần Minh Hiếu
Tôi cũng đã từng là thầy của em
Giọng anh vẫn lạnh nhưng mang theo một tia dịu dàng rất mờ nhạt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play