Cái Thư Tình Không Bao Giờ Gửi
Chương 1: Giáo viên mới và người giữ thư tình cũ
quinthi
hello, mình là Thy, đây là bộ truyện đầu chủ yếu mình viết cho vui, vừa viết để mình vừa đọc=)))))))fic ngắn hui ạ hè hè
🏀 Rhyder – Nguyễn Quang Anh
• 28 tuổi – giáo viên Thể dục kiêm cán bộ kỷ luật
• Gốc Thanh Hoá – vào Nam lập nghiệp
• Ngoài mặt lạnh lùng, nguyên tắc, nội tâm lại dịu dàng, từng tổn thương
📓 Captain – Hoàng Đức Duy
• 26 tuổi – giáo viên thực tập môn Ngữ văn
• Ấm áp, hơi vụng về, yêu thầm Rhyder từ năm lớp 12
• Giờ quay lại trường cũ, tưởng đã quên… ai ngờ chưa bao giờ ngừng nhớ
Cổng trường THPT Lê Quý Đôn mở ra như cũ, vẫn tiếng loa phát thanh rè rè buổi sáng, vẫn hàng phượng đỏ rơi lác đác trên sân. Nhưng với Duy, mọi thứ bỗng chốc lạ hoắc — dù nơi này từng là “thế giới nhỏ” của cậu suốt ba năm cấp 3.
26 tuổi. Trở lại trường cũ. Nhưng không phải là học sinh.Mà là… giáo viên thực tập.
Pháp Kiều
Ê thầy giáo văn, sao mặt căng vậy?
Pháp Kiều – bạn thân từ thời đại học, hiện thực tập tại một trường khác, vẫn tranh thủ ghé qua cổ vũ. Bên cạnh Kiều là Negav – người bạn gay mặn mòi mà Duy từng phải xin lỗi mấy lần vì “vô tình” yêu đúng trai thẳng.
Đức Duy
Căng sao không. Trường cũ. Gặp lại đồng nghiệp cũ. Có khi gặp luôn… người cũ.– /Duy lẩm bẩm/
Pháp Kiều
“Người cũ nào?” – Kiều nghiêng đầu.
Duy cười, nhưng không trả lời.
Người cũ, là cái tên chưa từng là của mình.
Người cũ, là người từng ngồi sau mình 3 dãy bàn, thích gác chân lên ghế, hay gọi mình là “em trai Văn học”.
Người cũ, là Rhyder – Nguyễn Quang Anh.
Thời tiết Sài Gòn tháng 9 vẫn không chịu mát. Nắng gắt ngay cả khi chưa tới 8 giờ sáng. Duy đi vào phòng giáo viên, báo cáo với văn phòng, được phát thời khóa biểu rồi dẫn đi nhận lớp.
Quang Anh
Thầy Duy hả? Tôi là Quang Anh – phụ trách bộ môn Thể dục và kỷ luật. Cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11D, nơi thầy sẽ hỗ trợ dạy Văn.”
Tóc undercut, áo polo xám, ánh mắt sắc nhưng không lạnh.
Người đó đứng trước mặt Duy.
Không đổi giọng. Không đổi nụ cười.
Duy đứng sững vài giây, tim gõ loạn
Đức Duy
Vậy là… 8 năm rồi, mình vẫn không thoát được./ Duy thầm nghĩ /
Giờ ra chơi, Duy vào phòng giáo viên ngồi sắp xếp giáo án.
Trên bàn là một tập hồ sơ cũ. Chưa ai ký tên.
Cậu mở thử ra. Một phong bì nhỏ rơi xuống.
Mắt Duy mở to.
Là lá thư.
Lá thư Duy viết hồi lớp 12, không ghi tên, không dám gửi.
Cậu run tay mở ra.
Vẫn là nét chữ của chính mình, nguệch ngoạc, non nớt
Đức Duy
“Tớ không biết có cơ hội nào để cậu đọc được lá thư này. Nhưng nếu cậu từng hỏi vì sao tớ hay nhìn cậu trong giờ ra chơi, thì… đây là lý do.”
“Tớ thích cậu.
Tớ thích cậu rất lâu rồi.” /Duy cứng người/
Không phải vì bức thư.
Mà vì phía sau lưng… có tiếng bước chân quen.
Quang Anh đứng đó, tay đút túi, dựa vào khung cửa
Quang Anh
“Hồi đó… tôi cũng tò mò ai là người viết.Giờ thì biết rồi.”
Đức Duy
Duy thầm rủa bản thân: “Làm sao thoát khỏi cái trường này trong danh dự đây?!”
Còn Quang Anh … vẫn đứng đó. Mắt không rời khỏi cậu.
Miệng cười nhè nhẹ. Nhưng ánh nhìn thì hoàn toàn khác.
Khác lắm.
Như thể… người từng nhận thư, thật ra chưa bao giờ quên.
Một lớp học, hai thầy giáo
Lớp 11D có ba đứa học sinh thuộc diện… “đáng yêu nhưng phiền phức nhẹ”:
• Phúc Anh: chủ nhiệm fanpage “Lớp Tôi Là Nhất”, chuyên chụp hình thầy cô post story
• Minh Thy: mê văn học lãng mạn và có xu hướng ship mọi thứ có nhan sắc
• Tuấn Đạt: gán ghép chuyên nghiệp, từng khiến cặp đôi trực nhật hiểu lầm nhau 3 tuần
Ngay ngày đầu Duy bước vào lớp, ba đứa đã ngửi được hint.
Nhìn ánh mắt thầy Quang Anh khi giới thiệu Duy – hơi cong môi, nói “thầy Duy là đồng nghiệp mới, cũng là người quen cũ”…
Chỉ vậy thôi mà tụi nhỏ viết luôn fanfic dài 2k chữ trên group lớp.
Giờ sinh hoạt đầu tiên, khi Duy đứng trên bục giảng điểm danh phụ Quang Anh, cả lớp im re.
Nhưng dưới bàn, điện thoại lướt rào rào
Minh Thy
“Thầy Duy nhìn thầy Quang Anh xong đỏ mặt kìaaa 😭😭😭😭”
Tuấn Đạt
“Coi ánh mắt kia kìa, đúng kiểu người từng viết thư tình chưa gửi!”
Phúc Anh
“Tui ship!! #thầygiáoxthầythểdục”
· · ─ ·𖥸· ─ · ·· · ─ ·𖥸· ─ · ·
Hôm sau, Duy tới sớm.
Mới 6g30, Quang Anh đã ngồi trong phòng giáo viên, soạn lịch thể dục học kỳ. Anh mặc áo polo trắng, tóc còn hơi ướt, chắc mới tắm xong.
Quang Anh
“Thầy Duy.” – Anh gọi, giọng đều đều.
Quang Anh
“Sáng ăn gì chưa?”
Đức Duy
Duy hơi bất ngờ:
“Chưa… Tôi định ghé mua bánh mì.”
Quang Anh đẩy hộp giấy về phía cậu
Quang Anh
“Tôi mua hai phần. Sợ lớp học sớm, thầy không kịp ăn.”
Duy ngơ ngác mất vài giây.
Đức Duy
“…Anh… vẫn nhớ tôi không ăn sáng?”
Quang Anh chỉ cười, không trả lời
Nhưng khi Duy cầm hộp lên, quay đi, anh khẽ xoa đầu cậu một cái
Quang Anh
“Vẫn giống hồi xưa. Gầy mà cứ quên ăn.”
Duy đứng sững.
Tay cầm hộp bánh, tim thì như vừa bị bóp nhẹ.
Trưa đó, khi Duy ngủ gục trên bàn vì mệt, Quang Anh đi ngang qua, ngập ngừng rồi cúi xuống nhẹ nhàng…
…khẽ chạm vào má cậu một chút.
Chỉ một cái chạm. Rất khẽ. Rất nhanh.
Như để kiểm tra xem người kia có ngủ thật hay không.
Hay như để chắc rằng, người ấy vẫn ở đây – không còn biến mất như 8 năm trước.
Rồi anh ngồi xuống, mở máy chấm bài như không có chuyện gì xảy ra.
Còn Duy? Cậu chỉ hơi mở mắt, má nóng ran… nhưng không nhúc nhích.
Không phải vì ngủ.
Mà vì không dám tin, chuyện ngày xưa cậu thầm viết trong thư…
Giờ đang từng chút, từng chút… thành thật.
Chương 3: Người ta gọi là “gần mực thì đen”, còn thầy gần anh thì… rung tim?
Chiều thứ Năm, trường họp tổ chuyên môn ở dãy A. Duy lần đầu dự họp cùng tổ Văn – Lý – Sinh. Quang Anh vốn dĩ không có tiết, nhưng cũng đi ngang, tiện ghé vào… uống trà?
Đức Duy
Duy nhíu mày:”Thầy không họp với tổ Thể dục à?”
Quang Anh
Quang Anh nhún vai:
“Họp xong rồi. Ghé chơi.”
Đức Duy
“Trà phòng này đắng lắm đó.” – Duy lẩm bẩm, cắm cúi ghi vào tập.
Quang Anh
Quang Anh bật cười khẽ: “Uống miễn phí thì có quyền chê hả?”
Đức Duy
“Tôi đâu chê, tôi cảnh báo thôi…”
đa nhân vật phụ
Một cô giáo bên cạnh khẽ quay qua: “Ủa, hai thầy thân dữ vậy? Mới làm việc chung mà cãi như quen mấy năm.”
Quang Anh
“Tụi tôi từng học chung cấp 3.”
Duy khựng tay. Mặt nóng lên.
đa nhân vật phụ
“Vậy là… bạn cùng lớp hả?”
Quang Anh
“Không hẳn bạn.”
Quang Anh nói, không nhanh không chậm
Quang Anh
“Là người mà tôi từng chọc suốt năm lớp 12.”
Đức Duy
“Và giờ vẫn chọc tiếp.” – Duy nói nhỏ, không nhìn lên.
Tan họp, Duy rảo bước đi trước. Đoạn hành lang khu A lâu không tu sửa, nền lát gạch cũ hơi trơn. Trời lại vừa mưa.
Cậu đang bước nhanh thì… trượt chân. Mọi thứ chao nghiêng.
Một bàn tay vững chắc giữ lấy cánh tay cậu, kéo lại.
Lưng Duy đập nhẹ vào tường.
Mắt cậu mở to.
Người đang giữ cậu… là Quang Anh.
Khoảng cách… chưa đầy một gang tay.
Cậu nghe rõ mùi hương bạc hà nhè nhẹ từ áo anh. Cảm giác ấm và gần đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Quang Anh
“Cẩn thận chứ.” – giọng anh trầm, nhỏ, nhưng rất gần.
Quang Anh
“Trường có y tế, nhưng tôi không muốn gặp nhau ở phòng đó đâu.”
Đức Duy
“Tôi tự đi được… Anh buông ra được rồi.” - Duy lí nhí.
Quang Anh buông tay.
Nhưng tay kia lại đưa lên… gạt một lọn tóc vướng trước trán cậu.
Quang Anh
“Gió thổi tóc rối hết.”
Đức Duy
“Tôi… Tôi tự sửa được.”
Quang Anh
“Ừ, nhưng giờ sửa rồi. Còn gì nữa mà ngại.”
Duy quay mặt đi, che tai đỏ.
Tối đó.
Nhóm bạn thân tụ họp ở quán bún bò gần nhà Kiều.
Negav chống cằm, nghe xong chuyện thì đập bàn
Negav
“Tao nói rồi! Có hint! Hồi đó mày crush người ta rõ luôn mà không dám nói!”
Negav
“Ờ… Mà tao tưởng Quang Anh thẳng?”.
Pháp Kiều gắp rau, hờ hững chen vào
Pháp Kiều
“Mày thử ngã trúng một người hai lần coi. Lần đầu là tuổi trẻ. Lần sau là duyên nợ.”
Đức Duy
“Nghe mày nói tao sợ luôn á.” – Duy rên.
Negav
“Ủa rồi mày muốn gì?”
Pháp Kiều
“Thích lại chưa? Hay tim chỉ rung nhẹ?”
Duy không nói.
Chỉ đưa tay lên… chạm nhẹ vào bên má trái. Nơi Quang Anh từng đẩy tóc giúp cậu.
Đức Duy
“Chắc… vẫn chưa thích. Nhưng không rung nhẹ đâu.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play