[Allcaptain] Thiên Mộng ?
Chap 0 : Giới thiệu
Hoàng Đức Duy
Tuổi: 22
Ngoại hình: Cao 1m73, thân hình gầy gò nhưng săn chắc, gương mặt đẹp lạ kiểu "trắng bệch – ánh mắt trống rỗng – đôi môi đỏ tái".
Quá khứ: Bị mẹ bán vào động mại dâm cao cấp từ năm 17 tuổi. Trải qua nhiều lần bị lạm dụng, bị ép tiếp khách, bị trừng phạt.
Tính cách: Không cảm xúc, không tin vào tình yêu. Biết cách quyến rũ, biết cách thao túng. Cực kỳ thông minh, lạnh lùng và tính toán đến từng hơi thở.
Vũ khí: Nhan sắc, giọng nói dịu nhẹ, và khả năng đọc vị người khác.
Mục tiêu: Không cần tình yêu. Chỉ muốn nắm quyền sinh sát với những kẻ từng dày vò mình.
Nguyễn Quang Anh
Chức vụ: Giám đốc điều hành chuỗi ngân hàng quốc gia
Tuổi: 34
Tính cách: Lạnh lùng, kiểm soát mọi thứ. Có xu hướng bạo lực kín đáo.
Dục vọng: Yêu thích những thứ không thể kiểm soát – và Đức Duy chính là một ví dụ.
Điểm yếu: Hay ghen, không chấp nhận việc bị Duy thao túng.
Bùi Anh Tú
Chức vụ: Luật sư cấp cao, chuyên xử các vụ chính trị – mafia
Tuổi: 33
Tính cách: Tinh vi, kín kẽ, giỏi ăn nói. Bên ngoài đạo mạo, trong phòng ngủ là kẻ chiếm đoạt tàn bạo.
Dục vọng: Thích những kẻ phản kháng. Càng đau, càng dễ khiến hắn kích thích.
Điểm yếu: Luôn muốn làm chủ cuộc chơi – nhưng Duy lại có đoạn clip hắn không thể xóa bỏ.
Trần Minh Hiếu
Chức vụ: Bác sĩ phẫu thuật thần kinh hàng đầu, kiêm quản lý chuỗi bệnh viện tư
Tuổi: 36
Tính cách: Trầm lặng, điềm đạm, nhưng trong lòng chứa đầy rối loạn.
Dục vọng: Thích khám phá thân xác theo cả nghĩa đen và bóng. Gần như nghiện kiểm soát người khác qua thuốc.
Điểm yếu: Bị ám ảnh bởi nhan sắc hoàn hảo – Duy là "con búp bê sống" hắn không muốn ai chạm vào ngoài mình.
Nguyễn Thái Sơn
Chức vụ: Trung tướng công an, đứng đầu lực lượng phản gián
Tuổi: 38
Tính cách: Độc đoán, khắt khe, không quen bị thách thức.
Dục vọng: Thích sự phục tùng tuyệt đối. Ghét những kẻ chơi trò quyền lực.
Điểm yếu: Từng ra tay quá mạnh khiến Duy phải nhập viện – từ đó luôn thấy Duy là "vết nhơ" cần xóa hoặc giữ kín.
Trần Đăng Dương
Chức vụ: Đại gia vũ khí và an ninh tư nhân
Tuổi: 40
Tính cách: Máu lạnh, khô khan. Coi người như món đồ.
Dục vọng: Sở hữu, chiếm đoạt. Mua được tất cả – trừ trái tim của Duy.
Điểm yếu: Lần đầu tiên trong đời cảm thấy bị một "món hàng" uy hiếp.
Phạm Bảo Khang
Chức vụ: Tỷ phú công nghệ, nắm giữ hệ thống mạng xã hội lớn nhất Việt Nam
Tuổi: 31
Tính cách: Tự mãn, hiếu thắng. Tin rằng có thể hack mọi thứ – trừ lòng người.
Dục vọng: Thích quay lại mọi khoảnh khắc ân ái, thích làm nhục.
Điểm yếu: Video gốc không thể truy ra. Duy khiến hắn hoảng loạn vì không thể kiểm soát dữ liệu.
Đặng Thành An
Chức vụ: Thẩm phán cấp cao, xử các vụ án nhân quyền
Tuổi: 39
Tính cách: Hai mặt. Công chính ngoài đời, nhưng đồi trụy trong bóng tối.
Dục vọng: Thích bắt người khác quỳ, xin tha. Duy là kẻ đầu tiên không làm điều đó.
Điểm yếu: Cảm thấy tội lỗi sau mỗi lần ân ái – nhưng vẫn quay lại vì nghiện.
Lê Quang Hùng
Chức vụ: Giám đốc truyền thông kiêm ông trùm PR chính trị
Tuổi: 35
Tính cách: Giả tạo, điệu đà, thích giữ hình ảnh công chúng.
Dục vọng: Thích bôi nhọ và nâng đỡ bất kỳ ai tùy ý. Duy khiến hắn "muốn sở hữu nhưng không thể nuốt trọn".
Điểm yếu: Duy từng giả vờ yêu hắn để moi tin. Khi biết bị lừa, hắn bắt đầu điên loạn.
Chap 1 : GỌI LÀ ĐÀO, CHỨ CÓ PHẢI NGƯỜI ĐÂU
Mùi thuốc khử trùng, nước hoa rẻ tiền và nỗi nhục đè nặng trong lồng ngực.
Hoàng Đức Duy ngồi yên lặng bên mép giường bọc nhung. Ánh đèn vàng lờ mờ chiếu lên làn da trắng xanh của cậu, khiến cả người nhìn như bức tượng sáp trưng bày trong lồng kính.
Cửa phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào. Hắn không hỏi han, không nói lời nào, chỉ đặt một tệp tiền lên bàn.
???
Nằm xuống. Không cần diễn. Tao không mua cảm xúc, tao mua cơ thể mày.
Đó là Nguyễn Quang Anh – một cán bộ cấp cao của ngành kiểm sát, người thường xuyên lui tới nơi này dưới vỏ bọc “thanh tra nội bộ”.
Duy nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt đó không có tình cảm, chỉ có quyền lực và thói quen điều khiển.
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa làm lần nào
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Tao không thích thứ đã qua tay người khác
Quang Anh không hôn. Hắn không ôm. Hắn không thì thầm dịu dàng.
Hắn chỉ hành động – chậm rãi, chính xác, như đang trừng phạt ai đó bằng chính thân xác cậu.
Đêm đầu tiên, Duy đã hiểu:
Hoàng Đức Duy
Không ai ở đây cần biết tên em. Chỉ cần biết em là thứ họ chưa từng có.
Sáng hôm sau, một người đàn ông khác tới.
Trần Minh Hiếu – doanh nhân bất động sản, kẻ từng thâu tóm 12 khu giải trí ở trung tâm thành phố. Gương mặt hắn cười nhưng ánh mắt trống rỗng.
Trần Minh Hiếu
Em đẹp thật. Giống kiểu người mà tôi muốn vứt tiền ra để nhìn bị phá hủy
Hắn không làm đau Duy bằng vũ lực. Hắn làm đau bằng lời nói và sự lạnh lùng.
Trần Minh Hiếu
Mỗi lần tôi đến, tôi sẽ đếm bao nhiêu vết bầm mới trên người em. Mỗi vết là một tờ tiền
Ngày thứ ba, Nguyễn Thái Sơn đến – chủ một tờ báo lớn, chuyên che giấu scandal cho giới thượng lưu.
Hắn đưa cho Duy một cây son môi.
Nguyễn Thái Sơn
Tôi thích em trang điểm như gái điếm. Vì đằng nào em cũng là thế.
Ngày thứ tư, Đặng Thành An – thiếu tướng tình báo.
Không nói. Không nhìn. Chỉ ra lệnh
Đặng Thành An
Không rên. Không được khóc. Phải cười. Nếu không sẽ bị chích thuốc.
Ngày thứ năm, Duy không nhớ nổi ai đang ở trên người mình.
Bùi Anh Tú, Trần Đăng Dương, Lê Quang Hùng, Phạm Bảo Khang... mỗi người đến, mỗi người đi, mỗi người để lại một phần ghê tởm.
Họ có tiền. Họ có quyền. Họ không cần yêu em
Họ muốn phá nát em – cho vui, cho thỏa mãn, hoặc đơn giản chỉ để chứng minh rằng, họ có thể.
Đêm thứ sáu, một nhân viên dọn phòng đi ngang qua, thấy Duy ngồi co quắp, cánh môi rách, tay còn run lẩy bẩy.
Nhân Viên Dọn Phòng
Em có ổn không?
Duy ngẩng đầu, cười. Nụ cười rất nhẹ, rất mỏng. Gần như không còn là người nữa
Hoàng Đức Duy
Ổn. Vì em không cần được yêu... Em chỉ cần sống sót
Chap 2 : EM HỌC CÁCH BIẾN NỖI ĐAU THÀNH VŨ KHÍ
Hoàng Đức Duy không còn run nữa.
Những cơn đau vẫn đến đều đặn. Những cơ thể vẫn thay phiên chà đạp. Nhưng cậu không còn là một nạn nhân. Cậu bắt đầu học. Học cách thở đều, học cách kiểm soát nhịp tim, học cách nuốt trọn nỗi nhục vào trong cổ họng mà vẫn cười được.
Hôm đó, người đến là Phạm Bảo Khang – Giám đốc điều hành của một chuỗi karaoke trá hình khắp ba tỉnh. Hắn quen thuộc với kiểu đào mới, nhưng Duy thì khác.
Phạm Bảo Khang
Mày sợ tao không?
Duy nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp.
Hoàng Đức Duy
Không. Vì anh giống như những người khác thôi. Cũng là một con chó phải xả stress bằng xác người
Phạm Bảo Khang
Tao thích kiểu này. Khôn ngoan. Nhưng nhớ – tao đè lên mày thì mày vẫn chỉ là lỗ mà thôi.
Cậu không cãi, không phản ứng. Cậu ôm lấy cổ hắn, môi nhếch nhẹ
Hoàng Đức Duy
Thì cứ làm đi. Càng nhanh càng đỡ tốn thời gian của anh.
Đó là lần đầu tiên, một trong số những người đàn ông đó bị mất kiểm soát.
Vì hắn tưởng rằng cậu sẽ khóc, sẽ gào, sẽ chống cự như những đứa con trai khác bị bán vào Thiên Mộng.
Nhưng Duy không khóc. Không rên. Không phản ứng. Không cảm xúc.
Và chính điều đó làm họ thấy bực, muốn phá hơn nữa, muốn xé nát một kẻ dám coi thường họ bằng thái độ im lặng đó.
Hoàng Đức Duy
"Nỗi đau không phải thứ yếu đuối. Nỗi đau là quyền lực – nếu mình biết cách dùng"
Sau hôm đó, Duy bắt đầu chủ động.
Khi Trần Đăng Dương đến – Phó Giám đốc công an thành phố, quen thói tra tấn người, thích đánh đau trước khi làm – Duy không tránh.
Cậu tự kéo dây thắt lưng ra trước, đặt vào tay hắn.
Hoàng Đức Duy
Đánh mạnh vào. Em thích tiếng roi vang trong phòng này. Nó át được tiếng thở bẩn thỉu của anh.
Dương cau mày. Đôi mắt đỏ lên
Trần Đăng Dương
Mày bị điên hả?
Hoàng Đức Duy
Không. Em chỉ học được cách khiến mấy người như anh lên đỉnh nhanh hơn
Duy biến mình thành một tấm gương.
Họ thấy dục vọng của họ trong đó, thấy sự thống trị của họ được phản chiếu lên da thịt cậu, nên họ nghiện cậu, quay lại, tranh giành, gây chiến, tống tiền, dọa nạt lẫn nhau để được cậu phục vụ riêng.
Lê Quang Hùng – người có quyền xếp lịch các đào mới – bắt đầu ghen.
Vì hắn muốn Duy là của riêng.
Nhưng Duy cười
Hoàng Đức Duy
Em là đồ chơi công cộng, anh không mua đứt được đâu
Cậu ngửa mặt cười lớn, tay kéo áo mình xuống để lộ dấu vết cũ của từng người
Hoàng Đức Duy
Anh tát em, em đau. Nhưng mấy người kia thì muốn em khóc trước, chảy máu sau. Anh muốn hơn tụi nó thì giỏi lên.
Ban quản lý Thiên Mộng bắt đầu bàn bạc:
> “Hoàng Đức Duy… đứa đó bắt đầu nguy hiểm rồi. Đào mà biết chủ động điều khiển khách là thứ nên đem ra đấu giá kín. Nó giờ không chỉ bán thân… nó bán cả sự khát khao của lũ đàn ông có chức.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play