Nữ Hoàng Học Đường
#1: ASTERIA HIGH SCHOOL
ASTERIA là tên của một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp. đại diện cho sao băng và đêm tối - ngụ ý đây là nơi "Những vì sao được rèn luyện", nhưng cũng là nơi bóng tối ngầm che phủ dưới ánh sáng danh vọng.
Trường Quốc Tế ASTERIA được xây dựng trên diện tích 7000m², tọa lạc giữa vùng ngoại ô biệt lập - nơi chỉ có những gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu mới đủ điều kiện cho con theo học.
Các khu riêng biệt : Khu A (Elite), khu B (Standard), khu C (Scholarship) được phân theo gia thế của mỗi học sinh.
Học viện không phân chia công khai, nhưng luật ngầm tồn tại trong hệ thống như Kim Tự Tháp, phân cấp theo màu sắc huy hiệu đeo trên ngực áo đồng phục thanh lịch.
1. Hạng A - Huy Hiệu Vàng (Elite Circle)
2. Hạng B - Huy Hiệu Bạc ( High Standard)
3. Hạng C - Huy Hiệu Đồng (Scholarship Tier/ Outsider)
Tất cả các quyết định lớn trong trường (đề bạt, kỷ luật, đình chỉ, hoạt động ngoại khóa,..) đều phải thông qua Hội Học Sinh Cấp A - nơi mà quyền lực là trên hết.
Trường Quốc Tế ASTERIA chỉ là vỏ bọc cho một xã hội thu nhỏ, nơi mà Quyền lực đứng đầu, những người nhỏ bé đều không có tiếng nói. Hạng A của trường đều là những cậu ấm cô chiêu, có thể dùng tiền thao túng bất cứ điều gì.
là tui nè:)
hai~ xin chào các độc giả, tác giả là tui nè:))
là tui nè:)
dạo này tôi thấy thể loại học đường hot quá, cộng với việc tôi đang có ý tưởng
là tui nè:)
vậy nên "Nữ Hoàng Học Đường" đã được ra đời:)) happy
là tui nè:)
hy vọng rằng bộ này sẽ được nhiều bạn ủng hộ:)) nếu ghé đến đây rồii thì cho tôi xin một like nhaa
là tui nè:)
cóa gì không hay thì mọi người góp ý cho tôi nháa
#2: Khởi đầu
là tui nè:)
Trước khi bắt đầu chuyện, toii có lưu ý nho nhỏ á
là tui nè:)
Nhan đề là "Nữ Hoàng Học Đường", tức nhân vật chính trong đây là kẻ Quyền lực nhất, chuyện sẽ có những drama, chi tiết đấu đá nhau, ngôn từ có thee sẽ gây ức chế, tức giận.
là tui nè:)
Mục đích chỉ là viết giải trí nên mọi người đừng to6 toii nha:((
là tui nè:)
chúc mng đọc truyện vui vẻ ạa.
Sảnh chính của Trường giữa giờ ra chơi
Trời chưa nắng hẳn, nhưng không khí đã có chút nặng nề. Sảnh chính của trường rộng lớn rải rác những nhóm học sinh đang tụ tập theo từng cấp bậc huy hiệu.
Một cô gái mặc đồng phục mới tinh, tóc buộc vội, vẻ mặt mệt mỏi, xách cặp bước vào - trên ngực áo đeo chiếc huy hiệu Đồng - hẳn là một học sinh mới chuyển đến theo diện học bổng.
Thảo Chi
//ngơ ngác nhìn đám người xung quanh//
Thảo Chi
//lại gần một nhóm bạn// Cho hỏi...phòng giáo viên nằm ở đâu vậy? //cất tiếng, mắt nhìn quanh//
Nhóm học sinh đeo huy hiệu Bạc nghe thấy, quay sang liếc Thảo Chi một cái, rồi lập tức quay đi. Một nam sinh cười khẩy.
Nhân vật nam
HS 1: Loại huy hiệu đồng mà đòi hỏi? Ngu thật
Thảo Chi
//bước đến hỏi những người khác//
Nhưng không ai để tâm, từng ánh nhìn lạnh lẽo, từng bước lùi lại như né tránh bệnh dịch khiến cô ta như phát điên. Không ai trả lời, thậm chí còn có người đẩy nhẹ vai cô, bảo:
Nhân vật nữ
HS 2: Tránh ra, đồ nghèo nàn dơ bẩn
Thảo Chi
//ném chiếc cặp xuống đất, hét lớn giữa sảnh chính// Các người bị làm sao thế hả? Trường học chứ có phải cung điện đâu mà phân biệt kiểu đó?!
Thảo Chi
Mấy người coi thường học sinh mới vì cái gì? Có tiền là muốn làm gì thì làm à?!
Cả sảnh chính náo loạn. Học sinh bắt đầu tụ lại xem, vài người rút điện thoại ra quay, vài người lại cười chế giễu, vài người lại thấy đồng cảm..
Nhưng chỉ vài giây sau...Tiếng giày đế bẹt vang lên..- Cốc cốc cốc..
Từ xa, một nhóm học sinh mặc đồng phục riêng, huy hiệu Vàng bước đến như thể đây là sàn diễn riêng của họ. Dẫn đầu là Thanh Trúc - váy đồng phục vừa dài vừa thanh lịch, thể hiện sự cao cấp, mái tóc sáng thả xõa.
Thanh Trúc
//dừng lại trước mặt Linh//
Phương Nhi
Tưởng gì, hóa ra là học sinh mới
Gia Hân
nô lệ mới thì đúng hơn
Ngọc Anh
Này sao lại nói bạn như thế hả? Có biết là kì lắm không?
Ngọc Anh
//tiến lên trước mặt Thảo Chi// cậu có sao không?
Ngọc Anh
//cầm tay cô ta lên// đâu tôi xem có vết thương không nào?
Thảo Chi
//cười ngượng// không nhất thiết phải như thế đâu
Ngọc Anh
//lấy từ trong túi ra một con dao rọc giấy sắc nhọn//
Ngọc Anh
//xẹt một đường lên tay cô ả//
Thảo Chi
Aa //không kịp hiểu chuyện gì xảy ra//
Ngọc Anh
Đồ dơ bẩn //lau tay bằng khăn riêng//
Ngọc Anh
//đi lại chỗ cũ//
Thảo Chi
//ôm tay// rát quá..aa
Thanh Trúc
//nâng cằm ả ta lên// Ai cho cô cái quyền la hét om xòm trong lãnh địa của tôi? //trả hỏi//
Thảo Chi
khoan..//chưa kịp phản ứng//
Một cái tát lạnh lập tức rơi xuống
Tiếng xì xào trong đám đông lập tức im bặt.
Thanh Trúc
//ngẩng mặt lên nhìn đám học sinh xung quanh//
Thanh Trúc
Đây chỉ là màn cháo đón tiêu chuẩn cho những kẻ không biết vị trí của mình
Thảo Chi
//ôm má, mất đà mà ngã xuống sàn//
Thảo Chi
//hoảng hốt, tay chạm xuống đất để đỡ lấy người//
Thanh Trúc
//nhấc đề giày cao, dẫm mạnh lên bàn tay đang chạm đất của ả ta, gằn giọng, từng từ sắc bén//
Thanh Trúc
Ở trường này, im lặng là quy tắc để sống sót
Thùy Linh
Tiếng nói của mày còn không đáng giá bằng một cú nhấc chân của Thanh Trúc. //cười khẩy//
Thanh Trúc
//cúi xuống, mỉm cười sát mặt Chi// Nếu muốn tồn tại tới lễ tốt nghiệp, thì đừng tỏ ra mình là cá thể đặc biệt ở nơi này
Thanh Trúc
//rút chân lại, lau gót giày bằng chiếc khăn lụa mà học sinh huy hiệu Bạc mang tới//
Thanh Trúc
//quay lưng bước đi, để lại phía sau là sự im lặng chết người và đôi mắt mở to đầy ấm ức của Chi//
Gia Hân
//đi theo sau cô//
Thùy Linh
//cảnh cáo// đứa nào hôm nay quay lại cảnh vừa nãy thì đừng mong cuộc sống của chúng mày yên ổn
Ngay sau đó, hàng loạt chiếc điện thoại quay lại cả câu chuyện vừa rồi đều bị người của các cô đập nát và đe dọa.
Như Quỳnh
//nhìn đám người xung quanh// đừng hòng làm trái lời bọn tao
Ngọc Anh
//dẫm đôi giày hàng hiệu lên đồng phục của Thảo Chi// lau nhờ nhé //cười thân thiện//
#3: Màn Cảnh Cáo
Thảo Chi
//đứng trước cửa phòng giáo viên, bàn tay nắm chặt lấy quai ba lô, khớp ngón tay trắng bạch vì siết quá mạnh//
Thảo Chi
//lấy hết can đảm, gõ cửa//
-" Vào đi" - giọng cô giáo chủ nhiệm vang lên lạnh nhạt
Thảo Chi
//mở cửa ra, cúi đầu lễ phép// Thưa cô, em là Thảo Chi, học sinh mới chuyển về...em muốn trình bày một việc ạ.
Cô Mai Hoa
việc gì? //ngẩng đầu lên, mắt vẫn không rời khỏi tập hồ sơ trên bàn//
Thảo Chi
//nuốt nước bọt, cất tiếng nhỏ nhẹ// Ngay hôm nay...khi mới vào trường...em đã bị một số bạn nữ trong trường bắt nạt. Các bạn ấy dùng dao rọc giấy làm em bị thương, dẫm lên tay em, chà đạp lòng tự tôn của em, thì thầm chê bài,...còn cố tình xô em ngã nữa cô..
Cô Mai Hoa
//buông cây bút xuống//
Cô Mai Hoa
//chậm rãi ngẩng đầu nhìn ả// Bạn nào?
Thảo Chi
//tia sáng trong lòng được thắp lên// Dạ..là bạn Thanh Trúc và một vài bạn đi cùng bạn ấy. Em không biết hết tên..
Một khoảng im lặng nặng nề
Cô Mai Hoa
//nhìn ả bằng ánh mắt khó đoán//
Cô Mai Hoa
//đột nhiên bật cười//
nụ cười không lớn - nhưng đủ khiến Thảo Chi khựng lại.
Cô Mai Hoa
Em nghĩ mình là ai mà mới đến đã dám bôi nhọ học sinh ưu tú nhất trường? //giọng nói đanh lại// Thanh Trúc là học sinh xuất sắc nhiều năm liền, gia đình có đóng góp không nhỏ cho trường, em có bằng chứng gì không?
Thảo Chi
Em không có..nhưng..
Cô Mai Hoa
Không có mà dám vu khống? //đứng dậy, ánh mắt lạnh như thép// Tôi nói cho em biết, trường này không dung thứ cho kiểu học sinh hay dựng chuyện, tạo scandal.
Cô Mai Hoa
Nếu em muốn tiếp tục học ở đây thì hãy im lặng và tập trung vào việc học. Đừng có mang cái kiểu cá nhân hóa bản thân đi khắp nơi tìm sự thương hại.
Thảo Chi
//đứng chết lặng, ấm ức nhưng không dám khóc, cảm giác tủi nhục siết chặt lấy cổ họng//
Cô Mai Hoa
Ra ngoài! Và nhớ lời tôi nói hôm nay. Một lần nữa là tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu về hành vi gây rối của em.
Thảo Chi
//cúi đầu, lí nhí// dạ..
Thảo Chi
//quay lưng rời khỏi phòng, hai vai run nhẹ//
Hành lang dài trước mắt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, như chính cơn gió vô hình vừa thổi qua từ con mắt răn đe kia.
Thảo Chi
//cắn răng chịu đựng//
Dọc hành lang dài vắng, tiếng giày của cô ả vang lên khe khẽ. Nhưng rồi..một linh cảm lạ lùng gì đó đã trỗi dậy...
Góc rẽ phía trước, sáu cô gái xuất hiện. Thanh Trúc đi đầu, mái tóc dài uốn sóng nhẹ lay động theo mỗi bước chân.
Bốn người đi phía sau: Phương Nhi, Thùy Linh, Ngọc Anh, Như Quỳnh, Gia Hân - khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh như đang quan sát một món đồ đáng bị vứt đi.
Phương Nhi
Ái chà chà, cô bé mới vô mà gan nhỉ? //cười nửa miệng//
Gia Hân
Vừa vào trường mà đã dám mang tên tụi này lên phòng giáo viên
Thảo Chi
//siết chặt quai balo, bước chậm lại// tôi chỉ nói sự thật
Như Quỳnh
Thật á? //bật cười khanh khách như thể vừa mới nghe một tiểu phẩm hài kịch//
Thùy Linh
Thế thì xin chia buồn, giáo viên ở đây không ai thích nghe "sự thật" của mày đâu, ha
Thanh Trúc
//tiến lên một bước//
Thanh Trúc
//ánh mắt sắc bén như dao// đối với quyền lực của bọn tao thì mày nghĩ giáo viên sẽ nghe mấy lời vô nghĩa của một đứa vô danh, không thân thế, không địa vị như mày sao?
Thùy Linh
Nghe này //cúi đầu lại sát gần tai Linh// Mày có hai lựa chọn : Một, im lặng, sống lặng lẽ như cái bóng, ngoan ngoãn như cỏ bên lề đường. Hai, tiếp tục tỏ vẻ mạnh mẽ, và rồi mày sẽ biết..địa ngục trần gian là như thế nào.
Ngọc Anh
//rút ra con dao rọc giấy quen thuộc//
Thảo Chi
//khựng lại, lùi thêm bước nữa//
Ngọc Anh
sẽ ra sao nếu con dao yêu dấu này của tao được khẽ chạm vào làn da của mày nhỉ? //vuốt ve con dao rọc giấy//
Ngọc Anh
//bật cười// tao chỉ mới nói có thế mà sợ rồi à?
Ngọc Anh
yên tâm, tao còn nhiều thứ hay ho khác //lôi ra một chiếc túi vải//
bên trong bao gồm nhiều con dao rọc giấy kích thước lớn nhỏ khác nhau, ba con dao phẫu thuật, hai cây kim dài, một chiếc kéo và nhiều thứ sắc nhọn khác.
Thảo Chi
//ngã khụy xuống//
Ngọc Anh
thấy đổ chơi của tao thế nào? kích thích không??
Gia Hân
//bật cười// không hổ danh là "bà hoàng diễn xuất", mày nhập vai làm nó sợ sắp đ.ái ra quần rồi kìa
Như Quỳnh
nhìn cái mặt con Ngọc Anh lúc diễn là tao đã muốn biến mẹ rồi
Thùy Linh
//hút thuốc lá//
Phương Nhi
//từ sau rút ra một chai nước suối đã được giấu sẵn//
Phương Nhi
//không nói không rằng dốc thẳng chai nước lên đầu Chi//
Nước lạnh xối ướt tóc, áo đồng phục của ả dính sát vào người, nhỏ giọt xuống sàn gạch trắng
Thùy Linh
//cầm điếu thuốc trong tay// Cho mày mát đầu tỉnh ra
Thùy Linh
Lần sau nên suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng //giọng điệu lạnh lùng như đang nói với một cục đá//
Thanh Trúc
//khẽ bật cười đầy hài lòng//
Gia Hân
Lần này là cảnh cáo. Lần sau sẽ không chỉ là nước lạnh đâu //nhìn chằm chằm vào ả ta//
Thanh Trúc
tao thật sự thấy khó hiểu
Thanh Trúc
tại sao sau mọi chuyện, mày vẫn có thể bình thản sống cuộc đời mới như vậy? Mày không thấy nhục nhã sao?
Thảo Chi
tôi không hiểu..mấy người nói gì vậy hả?
Thanh Trúc
tao cứ cho là mày đang ngu thật, nhưng tao nói rồi đấy, cuộc sống của mày ở đây coi như tàn, đừng tìm cách lẩn trốn, dù mày có thành than tre hay hạt cát thì tao vẫn sẽ tìm ra mày cho bằng được. //nhìn thẳng vào mắt ả, không hề có chút lay động//
Thanh Trúc
những chuyện trong quá khứ, từng việc làm một..tao đã khắc cốt ghi tâm, tao phải để mày sống không bằng chết!
Thanh Trúc
//chìa tay ra// đưa tao con dao
Ngọc Anh
//đưa cho cô con dao rọc giấy kích cỡ trung bình//
Thanh Trúc
//nhanh tay cắt phăng một phần tóc của ả//
Thanh Trúc
giờ thì chuẩn bị trả lại cái nghiệp của mày đi //nhấn mạnh từng chữ//
Thanh Trúc
//cất con dao đi//
Sáu người quay lưng rời đi, bỏ lại Thảo Chi bất động giữa hành lang với hàng ngàn suy nghĩ. Nước nhỏ tí tách dưới chân ả, loang lổ như những vết thương không lời.
là tui nè:)
rốt cuộc Thảo Chi đã làm gì Thanh Trúc ta??
Download MangaToon APP on App Store and Google Play