Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bên Nhau Trong Hận Thù.

chương1: cô dâu trong lặng câm

Tiếng chuông vang lên trong giáo đường cổ kính, từng hồi ngân vang giữa bầu trời xám xịt của buổi chiều đầu đông. Gió lạnh len vào khe cửa, khiến những cánh hoa cưới trắng muốt rung rinh, như đang run rẩy vì một điềm chẳng lành.
Ngọc Kỳ mặc váy cưới trắng, tay cầm bó hoa lys. Ánh mắt cô bình lặng như mặt hồ mùa đông – không có niềm vui, không có nước mắt. Cô đứng đó, bên cạnh người đàn ông sẽ là chồng hợp pháp của cô trong ít phút nữa – Quách Minh Phong
Anh không nhìn cô một lần
Từ đầu tới cuối, ánh mắt người đàn ông ấy luôn đặt vào khoảng không trước mặt. Ánh mắt ấy lạnh đến nỗi khiến những người có mặt trong lễ cưới cũng thấy rùng mình – như thể cô dâu bên cạnh anh chỉ là một món đồ cần ký nhận, không phải một con người bằng xương bằng thịt.
Linh mục đọc xong lời chúc phúc, giọng trầm thấp vang lên:
linh mục
linh mục
cậu Quách Minh Phong, cậu có đồng ý cưới cô Trần Ngọc Kỳ làm vợ, yêu thương và chăm sóc cô ấy đến hết cuộc đời mình, dù giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật?
Anh nở nụ cười nhạt, không nhìn cô, trả lời bằng chất giọng khô khốc:
quách minh phong
quách minh phong
không
Cả giáo đường lặng như tờ
Anh quay sang, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô – đôi mắt sâu thẳm mang đầy gai nhọn:
quách minh phong
quách minh phong
Nhưng tôi sẽ cưới cô. Không phải vì yêu, mà vì tôi muốn giữ cô lại. Trên danh nghĩa vợ chồng, cô sẽ mãi là đồ của tôi, không ai được chạm vào.
ngọc kỳ cứng người. Tim cô khẽ giật lên, nhưng không nói gì.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc ký vào bản hợp đồng hôn nhân ấy.
Đổi lại sự sống cho em trai và số tiền chữa trị cho mẹ, cô chỉ cần làm vợ Quách Minh Phong trong vòng 1 năm. Một năm – tưởng như không dài, nhưng hiện tại, ngay lúc này, cô lại cảm thấy nó như một bản án tù không lối thoát.
Sau lễ cưới, không có tiệc. Không có nụ cười. Không có lời chúc mừng.
Chỉ có một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng giáo đường, và người tài xế cúi đầu mở cửa.
Ngọc Kỳ bước vào trong xe, bên cạnh là Quách Minh Phong – người chồng mới cưới mà cả hai không có lấy một bức ảnh chung.
Trên xe, không ai nói với ai câu nào. Không khí đặc quánh như đóng băng.
Cuối cùng, chính anh là người phá tan sự im lặng.
quách minh phong
quách minh phong
Cô hẳn đang nghĩ mình đã thành công rồi chứ?
giọng anh nhẹ như gió nhưng lạnh như băng.
Cô quay sang, ánh mắt vẫn bình thản:
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Tôi không nghĩ gì cả
quách minh phong
quách minh phong
Thật sao?
Anh cười, ánh mắt tối sầm
quách minh phong
quách minh phong
Ký một hợp đồng hôn nhân, gả cho tôi để đổi lấy tiền. Cô đóng vai kẻ hy sinh rất giỏi đấy. Đáng tiếc… tôi không phải loại đàn ông dễ cảm động đâu.
Cô siết chặt vạt váy, đôi môi mím lại, không đáp.
Anh tiến lại gần, ngón tay lạnh buốt chạm vào cằm cô, nâng lên. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân, hơi thở nam tính phả sát gò má cô.
quách minh phong
quách minh phong
Nhớ lấy, Ngọc Kỳ. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ sống trong chiếc lồng mạ vàng của tôi. Không ai được phép chạm vào cô, kể cả chính cô cũng không thể quyết định số phận mình nữa.
Cô ngẩng đầu, lần đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Nếu anh hận tôi đến thế… tại sao vẫn muốn giam giữ tôi?
Anh cười khẽ, rút tay về, tựa người vào ghế:
quách minh phong
quách minh phong
Bởi vì tôi không tin ai nữa. Tôi từng bị một người đàn bà giống hệt cô phản bội. Tôi đã thề, đời này sẽ không để người nào giống cô bước ra khỏi tầm kiểm soát của tôi một lần nữa.
quách minh phong
quách minh phong
Cho nên, tôi sẽ khiến cô… sống không bằng chết.
Xe lăn bánh rời khỏi giáo đường, bỏ lại phía sau một hôn lễ không lời chúc phúc.
Trong xe, người đàn ông nhắm mắt, như thể không còn hứng thú gì với cuộc trò chuyện.
Còn người phụ nữ bên cạnh – cô dâu Ngọc Kỳ – chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn ra cửa kính.
Nơi khóe mắt, một giọt nước trong suốt chậm rãi rơi xuống.

chương2: đêm đầu tiên-không phải của tình yêu

Biệt thự Quách thị nằm ở ngoại ô phía Nam thành phố – rộng lớn, hiện đại, nhưng thiếu đi hơi ấm. Ngọc Kỳ bước vào căn nhà ấy như bước vào một thế giới khác: yên ắng đến rợn người.
Cô đứng ở sảnh lớn, váy cưới trắng vẫn chưa thay, gương mặt trang điểm đã nhòe đi sau chuyến xe dài. Cô không dám hỏi, không dám gọi ai – bởi ngoài tài xế và quản gia, không một ai đón tiếp cô dâu mới.
Chẳng có ảnh cưới, không có hoa, không có tiếng đàn piano như mọi lễ thành hôn cô từng mơ thuở nhỏ.
Chỉ có… một người đàn ông mang ánh mắt như dao, lạnh hơn tuyết đầu mùa.
Quách Minh Phong bước lên bậc cầu thang, dừng lại giữa chừng. Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lướt từ váy cưới đến đôi giày trắng đã lấm lem bụi đường, rồi thản nhiên nói:
quách minh phong
quách minh phong
Phòng cô ở trên tầng ba. Cánh phải. Không được xuống dưới khi không có lệnh
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Vâng
cô nhẹ giọng
quách minh phong
quách minh phong
Còn một chuyện…
anh dừng bước, giọng trầm xuống
quách minh phong
quách minh phong
Đừng bao giờ nghĩ đến việc khóa cửa phòng. Nếu tôi muốn vào, chẳng có cánh cửa nào ngăn được
Cô ngước mắt. Không phải sợ – mà là đau.
Phải rồi, anh luôn muốn cô hiểu rằng: cô không phải vợ, chỉ là món đồ đặt đúng chỗ.
Đêm xuống.Ngọc Kỳ tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy ngủ satin mỏng do người giúp việc chuẩn bị.
Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn thành phố xa xa. Mọi thứ rực rỡ bên ngoài dường như càng khiến không gian trong lòng cô thêm lạnh lẽo.
Cô không biết khi nào anh sẽ lên. Cũng không biết liệu anh có đến không.
Nhưng rồi, lúc kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở không hề được gõ trước. Quách Minh Phong đứng đó, áo sơ mi trắng mở hai cúc, tay cầm một ly rượu vang sóng sánh.
Ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy cô trong chiếc váy ngủ mỏng đến mức chỉ cần ánh sáng chiếu xuyên, mọi đường cong đều lộ rõ.
Cô đứng dậy, hơi lùi về sau theo bản năng.
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Anh… cần gì sao?
Anh bước vào, đóng sập cửa lại. Tiếng “cạch” đó như khóa trái mọi lối thoát.
Anh không nói gì, chỉ bước tới, kéo cà vạt và ngồi xuống mép giường.Ánh mắt lướt qua thân thể cô như ngọn lửa quét qua lụa mỏng – cháy âm ỉ, không hề dịu dàng.
quách minh phong
quách minh phong
Tôi chợt nhận ra… tôi vẫn chưa chạm vào món đồ mình đã ‘mua’
Cô run lên. Lời lẽ đó… không khác gì một con dao cứa vào da thịt cô.
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Quách Minh Phong, nếu anh chán ghét tôi đến thế, xin đừng…
Anh ngắt lời, kéo cô ngồi lên đùi mình, đôi mắt như dính chặt vào cổ áo cô:
quách minh phong
quách minh phong
Tôi rất ghét em. Nhưng đàn ông luôn thích hành hạ thứ họ ghét. Không phải sao?
Anh nói trong khi tay đã trượt dọc theo thắt lưng cô, hơi thở nóng rực phả lên vành tai.Cô muốn đẩy ra, nhưng anh mạnh hơn – cả thể xác và quyền lực.
Đêm ấy, Ngọc Kỳ không biết mình đã bao lần nghẹn ngào trong gối.Mọi thứ diễn ra như một buổi “trừng phạt” – không phải là sự yêu chiều, càng không phải khao khát. Chỉ là… chiếm hữu.
Sau tất cả, khi anh đứng dậy mặc lại áo sơ mi, cô vẫn nằm đó – quần áo xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn.
Anh không quay lại, chỉ để lại một câu hờ hững:
quách minh phong
quách minh phong
Tôi sẽ không ngủ lại. Vì ở bên cô một giây nữa, tôi sợ mình lại lỡ tay mà bóp cổ
Khi cánh cửa đóng lại, cô mới đưa tay lên che miệng, nghẹn ngào.
Lần đầu tiên của cô – không có nến, không có yêu thương, không có lời thủ thỉ.
Chỉ có một người đàn ông căm ghét cô đến tận xương tủy.Nhưng lại muốn giam cầm thân thể cô cho riêng mình.

chương3: gọi là hôn nhân-nhưng là xiềng xích

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày rọi vào phòng qua rèm cửa. Ngọc Kỳ ngồi dậy từ chiếc giường rộng, cơ thể đau nhức như bị xé rách.
Ga giường vẫn còn dấu vết của đêm qua – thứ đánh dấu một sự bắt đầu chẳng hề nên có.
Cô không khóc. Không còn nước mắt để khóc.Chỉ có một điều duy nhất vẫn còn sót lại: cô không thể tiếp tục như thế này.
Trong phòng ăn tầng một, Quách Minh Phong đang dùng bữa sáng. Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ tay xắn gọn gàng, từng động tác cắt lát bánh mì đều tỉ mỉ, lạnh lùng – cứ như thể người đàn ông đêm qua không phải anh.
Ngọc Kỳ bước xuống với vẻ mặt trắng bệch. Cô ngồi xuống đối diện anh, cầm tách trà nhưng tay run lên.
Cô cất giọng, nhẹ và dứt khoát:
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Tôi muốn ly hôn.
Một tiếng “cạch” vang lên – con dao trên tay anh rơi xuống đĩa sứ. Quách Minh Phong ngước mắt lên, đôi mắt đen thẫm đầy nguy hiểm.
quách minh phong
quách minh phong
Em nói gì?
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Chúng ta kết hôn vì hợp đồng. Tôi không đòi tiền, không kiện cáo. Chỉ xin anh… buông tha.
Anh đứng dậy, bước chậm về phía cô, đôi mắt như lưỡi dao chém vào không khí. Dừng lại trước mặt cô, anh cúi xuống, gằn giọng từng chữ:
quách minh phong
quách minh phong
Em nghĩ em còn có tư cách đàm phán sao?
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Chúng ta… đã có một đêm với nhau
cô cắn răng
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Nhưng tôi không yêu cầu gì cả. Chỉ cần anh để tôi đi.
quách minh phong
quách minh phong
Vậy à?
Anh bật cười.
quách minh phong
quách minh phong
Ngủ với tôi rồi, nói muốn đi là đi? Ngọc Kỳ, em tưởng mình là ai?
Cô nắm chặt tay, hít sâu:
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Là một người phụ nữ bị anh coi thường. Là một món hàng biết đau.
Bốp!-Một cái tát giáng xuống bàn cạnh cô không đánh vào mặt, nhưng đủ khiến cô giật mình.
Anh cúi sát tai cô, hơi thở lạnh như gió buốt:
quách minh phong
quách minh phong
Tôi nói rồi em là vợ tôi. Một khi tôi chưa chán, em không được rời đi.
quách minh phong
quách minh phong
Muốn ly hôn? Được.
quách minh phong
quách minh phong
Trả lại tôi tất cả những gì em đã dùng, bệnh viện cho mẹ em, trường học cho em trai em, số tiền em cầm một xu cũng không thiếu.
quách minh phong
quách minh phong
Hoặc…
Anh cười nửa miệng
quách minh phong
quách minh phong
ở lại. Làm vợ tôi. Là món đồ độc quyền tôi chơi chán thì vứt.
Cô đứng dậy. Cơ thể còn đau, nhưng ánh mắt không còn sợ hãi:
trần ngọc kỳ
trần ngọc kỳ
Anh thật sự muốn giam cầm tôi suốt đời sao?
Anh nhướng mày, đôi mắt tối lại một cách đáng sợ:
quách minh phong
quách minh phong
Không. Tôi chỉ muốn… mỗi đêm, khi tôi bước vào phòng, em vẫn ở đó mặc váy ngủ, nằm chờ tôi.
quách minh phong
quách minh phong
Không ai được chạm vào em. Kể cả chính em
Cô quay lưng bỏ đi.
Trên bậc cầu thang, bước chân cô nặng nề. Nhưng sâu trong lòng, cô hiểu: Cô không thể cứ thế mà bỏ cuộc.Nếu không thể ly hôn… thì cô sẽ phải tìm một cách khác. Một cách khiến anh buộc phải buông tay.
Và để làm được điều đó… cô phải sống sót trong địa ngục này trước đã.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play