Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] MUA THÂN - BÁN TÌNH

Trở về

New York đầu tháng Mười hai. Tuyết chưa rơi, nhưng gió đã lạnh buốt đủ khiến những người xa nhà thèm một chén trà nóng hơn cả rượu mạnh.
Trong căn hộ áp mái nhìn ra dòng sông Hudson, ánh đèn vàng trải nhẹ lên sàn gỗ. Quang Anh đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng không vô định.
Điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiện chữ "Ba". Không phải "Dad", càng không phải tên riêng — chỉ là một từ đơn giản, mang đầy áp lực và lịch sự.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Đã ba ngày rồi ba không nhận được tin nhắn nào từ con.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Con bận. Việc ở phòng lab hơi nhiều.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Đừng thử lấy cái cớ đó với ba. Ba có thể gọi cho trưởng khoa của con bất cứ lúc nào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Vậy ba gọi đi.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Quang Anh!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Con vẫn nghe đây.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Vé máy bay đã đặt. Chủ nhật tuần này, 14h.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Ba không hỏi xem con có muốn về không à?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Ba không hỏi, vì ba biết con cần phải về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Con rời khỏi đó 5 năm rồi. Con có cuộc sống ở đây. Có định hướng riêng.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Sống là một chuyện. Trách nhiệm là chuyện khác. Gia tộc này không phải cái bóng để con bước ra rồi quay lưng vĩnh viễn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Ba luôn như thế. Cứ nghĩ con là cái phần mở rộng của giấc mơ ba chưa hoàn thành.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Không, con là phần quan trọng nhất trong thứ ba đã xây dựng. Nếu con không về, người khác sẽ ngồi vào ghế đó. Và có lẽ… sẽ không dọn đường cho con quay lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Người khác? Ý ba là…?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Ba không lặp lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: ….
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
📞: Ba đã gọi, con hãy xem đó là sự tin tưởng cuối cùng. Đừng làm ba thất vọng thêm lần nữa.
Cuộc gọi kết thúc
Quang Anh siết nhẹ điện thoại trong tay, ngón cái ấn lên nút nguồn thật lâu rồi thở ra một tiếng khô khốc.
"Trách nhiệm."
Từ đó luôn khiến cậu ngột ngạt. Không phải vì cậu không hiểu, mà vì trong nó có cả yêu thương lẫn áp đặt, cả mong đợi lẫn xiềng xích.
Cậu rót một ly rượu vang, cởi áo khoác treo lên mắc, rồi khoác lên mình sự im lặng đã gắn bó suốt nhiều năm qua.
Nửa tiếng sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang gỗ.
————————————
Hiếu đẩy cửa bước vào. Cậu rũ nhẹ nước mưa khỏi áo khoác, đôi mắt đảo quanh căn phòng ấm ánh đèn vàng.
Và rồi, nơi góc quầy, sau cây đàn piano cũ kỹ, Quang Anh ngồi đó — như một tĩnh vật giữa những chuyển động.
Áo khoác dài xám tro, tóc chải gọn, tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ, nơi mùa đông đã phủ trọn lòng người.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trời mưa tầm tã mà bắt tao ra đây uống rượu với mày, mày tính giết gan tao à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu tao nói… đây là ly rượu cuối ở Mỹ thì sao?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày lại tính đi đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Về nhà.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
….
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chủ nhật này, chuyến bay lúc 14h.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chết tiệt, gấp vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không còn cách nào khác. Ba tao gọi về.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao tưởng mày cãi nhau với ông ấy đến tận mặt không muốn nhìn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Nhưng có những cuộc gọi… mày biết là không thể từ chối.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Về làm gì? Lại trở thành “người thừa kế mẫu mực” của Nguyễn gia à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không hẳn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao không còn là đứa con trai mười chín tuổi bị ép học ngành không thích nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ tao muốn quay lại, với tư cách một người được chọn.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày luôn là người được chọn mà, Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người được chọn là người có quyền quyết định, chứ không phải người “được” người khác chọn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần này, tao muốn chọn lại chính mình.
Hiếu nhấp từng ngụm Bourbon. Cả hai im lặng vài giây. Nhạc jazz cũ vang lên từ loa âm trần, vừa đủ để ký ức lặng lẽ tràn về.
Hiếu quay sang nhìn người bạn thân – người từng đứng trước cả ngàn người mà nói: "Tôi không cần gia tài, chỉ cần tự do." Vậy mà giờ đây… cậu ta lại sắp quay về nơi từng trốn chạy.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày… có thấy sợ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
…!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao sợ khi đặt chân xuống sân bay, sẽ không còn ai chờ tao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sợ mùi nước hoa quen thuộc tao từng yêu bỗng thành ám ảnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sợ quay lại căn nhà lạnh ngắt mà tưởng như mình vẫn đang sống ở đó.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vậy sao vẫn về?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu không về… tao sẽ mãi mãi là thằng bỏ chạy.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày có muốn tao về cùng?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao cần một người tao tin và tin tao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ có mày.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày biết lý do tại sao năm đó tao đồng ý cùng mày sang đây mà..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người đó… đã đi lâu rồi, Hiếu à.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao vẫn không quên được.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cái cách cậu ta rời đi… không một lời giải thích. Chỉ để lại một câu “xin lỗi” viết tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có những người… không phải sinh ra để ở lại.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng tao vẫn mong một lần được hỏi: “Tại sao?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Về đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết đâu câu trả lời… đang đợi mày ở đó.
Hiếu im lặng. Cậu nhìn ly rượu trước mặt, chất lỏng sóng sánh ánh đỏ như đôi mắt đẫm lệ đêm nào cậu từng cố quên. Cậu từng nghĩ, Mỹ sẽ là nơi bắt đầu lại – nhưng hóa ra, nó chỉ là một khoảng lặng tạm thời cho người chưa đủ can đảm.
Cậu không biết chuyện gì đang chờ phía trước. Chỉ biết rằng, nếu Quang Anh cần, cậu sẽ không quay lưng.
Không phải vì tình bạn. Mà vì có một phần tuổi trẻ của cậu… chưa từng thoát khỏi con người đó.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nếu tao đồng ý… thì mày cho tao vai gì trong trò chơi quyền lực của mày?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vai chính.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần diễn. Chỉ cần thật lòng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao ghét chính kịch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì mình sẽ viết lại kịch bản.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vậy tao về.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhưng đừng trách nếu tao lại bỏ chạy một lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu lần sau mày chạy, tao sẽ là người đi theo.
Hai ly rượu cụng nhẹ. Không có tiếng hứa hẹn, không có kế hoạch cụ thể. Chỉ là hai con người, từng lạc nhau ở chính quê hương của mình, giờ lại cùng nhau quay về.
Một chuyến bay. Hai trái tim nhiều vết xước. Một trò chơi sắp được bắt đầu.
Mọi thứ vẫn còn chưa rõ. Chỉ có một điều chắc chắn, từ khoảnh khắc này, cuộc đời họ sẽ không còn như trước.

Maison de Larmes

Maison de Larmes
NovelToon
Tầng 39, phòng họp chính. Ánh sáng từ trần chiếu xuống mặt bàn kính dài phản chiếu những gương mặt sắc lạnh. Cuộc họp hội đồng quản trị lẽ ra là buổi duyệt báo cáo quý, nhưng lần này, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía chiếc ghế bên trái Chủ tịch - nơi một cô gái trẻ vừa xuất hiện trong bộ váy xám lụa, bước đi như thể cả thế giới đã trải sẵn thảm đỏ chờ đón.
Cô ta - Hoàng Minh Phương, người em cùng cha khác mẹ mới được công bố
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Cảm ơn mọi người đã có mặt đầy đủ. Tôi xin giới thiệu: đây là Hoàng Minh Phương, con gái tôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Con gái?”
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thành viên HĐQT A: Chủ tịch… trước giờ chúng tôi chưa từng nghe ông nhắc đến người con gái này.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thành viên HĐQT B: Cô ấy đã từng tham gia hệ thống quản trị nội bộ chưa?
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Minh Phương là tiến sĩ ngành hương liệu tại Paris. Con bé đã thực tập tại nhiều viện nghiên cứu danh tiếng, đặc biệt là LaVielle. Tôi tin con bé đủ khả năng đảm nhiệm vai trò mới.
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Và vì thế, tôi bổ nhiệm Minh Phương vào vị trí Trưởng phòng Điều chế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba… vị trí đó đang trống sao?
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Nó cần một người xứng đáng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba đã từng nói… phòng Điều chế là trái tim công ty. Vậy hôm nay, ba đang cắt trái tim đó ra đặt vào tay một người xa lạ?
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Duy, Minh Phương là máu mủ của ta. Không phải người xa lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Máu mủ không có nghĩa là niềm tin.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô ta chưa từng tham gia bất kỳ dự án nội bộ nào. Chưa từng làm trong phòng điều chế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và bây giờ, chỉ bằng một câu nói mà ba đã cô ta đứng đầu phòng Điều chế?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thành viên HĐQT C: Xin phép được lên tiếng - theo quy định nội bộ, các chức vụ cấp phòng phải thông qua đánh giá thử việc.
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Quy định có thể thay đổi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy niềm tin thì sao? Có thể thay đổi như một điều khoản phụ trong hợp đồng?
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Duy, con nên nhớ, cái tên “Maison de Larmes” không chỉ thuộc về mẹ con. Nó còn là tâm huyết của ta. Và Minh Phương cũng có quyền trong đó.
Duy siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật máu. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu không phải vì điều hòa, mà vì lời nói vừa rồi - như xóa sạch ký ức về người mẹ đã khuất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Maison de Larmes chưa từng có cái thứ gì thuộc về ông cả.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất cả đều do một tay mẹ tôi gây dựng lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông không có quyền, cô ta lại càng không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ÔNG NÓI VẬY CHẲNG KHÁC GÌ GIẾT CHẾT MẸ TÔI MỘT LẦN NỮA!!!
Hoàng Minh Đức
Hoàng Minh Đức
Đức Duy, con không được hỗn
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thành viên HĐQT C : Đức Duy… xin cậu giữ bình tĩnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi hoàn toàn bình tĩnh. Chỉ là… tôi không còn tin vào cái gọi là “GIA ĐÌNH” trong căn phòng này.
Không khí nặng trĩu. Không ai lên tiếng. Và buổi họp kết thúc trong thứ im lặng dày đặc như tro tàn sau một vụ nổ.
————————————
Phòng giám đốc tầng 40. Mùi gỗ sồi trộn lẫn hương lavender trong bình xông tinh dầu - thứ hương do chính tay Duy chế tạo. Một nơi từng là chốn an toàn, giờ đây trở nên quá chật chội cho cơn giận đang cuộn trong ngực.
Cánh cửa bật mở không gõ, một lần nữa. Hoàng Minh Phương bước vào, trên tay là tập hồ sơ với dấu mộc đỏ. Cô ta mỉm cười như thể mình là người chiến thắng cuộc thi hoa hậu chứ không phải kẻ vừa giành giật quyền lực giữa gia đình.
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Anh không tò mò xem giấy bổ nhiệm có thật không sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi tò mò… làm sao cô có thể trơ mặt bước vào đây sau buổi họp đó.
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Tôi không làm gì sai. Tôi giành được vị trí bằng chính khả năng của mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Cô giành được bằng cái họ mà đáng lẽ không bao giờ nên hiện diện trong công ty này.
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Anh đừng quên chúng ta cùng họ..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ Hoàng của tôi từ Hoàng Ngọc Hà chứ không phải Hoàng Minh Đức, mong cô nhớ cho kỹ!
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Anh tưởng mình có thể độc chiếm phòng điều chế mãi mãi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không độc chiếm. Tôi gìn giữ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là người cuối cùng được mẹ tôi trực tiếp huấn luyện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô là ai… mà dám bước vào nơi từng là thánh địa sáng tạo của bà ấy?
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Là người mà ba anh chọn. Và là người mà sớm muộn cũng sẽ thay anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cô dám chạm vào kho công thức gốc… tôi thề, tôi sẽ khiến cô không còn chỗ đứng trong giới hương liệu này.
Giọng anh lạnh đến mức không cần gào lên vẫn khiến người nghe rợn người. Minh Phương thoáng lùi một bước…nhưng rồi lại mỉm cười. Một nụ cười quá tĩnh - tĩnh đến đáng sợ.
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Tôi không cần chạm vào công thức gốc. Tôi sẽ tạo ra thứ mới - khiến người ta quên luôn mùi hương của mẹ anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô cứ việc thử.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng đừng quên, kẻ đến sau dù có giỏi đến mấy… cũng chỉ là kẻ thay thế.
Cô ta không nói thêm lời nào quay người bước ra phía cửa
Hoàng Minh Phương
Hoàng Minh Phương
Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu thôi, chúc anh trai may mắn!
Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, chỉ cười khẩy 1 cái như kẻ nắm chắc chiến thắng. Nhưng bên trong cậu lại là hàng tá những suy nghĩ ngổn ngang, hỗn độn….
———————————
21:00
Sài Gòn về đêm luôn biết cách giấu đi những vết nứt trong lòng người bằng ánh đèn rực rỡ. Nhưng có những vết nứt… vẫn đau, kể cả trong bóng tối.
“D&K” – quán bar nằm nép mình giữa trung tâm thành phố, lối kiến trúc bán cổ điển và hương lavender thoang thoảng là thứ khiến người ta dễ thở hơn khi đã quá ngột ngạt ngoài kia.
Duy ngồi lặng trong góc quầy, áo sơ mi đen mở hai cúc, tay xoay ly rượu như thể đang cố tìm câu trả lời trong đáy ly.
Đăng Dương đứng sau quầy, ánh mắt liếc sang, còn Pháp Kiều – như mọi lần – đến sau nhưng luôn hiểu chuyện hơn bất kỳ ai.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Mày lại trốn lên đây.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Có vẻ căn phòng rộng trên tầng 40 không đủ để chứa hết bực bội nữa rồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phòng đó giờ chỉ toàn hơi người lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngay cả bức tranh mẹ tao để lại, ba tao cũng tháo xuống.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tao đã nói mày rồi, quyền lực nếu không giữ chặt thì sẽ bị người khác xé nát.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày cứ đứng giữa hai thứ: di sản và đạo đức - và mày đang mất cả hai.
Duy nghẹn giọng, thốt ra từng câu như nức nở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao đâu phải chưa cố.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao học ngày học đêm để kế thừa Hoàng Gia. Tao làm việc 16 tiếng mỗi ngày. Tao không yêu, không chơi bời. Tao từ chối bao nhiêu mối quan hệ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mà bây giờ, chỉ cần một chữ ký… người khác có thể vào thay tao.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Mày hy sinh quá nhiều… đến mức quên mất điều cơ bản: mày đang sống cho ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao sống… để mẹ tao không bị lãng quên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để De Larmes được biết đến với cái tên Hoàng Ngọc Hà chứ không phải Hoàng Minh Đức
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày không phải siêu nhân đâu Duy. Mày cũng có quyền yếu đuối.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không có quyền sai. Một lần nữa thì không còn đường quay lại.
Tiếng nhạc jazz khẽ vang từ dàn loa ẩn sau trần gỗ. Không xập xình, không ồn ào - chỉ là tiếng nền đủ để lấp đầy khoảng trống.
Duy ngửa cổ uống cạn ly Brandy thứ ba, mắt đỏ hoe không phải vì men, mà vì cảm giác bị phản bội bởi chính dòng máu ruột thịt.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Duy à….
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao sẽ mang thai và giành lại quyền thừa kế.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày vừa nói cái quái gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bác sĩ xác nhận.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cơ thể tao có cấu trúc nội tiết hiếm. Tỷ lệ thành công thấp, nhưng vẫn có khả năng. Chỉ cần hormone, chế độ dinh dưỡng, và… một người phù hợp.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Và mày định tìm người đó ở đâu? Ứng dụng hẹn hò? Hay treo bảng “cần giống tốt”?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cần, tao sẽ làm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày điên rồi…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Điên là khi đứng nhìn vị trí mẹ mình từng ngồi bị thay thế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Điên là khi tao phải giả vờ mỉm cười với đứa con ngoài giá thú của ba tao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Điên là khi tao có tất cả năng lực nhưng không có quyền hợp pháp.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
…Tao không cản. Nhưng mày phải làm cho đúng.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Không dính dáng. Không ràng buộc. Không thương hại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lấy con, không lấy cha.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Và mày chọn ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chưa ai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tao có một yêu cầu: Không được biết tao là ai. Không được dây dưa sau khi sinh. Chỉ cần ký hợp đồng - sạch sẽ, kín kẽ.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Vậy thì để tụi tao lo.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Mai tao gửi mày một danh sách. Toàn người làm bán thời gian ở đây.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Tụi nó đều sạch, kín, và… rất cần tiền.
Bên ngoài quán bar, trời đã mưa. Tiếng mưa lộp độp trên mái kính như dội vào lòng người.
Duy ngồi im, nhìn vệt nước trượt trên cửa kính. Trong lòng anh không còn là giận dữ - mà là sự mệt mỏi đến kiệt cùng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi mày biết không…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không cần thắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao chỉ không muốn mất tất cả mà không chiến đấu một trận ra trò.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì chiến. Nhưng phải chọn đúng vũ khí.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Và tụi tao sẽ không để mày chiến một mình.
Ba con người, ba ly rượu, và một lời ngầm hứa.
Không có máu, không có súng, nhưng cuộc chiến này… có thể khiến cả một đế chế đổi chủ.

Tai nạn

New York, chiều thứ bảy
Ánh hoàng hôn cuối cùng của mùa đông len lỏi qua lớp rèm mỏng, trải dài thành những vệt vàng cam mờ nhạt trên nền gỗ lạnh.
Quang Anh đang ngồi xếp đồ vào vali. Đôi tay thon dài run khẽ khi chạm vào lớp vải cũ của chiếc áo khoác anh từng mặc ngày rời Việt Nam năm đó. Những kỷ niệm không báo trước ùa về, không ồn ào, nhưng đủ để lòng anh thắt lại như có ai đang siết dây.
Anh dừng lại một chút, ngón tay vuốt nhẹ đường may trên cổ áo như thể đang nói lời tạm biệt với một phần ký ức.
Cạch
Tiếng cửa bật mở. Gió đông lùa vào. Minh Hiếu bước vào với vẻ mặt áy náy, tay cầm hai ly cà phê bốc khói.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao xin lỗi. Tao… không thể về cùng mày ngày mai.
Quang Anh ngước lên, mắt anh không bất ngờ, chỉ là… buồn hơn một chút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Tao biết mày còn chần chừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vé hết rồi?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ừ. Tao… đặt trễ. Chuyến gần nhất là thứ Ba.
Anh ngồi xuống cạnh Quang Anh. Cả hai im lặng một lúc, không ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng máy sưởi kêu rì rì như hơi thở người già.
Hiếu đưa một ly cà phê cho Quang Anh. Hơi ấm lan trong lòng bàn tay lạnh. Quang Anh siết nhẹ ly, như đang giữ lại chút gì đó còn sót của cuộc sống nơi đây.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao lo cho mày. Một mình trở về… với cái gia tộc đó…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gớm quá cha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao từng một mình lớn lên trong cái nhà đó, Hiếu à.
Anh ngừng lại một chút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ khác, giờ tao tự chọn quay về.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày biết rõ điều gì đang chờ mình, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và vẫn chấp nhận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì nếu tao không về… tao sẽ vĩnh viễn không có quyền quyết định gì nữa.
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh, tán cây trơ trụi cọ vào kính như muốn gõ lên vai người rời đi một lời cảnh báo cuối cùng.
———————————
Khi Quang Anh vừa đóng nắp vali, điện thoại anh rung lên.
Màn hình hiện tên: “Ba nhỏ”
Anh đứng lặng vài giây trước khi bấm nút nghe. Giọng người bên kia vang lên, dịu dàng như nhung.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Con nghe ba không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Dạ con nghe ạ.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Con đang chuẩn bị hành lý à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Vâng thưa ba.
Anh Tú ngập ngừng một chút lại nói tiếp
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Con nói chuyện với ba lớn rồi đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Vâng thưa ba
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Ông ấy vẫn vậy, vẫn thích làm theo ý mình.
Giọng Quang Anh không giận, chỉ có mỏi mệt. Cái mỏi của người đã quen chịu đựng nhưng chưa bao giờ được thấu hiểu.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Ba biết ông ấy không khéo. Nhưng… ông ấy vẫn luôn muốn tốt cho con.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Dù cách ông ấy yêu con rất vụng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Còn ba thì sao ạ?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Ba không yêu con bằng di sản, bằng quyền lực, hay sự kế vị. Ba chỉ yêu con… vì con là chính con.
Giọng Anh Tú nhẹ như tơ, nhưng lại bền như dây cáp, níu Quang Anh lại giữa bờ vực của những quyết định quá lớn.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Tình yêu của ba lớn con cũng như ba vậy, chẳng qua là cách thức hơi khác nhau, con đừng trách ông ấy nha…
Đầu dây bên kia nghe tiếng thở nhẹ của Quang Anh, như trút đi một bên mệt mỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Ba, con không trách ông ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Con chỉ… thấy mình như một phần mềm được lập trình sẵn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Cứ đến thời điểm là phải “update” theo bản mong đợi của ông ấy.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Quang Anh à…
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Ngày mà con rời khỏi ngôi nhà này, ba rất sợ con sẽ không quay về…
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Nhưng đến hôm nay, con quay về, ba lại sợ….con không còn là chính con.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Ba nhỏ yên tâm, con sẽ cố gắng giữ lấy phần người trong con.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Con không cần cố. Nó chưa từng rời khỏi con đâu.
Một tiếng thở dài, và một nụ cười ẩn sau đầu dây.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Quang Anh à..
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Con hãy nhớ rằng không ai có thể viết lại cuộc đời con ngoài chính con.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Chuyến bay này… có thể là bước đầu tiên để con làm điều đó.
Trong lòng Quang Anh, câu nói ấy như một chiếc dù nhỏ mở ra giữa vùng trời giông gió.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Và nhớ… dù con đi đâu, ba vẫn ở đây.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
📞: Không là người dẫn đường, thì là người chờ đợi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Cảm ơn ba…
———————————
Chiếc Boeing 787 cất cánh khỏi JFK trong làn tuyết mỏng. Ánh đèn ngủ mờ dịu trải lên gương mặt Quang Anh, đôi mắt nhìn trân trân vào tấm kính máy bay phản chiếu chính mình.
Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại. Rằng Việt Nam là chiếc bóng của ký ức - nơi giam giữ chứ không giải thoát.
Nhưng giờ đây, mỗi nhịp tim lại là một câu hỏi.
Điều gì đang chờ mình ở bên kia bán cầu? Quyền lực? Trách nhiệm? Hay một điều gì… còn chưa thể gọi tên?
Trong tay áo khoác, Quang Anh siết nhẹ mảnh dây đeo cổ cũ - một món quà từ ba nhỏ năm cậu 17 tuổi.
Bên trong mặt dây là một bức ảnh nhỏ - hình Quang Anh đứng giữa hai người cha, nụ cười vẫn nguyên vẹn, chỉ có thời gian là đã trôi đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Mình về đây. Vì chính mình.”
————————————
2:45 sáng
Sân bay Tân Sơn Nhất
Sài Gòn trong đêm mờ mịt như chiếc áo choàng cũ. Gió ẩm, mùi khói xe và tiếng còi vắng tanh. Chỉ còn những chiếc taxi lặng lẽ đợi người.
Quang Anh bước ra khỏi cổng sân bay, áo khoác kéo cao, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Một người đàn ông tiến lại, cúi đầu
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mừng thiếu gia trở về!
Anh gật đầu. Không nghi ngờ. Không phòng bị. Vì đây là quê hương - nơi người ta thường chết vì tin nhau.
Chiếc xe SUV bạc lướt nhanh khỏi sân bay. Thành phố phía sau vụt qua như một cuốn phim cũ bị tua nhanh. Anh không hề biết… đó là một lối rẽ được vạch ra từ trước.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Đường khuya hơi vắng. Thiếu gia cứ nghỉ chút đi, về đến nhà tôi sẽ gọi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn.
Sau mười mấy tiếng bay, cơ thể rã rời, Quang Anh dựa vào ghế, mí mắt nặng trĩu.
Xe đi mãi, qua những con phố anh từng quen, rồi lạ dần, rồi tan biến. Cảnh vật ngoài cửa kính ngày càng thưa thớt, đèn đường thưa dần, tiếng còi xe vắng hẳn.
Một lúc sau…
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Xe có chút trục trặc. Tôi xuống xem thử.
Người đàn ông mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Một tiếng “cạch” vang lên – khóa cửa.
Quang Anh vẫn nửa tỉnh nửa mê. Anh mơ hồ nhìn qua gương chiếu hậu - thấy bóng tài xế… chạy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chuyện gì…?
Anh toan mở cửa thì một cú va mạnh hất anh bật lên ghế.
ẦM!
Một chiếc xe tải đã đâm thẳng vào đuôi SUV rồi rồ ga biến mất.
Không có tiếng người. Không còi báo động.
Chỉ có tiếng rên rỉ từ chính miệng Quang Anh khi máu từ đầu chảy xuống cổ áo.
Anh cào tay lên cửa. Khóa. Đạp mạnh. Cửa bật tung.
Mùi xăng lan ra như hơi thở tử thần. Anh lết khỏi xe, từng bước một, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên.
Rồi chiếc xe phát nổ.
Quang Anh ngã xuống bãi đất trống bên vệ đường, cách đó mười mét. Mặt bê bết máu, tay co giật.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải… sống…
Và rồi bóng tối nuốt chửng anh. Chuyến về quê nhà… đã đón anh bằng một mưu sát.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play