Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

CAPRHY | TRUYỆN NGẮN

1︱Ma Vương Yêu Ta[#1]

.
#1 • Ma Vương & Cái Miệng Không Hồi Chiêu
↷✦; w e l c o m e ❞
Trong lòng điện thờ âm u, nơi ánh sáng duy nhất leo lắt từ những ngọn nến ma thuật, Hoàng Đức Duy đứng sừng sững
Hắn là Ma Vương, kẻ thống trị Vực Thẳm, với đôi mắt lạnh như băng và khí chất độc đoán
Hôm nay, hắn thực hiện nghi thức tối thượng: triệu hồi linh hồn chiến binh cổ đại, dung nhập vào thể xác để đạt đến sức mạnh tuyệt đối, trở thành Ma Vương hoàn hảo
Ma lực cuồn cuộn dâng trào, những phù văn cổ xưa bốc cháy, bao trùm lấy bóng hình cao lớn của hắn
Hắn nhắm mắt, hình dung ra linh hồn một chiến binh hùng mạnh, câm lặng và trung thành, sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của mình
Nghi thức đã đến hồi kết, một luồng sáng chói lòa bùng nổ, và rồi, một bóng hình mờ ảo dần hiện ra giữa vòng tròn triệu hồi
Đức Duy mở mắt. Thay vì một chiến binh cổ đại uy nghi, trước mặt hắn là một linh hồn nhỏ nhắn, trong suốt như sương, đang lơ lửng
Điều đáng nói là.. ngay khi đôi mắt trong veo ấy mở ra, một dòng âm thanh không ngừng nghỉ đã tuôn ra như thác lũ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trời đất quỷ thần ơi! Đây là đâu? Ta là ai? Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây? Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ui cha cha, bụi bặm quá! Điện thờ gì mà như cái bãi rác thế này? Tối om om, nến thì cháy dở, rêu phong bám đầy, y như cái nhà hoang không ai dọn ấy! // dòm ngó xung quanh //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà khoan, ngươi là ai? Trông mặt hầm hầm như đấm vào bị gạo vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là người đã triệu hồi ta à? Bộ định làm gì ta? Nhìn cái mặt này chắc không phải người tốt rồi, cứ thấy y như mấy tên phản diện trong truyện ấy! // híp mắt đánh giá //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, có nghe ta nói không đấy? Sao cứ đứng trừng trừng ra thế? Ngươi câm à? Hay là bị điếc?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta là Nguyễn Quang Anh, một pháp sư tài ba, đẹp trai, thông minh, lanh lợi, à mà thôi, cái đó không quan trọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quan trọng là ta bị phong ấn ở đâu vậy? Sao ta lại ra đây được? Ngươi phá phong ấn cho ta à? Cảm ơn nhé! Nhưng mà ngươi làm gì ta đấy? Đừng có dở trò nhé!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta nói cho mà biết, ta đây tuy là linh hồn nhưng vẫn có thể dùng phép đấy nhé! Không đùa đâu! Này…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
....
Đức Duy đứng chết trân. Sắc mặt hắn từ lạnh lùng chuyển sang khó chịu, rồi đen kịt lại
Hắn đã sống hàng ngàn năm, chứng kiến vô số điều kỳ quái, nhưng chưa bao giờ gặp phải một linh hồn nào… nói nhiều đến mức độ này
Hắn vung tay, một luồng ma lực mạnh mẽ phóng thẳng tới định nghiền nát cái linh hồn ồn ào kia, nhưng rồi, một cảm giác nóng rát, đau đớn đột ngột chạy dọc ma mạch. Hắn khựng lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhíu mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này! Ngươi làm gì thế? Đau! Tự nhiên đau quá! Cả người ta như bị xé toạc ra ấy! Ngươi đang định giết ta à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trời ơi, mới gặp đã định giết nhau rồi! Thật là ác độc mà! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là linh hồn của pháp sư Quang Anh đấy! Mà ngươi bị gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao tự nhiên lại ôm ngực? Đau lắm hả? Hay là ta nói nhiều quá ngươi tức hộc máu rồi?
Quang Anh vẫn líu lo, giọng điệu có chút hoảng sợ khi thấy biểu hiện của Duy
Đức Duy nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn đau và sự tức giận đang dâng trào. Hắn cảm nhận được. Một sợi liên kết vô hình, bền chặt nhưng cũng mong manh, đã được tạo ra giữa hắn và linh hồn này
Đây không phải linh hồn hiến tế thông thường. Nó đã liên kết với ma mạch của hắn. Nếu hắn giết nó, ma mạch sẽ đứt đoạn, và hắn – Ma Vương vĩ đại – sẽ chết. Một cái chết lãng xẹt vì… một cái miệng không bao giờ im
Hắn nhìn chằm chằm vào linh hồn vẫn đang luyên thuyên kia, ánh mắt tóe lửa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… câm miệng!
Hắn gằn từng chữ, giọng nói trầm khàn như tiếng đá nghiền
Quang Anh giật mình, cuối cùng cũng chịu im bặt, nhưng chỉ được vài giây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À, à ừ… Sao tự nhiên nổi cáu thế? Ta có làm gì đâu! Chỉ là hỏi han vài câu thôi mà! Ngươi cộc cằn thế thì ai mà dám nói chuyện!
Đức Duy nhắm nghiền mắt. Hắn đã triệu hồi nhầm một tai họa, một "cái loa" sống có khả năng tra tấn tinh thần vượt xa mọi loại hình tra tấn thông thường
Nghi lễ triệu hồi chiến binh đã thất bại thảm hại. Thay vào đó, hắn có một linh hồn pháp sư lắm lời, đanh đá, và đáng sợ nhất là… hắn không thể giết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi là của ta..
Giọng hắn đầy mệt mỏi và pha chút bất lực
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vĩnh viễn
Quang Anh ngơ ngác chớp chớp mắt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Của ngươi? Ngươi nói gì kỳ vậy? Ta đâu phải đồ vật!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, định giam cầm ta à? Không được đâu nhé! Ta mà đã bị giam thì ta nói cho đến khi ngươi điên thì thôi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có biết vì sao ta bị phong ấn không? Là vì ta nói nhiều quá đấy! Cả một triều đại điên đầu vì ta! Ngươi có muốn thử không?
Đức Duy không đáp. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi linh hồn Quang Anh đang lơ lửng, và một ý nghĩ điên rồ vụt qua: Cuộc sống của Ma Vương có lẽ sẽ không bao giờ "yên bình" nữa
_HẾT_
🐟
🐟
Thông cảm, bé nó hướng ngoại nên nói hơi nhiều🥰
🐟
🐟
hết #5 là END nhá
🐟
🐟
bộ này viết đến khi nào hết idea thì dừng chứ không có chuyện [ drop ] hay xóa đâu a, mn khỏi hoảng:((

1︱Ma Vương Yêu Ta[#2]

.
#2 • Ngậm Máu Phun Người – Còn Ta Phun Cả Ngày
_&_
Cuộc sống trong Vực Thẳm, vốn đã tĩnh mịch và lạnh lẽo, giờ đây tràn ngập những tiếng líu lo không ngớt
Quang Anh đã trở thành "cái loa" sống trong đầu Ma Vương. Mọi ý nghĩ của Duy, mọi hành động của hắn, đều được Quang Anh "thuyết minh" trực tiếp với tốc độ ánh sáng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, ngươi lại giết người bừa bãi thế à? Có cần ta dạy cho ngươi cách ra đòn sạch sẽ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cứ vung tay là máu me be bét, trông chả nghệ thuật gì cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đến ta, một linh hồn, nhìn còn thấy ghê nữa là!
_
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ủa, chiêu phép này sai rồi! Ngươi dồn ma lực vào cánh tay phải chứ không phải cái đầu đó!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đồ ngốc! Bảo sao đánh hoài không thắng được mấy con quái vật cấp thấp! Để ta chỉ cho…
_
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trời ơi Duy ơi là Duy! Cái bộ giáp này ngươi mặc từ đời nào rồi? Bụi bặm bám đầy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta thề là ta còn ngửi thấy mùi nấm mốc nữa đấy! Ma Vương gì mà ăn mặc như… như quỷ lò gạch ấy! Có biết xấu hổ không hả? Mau đi thay đồ đi, ta nhìn không chịu nổi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// hít sâu //
Đức Duy nổi điên suốt ngày. Hắn gầm gừ, đập phá đồ đạc, và thử mọi cách để bịt miệng cái linh hồn phiền phức kia
Hắn dùng bùa chú phong ấn tâm trí, nhưng tiếng nói của Quang Anh vẫn văng vẳng bên tai, rõ mồn một
Hắn thậm chí còn uống cả dược liệu để ngủ liều mạnh của quỷ tộc, mong rằng khi cơ thể bất tỉnh, tâm trí sẽ được yên bình
Nhưng rồi hắn giật mình tỉnh dậy giữa đêm bởi giọng điệu oang oang:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Êy!!! Ngủ như chết thế? Có cháy nhà không đấy? Ngươi có biết là ngươi ngáy như lợn không hả? Khổ thân cái tai ta quá đi mất!
Mỗi lần Duy triệu tập tướng lĩnh, Quang Anh lại lén lút bình luận trong đầu hắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Thằng đầu trọc kia trông ngu ngốc quá! Đừng giao việc quan trọng cho hắn nhé"
Hoặc là... :
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Con ả tóc đỏ kia nhìn lẳng lơ ghê, coi chừng nó lừa ngươi đấy!"
Đức Duy phải cắn răng chịu đựng, không dám biểu lộ ra ngoài vì sợ bị cho là… có vấn đề về thần kinh
Hắn bắt đầu gầy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, vì đêm nào cũng bị Quang Anh tra tấn bằng đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ bí kíp nấu ăn, các chiêu thức pháp thuật đã thất truyền, cho đến chuyện tình sử của các vị thần thời cổ đại
Thế nhưng, vào một ngày nọ, khi hắn đang dẫn quân chinh phạt một vương quốc loài người, hắn bất ngờ bị tập kích
Một lời nguyền chí tử, được yểm bởi những pháp sư mạnh nhất của loài người, lao thẳng tới Duy, mang theo sức mạnh hủy diệt có thể xuyên thủng cả lớp giáp ma thuật kiên cố nhất
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, khi Duy còn chưa kịp phản ứng, một cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể hắn
Một luồng sáng mờ ảo bỗng nhiên vụt ra từ lồng ngực Duy, bao bọc lấy hắn. Đó là linh hồn của Quang Anh đã không ngần ngại, dùng chính bản thân mình làm lá chắn, hấp thụ toàn bộ lời nguyền chí tử
Cơ thể Duy chấn động, nhưng lời nguyền đã bị vô hiệu hóa. Hắn nhìn xuống, nơi linh hồn Quang Anh giờ đây trở nên mờ nhạt, yếu ớt hơn bao giờ hết, như sắp tan biến
Một cảm giác lạ lẫm, không phải tức giận hay khó chịu, mà là một nỗi lo lắng, dâng lên trong lòng Ma Vương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… ổn chứ?
Duy lần đầu tiên hỏi nhỏ, giọng nói trầm khàn, mang theo chút run rẩy khó nhận thấy
Hắn không ngờ mình lại có thể nói ra câu đó, và càng không ngờ, hắn lại cảm thấy một chút… sợ hãi khi nhìn thấy linh hồn phiền phức kia đứng trước bờ vực tan biến
Tiếng líu lo quen thuộc đã không còn. Quang Anh chỉ khẽ nhúc nhích, một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu Duy, không còn đanh đá hay lắm lời nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đau… đau quá… Nhưng… Ma Vương của ta… không thể chết… vì mấy cái lời nguyền cỏn con này được…
Đức Duy sững người. Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi linh hồn yếu ớt của Quang Anh đang cố gắng duy trì sự hiện diện
Lần đầu tiên, hắn nhận ra, cái linh hồn ồn ào này, đôi khi lại là một sự hiện diện không thể thiếu

1︱Ma Vương Yêu Ta[#3]

.
#3 • Một Cái Miệng – Hai Nhịp Tim
_&_
Sau sự kiện bị lời nguyền tập kích, linh hồn Quang Anh mất vài ngày để hồi phục
Trong khoảng thời gian đó, Đức Duy – vị Ma Vương ghét ồn ào bậc nhất Vực Thẳm – đã phải trải qua những giờ phút yên tĩnh đến lạ
Sự vắng lặng ấy không hề mang lại cảm giác dễ chịu như hắn tưởng, mà ngược lại, lại tạo nên một khoảng trống kỳ lạ trong tâm trí hắn
Hắn bỗng nhận ra, mình đã quá quen với cái giọng nói líu lo ấy, đến mức khi nó im bặt, mọi thứ trở nên trống rỗng và vô vị
Khi Quang Anh dần hồi phục, những lời luyên thuyên lại trở lại, nhưng lần này, chúng không chỉ là những lời chửi bới hay phàn nàn. Có những đêm, khi Đức Duy chìm vào giấc ngủ chập chờn, Quang Anh bắt đầu kể chuyện
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này này~ ngươi biết không, ta từng là một pháp sư tài giỏi nhất vương quốc đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai cũng ca ngợi ta, ai cũng ngưỡng mộ ta
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng rồi… họ phản bội ta
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// khựng //
Giọng Quang Anh nhỏ dần, không còn cái vẻ đanh đá thường ngày, mà chỉ còn sự mệt mỏi và nỗi buồn chất chứa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta đã tìm ra một bí mật cổ xưa, một thứ có thể thay đổi cả thế giới
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta tin tưởng kể cho người bạn thân nhất của mình, một pháp sư tập sự yếu ớt mà ta đã hết lòng dạy dỗ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn hứa sẽ giữ bí mật, sẽ cùng ta xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn
Đức Duy, dù bên ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng tâm trí hắn lại hoàn toàn bị cuốn hút bởi câu chuyện
Hắn chưa bao giờ nghĩ linh hồn phiền phức này lại có một quá khứ như vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn… đã phản bội ta
Giọng Quang Anh đứt quãng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn tố cáo ta với nhà vua, nói ta đang âm mưu lật đổ ngai vàng, nói ta thực hành tà thuật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai tin ta cả. Ta bị bắt, bị phong ấn trong một ngọn tháp cao suốt hai trăm năm trời
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hai trăm năm… không một ai đến thăm, không một ai lắng nghe, không một ai tin tưởng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta cứ nói, nói mãi, nói đến khi giọng khóc cũng khô khan, nói đến khi tuyệt vọng cũng hóa thành trống rỗng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mọi người bảo ta điên, bảo ta quỷ ám… Nhưng ta chỉ muốn có người lắng nghe thôi, Duy ơi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Đức Duy lắng nghe. Từng lời của Quang Anh như những mũi, kim đâm thẳng vào tim hắn
Hắn nhận ra, cái miệng lắm lời đó, cái sự đanh đá, lắm điều kia, chỉ là một lớp vỏ bọc
Bên trong lớp vỏ ấy, là một linh hồn cô đơn đến tội nghiệp, một linh hồn đã bị tổn thương sâu sắc bởi sự phản bội và nỗi cô độc kéo dài hàng thế kỷ
Hắn là Ma Vương độc đoán, bỗng dưng cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ với linh hồn pháp sư này
...
Kể từ đó, những lần cãi nhau của họ không còn mang nặng sự tức giận hay khó chịu. Chúng dần chuyển thành những lời trêu chọc, những câu nói quan tâm theo một cách rất riêng
_
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tên mặt lạnh kia!!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi lại để đồ linh tinh khắp nơi rồi đấy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cái vương miện kia xem, bám đầy mạng nhện kìa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có biết giữ gìn hình tượng Ma Vương không hả? // cằn nhằn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi cứ nói nhiều thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta tống ngươi vào một cái lọ thủy tinh rồi đóng nút lại vĩnh viễn bây giờ
Đức Duy đáp lại, nhưng giọng điệu đã bớt đi sự gay gắt, thậm chí còn có chút… thẹn thùng khi hắn vụng về dọn dẹp
_
Đôi khi, Quang Anh còn buông ra những câu khiến Ma Vương cứng đơ người
Trong một trận chiến cam go với liên minh thánh kỵ sĩ, khi Đức Duy đang chiến đấu với hàng trăm kẻ địch, giọng Quang Anh bỗng vang lên trong đầu hắn, không phải là chỉ dẫn chiến thuật, mà là một lời trêu chọc đầy... mắc cỡ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hú hú!! Chồng yêu của lòng em! Cố lên! Đánh cho mấy tên ngốc đó biết ai mới là chồng của ta!
Đức Duy suýt nữa thì vấp ngã. Hắn cảm thấy mặt mình nóng ran, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trong suốt cuộc đời làm Ma Vương
Đám quân lính và thánh kỵ sĩ xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao Ma Vương lại đột nhiên đỏ mặt, và có vẻ như đang bối rối
Đức Duy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, cố gắng tập trung vào trận chiến, nhưng cái biệt danh "Chồng yêu của lòng em" cứ vang vọng trong đầu hắn
_
Ban ngày, Đức Duy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, độc đoán của một Ma Vương. Hắn vẫn ra lệnh, vẫn chinh phạt, nhưng ban đêm, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, hắn lại thủ thỉ trong đầu với Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi, hồi sức rồi ngày mai nói tiếp // xoa đầu em //
Hay đôi khi là:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… đừng kể chuyện gì nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi kể nhiều quá rồi
Nhưng trong tâm trí lại muốn nghe thêm những câu chuyện từ quá khứ xa xôi của Quang Anh
Cả hai đã quen với sự hiện diện của đối phương. Quang Anh vẫn nói rất nhiều, vẫn đanh đá, nhưng những lời nói đó giờ đây lại mang theo một sự ấm áp, một sự quan tâm mà Đức Duy chưa từng biết đến
Còn Duy, hắn vẫn ghét ồn ào, nhưng hắn đã học cách lắng nghe. Hắn nhận ra, cái linh hồn lắm lời này, chính là người duy nhất thực sự hiểu hắn, và quan trọng hơn, là người duy nhất đã ở bên cạnh hắn, không phán xét, không sợ hãi
Hai nhịp tim, một Ma Vương và một linh hồn, đã bắt đầu cùng đập chung một nhịp, trong một thế giới mà không ai có thể hiểu được

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play