Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chị Sếp,Cho Tôi Một Cơ Hội Nhé?(Duongkieu)

Chương 1:Trợ lý

Công ty quảng cáo DK tầng 17, phòng giám đốc sáng tạo.Thanh Pháp ngồi sau bàn làm việc bằng kính trong suốt, tay lật từng trang proposal, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến trợ lý phòng nhân sự bên cạnh phải nuốt nước bọt liên tục. Trong căn phòng rộng lớn, mọi thứ đều gọn gàng, chỉnh chu,hệt như chủ nhân của nó: gọn gàng, lý trí và tuyệt nhiên… không có chỗ cho cảm xúc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Vào đi
Người bước vào là một người đàn ông cao ráo, dáng người gầy nhưng vững, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen. Anh cúi đầu lịch sự, giọng trầm nhẹ:
Đăng Dương
Đăng Dương
Chào giám đốc tôi là Đăng Dương,trợ lý mới
Thanh Pháp ngước lên, đôi mắt nâu thẫm dừng lại nơi gương mặt anh chỉ đúng ba giây, rồi quay trở lại tập tài liệu.
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Cậu có kinh nghiệm làm trợ lý chưa?
Đăng Dương
Đăng Dương
Rồi.Ba năm cho giám đốc điều hành bên TPĐD
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Biết pha cà phê,lên lịch trình,xử lý thư từ,giữ im lặng và tuyệt đối không xen vào chuyện cá nhân của sếp chứ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi hiểu thưa giám đốc
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Càng ít nói càng tốt.
Cậu đứng dậy, bước đến bàn họp gần cửa sổ. Dáng người cậu thẳng, từng bước chân mang theo khí chất lãnh đạm bẩm sinh. Không nói thêm một lời, cậu chỉ vào chồng hồ sơ:
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
5 phút nữa,tôi cần danh sách hạng mục gấp,nếu không làm được...
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Cửa ở đó
Đăng Dương khẽ gật đầu. Không phản ứng, không lúng túng. Anh tiến đến bàn, rút laptop từ túi xách, bắt đầu gõ ngay trong lúc cậu vừa quay lưng đi.Bên ngoài cửa kính, trời mưa nhè nhẹ.Bên trong căn phòng, Thanh Pháp không hề biết rằng,người đàn ông đứng trước mặt cậu hôm nay, không chỉ là một trợ lý. Mà là người sẽ khiến lớp băng trong tim cậu… tan ra, từng chút một.
Và rồi cũng chính người đó… sau này sẽ ra đi trong thinh lặng, mang theo cả phần dịu dàng nhất đời cậu.

Chương 2:Để ý

Ba ngày trôi qua kể từ khi Đăng Dương nhận việc, không một lời phàn nàn, không một phút lơ đãng. Anh như một chiếc đồng hồ chạy đúng nhịp: đúng giờ có mặt, đúng lịch trình đưa báo cáo, đúng khẩu vị pha cà phê đen ít đường cho sếp,và đặc biệt…đúng mực trong mọi hành động.Thanh Pháp để ý điều đó, nhưng không biểu lộ ra.Đối với cậu, càng ít cảm xúc càng tốt. Nhân viên mà bộc lộ tình cảm cá nhân quá nhiều, thường sẽ làm hỏng việc. Và quan trọng hơn hết, cậu sợ… bản thân sẽ lặp lại sai lầm cũ,khi một ánh mắt dịu dàng cũng đủ khiến trái tim rung lên, rồi sau đó tan nát.
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Trợ lý Trần!
Đăng Dương
Đăng Dương
Có tôi
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Chiều nay dời lịch họp với đối tác Kim sang 16h.Và...tôi không muốn họ nhìn thấy ai khác ngoài tôi,cậu hiểu ý tôi nói chứ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Rõ.Tôi sẽ sắp xếp lại lịch họp,gửi lại tài liệu và đứng ngoài cửa
Cậu nhìn anh, không có gì đặc biệt. Nhưng chính sự điềm tĩnh, ít lời ấy khiến cô cảm thấy khó chịu một cách mơ hồ.Lẽ ra người như Đăng Dương phải ngại ngùng trước cậu,phải khúm núm như những trợ lý trước đây.Vậy mà… anh ta lại chỉ yên lặng, làm mọi thứ đúng đắn và… không để lộ một chút cảm xúc nào.
Chiều hôm đó, trong buổi họp, ánh đèn vàng phủ nhẹ khắp phòng kính. Thanh Pháp đang trình bày, thì ánh mắt cậu khẽ lướt qua cửa,nơi Đăng Dương đứng khoanh tay, lặng im, ánh mắt nhìn về phía cậu một cách… bình thản.
Không si mê
Không xa cách
Chỉ đơn giản là nhìn
Ánh nhìn ấy khiến Thanh Pháp thoáng mất tập trung trong một nhịp thở. Cậu siết nhẹ tay lại, nhíu mày:
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
"Sao mình lại để tâm đến ánh mắt của anh ta?"
Cậu tự nhủ. Nhưng không ngờ, từ khoảnh khắc đó, cậu bắt đầu để ý đến anh… nhiều hơn.

Chap 3 Khăn tay...

Thanh Pháp không phải người dễ gần. Cậu không có bạn thân trong công ty, càng không có ai thân thiết trong cuộc sống riêng. Ngoài giờ làm, cậu chỉ ở trong căn hộ lạnh lẽo tầng 23, nơi chẳng có gì ngoài vài kệ sách, một cây xương rồng, và một bức ảnh úp mặt xuống đáy tủ.
Một ngày nọ, khi về đến nhà, Thanh Pháp thấy trước cửa có một túi giấy nhỏ. Bên trong là một chiếc khăn tay màu trắng, viền xanh nhạt, kèm một dòng chữ:
"Chị có vẻ đang ho nhẹ,em xin lỗi vì đã mạo phạm"
_Đ.D_
Cậu đứng lặng gần một phút. Không biết nên khó chịu, cảm động, hay… bối rối.
Hôm sau, khi gặp lại anh, cậu không nhắc gì đến chuyện chiếc khăn. Nhưng thay vì dùng khăn giấy như mọi hôm, cậu rút từ túi áo khoác ra chiếc khăn ấy, lau nhẹ miệng sau khi uống trà.
Đăng Dương không nói gì. Cậu cũng không nhìn anh.
Cả hai đều… ngầm hiểu.
Nhưng chỉ vài phút sau, cậu lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như cũ, ra lệnh công việc, lời lẽ sắc bén và dứt khoát.
Thanh Pháp(Kiều)
Thanh Pháp(Kiều)
Trợ lý Trần,tôi không cần anh quan tâm mấy chuyện ngoài lề,thứ tôi cần là làm việc một cách chuyên nghiệp
Đăng Dương
Đăng Dương
Vâng.Tôi hiểu
Cậu tưởng anh sẽ bối rối, sẽ xin lỗi. Nhưng không. Anh luôn biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui. Và chính điều đó, khiến cậu càng khó đoán hơn… càng khó giữ khoảng cách.
Vậy lạnh nhạt là thói quen hay vũ khí?
tgia
tgia
tgia
tgia
Mãi mới đc ngày lên sóng
tgia
tgia
End rồi mà chưa đủ chữ
tgia
tgia
Nên viết thêm
tgia
tgia
Cb thấy truyện thế nào
tgia
tgia
Có sạn khongg😢
tgia
tgia
Tại kiểu mới viết á
tgia
tgia
thoi đủ rồi
tgia
tgia
bái baii

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play