[Bạch Nguyệt Quan] Xuyên Không Rồi?...(Tân Binh Toàn Năng)
Chap 1: Quá khứ của phản diện
Bạch Hồng Cường sinh ra vào một ngày mưa lạnh lẻo. Mẹ cậu luôn bảo đó là một điềm chẳng lành, vì đứa bé khi lọt lòng không hề có một tiếng khóc. Mãi cho đến khi bị bác sĩ vỗ mạnh vào lưng, thằng bé mới bật lên một tiếng ré ngắn – khàn đặc, nghẹn lại trong cổ họng.
Từ nhỏ, Hồng Cường đã sống trong sự im lặng. Cậu không thích nói, không thích cười, chẳng bao giờ để lộ cảm xúc. Và đặc biệt, cậu có một trí nhớ rất giỏi.
Cậu nhớ rõ mùi máu tanh trong bếp mỗi lần người mẹ cắt vào tay khi nấu ăn. Nhớ rõ tiếng người cha gào thét mỗi khi say rượu rồi đập phá đồ đạc. Và nhớ rõ đêm người cha bỏ đi cùng một người đàn bà khác. Khi ấy cậu chỉ ngồi lặng lẽ trong góc phòng cùng ánh mắt rỗng tuếch.
Tuổi thơ của cậu là những ngày mưa dài lê thê, mùi ẩm mốc từ giường nệm, và đôi mắt mẹ càng lúc càng trũng sâu.
Năm 12 tuổi, bi kịch ập đến.
Người mẹ từng im lặng chịu đựng nay đã ngã gục. Không phải vì đói, không phải vì bệnh, mà vì bị người tình mới đánh đến chết.
Máu chảy ra từ trán bà, loang lỗ khắp nơi, tạo thành một vũng.
Hồng Cường đứng núp sau tấm rèm, toàn thân run rẩy. Cậu muốn lao ra. Muốn cứu. Muốn hét. Nhưng cả người cậu cứng đờ không cử động được, đôi chân thì như bị cắm rể xuống đất.
Gã đàn ông kia châm thuốc, rít một hơi, rồi cười lạnh
Nhân vật phụ
Con mẹ mày cũng chỉ là cái loại đàn bà lẵng lơ
Nhân vật phụ
Tao chỉ dạy dỗ cho một phát
Nhân vật phụ
Đã không chịu đựng được rồi!
Nhân vật phụ
Cả cái loại mày nữa
Nhân vật phụ
Sao không chết quách luôn đi
Nhân vật phụ
Nuôi tốn cơm tốn gạo
Hắn quay người bước đi Hồng Cường mới dám lặng lẽ bò ra. Cậu chạm nhẹ vào bàn tay lạnh lẽo của mẹ. Không một giọt nước mắt. Không một tiếng hét. Chỉ có một thứ gì đó vỡ nát trong lòng cậu.
Cường Bạch
* Ánh mắt kiên định *
Tối hôm đó, cậu lặng lẽ vào bếp cầm theo một con dao đi theo gã đàn ông kia.
Gã đàn ông kia chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra đã thì lưỡi dao đâm thẳng vào cổ họng.
Máu phun lên mặt. Nóng. Mặn. Đỏ tươi.
Nhưng Hồng Cường không thấy run. Không ghê sợ.
Chỉ đứng yên…rồi cúi đầu khóc.
Đó là lần đầu cậu giết người, nhưng lại không phải là lần cuối.
Kể từ đó, cậu bắt đầu con đường đen tối của mình. Không phải bất kỳ ai – mà là những kẻ tiểu nhân cười trên nổi đau của người khác.
Hồng Cường lựa chọn mục tiêu cẩn thận.
Gã thầy giáo sàm sỡ học sinh.
Ông giám đốc cưỡng bức người làm rồi bịt miệng.
Tên con trai quý tộc đánh chết mèo hoang và cười như vừa thắng xổ số.
Không ai bị xử phạt. Lại không có ai đưa chúng ra công lý. Và thế là, Hồng Cường làm thay. Không một tiếng động. Không một dấu vết.
Và sau mỗi vụ, cậu đều để lại một đóa bạch hồng bên cạnh x.á.c nạn nhân – như một bản án hình sự của riêng cậu.
Người đời gọi cậu bằng nhiều cái tên: Bóng Ma Công Lý, Ác Quỷ đến từ địa ngục,...
Nhưng với chính cậu, Hồng Cường chỉ là một kẻ sát nhân.
Là một đứa trẻ lớn lên từ xác máu, không cần ai hiểu. Không cần ai thương.
Cho đến lần cuối cùng.
Lần thứ mười ba, cậu để lộ dấu vết.
Không phải vì bất cẩn, mà vì…cậu muốn bị bắt.
Cường Bạch
Tôi muốn được giải thoát
Cường Bạch
Tôi không sợ chết. Tôi chỉ thấy tiếc vì bản chưa từng sống đúng nghĩa một ngày nào.
Trong trại giam, cậu rất ngoan. Không la hét, không phản kháng, rất phối hợp điều tra.
Hồng Cường chỉ lặng lẽ ghi nhớ tên của những người mình đã giết – từng người một.
Cường Bạch
Tôi không xin được tha thứ
Cường Bạch
Tôi không hề sai
Cường Bạch
Tôi chỉ xin…nếu có kiếp sau, đừng bắt tôi làm lại những điều này nữa!
Đêm cuối cùng, cán bộ trại giam hỏi cậu chọn một món ăn cuối cùng của cuộc đời mình. Hồng Cường nghe thấy thì cười nhạt rồi lập tức chọn mì gói. Một loại thức ăn rẻ tiền, không có một chút dinh dưỡng. Nhưng đó lại là món cậu thích nhất.
Cường Bạch
Ừ. Mẹ tôi cũng từng nấu mặn như vậy!
Hồng Cường mỉm cười rồi lại nói tiếp.
Cường Bạch
Nhưng lần nào bà ấy cũng xin lỗi, và tôi thì lần nào cũng ăn hết.
Khi bị đưa lên ghế điện, Hồng Cường không nhìn người điều khiển công tắc. Cậu nhìn lên trần nhà rồi tự hỏi...
Cường Bạch
Nếu chết xong, được đầu thai…
Cường Bạch
Liệu tôi có được làm con người không?
Cường Bạch
Hay vẫn là cổ máy, biết thở, biết giết, nhưng không biết sống?
Dòng điện phóng ra. Cơ thể cậu giật mạnh.
Và Hồng Cường…biến mất khỏi thế giới này.
Không ai biết, một khoảnh khắc sau đó, cậu sẽ tỉnh dậy trong một cơ thể khác.
Với một vết cắn đỏ thẫm trên cổ, những vết bầm tím loang lỗ trên người...
Và một sinh linh nhỏ đang bắt đầu hình thành trong bụng.
Chap 2: Cơn ác mộng
Hồng Cường tỉnh dậy trong bóng tối.
Không có tiếng xe cộ. Không có mùi máu tanh. Không có tiếng la hét. Chỉ có nhịp tim đập loạn trong lồng ngực không thuộc về cậu.
Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn ngủ đầu giường chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi rịn ra từng giọt.
Thân thể này... không đúng. Hồng Cường đã quá quen cảm giác của đôi tay có vết chai từ dao. Đùi từng đầy sẹo vì đâm chém. Ngực rắn như đá. Còn đây? Tay mảnh. Da mềm. Hô hấp ngắn. Trái tim đập nhanh như con thỏ bị dồn vào góc đường cùng.
Bạch Hồng Cường
Cái quái gì đây
Cậu ngồi bật dậy. Nhưng vai đau buốt, cổ mềm rũ như mất sức.
Cái giường này quá lạ. Không phải sàn nhà giam. Cũng không phải bàn kim loại lạnh lẽo chuẩn bị hành quyết.
Bạch Hồng Cường
Mình… chưa chết ư?
Nhưng rõ ràng, lần cuối cùng, cậu nhớ rất rõ cái cảm giác dòng điện chạy xuyên tim.
Và cái lạnh cuối cùng trước khi mọi thứ tắt ngúm.
Vậy mà giờ đây, cơ thể này lại còn sống. Nhưng lại nóng lên hừng hực. Bụng dưới quặn lên từng đợt. Hai chân ẩm ướt, run rẩy kỳ lạ.
Bạch Hồng Cường
Hay đang bị đầu độc?
Cường toan đứng dậy thì cửa phòng bật mở.
Một người đàn ông cao lớn bước vào.
Ánh mắt sắc lẻm như dao, cổ áo sơ mi mở bung, cơ thể Alpha toát ra một loại mùi...nóng bỏng, khó chịu, nồng nặc, khiến Hồng Cường muốn nôn.
Tại sao nó khiến tim đập nhanh hơn, máu sôi lên, và đầu óc như quay cuồng mất trí?
Nhân vật phụ
Cậu còn ngồi đó làm gì?
Hồng Cường gồng người, bản năng sinh tồn bật dậy như lưỡi dao.
Cậu lập tức đưa tay ra sau – tìm thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Không có. Không một con dao. Không một mảnh sứ vỡ. Không có gì cả!
Cả căn phòng như được chuẩn bị để khóa chặt cậu trong vai một con mồi.
Bạch Hồng Cường
Mày...mày là ai?
Cường gằn giọng, giọng nghẹn lại, nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt của kẻ giết người không chớp mắt.
Chỉ nhìn cậu, lướt qua một lượt — ánh mắt dừng lại ở cổ áo đang xộc xệch, ngực thở gấp, và cái mùi phát tình dày đặc bao trùm cả không gian.
Nhân vật phụ
Còn định giả vờ?
Nhân vật phụ
Không phải cậu đang nằm chờ tôi à?
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Nếu còn là Bạch Hồng Cường của trước đây, thằng khốn trước mặt đã nằm sấp dưới chân của cậu từ lâu rồi
Nhưng thân thể này phản bội cậu.
Hồng Cường toan bật dậy, định nhảy vào bóp cổ — như từng làm khi giết tên hiếp dâm năm nào.
Nhưng hai chân mềm nhũn, tim thắt lại, đầu quay cuồng.
Cậu loạng choạng, rồi bị đẩy ngã xuống giường.
Bạch Hồng Cường
ĐỪNG ĐỤNG VÀO TAO!
Hồng Cường rít lên, móng tay bấu vào ga giường, toàn thân run rẩy.
Nhân vật phụ
Cậu là đang diễn cho ai coi?
Nhân vật phụ
Thật kinh tởm
Bạch Hồng Cường
CÂM MIỆNG!
Hắn ta từ từ tiến lại gần cậu
Bạch Hồng Cường
Đừng lại gần nếu không tao giết chết mày đó!
Tên đàn ông kia đứng sững lại như không tin vào những gì vừa nghe thấy
Nhân vật phụ
Vậy để xem đêm nay cậu giết tôi bằng cách nào!
Pheromone Alpha tỏa ra dày đặc như sương mù.
Nhưng với Hồng Cường, đó chỉ là một thứ mùi khó chịu. Cậu không hiểu. Không biết nó là gì. Nhưng bản năng mách bảo rằng — thứ mùi đó như đang muốn nuốt chửng lấy mình.
Cậu đưa tay lên – toan bóp cổ, gạt cùi chỏ, hành động như một sát thủ lão luyện.
Nhưng tay vừa vung lên đã bị ghìm chặt xuống. Cơ thể phản bội ý chí. Mạch máu nóng như lửa. Đầu óc mụ mị. Hồng Cường đã từng giết người bằng dây giày, bằng móc khóa, thậm chí bằng tay không. Vậy mà giờ đây, cậu lại không thể đẩy nổi một gã Alpha đang lên cơn dục vọng.
Nhân vật phụ
* Cắn mạnh vào cổ cậu *
Bạch Hồng Cường
Chết tiệt!...
Đó là nỗi đau chưa từng có. Nhục nhã. Dơ bẩn.
Quần áo bị xé toạc. Chân bị tách ra. Hắn xâm nhập. Mạnh. Sâu. Không một chút thương tiếc.
Cường rít lên. Không vì đau thể xác, mà vì — nỗi giận dữ trào ngược trong ngực. Cậu muốn giết. Muốn cắn nát cổ hắn.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Mỗi cú va chạm như dập tắt lý trí. Mỗi tiếng rên kìm nén là một mảnh nhân cách rơi xuống vực.
Sát nhân như cậu chưa từng chịu thua ai. Nhưng đêm nay, cậu lại thua chính thân thể mình.
Khi tất cả kết thúc, Hồng Cường nằm bất động. Máu rịn nơi đùi trong. Vết cắn bỏng rát trên cổ. Cổ tay bầm dập vì bị ghì quá chặt.
Hắn đứng dậy, không buồn nhìn lại. Chỉ nói một câu rồi rời đi.
Nhân vật phụ
Thế nào? Thấy vui không?
Nhân vật phụ
Đạt được mục đích rồi chứ!
Cửa phòng đóng lại. Mọi thứ chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng thở hổn hển, đứt quãng. Và vài giọt nước mắt lăn dài trên má.
Bạch Hồng Cường
Nếu đây là cơn ác mộng…
Bạch Hồng Cường
Xin cho tôi chết thêm 1 lần nữa
Bạch Hồng Cường
Đừng bắt tôi sống như thế này...
Chap 3: Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường đã thiếp đi lúc nào không hay
Và rồi — như có ai nhấn công tắc trong đầu — một làn sóng dữ dội tràn tới, cuốn lấy tâm trí cậu.
Không phải của cậu. Mà là của một “Bạch Hồng Cường” khác.
Một cậu bé yếu ớt sống trong một gia đình giàu có, có cha mẹ yêu thương, nhưng ánh mắt lúc nào cũng cụp xuống như thể sợ làm phiền cả thế giới.
Ký ức đầu tiên là tiếng cười của hai đứa em trai — Lâm Anh và Phúc Nguyên — vang vọng trong căn nhà ấm cúng. Một gia đình trọn vẹn, khác xa nơi Hồng Cường từng lớn lên— nơi bạo lực, lạnh lẽo và phản bội là điều duy nhất cậu biết rõ. Thế nhưng trong suốt bữa cơm ấy, cậu bé Cường chỉ ăn rau, cố gắng cười gượng, và chỉ lắng nghe mà hiếm khi chen vào câu chuyện. Không phải vì không muốn — mà vì sợ.
Em sợ ánh mắt người khác.
Sợ bị đánh giá.
Sợ bị tổn thương.
Một lần, ở trường, có kẻ cố tình đổ nước vào cặp em, làm sách vở ướt nhẹp. Khi cúi xuống dọn dẹp, tiếng cười nhạo vang lên từ bốn phía. Nhưng Hồng Cường không phản kháng, không nói lại, chỉ im lặng rút tay về, mắt cụp xuống như con thú nhỏ co mình trước một trận đòn.
Em được yêu thương — nhưng không cảm nhận được yêu thương.
Trong lòng em là một khoảng trống rỗng, một khoảng tối, một nỗi bất an như chiếc bóng đeo bám suốt cả tuổi thơ.
Cậu — Cường thật — cảm thấy tim mình co rút khi chứng kiến quá khứ ấy.
Bạch Hồng Cường
Tao không giống mày, không phải mày! Tao sẽ không sống kiểu như vậy!
Một người yếu đuối đến thế...
Một con người đáng thương đến thế...
Và ở một góc khác trong những ký ức nhập nhằng, cậu thấy... Hồ Đông Quan.
Ký ức không rõ ràng, nhưng hình ảnh người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lùng và cái cách anh ta nhìn Hồng Cường khiến toàn thân cậu căng lên cảnh giác. Đông Quan không ưa nguyên chủ.
Không phải vì Hồng Cường làm gì sai. Mà là vì sự yếu đuối, sợ hãi, khép kín ấy khiến Đông Quan khó chịu — như thể cậu là một vết bẩn trên một tấm kính trong suốt.
Hồ Đông Quan
Tránh xa tôi ra, đồ yếu đuối!
Hồ Đông Quan
Thật kinh tởm!
Giọng nói ấy như lưỡi dao cứa vào tim. Nhưng cậu bé trong ký ức chỉ cúi đầu. Không khóc. Cũng không phản kháng.
Tại sao lại sống như thế?
Tại sao lại để người khác chà đạp mình mà không vùng lên?
Cường giật mình tỉnh dậy.
Đau. Cả thân thể như bị lửa thiêu, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Cậu thở dốc, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà xa lạ. Trước mắt cậu là một căn phòng xa hoa, tinh tế với mùi hương ngọt ngào
Cậu cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng cổ tay bị trói lỏng bằng khăn lụa, cả cơ thể mỏi nhừ và vẫn còn sót lại cảm giác bị xâm phạm. Lúc đó, cậu mới thật sự nhận ra — chuyện đã xảy ra không phải là mơ.
Và cậu… không còn là Bạch Hồng Cường của thế giới cũ nữa.
Bạch Hồng Cường
Xuyên không? Mình đã xuyên vào thân xác này ư?
Và rồi cụm từ ấy hiện lên trong đầu — ABO.
Không phải cậu từng biết rõ về nó. Nhưng khi lục lọi ký ức hỗn loạn, cậu thấy thoáng qua vài hình ảnh, vài khái niệm mơ hồ, tựa như mảnh ghép chưa hoàn chỉnh: Alpha, Beta, Omega, pheromone, phát tình, đánh dấu...
Bạch Hồng Cường
Khốn kiếp… đó là cái quái gì?
Cậu từng là kẻ đi săn, là kẻ giết người trong bóng tối. Nhưng giờ đây, cậu lại trở thành con mồi bị điều khiển bởi bản năng, bởi mùi hương, bởi thứ sinh học vặn vẹo của cái thế giới méo mó này.
Cường không biết nhiều về thế giới này, nhưng một điều cậu hiểu rất rõ: cậu đã không còn là chính mình. Và để sống sót, cậu phải làm quen với thứ luật lệ mới này… trước khi nó nuốt chửng lấy cậu lần nữa.
Nhưng rồi, Hồng Cường nhận ra — thân thể cậu giờ đây quá yếu đuối, quá mỏng manh. Cảm xúc bất an của nguyên chủ vẫn còn vương lại đâu đó trong máu thịt, khiến cậu thấy chính mình cũng bị bóp nghẹt.
Bạch Hồng Cường
Mình phải làm gì tiếp đây?
Bạch Hồng Cường
Chẳng lẽ kiếp này tôi vẫn không được làm người ư?
Bạch Hồng Cường
Tôi không muốn sống như thế này nữa!
Bạch Hồng Cường
Cho tôi được giải thoát!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play