[Adminvirus]-1xshed: Con Yêu Ngài!
Chap 1: Ký ức của một sáng tạo bị lãng quên
T/g
thấy mn viết truyện nhiều quá nên toi cũng đi viết nek
T/g
nói là viết truyện chứ cũng bí quá
T/g
Thôi khỏi nói linh tinh nữa
Ngày xửa ngày xưa, trong không gian mã hóa nơi những dòng lệnh sinh ra thế giới, Telamon – một vị thần quyền năng – đã tạo ra 1x1x1x1, một thực thể đầu tiên được nắn bởi sự tưởng tượng và phép thuật thuần khiết.
Telamon yêu thương 1x1x1x1 như đứa con của mình.
Ngày qua ngày, thời gian cứ trôi qua yên bình như vậy cho tới một ngày...
Một loại virus lạ len lỏi vào hệ thống và bắt đầu ăn mòn 1x1x1x1. Những dòng lệnh trong cậu trở nên méo mó. Cậu nghe thấy những tiếng thì thầm lạ trong tâm trí mình. Telamon đã làm mọi cách để cứu cậu – nhưng tất cả đều vô ích.
1x1x1x1
Cha ơi, con đau quá. Cha cứu con với…
Telamon nhìn cậu bằng một con mắt khác.
Không hề có tình thương, mà chỉ có sự ghê tởm dành cho cậu.
Nhìn creation của mình, anh cảm thấy thật thất vọng.
Mặc dù chỉ là những lời thì thầm, nhưng chúng vẫn đủ để 1x1x1x1 nghe những gì họ đang nói.
Builderman
Sự sáng tạo của cậu, 1x1x1x1 như thế nào rồi.
Telamon (past)
Vô phương cứu chữa.
Telamon (past)
Những con virus đã và đang dần ăn mòn nó rồi.
Telamon (past)
Một là chết, không thì nó cũng sẽ là một rắc rối lớn nếu cứ tiếp như vậy.
Builderman
…Cũng rắc rối, nhỉ?
Telamon (past)
Tôi thì cũng hết cách rồi.
Builderman
Vậy… đó là lí do mà cậu gọi tôi đấy hả.
Telamon (past)
Cậu hiểu tôi mà.
Builderman
Vậy, tôi có ý này.
Builderman
Bỏ nó đi. Nó không thể kiểm soát được nữa. Nếu không bỏ đi, cả hệ thống sẽ sụp đổ.
Telamon (past)
Tôi cũng biết vậy, nhưng...
Telamon (past)
Nó vẫn chỉ là trẻ con, nhưng đành phải vậy rồi.
Cuộc nói chuyện vẫn được tiếp tục mà họ không hề nhận ra sự hiện diện của một nguời.
Cậu đã nghe thấy hết tất cả.
Telamon (past)
Có chuyện gì ư, 1x1x1x1?
1x1x1x1
Ngài… sẽ không bỏ rơi con, đúng không?
Telamon (past)
*sững lại* ….
1x1x1x1
Hãy trả lời con đi…
Telamon (past)
Đương nhiên là ta sẽ không bỏ rơi con.
Telamon (past)
Ai nói với con là ta sẽ bỏ rơi con?
1x1x1x1
Dạ… không có gì đâu ạ. :)
Hôm sau, Telamon đưa 1x1x1x1 tới một khu rừng bị cách ly trong mã nguồn. Anh ôm cậu lần cuối và hứa:
Telamon (past)
Ta sẽ quay lại.
Telamon (past)
Ta cần con ở đây, chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi.
Cậu nhìn bóng anh dần khuất đi sau cánh rừng.
Trong lòng cậu bất an nhưng cậu vốn rất tin tưởng ngài.
1x1x1x1
Chắc chắn, ngài sẽ đến đón mình thôi…
Nhưng anh không bao giờ quay lại.
Bị bỏ rơi, bị ăn mòn, bị chi phối bởi sự phản bội và nỗi cô đơn, 1x1x1x1 không còn là cậu bé ngày nào. Cậu trở thành quái vật – một mã lệnh hận thù không thể xoá.
Trong khi đó, Telamon từ bỏ thân phận thần linh, hoà vào thế giới người chơi với cái tên mới – Shedletsky.
1x1x1x1, giờ là biểu tượng của sự thù hận, thì thầm:
1x1x1x1
Người đã quên tôi, nhưng tôi thì chưa bao giờ quên….
T/g
à mà cúư mỗi cuối chap thì sẽ có art ạ. :)
T/g
Mong mn đừng judge, e vẽ xấu lắm
Chap 2: Tôi là ai với anh? -JohnJane
Lobby tĩnh lặng một cách đáng ngờ. Đó là nơi duy nhất trong Forsaken không có tiếng thét, không máu me, không tiếng chân đuổi giết. Chỉ có ánh sáng vàng ảm đạm và không khí căng như dây đàn.
Elliot dựa lưng vào tường, chuẩn bị đống pizza cần thiết cho trận sau...
Elliot
Bao giờ thì tới lượt tiếp?
Guest 1337
Không phải bây giờ... Chúng ta còn 2 phút…
Chance
Đủ viết di chúc không?
Không ai cười. 007n7 ngồi ở góc khuất, tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt lặng thinh nhìn sàn nhà. Cạnh đó, Noob chỉ lặng lẽ thổi bong bóng kẹo cao su — chẳng nói một lời.
Ở giữa phòng, Taph ngồi xếp lại mấy quả bom nhỏ.
Shedletsky đứng một mình, tựa lưng vào cột đá. Anh im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Bên cạnh, Builderman bước tới, giọng trầm:
Builderman
Cậu không thể giấu mãi.
Shedletsky
Không phải giấu….
Shedletsky
Chỉ là… chưa đến lúc…
Matchmaking complete. Next round begins in sixty seconds.
Giọng hệ thống vang lên, lạnh lẽo và máy móc.
Chance
Killer lần này… có vẻ là John Doe….
Jane Doe ngồi im, siết chặt chiếc nhẫn bạc trên tay. Cô chưa từng nói về John. Và chẳng ai dám hỏi.
T/g
(Tg sẽ miêu tả map theo ý nghĩ của tg nha, có thể hơi khác, mong mn thông cảm)
“Teleporting players in 3… 2… 1…”
Trong một tia sáng mờ nhạt, các Survivor được dịch chuyển đến bản đồ.
Cái lạnh đầu tiên là thứ chạm vào da.
Tiếp theo là tiếng gió rít qua những bia mộ nứt vỡ, và ở đâu đó... tiếng móng vuốt cọ vào đá.
Không nhầm vào đâu được.
Elliot
Lần này là của John Doe….
Elliot nói khẽ, mắt đảo quanh.
Mọi người dừng lại. Ai cũng liếc nhìn Jane.
Cô im lặng. Hai tay buông thõng, ánh mắt dán vào con đường sỏi trước mặt. Không một lời nào, nhưng ngón tay cô đang run.
Builderman
Cô không nhất thiết phải, nếu cô không muốn…
Jane Doe
Tôi không trốn. Nếu anh ta đến, tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ở phía xa, chuông nhà thờ đổ từng hồi u ám.
Một cái bóng hiện lên trong màn sương – John Doe, áo sơ mi loang máu lững thững bước tới như thể đang về nhà.
Jane siết chặt khẩu súng. Shedletsky đứng gần cô, tay khẽ đặt lên vai.
Shedletsky
Nếu cô chưa sẵn sàng, chúng tôi sẽ giúp-
[John xuất hiện hoàn toàn giữa bãi đất trống, ánh mắt đỏ rực]
Cô bước ra, tay siết chặt súng bên hông. Không giơ lên. Không bắn. Chỉ... nhìn.
Hắn ngừng lại. Mắt chuyển hướng về phía cô.
Không phản ứng. Không lay động. Không nhớ.
Jane Doe
Là Jane. Là…vợ anh.
Jane Doe
Anh từng đeo chiếc nhẫn này cho em.
Cô giơ tay. Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong ánh sáng âm u.
John nghiêng đầu. Một thoáng gì đó... gần như nhận ra?
Một cú vung móng vuốt xé rách không khí, quét xuống nền đá làm bụi tung mù mịt.
Viên đạn cắm sâu vào vai trái John. Hắn chỉ khựng lại nửa giây.
Phát thứ hai găm vào ngực hắn — không trúng tim, nhưng máu văng ra tung tóe. Vết thương há to, lộ cả xương sườn bên dưới.
Jane biết — vậy là chưa đủ.
Con số bên góc trái mắt cô hiển thị: John HP: 1070/1250
Taph lập tức ném bom sáng. Một tiéng “phịch” vang lên. Ánh sáng hồng phủ khắp nơi.
Cô nhìn qua ánh sáng chói loá.
Shedletsky
Đừng nhìn lại nữa.
Shedletsky nắm lấy vai cô, kéo đi.
Shedletsky
Cô đã làm rất tốt.
Tiếng bước chân dồn dập. Elliot vác theo hộp pizza hồi máu, cố gắng giữ thăng bằng. Noob và 007n7 chạy sau cùng, mắt vẫn dán chặt vào bóng hình đang dần biến mất trong làn ánh sáng.
John gầm lên, tiếng gầm xé tan mọi tiếng động.
Ánh sáng tan. Mắt hắn phát sáng.
Chân bắt đầu di chuyển.
Cả nhóm hét lên đông thanh.
Nhưng không kịp nữa rồi — John đã bứt tốc, móng vuốt cào tung cả bức tường bên hành lang.
Jane ngoái đầu lại, ánh mắt giao nhau với đôi mắt đỏ rực như địa ngục của hắn...
Ting!
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Toàn bộ bản đồ chớp sáng như ánh chớp trong mưa bão.
TIME OVER – Round Complete
Returning to Lobby in 3... 2... 1...
Elliot buông cái hộp pizza ra, ngồi bệt xuống sàn.
Taph chỉ gật gật đầu với Jane như lời khen ngắn gọn.
Noob run lẩy bẩy. 007n7 thì vẫn... chẳng nói gì.
T/g
Tui cũng thích JohnJane í.
T/g
Chap sau tui hứa sẽ là về 1xshed.
T/g
Mong mn ko ám tui nha. :)
Chap 3: Hắn, và Tôi
Lobby rộng lớn, lạnh lẽo và mờ ảo, các survivor tụ lại ở giữa, ánh mắt đổ dồn về cánh cổng dịch chuyển chưa mở.
Shedletsky đứng tựa lưng vào bức tường phía xa, tân trang lại cho chiếc kiếm của minh.
Ở một góc gần đó, Guest 1337 đứng khoanh tay. Ánh mắt ông vẫn sắc lạnh như chiến binh từng sống sót qua những trận bom đạn. Lưng thẳng, quai hàm căng ra, dấu hiệu rõ ràng của người luôn sẵn sàng hành động. Ông không tin vào sự "an toàn" ở đây — chẳng ai nên tin cả.
Bên cạnh ông là Elliot, đang kiểm tra từng lát pizza một cách lo lắng — dù cậu chỉ là supporter, tay không thể cầm kiếm, nhưng nếu không có cậu, không ai sống sót nổi qua vòng trước.
Không khí dày đặc áp lực. Mỗi người đều nghe được nhịp tim chính mình, cùng tiếng đếm lùi nhỏ dần trên màn hình:
Jane Doe
Kẻ giết người sẽ là 1x1x1x1.
Tất cả đều quay đầu lại. Im lặng. Cái tên ấy như một lưỡi dao lạnh cắm thẳng vào tim từng người có mặt trong phòng.
00:00:03… 00:00:02… 00:00:01…
Sàn nhà nứt nẻ dưới chân. Trên tường, ánh đèn chùm lắc lư như thể đang thì thầm một bí mật bị chôn vùi từ lâu. Shedletsky đứng đó, tay cầm thanh kiếm, lồng ngực phập phồng. Trước mặt anh là 1x1x1x1, kẻ không còn là một mã độc – mà là một thực thể mang ý chí riêng.
1x1x1x1
Ta từng là sáng tạo của ngươi, đúng không?
1x1x1x1
Nhưng ngươi đã bỏ rơi ta.
1x1x1x1
Ngươi đã khiến ta cảm thấy đau khổ, dù ta có chết đi, ngươi cũng chẳng thèm quan tâm.
Shedletsky
“Có lẽ... ta đã sai khi để ngươi sống sót. Nhưng ta không để ngươi phá hủy những gì còn sót lại ở đây.”
Cả hai lao vào nhau, lưỡi kiếm bạc va vào lưỡi kiếm đen tuyền của 1x1x1x1. Tiếng kim loại vang vọng khắp phòng như những tiếng khóc gào bị nuốt vào bóng tối.
1x1x1x1
Ngươi đã yếu đi nhiều, Shedletsky. Còn ta – ta là hiện thân của sự giận dữ mà ngươi vứt bỏ.
Ngay khi 1x1x1x1 chuẩn bị đâm thẳng vào bụng Shedletsky — một tiếng hét trầm khàn vang lên.
Guest 1337
CHƠI BẨN QUÁ, NHÓC!
GUEST 1337 xuất hiện – dáng người cao lớn, tay không, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như thép.
Ông ta lao vào từ phía sau 1x1x1x1, tung một cú đấm móc ngang khiến hắn loạng choạng. 1x1x1x1 lùi lại, bất ngờ. Shedletsky thở hắt ra.
Guest 1337
Lâu rồi mới được đấm thứ gì đó ngoài tường gạch... Giống hồi chiến tranh thật đấy.
1x1x1x1
Mày là thằng nào!?
Guest 1337
Tao là thằng cha từng có một mái nhà. Một đứa con thích vẽ. Một người vợ chờ mãi không thấy tao về. Và tất cả biến mất... vì cái trò chơi khốn kiếp này. Tao sẽ không để mày cướp thêm nữa.
Shedletsky
Cảm ơn, già rồi mà vẫn lì đòn thật.
Guest 1337
Đừng có nói chuyện già với tao. Đánh tiếp đi, thằng lỏi.
Một bóng người thong thả tiến vào – chiếc vest màu đen, súng lục buộc bên hông, và đồng xu vàng sáng lấp lánh trong tay.
Cậu ta vừa huýt sáo vừa tung đồng xu lên cao, bắt lấy nó bằng mu bàn tay. Cả cơ thể toát ra sự thảnh thơi đến mức vô tâm.
Chance
Lại là cái tên bị bug đó à?
Jane Doe
Lần trước suýt chết vì nó mà còn cười?
Jane nghiến răng, nhìn cậu ta như muốn lôi xuống đánh một trận.
Chance
Ê, bình tĩnh. Lần đó tôi tung được mặt ngửa, sống sót đấy thôi.
Chance nhún vai, rồi nhẹ nhàng kéo khẩu súng ra, kiểm tra ổ đạn. Chỉ còn ba viên.
Guest 1337 lầm bầm, nhưng ánh mắt không rời khỏi cậu trai trẻ. Dù không tin tưởng kiểu liều mạng đó, ông không thể phủ nhận – nhiều lúc, cái đồng xu chết tiệt kia lại thật sự cứu cả đội.
1x1x1x1 đứng nhìn bọn nó tám.
Shedletsky
Quên cmnr sự hiện diện của thằng này.
Tiếng bước chân giẫm lên lá khô. Hơi thở dồn dập. Jane, Elliot, Guest 1337, và Chance đang lao xuyên qua những hàng cây tối đen như mực.
Elliot
Bọn kia chạy toán loạn lên rồi chẳng biết đường nào mà lần.
Một tiếng gió rít sắc như dao xé toạc không khí. Một lưỡi chém xanh đen dài xé ngang... suýt cắt trúng cổ của Chance.
Chance lập tức ngã nhào về phía trước, lăn tròn trên đất như một diễn viên đóng thế chuyên nghiệp. Khi đứng dậy, đồng xu của cậu rơi ra khỏi túi, lăn loảng xoảng vào bóng tối.
Một bóng đen lừng lững hiện ra sau làn sương – ánh mắt rực đỏ như đèn cảnh báo lỗi hệ thống. 1x1x1x1.
Guest lao đến đấm 1x1x1x1 một phát.
1x1x1x1
Ta không có thời gian cho lũ rối rắm này.
Nói xong, 1x1x1x1 phi đến chỗ Shedletsky đang nấp.
1x1x1x1 bước vào như một cơn lốc đen, tà áo choàng quét xuống sàn đá cũ, mã code lấp lánh đỏ như mắt lửa.
1x1x1x1
Ngươi nợ ta một câu trả lời.
Ở cuối hành lang, Shedletsky đứng đó – không run sợ, không tránh né.
Shedletsky
Ngươi đến trễ rồi.
1x1x1x1
Ngươi không hề già đi.
1x1x1x1
Hay chỉ là ta không kịp nhìn thấy lúc ngươi bỏ rơi ta trong đoạn mã rác rưởi?
Shedletsky
Ta chưa từng muốn tạo ra ngươi như thế này.
1x1x1x1
Nhưng ta là kết quả.
Không nói thêm lời nào, cả hai lao vào nhau.
Kiếm chạm nhau, tia lửa tóe ra. Shedletsky đỡ đòn đầu tiên, phản công bằng một nhát chém từ trên xuống khiến 1x1x1x1 phải lùi.
Tiếng giày dội mạnh trên nền đá hoa cương, vang vọng trong không gian rộng lớn của biệt thự. 1x1x1x1 như một bóng đen lao đi, đôi mắt sắc lạnh lóe lên khi hắn bắt gặp Elliot đang chạy vội qua hành lang.
1x1x1x1
Ngươi không phải mục tiêu, nhưng mà lại cứ cản đường...
Cậu Supporter vừa quay đầu đã thấy hắn đang áp sát.
Từ phía sau, Shedletsky lao ra chắn trước Elliot. Trong khoảnh khắc, đôi mắt anh và 1x1x1x1 chạm nhau.
Lưỡi kiếm ánh xanh của 1x1x1x1 chém sượt qua. Shedletsky đỡ được một đòn, nhưng hắn nhanh hơn – hắn tung một cú đá mạnh vào ngực anh. Shedletsky bị hất ngược, va mạnh vào bức tường phía sau. Máu trào ra khóe miệng, mắt mờ đi. Anh gắng gượng đứng dậy, nhưng đầu óc quay cuồng, hơi thở nặng nề.
1x1x1x1 lầm bầm. Nhưng khi hắn định tiến tới kết liễu, Elliot đã biến mất sau dãy hành lang phụ, bóng cậu khuất dần.
Hắn dừng lại, lặng một lúc, rồi nghiêng đầu.
1x1x1x1
Hừm... để sau vậy. Trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Ánh đèn hành lang mờ dần sau lưng Shedletsky. Máu từ vết thương rỉ ra đều đặn, mỗi bước đi là một cơn đau nhói. Hai cánh tay hắn bị khóa chặt sau lưng bằng xiềng xích dữ dội — không phải từ kim loại, mà là thứ năng lượng tối đen như hư vô, chính tay 1x1x1x1 tạo ra.
1x1x1x1
Ngươi từng là kẻ tạo ra ta, mà bây giờ chỉ là một con bài thí mạng...
Shedletsky nghiến răng. Anh cố gắng gượng dậy, nhưng sức lực đã cạn. Anh chỉ kịp thở gấp và liếc nhìn phía hành lang nơi Elliot đã trốn thoát. Ít nhất, cậu nhóc ấy an toàn.
Khung cảnh xung quanh đổi dần — cánh cổng đen đặc của mansion mở ra giữa không khí, như một vết cắt giữa thực tại. Hơi lạnh tỏa ra, và từ bên trong, mùi hắc ám và sự chết chóc tràn ra ngột ngạt.
1x1x1x1
Chào mừng trở lại… nơi ngươi chưa bao giờ thuộc về, nhưng mãi mãi sẽ không rời khỏi.
T/g
Có ai thấy truyện loạn không ạ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play