Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

MĐTS- HỌA DUNG

BẮT ĐẦU

năm 2010
NovelToon
Mười ba năm trước, khi Ngụy Anh mới lên ba, cậu còn là một đứa trẻ ngây thơ sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, trong một mái nhà ngập tràn tiếng cười và hơi ấm. Thế nhưng, đêm định mệnh ấy đã cướp đi tất cả. Chỉ vì cha cậu dám đứng lên cản trở những kẻ mưu lợi phi pháp, cả gia đình đã trở thành mục tiêu báo thù. Trong bóng tối loạn lạc, lửa thiêu rụi ngôi nhà, máu vấy đỏ mái hiên, và tiếng khóc của đứa trẻ ba tuổi bị nuốt chửng giữa cơn ác mộng. Từ một đứa trẻ hạnh phúc, Ngụy Anh chỉ trong một đêm đã trở thành kẻ mồ côi, ôm theo nỗi đau và ký ức không thể xóa nhòa suốt cuộc đời.
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
( gào khóc) CHA....MẸ
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
( lay lay cha mẹ) cha,mẹ tỉnh lại đi
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
cha mẹ đừng bỏ con mà
NovelToon
Giữa căn nhà hỗn độn, ánh lửa mờ dần nhường chỗ cho bóng tối lạnh lẽo, Ngụy Anh – một đứa trẻ bé nhỏ – run rẩy bò đến bên cha mẹ mình. Thân thể họ nằm bất động trên sàn, đôi mắt khép lại như đang ngủ, nhưng hơi ấm quen thuộc đã không còn. Cậu ngơ ngác gọi, lay động đôi tay dính máu, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Ngoài kia, mưa trút xuống ào ạt, từng giọt rơi xen lẫn với tiếng gào khóc xé lòng của đứa trẻ không còn gì để bấu víu. Trong khung cảnh ấy, nỗi tuyệt vọng và bất lực vỡ òa, khiến lòng người chứng kiến cũng nghẹn lại, đau đến tê dại.
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
( mệt mỏi nằm trên tay mẹ ngủ quên)
nữ nhân
nữ nhân
NovelToon
nữ nhân
nữ nhân
( đẩy cửa vào)
nữ nhân
nữ nhân
( nhìn Ngụy Anh ngủ quên)
nữ nhân
nữ nhân
( bước tới gần chạm vào mặt Ngụy Anh) tội nghiệp ❄
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
NGỤY ANH ( LÚC NHỎ)
( nhúc nhích)
nữ nhân
nữ nhân
( bế Ngụy Anh rời khỏi nhà)
Trong màn đêm tĩnh lặng, người bí ẩn nhẹ nhàng bế Ngụy Anh đang say ngủ rời khỏi biệt thự. Bóng họ lướt qua khu vườn đẫm sương như một cơn gió thoảng. Chỉ vài bước sau lưng, ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội, đỏ rực cả một góc trời, thiêu rụi toàn bộ tòa nhà đang ngủ yên. Những bức tường từng chứng kiến tuổi thơ và nỗi đau của Ngụy Anh giờ đây sụp đổ trong lửa cháy ngùn ngụt. Từng đốm tàn tro cuốn lên trời như mang theo cả ký ức, cả quá khứ khổ đau của cậu tan biến vào hư vô. Trong vòng tay lạ lẫm ấy, Ngụy Anh vẫn ngủ yên, không hay biết rằng cuộc đời mình vừa bước sang một ngã rẽ không thể quay đầu.
End

chapter 2

năm 2025
Năm 2025, mười ba năm đã trôi qua kể từ biến cố định mệnh khiến cuộc đời Ngụy Anh rẽ sang một hướng khác. Cậu không còn là đứa trẻ của quá khứ nữa—giờ đây, dưới một cái tên mới và một thân phận khác, cậu sống cùng mẹ nuôi trong một thành phố xa lạ. Mỗi ngày, công việc của Ngụy Anh là phụ giúp mẹ trông coi cửa hàng tranh nhỏ nằm nép mình nơi góc phố yên tĩnh. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy những khung tranh tinh xảo và sắc màu bình yên, nhưng ít ai biết mặt tối của nơi này lại là nơi thực hiện những giao dịch kỳ lạ: những người tuyệt vọng tìm đến để đổi lấy một vận mệnh mới thông qua bức Họa Dung—bức tranh tái định hình cuộc đời họ. Nhưng phép màu nào cũng có giá. Đổi lại số mệnh được thay đổi, mẹ nuôi Ngụy Anh luôn lấy đi của họ một thứ vô cùng quý giá—một ký ức, một cảm xúc, đôi khi là một phần linh hồn.
?????
?????
( bước vào)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( nở nụ cười thuốc mại)chào mừng quý khách ~
?????
?????
( giật mình)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( mỉm cười)
Ngồi quầy tiếp khách giữa làn khói hương mờ ảo, người "phụ nữ" hiện lên với vẻ đẹp vừa kiêu kỳ vừa huyền bí. Làn da trắng mịn như sứ càng làm nổi bật đôi mắt đỏ nâu sâu thẳm, ánh lên sự sắc sảo và từng trải. Mái tóc dài óng ánh màu hổ phách buông xõa mềm mại, được điểm xuyết bằng những món trang sức tinh xảo và trâm hoa vàng rực rỡ. Chiếc sườn xám đỏ thẫm ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy cuốn hút, họa tiết rồng phượng thêu chỉ vàng càng làm tăng thêm khí chất vương giả. Đôi găng tay da đen, cây quạt kim loại trên tay và ánh nhìn như xoáy sâu vào tâm trí người đối diện, tất cả tạo nên một hình tượng vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm như thể mang trong mình một bí mật không thể chạm tới.
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
NovelToon
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
không biết chúng tôi giúp được gì cho bạn( nhẹ nhàng mỉm cười)
?????
?????
tôi... tôi muốn họa dung
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( nhìn người kia)
?????
?????
( ngại ngùng cúi đầu)
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua người đàn ông trước mặt—một cái nhìn sắc sảo nhưng không mang ý phán xét. Trước cô là một người đàn ông với vẻ ngoài tàn tạ: mái tóc rối bù như ổ quạ, làn da ngăm đen sạm nắng, quần áo nhàu nhĩ, úa vàng và dính đầy bụi bẩn, đôi giày cũ mèm chẳng biết đã trải qua bao mùa mưa nắng. Nhưng cô không lấy làm lạ, bởi cô hiểu—chỉ có những kẻ thực sự tuyệt vọng, bị dồn đến bước đường cùng mới tìm đến Họa Dung, khẩn cầu một lần thay đổi vận mệnh, dù cái giá phải trả có là điều gì đó vĩnh viễn không thể lấy lại.
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( mỉm cười dịu dàng) mời theo tôi ( đứng dậy)
?????
?????
cảm ơn
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( bước lên lầu)

chapter 3

Lầu ba
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( gõ cửa)
nữ nhân
nữ nhân
vào đi❄
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( đẩy cửa vào) mẫu thân có khách
nữ nhân
nữ nhân
( quay lại)
?????
?????
( sợ hãi)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( bước vào) mời vào
?????
?????
cảm...cảm ơn
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( rót trà)mời
?????
?????
( e ngại)
Không thể trách người đàn ông lại sợ hãi khi đối mặt với người phụ nữ vừa xuất hiện, bởi lẽ dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ sinh lòng e dè trước khí chất lạnh lẽo ấy. Người phụ nữ ấy mang vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa đáng sợ, với làn da trắng nhợt đến mức tưởng như không còn chút huyết sắc nào. Đôi chân mày sắc như dao khắc họa sự lạnh lùng, đôi mắt hoa đào lại càng kỳ dị hơn khi một bên là lưu ly trong vắt, bên còn lại đỏ như máu tươi—một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người khác rợn người. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi hơi nhếch lên như cười như không, tựa hồ luôn giấu sau đó một ẩn ý thâm sâu. Nàng khoác trên mình huyền y tối màu, nổi bật lên những cánh hoa bỉ ngạn đỏ thẫm rực rỡ mà u uẩn, như báo hiệu cho sự chia ly và cái chết. Đứng gần nàng, người ta có cảm giác như bản thân đang bị hút vào một hầm băng lạnh buốt, không ánh sáng, không lối thoát.
HUYỀN Y
HUYỀN Y
giới thiệu về bản thân ❄
?????
?????
tôi... tôi tên là...
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
tôi tên Trần Văn Dương là một công nhân của nhà máy hóa chất
HUYỀN Y
HUYỀN Y
tiếp tục ❄
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
tôi... tôi muốn thay đổi cuộc đời của mình....tôi không muốn nghèo khổ nữa
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( lạnh nhạt)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
anh biết tôi không làm miễn phí chứ?❄
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( gật đầu)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
anh có gì để đổi
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
tôi....tôi có con gái, đúng tôi đổi con gái của tôi
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( nhíu mày)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( không có biểu cảm)
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
có...có thể không?
HUYỀN Y
HUYỀN Y
có thể ❄
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( vui mừng)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( nhìn người đàn ông)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
a Liên chuẩn bị đồ
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
dạ( đứng dậy)
15 phút sau
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( nằm trên giường)
Tranh họa dung là một loại hình vẽ tranh mang tính chất huyền thuật, hoàn toàn khác biệt với vẽ tranh thông thường. Dụng cụ để vẽ họa dung vô cùng đặc biệt: mực không phải loại bình thường mà được pha chế từ máu chó mực, đất âm, hoa tử đằng, bột ma trơi (tức là tro cốt). Bút vẽ cũng là một loại bút đặc biệt, dùng để vẽ trực tiếp lên da người.Điểm khác biệt lớn nhất giữa tranh họa dung và tranh thường là: một khi đã vẽ thì vĩnh viễn không thể xóa được. Bức họa không chỉ khắc lên da thịt mà còn in hằn vào linh hồn người đó, đi theo họ đến tận lúc chết — không phải chỉ sang kiếp sau.
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
aaaaaaaaaa ( đau đớn)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( bình ổn)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( không có biểu cảm)
30 phút sau
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( đặt bút lên khây)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( lui ra )
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( ngất vì đau)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( rửa tay)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
mẫu thân dùng trà
HUYỀN Y
HUYỀN Y
ừm ( nhận lấy )
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
hắn ta đáng không? ( ghét bỏ)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( mỉm cười âm trầm)
Sau ba mươi phút tập trung vẽ, bức tranh dần hiện lên: một con chó gầy gò, lông lem luốc, bẩn thỉu như vừa lăn qua vũng bùn, nhưng lại khoác lên mình tấm da sói xám bạc. Lớp da sói quá rộng so với thân hình nhỏ bé, lỏng lẻo và nhăn nhúm, khiến dáng vẻ của nó vừa buồn cười vừa đáng ngờ. Đôi mắt chó không giấu được vẻ lấm lét, hoảng sợ, đối lập hoàn toàn với chiếc đầu sói há miệng đầy nanh dữ tợn được khâu hờ trên đỉnh đầu nó. Không nói cũng biết, bức tranh đang chĩa mũi nhọn vào sự giả dối – cái thói khoác lác, mượn oai người khác để che giấu bản chất thấp hèn. Một sự phơi bày trần trụi mà không cần lời chú thích nào.
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( bức tranh ẩn đi )
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( ngạc nhiên dù đã nhìn nhiều lần)
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( nhếch miệng)
Chỉ sau một hồi, bức tranh khi nãy – con chó dơ bẩn khoác da sói – đã hoàn toàn ẩn mình dưới làn da người đàn ông, như thể chưa từng tồn tại. Mọi nét vẽ, màu sắc, cả sự châm biếm cay độc trong hình ảnh đều tan biến vào từng thớ thịt, để lại một bề mặt da trơn nhẵn, bình thường đến lạ. Chính sự biến mất ấy lại khiến người ta càng ám ảnh, như thể cái giả dối không mất đi, mà chỉ ẩn sâu hơn, kín đáo hơn. Đó cũng là điểm huyền ảo và mê hoặc của nghệ thuật họa dung – nơi mà sự thật và giả tạo, cái nhìn và cái ẩn giấu, luôn đan xen, mời gọi và thách thức người xem bước vào cuộc đối thoại im lặng với hình ảnh đã bị che phủ.
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
( tỉnh lại)
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
xong... xong rồi sao?
HUYỀN Y
HUYỀN Y
ừm ❄
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
cảm ơn ( mừng rỡ )
HUYỀN Y
HUYỀN Y
nhớ thỏa thuận
Trần Văn Dương
Trần Văn Dương
được ( nhanh chóng rời đi)
HỒNG LIÊN/???
HỒNG LIÊN/???
( nhìn theo) haiz
HUYỀN Y
HUYỀN Y
( quay đi)
end
mọi người đoán xem kết cục của người đàn ông đó là gì?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play