Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Vòng Lặp

#1 Bác Sĩ Duy

𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Are you ready?
Trời mưa lất phất khi tôi đặt chân đến cánh cổng sắt của Viện Điều Trị Tâm Thần Đặc Biệt. Hơi lạnh tràn vào cổ áo blouse trắng, mang theo mùi sắt rỉ và một thứ gì đó rất khó gọi tên – như mùi của những giấc mơ cũ, lên men lâu ngày trong ký ức.
nvp
nvp
Bác sĩ Duy?
Người bảo vệ già ngước mắt nhìn tôi, giọng khàn, ánh mắt dừng lại lâu hơn cần thiết.
Tôi khẽ gật. Tên tôi vang lên, nghe như tiếng ai đó gọi mình từ rất xa. Hơi mơ hồ. Tôi siết chặt tập hồ sơ trong tay. Trên đó ghi rõ.
Chức danh: Bác sĩ điều trị. Phân công: Khoa ký ức rối loạn – Phòng 12.
Tòa nhà chính hiện ra sau màn mưa. Những ô cửa sổ hẹp như đôi mắt không chịu mở. Trong khoảnh khắc, tôi thoáng thấy bóng một người đứng bên cửa, nhìn xuống. Dáng mảnh khảnh, áo bệnh nhân trắng, tóc ướt mưa. Anh ta đưa tay lên… khẽ chạm vào mặt kính. Rồi biến mất.
.
Bên trong viện, mùi thuốc khử trùng tràn ngập. Tiếng loa rè thông báo ca trực. Tiếng bánh xe đẩy lăn trên nền gạch. Một nữ y tá dẫn đường cho tôi, không nói nhiều. Mỗi bước chân vang trong hành lang dài, tường treo những bức tranh bệnh nhân vẽ – méo mó, trừu tượng, nhưng kỳ lạ thay… ở góc một bức tranh, tôi thấy hình bóng một người đàn ông mặc áo blouse, đứng giữa cơn bão mưa.
Tôi muốn hỏi, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Phòng 12
Cửa mở ra, ánh sáng dịu dàng lọt qua song sắt. Bên trong, có một người ngồi quay lưng lại, vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chào anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là bác sĩ mới được phân công điều trị cho anh
Người ấy dừng bút. Vai anh khẽ rung lên, như vừa nghe một bản nhạc quen thuộc từ quá khứ. Rồi rất chậm, anh quay đầu lại.
Ánh mắt ấy… không phải kiểu ánh mắt của một bệnh nhân mơ hồ. Đó là ánh mắt của một người từng đi qua bão tố, thấu hiểu đến mức khiến người khác run sợ. Trên khóe miệng anh, một nụ cười mơ hồ hiện lên, mệt mỏi nhưng dịu dàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là em
Tôi khựng lại. Cái cách anh gọi hai chữ ấy, trầm khẽ, như một lời nhắc nhở lâu ngày bị vùi lấp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xin lỗi… chúng ta từng gặp nhau sao
Tôi nghe giọng mình run rẩy, nhỏ đến mức như không phải tiếng mình.
Anh nhìn sâu vào mắt tôi. Lúc ấy, tôi có cảm giác như cả căn phòng thu hẹp lại, chỉ còn ánh nhìn ấy giữ tôi đứng yên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không nhớ… anh thì chưa từng quên
Trong đầu tôi vang lên tiếng gió lùa qua hàng cây, tiếng nước vỗ bờ hồ, và một mảnh ký ức mơ hồ – hai người đàn ông đứng bên mép hồ, một người ôm lấy người kia, nước mắt hòa vào mưa.
Tôi vội cúi xuống tập hồ sơ, cố tìm điểm tựa.
Trang giấy ố vàng run rẩy trong tay tôi: Bệnh nhân: Quang Anh. Tình trạng: Mất trí nhớ từng phần. Chỉ định: Liệu pháp tái kích hoạt ký ức.
Quang Anh… cái tên ấy khiến ngực tôi nhói lên như vừa bị ai cắt lìa một phần ký ức. Tôi ngẩng lên. Anh vẫn ngồi đó, lặng lẽ, ánh mắt hiền từ nhưng u uất, như thể đã chờ tôi rất lâu.
Và từ khoảnh khắc ấy, tôi biết… giữa chúng tôi không đơn giản chỉ là một cuộc điều trị. Nó là một vòng lặp. Một vòng lặp đã bắt đầu – hay chưa bao giờ kết thúc.
⋆.˚🦋༘⋆.
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Hơi ít thoại he

#2 Bóng Người Đàn Ông

Buổi sáng đầu tiên tôi chính thức bước vào công việc điều trị. Hành lang vẫn dài hun hút, ánh đèn vàng ố phủ xuống lớp sơn tường bong tróc. Ngoài trời, mưa đã tạnh nhưng sương còn đọng trên những song sắt cửa sổ.
Quang Anh đang ngồi sẵn trong phòng. Anh không nhìn tôi, chỉ chăm chú vào tờ giấy vẽ trước mặt. Áo bệnh nhân trắng phủ xuống vai, cổ tay gầy guộc lộ ra, từng đường gân xanh nhạt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vẽ gì vậy?
Ngòi bút dừng lại. Anh nghiêng đầu, không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, anh mới đẩy tờ giấy về phía tôi. Trên đó… là một gương mặt. Đường nét phác thảo còn dang dở, nhưng tôi nhận ra ngay lập tức. Gương mặt ấy – là tôi. Cụ thể đến mức cả nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng hiện rõ.
Tôi thoáng rùng mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… sao lại vẽ tôi?
Quang Anh tựa cằm lên tay, đôi mắt nhìn tôi đầy tĩnh lặng, nhưng khóe môi khẽ cong, như thể anh vừa nghe một câu hỏi thật ngây thơ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ vẽ… những gì anh nhớ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi mới gặp anh hôm qua-
Anh nhắm mắt, như mệt mỏi vì phải giải thích một điều quá rõ ràng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không nhớ. Anh thì chưa từng quên
Tim tôi chợt thắt lại. Câu nói ấy… lặp lại. Như một vòng tròn đang khép dần quanh tôi.
.
Trong suốt buổi, tôi cố gắng đặt ra những câu hỏi chuẩn mực của một bác sĩ tâm thần.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ gì về quá khứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có nhớ gia đình, bạn bè?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bắt đầu vẽ từ bao giờ?
Nhưng Quang Anh thường không trả lời thẳng. Anh lảng tránh bằng những câu hỏi ngược, đôi khi là những mảnh ký ức không rõ đầu đuôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có tin vào giấc mơ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có khi nào em cảm thấy mình đang sống lại một ngày rất cũ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu một người cứ hiện ra trong đầu em… liệu em có chắc người đó chưa từng tồn tại?
Mỗi câu nói như một mũi kim nhỏ, chạm vào thứ gì đó tôi đang cố chôn sâu. Tôi phải cố trấn tĩnh, tự nhủ rằng đây chỉ là một ca bệnh bình thường.
Nhưng rồi… trong lúc tôi không để ý, Quang Anh đưa tay ra. Anh nắm cổ tay tôi thật nhanh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lại cắt chỗ này nữa
Tôi sững người. Cổ tay tôi? Tôi nhìn xuống. Ở đó… có một vết sẹo mảnh như sợi chỉ, đã cũ từ nhiều năm trước. Tôi chưa từng cho ai ở đây thấy nó. Làm sao anh biết?
Tôi giật tay lại, tim đập mạnh đến đau nhói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nó gì vậy… tôi chưa từng-
Quang Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt đục buồn nhưng vẫn giữ nụ cười mơ hồ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em vẫn thế… cứ giả vờ không nhớ
Tôi lùi lại, cảm giác căn phòng bỗng chật hẳn. Những bức tranh trên tường như nghiêng hẳn về phía tôi. Ở góc phòng, một bức vẽ dang dở rơi xuống, lộ ra hình ảnh một bờ hồ, bóng hai người đàn ông nhập nhòe trong sương tối.
Một cơn đau đầu ập đến. Tôi ôm trán, hình ảnh chồng chéo nhòe đi. Tiếng Quang Anh như vọng từ rất xa, khe khẽ.
“Lần này… đừng bỏ anh lại”
Tôi ngẩng lên. Anh đã quay đi, tiếp tục vẽ, như chưa từng nói câu nào.
Tôi bước ra khỏi phòng với bàn tay vẫn run nhẹ. Hành lang dài mờ ảo. Ở cuối hành lang, tấm gương treo nghiêng phản chiếu bóng tôi – áo blouse trắng, đôi mắt mệt mỏi… và trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi thấy bóng một người đàn ông khác đứng ngay sau lưng mình, mỉm cười.
Tôi quay lại.
Chỉ còn hành lang trống trải.
⋆.˚🦋༘⋆
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Dạo này bị mê bài “Vùng An Toàn”
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Hay đét

#3 Tiếng Gọi Trong Đêm

Tối hôm đó, khi đã về khu dành cho bác sĩ, tôi vẫn chưa ngủ được. Căn phòng ký túc yên tĩnh, đồng hồ treo tường đều đều nhích từng nhịp. Nhưng trong đầu tôi, những câu nói của Quang Anh cứ lặp lại như băng cũ bị kẹt.
“Em vẫn thế… cứ giả vờ không nhớ”
“Lần này… đừng bỏ anh lại”
Tôi lật qua lật lại hồ sơ của anh. Từng dòng chữ quen thuộc, nhưng có gì đó sai sai mà tôi không tìm ra. Tôi ngẩng nhìn lên tấm gương nhỏ treo bên giường. Một gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng đỏ vì thiếu ngủ.
Là tôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Mình chỉ đang mệt thôi. Chỉ là ca bệnh khó. Hít sâu. Ngủ đi”
Nhưng đêm ấy, tôi không thể ngủ. Tiếng mưa đập lộp bộp lên mái tôn. Tiếng loa trực đêm từ xa vẳng lại: “Y tá ca B… báo cáo phòng bệnh số…”. Rồi tất cả chìm vào im lặng.
Tôi thiếp đi trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Và rồi… tôi nghe tiếng ai đó gọi.
“Duy…”
Tôi mở choàng mắt. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn hành lang hắt qua khe cửa. Tôi nín thở. Tiếng gọi ấy lại vang lên, thì thầm ngay sát tai.
“Duy… ra đây…”
Tôi lao xuống giường, tim đập dồn. Bước ra hành lang. Hành lang dài và lạnh, đèn huỳnh quang nhấp nháy. Mỗi bước chân vang dội, như tiếng vọng của ai khác. Tôi rẽ qua dãy phòng, hướng về khu bệnh nhân.
Phòng 12. Cửa khép hờ. Ánh sáng mờ mờ từ bên trong hắt ra. Tôi ngập ngừng, tay đặt lên nắm cửa.
Bên trong, Quang Anh đang ngồi bên cửa sổ. Anh mặc áo bệnh nhân, lưng tựa vào song sắt, ánh trăng bạc chiếu xuống gò má gầy. Nghe tiếng tôi, anh quay lại, đôi mắt rực lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa hiền vừa đau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đến rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… gọi tôi?
Anh gật nhẹ, đôi mắt không rời khỏi tôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sợ em quên. Anh sợ em bỏ đi như lần trước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần trước… là khi nào?
Giọng tôi khản đặc, một phần vì sợ, một phần vì… tôi muốn tin lời anh.
Quang Anh chống tay đứng dậy, bước từng bước về phía tôi. Anh đứng gần đến mức tôi nghe rõ nhịp thở của anh, ngửi thấy mùi mưa đọng trên áo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồ nước ấy… em còn nhớ không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồ nào?
Tôi lùi một bước, đầu óc quay cuồng.
Anh đưa tay, chạm khẽ vào thái dương tôi. Một luồng lạnh buốt lan ra. Và hình ảnh ấy ập tới.
Màn đêm. Hồ nước đen kịt. Tôi – hay ai đó giống tôi – đang quỳ gối, ôm lấy một người đàn ông. Máu loang đỏ trong nước. Người ấy thì thầm, giọng đứt quãng.
“Đừng bỏ anh… Duy”
Tôi giật mình lùi lại, mồ hôi lạnh chảy xuống gáy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không… không… chuyện đó không có thật //Lắp bắp//
Quang Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng mà tàn nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nói vậy… nhưng em vẫn nhớ đúng không?
Tôi bịt tai lại, lùi dần về phía cửa. Tim đập như muốn vỡ ra.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi chỉ là bác sĩ của anh! Tôi không biết gì về anh cả!
Anh tiến thêm một bước, giọng anh trầm thấp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là bác sĩ? Hay em là bệnh nhân? Em nghĩ xem…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ĐỦ RỒI!
Cửa bật mở. Một y tá trực đêm xuất hiện, giọng hốt hoảng.
nvp
nvp
Y tá: Bác sĩ Duy? Anh làm gì ở đây giờ này?
Tôi quay phắt lại. Phòng 12 trống trơn. Không một bóng người. Chiếc giường gọn gàng, giấy vẽ xếp ngăn nắp trên bàn. Không hề có Quang Anh.
Tôi sững sờ, cổ họng khô khốc. Còn y tá kia thì nhìn tôi đầy nghi hoặc.
nvp
nvp
Y tá: Anh ổn không? Anh đang nói chuyện… với ai vậy?
Tôi không trả lời được. Đầu óc tôi hỗn loạn. Tôi nhìn xuống tay mình. Trên đầu ngón tay còn vương chút màu chì xám, như thể tôi vừa chạm vào bản phác họa nào đó. Nhưng… phòng này trống. Làm gì có ai vẽ?
Ở góc giấy rơi dưới đất, có một dòng chữ run rẩy, nguệch ngoạc.
“Đừng bỏ anh lại… lần nữa”
Tôi nghe tiếng gió rít qua khe cửa. Hay là tiếng ai đó, đang cười rất khẽ.
⋆.˚🦋༘⋆
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Cảm thấy mình thật chăm😎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Thậc ra viết trước lâu rồi
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Giờ chỉ ngồi đăng th
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Hẹ hẹ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play