[ Văn Hàm ] Truyện Ngắn Rượu Cạn Tình Đầy
Người Tên Văn
Trời mưa dầm dai dẳng. Những hạt nước xám xịt trượt dài trên mái tôn cũ mục, rơi xuống từng giọt lạch tạch như đếm thời gian chậm chạp. Con hẻm nhỏ cuối thành phố dơ bẩn và im ắng, chỉ còn tiếng gió và mùi men rượu cay xộc ra từ căn nhà xập xệ số 18.
Người ta gọi anh là Văn...không phải tên, mà là cuộc đời.
Văn từng có tên thật, từng có nhà, có mẹ, có một người con gái từng yêu anh đến tận cùng. Nhưng rượu, theo cách nào đó, đã lần lượt gặm nhấm tất cả. Văn của hiện tại là một gã trai gần ba mươi, gầy sọp, đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, lúc nào cũng kè kè chai rượu rẻ tiền, ánh mắt lờ đờ, miệng hay cười nhạt vô định.
Một cậu nhóc khoảng mười sáu tuổi, tóc cháy nắng, lưng đeo ba lô to hơn người, đi lạc đến con hẻm ấy. Mắt nó sáng, da đen sạm, và giọng nói miền quê nhẹ như gió đồng. Cậu nhóc nhìn Văn lom lom rồi nói tỉnh bơ
Tả Kỳ Hàm
Chú là người...mà người ta thuê dạy đàn ghi-ta phải không?
Văn bật cười. Cười thật to. Cười đến nỗi ho khù khụ vì men rượu sặc lên cổ họng.
Dương Bác Văn
Tao dạy đàn hả? Mày nhìn tao đi, giống thầy giáo không?
Tả Kỳ Hàm
Ừm... không giống lắm. Nhưng người ta bảo "người tên Văn" ở đây chơi đàn hay nhất. Vậy chắc là chú rồi.
Dương Bác Văn
Mày bị điên à, nhóc?
Tả Kỳ Hàm
Không. Nhưng chú chơi bài "Tình ca dưới hiên mưa" hay lắm. Hồi nhỏ con hay nghe mẹ con kể.
Gió ngừng thổi trong thoáng chốc
Văn nhìn thằng bé. Trong một giây, mắt anh không còn đỏ lừ vì rượu, mà sâu hoắm vì ký ức. Bài hát đó... là bài cuối cùng anh viết trước khi mọi thứ tan rã.
Tả Kỳ Hàm
Dạ, con tên Kỳ Hàm. Con sẽ ở đây một thời gian. Nếu chú chịu dạy đàn, con sẽ nấu cơm, dọn nhà và... giấu rượu của chú mỗi ngày nữa.
Dương Bác Văn
// Nhíu mày // Sao mày không sợ tao?
Tả Kỳ Hàm
Tại chú buồn hơn con. Mà người buồn thì con không sợ, con chỉ sợ... bị bỏ mặc thôi.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Văn không nói gì. Anh chỉ thở dài. Không biết là thở vì chán, hay vì tim chợt thấy nhói lên chút gì vừa ngơ ngác vừa ấm.
Mưa Đêm Và Chiếc Ô Rách
Văn tỉnh dậy với mùi mưa thấm vào vạt áo ướt sũng. Trời còn lờ mờ sáng. Bên cạnh hắn là vỏ chai rỗng lăn lóc, một cái ô rách che hờ trên đầu, và một tấm áo khoác cũ kỹ được ai đó đắp lên vai hắn.
Hắn nhớ mang máng có người gọi tên mình đêm qua, rất nhỏ, rất dịu. Hắn còn tưởng là mẹ hắn, khi còn sống cũng hay gọi vậy: "Văn à… đừng uống nữa con."
Nhưng không phải mẹ hắn. Là giọng con trai, non nớt mà bướng bỉnh. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy Hàm, cái thằng nhóc lạ hoắc mới gặp hôm qua đang ngồi co ro cạnh gốc cây, tay ôm lấy đầu gối, mắt thiu thiu ngủ.
Dương Bác Văn
// Giọng hơi khàn // Ê mày không về nhà à?
Tả Kỳ Hàm
// Mở mắt // Anh say quá, ai dám để anh nằm đây một mình. Lỡ có con chó nào tới tha anh đi mất thì sao?
Dương Bác Văn
// Bật cười khan, đau cả họng // Chó nó còn chê tao!
Tả Kỳ Hàm
// Nhún vai // Thì em không chê. Anh còn sống là em còn cứu.
Câu nói ngây ngô ấy như mũi kim xuyên nhẹ qua lớp vỏ cứng hắn tự đắp suốt mấy năm qua. Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn trời vẫn còn âm u. Mưa rả rích như đang gột rửa cả con phố quen thuộc nơi hắn từng vấp ngã, từng bị bỏ lại.
Dương Bác Văn
Hàm...Mày tên Hàm hả?
Tả Kỳ Hàm
Ừ...là Kỳ Hàm. Em đang nghỉ hè, về quê chơi. Mà thấy anh uống suốt vậy em không yên tâm.
Dương Bác Văn
Thì liên quan gì tới mày?
Tả Kỳ Hàm
Thì tại em rảnh.
Văn ngồi im. Rồi bất chợt, hắn lẩm bẩm
Dương Bác Văn
Tao cũng từng có một thằng em nhỏ hơn mày…
Dương Bác Văn
Học xong rồi...bỏ tao lại
Kỳ Hàm không nói gì nữa. Cậu chỉ ngồi gần hắn hơn, dúi vào tay hắn một cái bánh mì nguội ngắt.
Tả Kỳ Hàm
Ăn đi. Còn sống là còn ăn được
Văn nhìn ổ bánh. Bên ngoài thì cứng, nhưng lòng hắn bắt đầu mềm ra. Hắn cắn một miếng, chẳng ngọt chẳng ngon, mà cay mắt.
Anh Có Gì Ngoài Rượu?
Văn bắt đầu quen với việc sáng dậy thấy Kỳ Hàm ngồi gần bên.
Dù chẳng hề hứa hẹn, nhóc nhỏ đó cứ tự động xuất hiện như thể là phần tiếp nối của cái bóng đêm hôm qua. Mỗi lần đến, Hàm mang theo một ít gì đó: ổ bánh mì, trái bắp luộc, đôi khi là hủ sữa chua. Và một câu nói quen thuộc:
"Anh còn sống là còn ăn được."
Lúc đầu Văn chỉ cười nhạt, ăn cho qua. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu đợi. Đợi bước chân nhẹ tênh, đợi cái giọng trong veo:
“Sáng rồi, anh còn tính làm người lười tới khi nào?”
Một buổi chiều, khi mặt trời chưa tắt hẳn sau mái nhà rêu phong, Hàm ngồi xếp chân cạnh hắn, mắt ngó nghiêng.
Tả Kỳ Hàm
Anh có gì ngoài rượu không?
Câu hỏi đơn giản, vô tư. Nhưng như một gáo nước tạt thẳng vào tim Văn
Hắn im lặng thật lâu. Đến nỗi Kỳ Hàm tưởng mình lỡ lời. Cậu nhóc đang tính nói xin lỗi thì Văn cất giọng, khô khốc:
Dương Bác Văn
Có. Một cái tên, một cái xác, và một đống lỗi.
Tả Kỳ Hàm
Thế là hơn em rồi.
Tả Kỳ Hàm
Em chỉ có mỗi cái đầu lì. Với chút thời gian rảnh.
Văn quay sang, ngó thằng nhóc lém lỉnh kia. Tóc tai rối bù, cái áo sơ mi trắng cũ dính bùn sau lần ngồi dưới đất. Vậy mà Hàm vẫn nhoẻn miệng cười như không có gì là vấn đề.
Dương Bác Văn
Này nhóc? Mày không sợ tao hả?
Tả Kỳ Hàm
Vì em biết, anh uống rượu để quên, chứ không phải để đánh nhau.
Tả Kỳ Hàm
Với lại, người như anh uống rượu xong… thì chỉ biết tự giận bản thân. Mà người tự giận mình, em thấy… đáng thương hơn đáng sợ.
Văn bật cười nhưng cười xong thấy cay ở sống mũi.
Hắn không ngờ trên đời này lại có một thằng nhóc nhìn xuyên thấu hắn như vậy. Mà lạ thật, nó nhìn rồi… vẫn ngồi cạnh, không né tránh.
Hàm ngó trời, bầu trời mùa hạ dần ngả vàng.
Tả Kỳ Hàm
Thôi, em về. Mai em lại tới.
Dương Bác Văn
Chi nữa? Tao đâu có gì mới đâu.
Tả Kỳ Hàm
Ừ thì không sao, ngày nào cũng nhìn một người sống dai là vui rồi.
Tả Kỳ Hàm
À mà đừng có uống nhiều. Em không có tiền mua sữa gan đâu.
Văn nhìn bóng dáng nhỏ xíu rời đi, lòng bỗng trống rỗng một cách lạ lùng.
Chỉ là một thằng nhóc… nhưng sao hắn lại thấy ấm áp?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play