[Doogem] Lớn Rồi, Đau Rồi
Người yêu
Tiếng ve kêu râm ran ngoài hiên như tiếng nhạc báo hiệu cho mùa hè đã bắt đầu
Mùa hè nào cũng thế, Hoàng Hùng sẽ dậy sớm, mặc sẵn áo phông trắng và quần short jean, ngồi trước hiên nhà ngóng chờ tiếng xe quen thuộc từ ngoài hẻm đi vào
Mỗi năm, đều là Hải Đăng đến đón, chở nhau lòng vòng cả ngày, chẳng cần điểm đến, chỉ cần có nhau
Năm nay cũng không ngoại lệ… ít nhất là Hùng tưởng vậy
Là bạn thân từ bé, cả hai hiểu rõ nhau hơn bất cứ ai hết
Hoàng Hùng lại có tính đanh đá, biết kìm chế cảm xúc nhưng dễ khóc khi cảm thấy vòng an toàn người khác đem lại
Hải Đăng lại phá phách, cứng đầu nhưng chưa bao giờ trái lời con gấu kia
Một tiếng phanh xe vang lên ngoài cổng, Hùng đứng bật dậy, bước ra, nụ cười đã sẵn trên môi, nhưng rồi em khựng lại
Hải Đăng ngồi phía trước, vẫn là chiếc áo thun màu xám tro và quần jeans bạc nhẹ, nhưng phía sau hắn… là một cô gái
Cô ấy ôm eo Đăng, mái tóc dài nữ tính bay theo gió, ánh mắt cô sáng, rạng rỡ và tự nhiên như thể đã quá thân
Đăng tháo mũ bảo hiểm, cười
Hải Đăng
Giới thiệu với mày, đây là Linh, Khánh Linh
Hải Đăng
Người yêu của tao
Hải Đăng
Bọn tao quen nhau được 2 tháng rồi
Hoàng Hùng
Hả.. 2 tháng? Sao giờ mới nói
Hải Đăng
Tại chưa muốn công khai, mày là người đầu tiên biết đấy
Một suy nghĩ chợt loé bên trong đầu em, lí do hắn đi chơi mà cứ chăm chăm vào điện thoại
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu chào Hùng
Khánh Linh
Em chào anh, em có nghe Đăng kể về anh rồi, bây giờ mới được gặp. Thật ra là bọn mình bằng tuổi đó
Hoàng Hùng khựng lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi tiếng ve, gió, cả mùi nắng cũng như tắt lịm
Hoàng Hùng
Ừm, chào bạn, mình là Hùng
Một khoảng im lặng, Hoàng Hùng lại cất lời
Hoàng Hùng
Vậy… mình đi sao?
Hùng lắp bắp, tay vẫn nắm hờ lấy quai mũ
Đăng không để ý biểu cảm của em, tiếp lời, giọng tỉnh rụi
Hải Đăng
Mày lái xe theo bọn tao đi, nay tao chỏ bé nhà, không chở mày được
Từng từ rơi vào tim Hùng như mấy giọt đá lạnh
Hoàng Hùng
Vậy hai người đi chơi đi
Hoàng Hùng
Tao chợt nhớ ra là…
Hoàng Hùng
Tối qua mẹ có nhờ tao đi chợ, không tiện đi với hai người
Hoàng Hùng
Xin lỗi nhé, hẹn bữa khác
Đăng nhướn mày, ngập ngừng một giây rồi gật gù
Hải Đăng
Ờ, vậy bọn tao đi đây
Hắn không nán lại thêm một phút nào, vặn ga, chiếc xe phóng đi trong làn nắng chói
Gió thổi qua, rối tung mấy lọn tóc trước trán Hùng, em đứng yên, mắt nhìn theo chiếc xe rời khỏi đường hẻm, chở theo một điều gì đó mà em đã từng nghĩ là của mình
Từng năm, từng mùa, từng chặng hè… đều là Hải Đăng và em
Con gái của hai bố
Fic mớiii, hốttt
Lạnh
Chiều xuống sớm hơn mọi khi, trời vừa sang mùa, gió trở nên lành lạnh, mang theo một mùi hăng hăng của lá và những bụi cỏ non mới nhú
Hoàng Hùng rủ Hải Đăng đi ăn, vì nhớ, một nỗi nhớ không tên, lưng lửng và mệt mỏi như cơn sốt vặt; nhưng đáp lại lời rủ, hắn chỉ nói gọn
Hải Đăng
Tao rủ bé Linh đi luôn nha, ẻm ở nhà không chắc chán lắm
Em nhìn vào màn hình, không biết từ chối thế nào nên đành đồng ý
Quán ăn vỉa hè nhỏ, nằm gần đài phun nước công viên, ánh đèn vàng phủ xuống bàn như phủ luôn sự lạc lõng lên vai em
Khánh Linh
Anh nhớ hôm trước em lạc đường, anh chạy một vòng thành phố tìm em không?
Hải Đăng
Nhớ chứ, Em khóc như con nít, tưởng không bao giờ gặp lại em luôn đó
Tiếng cười khanh khách vang lên, Hải Đăng nhìn Khánh Linh, mắt ánh lên niềm vui, niềm hạnh phúc
Hùng im lặng, gắp miếng thịt vào chén, nhai mà chẳng biết mình đang ăn gì. Mỗi lần định chen vào một câu, câu chuyện lại rẽ sang hướng khác
Ánh mắt Đăng đôi khi có lướt sang em, nhưng không đủ lâu để thấy lớp buồn đang ngấm dần vào đáy mắt
Ăn xong, cả ba đi bộ ra công viên gần đó
Những hàng cây đã bắt đầu rụng lá, lộ ra từng nhánh cô đơn, trời đã tối, gió lùa qua kẽ áo, Hoàng Hùng rùng mình, ắt xì vài cái
Khánh Linh
Anh Hùng lạnh ạ?
Linh quay lại hỏi, nhưng Đăng đã cười xòa
Hải Đăng
Mỗi lần sang mùa là nó bị vậy đó, không lạnh gì đâu.
Hắn vẫn nắm tay Linh, còn Hùng thì đút hai tay vào túi áo, cố giữ ấm, gió phả mạnh một cái khiến em khựng lại, mũi cay xè
Đăng bật cười, rồi không chần chừ, cởi áo khoác của mình ra… và choàng lên vai Khánh Linh
Hải Đăng
Nó mà lạnh rồi thì sao em chịu nỗi, choàng vô nè
Linh mỉm cười, ôm lấy vạt áo, hạnh phúc tỏa rạng trong ánh mắt
Hải Đăng
Biết mình bị vậy thì lần sau tự đem áo nha trời
Đi được một lúc, quảng trường lớn ở gần bắn pháo bông
Hải Đăng quay thẳng sang hướng Khánh Linh, cái chỉ tay của Hoàng Hùng rụt lại.
Khánh Linh
Em bất cẩn quá..
Hải Đăng
Có đau lắm không? Lên anh cõng
Khánh Linh
Không có trật chân mà, chỉ là vấp thôi
Hải Đăng
Vấp là vấp sao? Em mà bị gì thì sao anh sống nỗi?
Hoàng Hùng đứng cách đó vài bước, vẫn run nhẹ. Một cơn gió nữa thổi tới, quất lạnh vào má em như một cái tát, em không nói gì, chỉ khẽ quay đi, cắn chặt môi
Khánh Linh bị ép, cô trèo lên lưng hắn, để hắn cõng một đoạn
Hải Đăng
Tao với Linh về trước, xem ẻm có sao không đã
Hải Đăng
Nào thích thì mày về nha
Hoàng Hùng
Khoan đã.. Đăng-
Hải Đăng nói xong đã quay người chạy đi, tiếng gọi của em tan trong không khí.
Cái lạnh lần này không phải từ gió, mà là từ chính người em luôn tin là ấm nhất trên đời.
Con gái của hai bố
2 chap luônn
Không đi.
Từ sau buổi tối công viên, Hoàng Hùng trở nên ít nói hẳn, không phải em giận, cũng không phải em ghét Khánh Linh
Chỉ là… mỗi lần Đăng cười với cô ấy, mỗi lần bàn tay hắn siết lấy tay người con gái đó, Hùng lại thấy mình như một bóng mờ, lặng lẽ bước cạnh hai người
Tin nhắn đến lúc 7 giờ tối
Hải Đăng
Mai đi dạo không? Tao chở mày qua cầu gió, lâu rồi chưa đi ha
Hùng đọc xong, lòng chộn rộn. Đoạn đường cầu gió là nơi hai đứa hay đi dạo mỗi mùa hè
Đăng từng nói: “Cầu này tao với mày đi hoài nên thành chỗ riêng của tụi mình rồi” Vậy mà giờ… liệu nó còn là riêng?
Ngón tay Hùng lướt chậm trên bàn phím, cuối cùng gõ một dòng
Tin nhắn “Đang nhập…” hiện lên gần như ngay lập tức
Hải Đăng
Có, tao rủ luôn cho vui
Vài từ thôi, mà như một gáo nước lạnh hất lên những hy vọng mong manh vừa lóe lên trong lòng em
Hoàng Hùng
Chắc tao bận rồi
Lần thứ hai, thứ ba, rồi đến lần thứ năm, thứ sáu. vẫn là kịch bản lặp lại
Hải Đăng
Rảnh không? Chiều qua nhà tao ăn
Hải Đăng
Nay ba mẹ đi vắng
Hoàng Hùng
Linh có đi không?
Hải Đăng
Có chứ, nay ẻm rảnh mà
Hoàng Hùng
Giờ tao hơi đau đầu, chắc không đi được
Hoàng Hùng
Để chiều xem sao
Hải Đăng seen không rep, lúc sau hắn mới thả tim tin nhắn
Giá như hắn hỏi em “Sao lại đau đầu?” thì tốt biết mấy
Có lần, Hải Đăng nhắn tin cho em lúc gần nửa đêm
Hải Đăng
Sao gần đây không đi chơi với tao?
Hải Đăng
Hay ẻm làm gì mày mà mày ghét tới mức đó
Hoàng Hùng
Tao không có né Linh
Hoàng Hùng
Gần đây sức khoẻ không tốt, vậy thôi.
Không có lời trách, cũng không có lời giải thích, Hùng không ghen, ít nhất em tự nhủ như vậy
Em chỉ đang học cách bước lùi lại khỏi thứ gì đó mà em chưa từng có quyền giữ
Mỗi lần từ chối, Hùng sẽ ôm gối, nằm im trong căn phòng nhỏ của mình, tưởng tượng ra những cuộc hẹn mà Đăng đã đi mà không có em
Hay những cuộc hẹn mà năm ngoái, năm kia, em vẫn là người được ngồi sau xe hắn, được tựa vào lưng hắn, được nghe hắn kể chuyện, được thấy hắn quay đầu lại hỏi
Hải Đăng
Mệt chưa? Muốn đi đâu nữa không?
Bây giờ, có người khác ngồi ở đó rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play