Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

ĐÒI NỢ ?! [Chu Tô - ZhuSu]

CHẠM MẶT DƯỚI CƠN MƯA

Giới thiệu nhân vật
Chu Chí Hâm - trùm mafia 40 tuổi, tổng tài lạnh lùng , cho nợ tiền rồi đi đòi . Đang sở hữu hàng trăm con xe nghìn tỷ và hàng nghìn căn nhà trăm tỷ . Nắm trong tay vị trí chủ tịch của 28 công ty lớn nhất thế giới . Vẻ ngoài đẹp trai , lạnh lùng , thích uống rượu , hút thuốc
Tô Tân Hạo 20 tuổi- xuất thân từ khu ổ chuột , mẹ mất sớm , bố nghiện rượu , nợ nần chồng chất . Cô hằng ngày đi bán vé số để kiếm tiền mua rượu cho bố
Đêm – Khu ổ chuột, Quận 8
Tiếng mưa đập lộp bộp lên mái tôn mục nát. Căn nhà ọp ẹp dính sát rìa kênh đen ngòm, lặng lẽ như thể cố nép mình giữa bóng tối để trốn khỏi nỗi sợ mang tên “chủ nợ”.
Tô Tân Hạo ngồi bó gối trong góc nhà, hai bàn tay bẩn vì bùn đất vẫn nắm chặt xấp vé số vừa bán chưa hết. Ánh đèn đường hắt vào qua song cửa sắt gỉ sét, soi rõ gương mặt gầy gò, đôi mắt vẫn còn chút gì đó trong veo dù đã bị xô ngã bởi cuộc đời hàng trăm lần.
Bố Tô Tân Hạo
Bố Tô Tân Hạo
Tao nói mày ra tiệm mua rượu! Không có rượu là tao đập chết mẹ mày đó nghe chưa, đồ vô dụng!
tiếng gào của cha cậu vang lên từ trong giường, nơi ông ta nằm chỏng chơ, hôi hám và tuyệt vọng
Tân Hạo mím môi. Hắn đã quen với loại yêu thương đó từ lâu. Yêu thương của người cha nghiện rượu là sự đe dọa, là sự vơ vét từng đồng con trai kiếm được bằng việc đi bộ suốt mười mấy cây số rao bán từng tờ vé số giữa nắng gắt
Nhưng hôm nay, cơn bão thật sự không phải cơn mưa ngoài kia.
Mà là tiếng động cơ gầm rú từ hàng loạt siêu xe bóng loáng bất ngờ đỗ lại ngay trước con hẻm chật chội. Cửa xe mở ra, từng bóng người áo đen, xăm kín, mặt mày lạnh như thép bước xuống.
Người cuối cùng bước ra khỏi chiếc Lamborghini mạ vàng… là Chu Chí Hâm.
Hắn mang theo mùi thuốc lá nặng và mùi máu quen thuộc. Đôi mắt xếch, sống mũi cao sắc lạnh, làn da ngăm khỏe mạnh và mái tóc chải gọn. Bộ vest đen không giấu nổi hình xăm rồng xanh cuộn quanh ngực trái, vươn ra tận bả vai và lưng.
40 tuổi. Lạnh lùng. Tàn độc. Là ác mộng của những kẻ nợ tiền hắn.
Chu Chí Hâm – Chủ tịch của 28 tập đoàn lớn nhất thế giới, người nắm quyền sinh sát cả thành phố này.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Số nhà 342/7B, khu ổ chuột. Đây rồi.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(hắn nhếch mép, ném điếu thuốc xuống nền đất bẩn thỉu, dập tắt bằng gót giày)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Đập cửa)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tô Văn Cường! Mày nợ tao 5 tỷ trong vòng 3 năm, chưa trả nổi một xu. Giờ tao đến đòi.
tiếng Chu Chí Hâm trầm thấp, như quét qua từng viên gạch của ngôi nhà mục nát.
Tân Hạo giật mình đứng dậy, hoảng hốt lao ra cửa. Cha cậu đang run rẩy, trốn sau màn.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Chú ơi… chú ơi, cha cháu… ông bệnh nặng lắm… Chú có thể…
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
(giọng cậu run như cọng cỏ non giữa bão lớn)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(liếc nhìn cậu)
Một ánh mắt đầy ngạc nhiên thoáng vụt qua gương mặt sắc lạnh. Đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò, tóc ướt vì mưa, bộ áo rách lem luốc nhưng đôi mắt vẫn giữ lại chút ánh sáng – thứ ánh sáng mà hắn tưởng đã tuyệt chủng trên đời này.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày là gì của thằng nợ tao?
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(hắn hỏi, tay rút điếu thuốc mới, châm lửa lạnh lùng)
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Là… con trai
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Ừ (hắn gật đầu, rít một hơi thuốc)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Vậy mày gánh nợ cho cha mày đi.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Gì… gì ạ
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Từ giờ, mày là của tao. Mày làm việc để trả nợ. Một đồng cũng không thiếu
Tân Hạo cứng họng.
Cậu không biết mình sợ hơn vì câu nói đó… hay vì ánh mắt hắn nhìn cậu như thể một món hàng đã được đánh dấu, sở hữu, không còn đường thoát.

LẦN ĐẦU RA TAY

(Đêm – trong chiếc Rolls-Royce mạ bạc)
Tô Tân Hạo bị đẩy vào xe bằng lực tay thô bạo của một trong những đàn em của Chu Chí Hâm. Cậu vùng vẫy, cố hét lên gọi cha, nhưng tiếng mưa, tiếng động cơ, và cái lạnh khô khốc trong xe khiến mọi thứ lặng câm.
Chu Chí Hâm ngồi dựa vào ghế sau, khoanh tay, đôi mắt lạnh như băng nhìn ra cửa kính. Khói thuốc lượn lờ trong không gian kín như nhấn chìm cả cậu.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Buông tôi ra! Tôi không quen anh! Tôi không nợ gì hết!
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày không nợ?
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn liếc sang, giọng trầm hẳn xuống)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Cha mày nợ. Mày là con, mày trả.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Tôi… tôi còn đi học… tôi bán vé số nuôi ông ấy, tôi không–
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Im
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn cắt lời bằng một từ duy nhất, ngắn gọn, sắc như lưỡi dao)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Rồi quay sang đàn em) Chọc nữa, tôi đánh chết. Cột dây lại, không cần lịch sự.
Chiếc xe rồ ga, lao xuyên qua thành phố đêm như một con mãnh thú.
Biệt thự Chu gia – vùng ngoại ô, rộng 12.000m²
Cánh cổng sắt tự động mở ra. Tân Hạo lần đầu thấy một nơi như vậy – sân vườn cắt tỉa bằng máy bay không người lái, hồ bơi dát vàng, biệt thự ba tầng phủ đá đen nhập từ Ý, trong sân còn đậu 12 chiếc siêu xe bóng loáng.
Đèn bật sáng trưng khi Tân Hạo bị lôi vào nhà. Nội thất như cung điện, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.
Cậu bị đẩy xuống nền đá lạnh.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Ngẩng đầu lên.
Cậu cắn môi, mắt ướt, từ chối.
Chu Chí Hâm rít một hơi thuốc thật dài, rồi bước tới, túm lấy tóc cậu kéo ngược ra sau. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, như ép buộc cậu không được dối trá.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao không thích mấy thứ giả tạo. Ở đây, mày chỉ có hai lựa chọn: trả nợ bằng thân, hoặc cha mày biến mất khỏi thế giới này
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Anh… anh là quái vật
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Không. Tao là chủ nợ
Tân Hạo run lên. Nhưng không hiểu vì giận hay sợ.
Chu Chí Hâm hất mặt.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Đưa nó lên phòng khách, dạy quy tắc cơ bản: Không được nói khi chưa được hỏi. Không được khóc. Không được cãi.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Không!
Tân Hạo vùng khỏi tay đàn em, lao tới cửa. Nhưng chỉ vừa chạy được ba bước, cậu bị tóm lại, vật xuống thảm.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Đủ rồi.
Giọng hắn trầm như tiếng súng lặng. Chu Chí Hâm tiến lại, giơ tay… và lần đầu tiên trong đời, hắn vung tay tát một người chưa từng làm gì sai – chỉ vì người đó dám cãi lệnh hắn.
Tân Hạo ngã xuống sàn, miệng rớm máu. Nhưng cậu không khóc. Không rên. Chỉ nhìn thẳng vào hắn.
Cái nhìn khiến Chu Chí Hâm khựng lại
Không phải là cái nhìn của một đứa yếu đuối. Mà là ánh mắt của người từng chịu đựng hàng nghìn lần tủi nhục… nhưng vẫn sống sót.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn quay đi, ném áo vest xuống ghế)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Khóa phòng nó lại. Không cho ăn. Sáng mai, nếu nó chịu cúi đầu, mới cho xuống tầng dưới
Rồi hắn đi lên lầu. Không ngoái đầu.
Đêm – trong căn phòng tối
Tân Hạo ôm gối, nằm co ro trên nền gạch lạnh. Má vẫn còn rát, bụng đói cồn cào, nhưng cậu không khóc.
Cậu chỉ nhìn lên trần nhà lạ lẫm, thì thầm:
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Tên khốn…
Không biết rằng, cách đó vài bước chân, một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa… tựa lưng vào tường, điếu thuốc đã cháy gần hết.
Chu Chí Hâm không ngủ.
Lần đầu tiên trong hàng trăm “con nợ”, hắn bị một thằng nhóc ốm yếu làm vướng tâm trí.

CHỐNG CỰ – NGẤT ĐI TRONG VÒNG TAY HẮN

Sáng hôm sau – Phòng khách biệt thự Chu gia
Tô Tân Hạo bị kéo dậy khỏi nền gạch lạnh khi trời chưa kịp sáng rõ. Cậu mệt rã rời sau cả đêm không ăn, mắt thâm quầng, hai tay bị trói sau lưng.
Chu Chí Hâm ngồi trên ghế sô pha da cao cấp, chân bắt chéo, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt lạnh lẽo như không hề có chuyện gì xảy ra tối qua.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Hôm qua mày không cúi đầu. Vậy hôm nay tao muốn xem mày có biết học khôn chưa.(hắn nhấc ly rượu, liếc sang)
Tân Hạo bị đẩy quỳ xuống trước mặt hắn. Cậu mím môi, không nói, cũng không cúi đầu.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao hỏi: Mày chọn cách trả nợ nào?
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Tôi thà chế.t
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao không hỏi mày muốn sống hay chết.(Hắn đứng dậy, cởi cúc áo sơ mi, để lộ rõ từng mảng hình xăm trên ngực)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao hỏi: Mày muốn tự nguyện… hay để tao ép?
Ánh mắt Chu Chí Hâm lúc này hệt như dã thú. Hắn quỳ xuống ngang tầm cậu, bàn tay nắm lấy cằm cậu, siết mạnh.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Những kẻ không biết sợ… chính là loại tao thích đạp xuống nhất.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
(Tân Hạo nghiến răng, cố đẩy tay hắn ra, nhưng không có một cơ hội nào cả)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(ra hiệu)
Ngay lập tức, hai đàn em bước đến, giữ chặt vai cậu. Hắn bước lại, chậm rãi tháo thắt lưng da ra khỏi quần, từng động tác như cố tình tra tấn tâm lý.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao sẽ dạy mày nhớ rằng: ở đây, không có ai chống lại tao mà không trả giá.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
(Tân Hạo vùng vẫy điên cuồng, chân đạp loạn, miệng hét)Anh điên rồi! Thả tôi ra!! Anh là đồ điên!!!
BỐP!!!
Tiếng roi da quất mạnh xuống nền nhà ngay bên cạnh má cậu, khiến cậu giật bắn.
Chu Chí Hâm cười khẩy:
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày đang dạy tao cách cư xử à?
Roi thứ hai… rơi lên vai Tân Hạo. Đau buốt. Đỏ rát. Máu rỉ. Cậu cắn chặt môi, không khóc, không rên. Đến roi thứ ba… thứ tư… Mắt mờ đi. Tim loạn nhịp. Tay chân mềm nhũn
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Không…
Cậu thì thào lần cuối. Rồi… ngất đi.
5 phút sau – Căn phòng tối, cửa đã đóng
Tô Tân Hạo nằm bất tỉnh trên giường. Vết roi hằn rõ trên tấm lưng gầy guộc. Quần áo được ai đó nới ra, khăn ướt đặt bên trán.
Ngồi ở mép giường, lặng lẽ chăm sóc cậu, không phải y tá, không phải đàn em… mà chính là Chu Chí Hâm.
Gã mafia khét tiếng, máu lạnh, nổi tiếng đánh người không ghê tay… giờ lại đang chấm nhẹ khăn lên môi cậu, lau đi vết máu khô.
Ánh mắt hắn đã khác.
Không còn là hung tợn. Không còn là tức giận.
Mà là một cơn hoảng loạn âm thầm, một sự rung động khó chịu đang len lỏi vào trái tim sắt đá.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày không giống mấy thằng khác…(Hắn thì thầm)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày lì, nhưng không ngu. Không sợ tao, nhưng lại biết nhắm mắt cam chịu…
Hắn cởi áo sơ mi của mình, đắp lên người Tân Hạo. Hắn không biết tại sao. Chỉ là nhìn tấm lưng mỏng kia bị roi quất… lòng hắn khó chịu. Rất khó chịu.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tỉnh lại đi.(Hắn ghé sát tai cậu, thì thầm như một mệnh lệnh)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao chưa cho mày chế.t
buổi tối cùng ngày
Tân Hạo tỉnh dậy. Cậu mở mắt, đầu đau như búa bổ. Mắt lờ mờ nhìn thấy… Chu Chí Hâm đang ngồi bên giường, ngủ gật, tay còn nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Anh…(Cậu định rút tay lại)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn mở mắt ngay lập tức)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Im. Mày không được nói.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
(trừng mắt, cứng đầu)Anh đang làm cái gì vậy…?
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Giữ mày lại. Mày mà bỏ trốn, tao đốt nguyên cái xóm ổ chuột đó.
Cậu im lặng. Lần đầu tiên, không vì sợ – mà vì biết người đàn ông này nói được là làm được.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play