Xuyên Thành Quý Phi, Ta Trót Mang Não Có Loa Ngoài
Chương 1: Tỉnh Dậy Giữa Đám Nam Nhân Tuyệt Sắc
Mộ Dương Tịch
Đau đầu quá…
Mộ Dương Tịch choàng tỉnh dậy giữa tiếng ồn ào xung quanh. Nàng nằm trên một chiếc giường lớn phủ màn the trắng, gấm vóc xa hoa, hương trầm dìu dịu quanh mũi — đây tuyệt đối không phải căn hộ nhỏ bé của nàng ở Thành Đô.
Đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, một tràng ký ức như phim tua nhanh ào ào ập đến. Cô—à không, nàng—vừa xuyên sách. Xuyên vào cuốn truyện ngôn tình cung đấu máu chó mà cô mới đọc tối qua, với thân phận nữ phụ độc ác: Quý phi Mộ Dương Tịch.
Một quý phi nổi tiếng hống hách, mưu mô, từng tìm cách đầu độc Hoàng đế — nhưng thất bại, bị vạch mặt, kết cục bi thảm vô cùng.
Quý phi trong truyện là một nữ nhân mồm mép sắc sảo, tâm cơ đầy mình. Còn ta? Một nhân viên văn phòng ngoài kỹ năng đánh máy 10 ngón và chửi thầm sếp bằng ánh mắt, chẳng có gì nổi bật.
Mộ Dương Tịch
"Khoan… đùa à?”
Cô dụi thái dương, lòng thầm rên rỉ:
Mộ Dương Tịch
"Chỉ đọc một tối thôi mà xuyên luôn là sao?"
Mộ Dương Tịch
"Bộ não này đâu phải loa phát thanh công cộng mà cứ truyền cảm nghĩ khắp nơi vậy trời..."
Ta tên Mộ Dương Tịch, hai mươi sáu tuổi, nhân viên văn phòng vừa lĩnh lương xong thì bị sếp ép tăng ca đến tận khuya. Tối qua tranh thủ đọc nốt quyển tiểu thuyết cung đấu mới mua, ta còn thầm nghĩ nữ chính đúng là… ngốc nghếch. Vậy mà sáng ra đã thấy mình nằm trong gian điện xa hoa mạ vàng — chính là Tịch Nghi Điện của “Quý phi Mộ Dương Tịch” trong truyện.
Đúng vậy, ta xuyên sách rồi.
Nhưng khác với bản “quý phi ngu ngục” trong truyện, đầu óc ta hiện tại tỉnh như sáo. Tất cả tình tiết, nhân vật, âm mưu đều nhớ rõ rành rành — kể cả vụ yêu phi mưu hại hoàng đế suýt bị xử lăng trì nơi chợ lớn nếu không được cứu kịp thời.
Còn chưa kịp đứng dậy, nàng đã nghe một giọng nam nhẹ nhàng vang lên:
Mỹ nam
(1) Quý phi nương nương tỉnh rồi!
Trước mắt nàng là một nam tử trẻ tuổi, mắt phượng môi đỏ, xiêm y tinh tươm, đang quỳ gối bên giường, tay cẩn thận lau mồ hôi trán nàng bằng khăn gấm.
Mộ Dương Tịch chớp mắt. Ngồi bật dậy. Rồi… há hốc miệng.
Không phải vì người này quá đẹp — mà vì xung quanh toàn là mỹ nam!
Bên cửa sổ, một nam nhân tóc bạc như tuyết đang gảy đàn cầm, tiếng đàn như suối chảy róc rách. Dưới gốc ngọc lan, một thanh niên áo tím đang đọc sách, khí chất nhã nhặn, khóe môi cong lên nhẹ tựa gió xuân. Kế bên là một người đàn ông dáng cao gầy, ngồi thêu hoa với từng mũi kim tinh xảo, ngón tay thon dài khiến người ta không dám chớp mắt.
Mộ Dương Tịch
"Ta đang nằm mơ?"
Mộ Dương Tịch
"Hay ta vừa đăng ký nhầm vào chương trình truyền hình thực tế ‘Cung đình tuyển tú mỹ nam’?"
Đang choáng váng vì “mỹ nam lục hợp viện”, một người khác — nam tử áo đen, dáng người cao lớn, áo lụa buộc hờ để lộ xương quai xanh chết người — bước tới, giọng nói trầm thấp, dường như muốn câu hồn:
Mỹ nam
Quý phi nương nương có muốn tắm gội?
Mỹ nam
Thần sẽ hầu hạ người.
Mộ Dương Tịch cứng đờ. Trong đầu chỉ bật lên một câu:
Mộ Dương Tịch
"Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?! "
Mộ Dương Tịch
"Mà tại sao ai cũng đẹp như cosplay đỉnh cao thế này?!"
Một mỹ nam nào đó hơi cúi người, định nâng tay nàng thì nàng vừa hoảng, vừa bật tiếng lòng:
Mộ Dương Tịch
"Đừng có mà đụng vào ta!"
Mộ Dương Tịch
"Mấy người là ai mà đẹp kiểu gây áp lực thế này?!"
Chưa kịp tiêu hóa chuyện gì đang xảy ra thì từ ngoài điện truyền vào giọng thái giám sắc bén:
Thái giám
Hoàng thượng giá lâm!
Chương 2: Trà độc và cơn thịnh nộ của đế vương
Trong chính điện, ánh sáng chiều tà len qua song cửa, nhuộm lên vạt long bào một sắc đỏ như máu.
Ly trà sứ Thanh Hoa vừa đặt xuống, bên trong vẫn còn sóng sánh mùi hương thoang thoảng. Một ám vệ phủ phục dưới chân ngai vàng, sắc mặt tái nhợt.
Tần Khinh Dạ
Từ bao giờ hậu cung của trẫm lại dễ dàng để độc dược lọt vào miệng trẫm như thế?
Giọng nói trầm thấp mang theo uy nghiêm lẫn phẫn nộ, từng chữ như đập thẳng vào lòng người.
Một khắc sau, tách trà vỡ vụn dưới chân hắn. Hoàng đế Tần Khinh Dạ – vị cửu ngũ chí tôn của Đại Thành – nắm chặt tay, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng rét lạnh. Hắn đứng dậy, phất tay áo:
Tần Khinh Dạ
Lục soát điện Phi Vân.
Tần Khinh Dạ
Xông đến đó cho trẫm.
Tần Khinh Dạ
Đem nữ nhân kia trói đến điện Thừa Minh!
Không khí trong cung như đông cứng lại.
Mộ Dương Tịch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn mê do trúng khí hương mê. Mới vừa mở mắt đã choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mặt.
Từng gương mặt nam nhân tuyệt sắc vây quanh giường nàng. Có người ngồi tựa bên đầu giường, kẻ dựa vào cột, người khoanh tay đứng nghiêng, kẻ ngồi xổm nhìn nàng cười ranh mãnh. Tất cả đều mang thần sắc… rất kỳ lạ.
Mộ Dương Tịch
Các người… là ai?
Nàng khẽ bật ra câu hỏi, giọng khàn khàn mang theo kinh ngạc.
Người gần nhất – một nam tử tóc bạc, đôi mắt màu lam băng lãnh, mỉm cười nhẹ:
Mỹ nam
(2) Là cô đã cứu bọn ta ra khỏi Tử Cấm Lao
Mỹ nam
(2) Lẽ nào quên rồi?
Một nam nhân khác, phong thái nho nhã như thư sinh, vuốt nhẹ cây quạt ngọc:
Mỹ nam
(3) Cũng nhờ cô mà chúng ta được tự do
Mỹ nam
(3) Mỗi người một thân phận
Mỹ nam
(3) Nhưng cùng mang ơn.
Mỹ nam
(3) Nên đêm nay… tụ họp một chút cũng không có gì lạ.
Mộ Dương Tịch ngơ ngác. Tử Cấm Lao? Nàng chỉ nhớ đêm qua uống nhầm một ly rượu kỳ lạ, sau đó ngất đi. Sao khi tỉnh lại lại vướng vào một đám nam nhân tuyệt sắc thế này?
Mộ Dương Tịch
"Trời ạ… đây là mộng xuân gì vậy? Cả phòng đầy trai đẹp, còn ai chịu nổi?!"
Nàng thở gấp, cố che mặt. Nhưng từng lời lẩm bẩm trong đầu… lại vang rõ ràng bên tai Hoàng đế Tần Khinh Dạ, người vừa bước vào cùng đoàn ám vệ.
Đám ám vệ vận hắc y tràn vào như lũ. Ngay sau đó là bóng dáng cao lớn lạnh lẽo của hoàng đế Đại Thành. Ánh mắt hắn đảo một vòng, rơi vào cảnh tượng hỗn độn trước mắt — một nữ tử ngồi giữa vòng vây của bảy nam nhân mỹ lệ.
Cảnh tượng trước mắt: quý phi của hắn, váy áo còn rối loạn, ngồi giữa vòng vây của đám nam nhân. Mà trong đầu nàng lại vang ra những câu… nhăng cuội khó nghe.
Mộ Dương Tịch
"Không lẽ đây chính là… hậu cung nam sủng mà ta ước ao trong truyện?"
Mộ Dương Tịch
"Aaaaa, đừng cười nữa, đẹp trai quá! Mỹ nhân kế thế này ta chịu gì nổi!"
Ánh mắt Tần Khinh Dạ tối sầm.
Tần Khinh Dạ
Mộ Dương Tịch
Giọng hắn lạnh đến mức khiến mọi người đồng loạt rùng mình.
Tần Khinh Dạ
Trẫm còn chưa hỏi tội nàng vì bỏ độc vào trà
Tần Khinh Dạ
Nàng đã vội thu gom mỹ nam làm ấm giường rồi sao?
Một tay hắn vung lên – thanh kiếm lướt qua, chém rơi một đoạn rèm.
Mộ Dương Tịch chưa kịp phản ứng đã thấy tay mình bị kéo giật lại – là người nam tử tóc trắng khi nãy, ánh mắt hắn lóe lên tia bảo vệ.
Mỹ nam
(2) Nàng ấy không biết gì cả
Mộ Dương Tịch dừng lại, mắt nheo lại.
Tần Khinh Dạ
Không biết gì?
Tần Khinh Dạ
Chén trà trẫm vừa dùng qua
Tần Khinh Dạ
Nàng là người duy nhất chạm vào
Tần Khinh Dạ
Trong đó có độc
Tần Khinh Dạ
Các ngươi… nghĩ trẫm là kẻ dễ bị lừa sao?
Không ai dám lên tiếng. Sự im lặng khiến không khí thêm căng thẳng.
Giữa lúc ấy, Mộ Dương Tịch– cuối cùng cũng cất giọng, ánh mắt mờ mịt nhưng kiên định:
Mộ Dương Tịch
Ta không đầu độc người.
Mộ Dương Tịch
Nếu hoàng thượng muốn lấy mạng
Mộ Dương Tịch
Vậy thì… lấy đi
Mộ Dương Tịch ngẩng lên, sững sờ.
Mộ Dương Tịch
"Cái gì mà hạ độc?"
Mộ Dương Tịch
"Ta nào có ngu như nguyên bản! "
Mộ Dương Tịch
"Chắc chắn là cốt truyện lật ngược rồi"
Tần Khinh Dạ nghe rõ rành rành. Hắn khẽ nheo mắt, đôi môi cong lên đầy lạnh lẽo.
Tần Khinh Dạ
“Hừ, quả nhiên có điều thú vị.”
Đồng tử Tần Khinh Dạ nheo lại. Hắn nghe rõ mồn một.
Mộ Dương Tịch
"Nếu hắn tra hỏi… mình nên giả bộ đáng thương? "
Mộ Dương Tịch
"Hay bật mode nữ chính ngây thơ? "
Mộ Dương Tịch
"Trời ạ, lỡ hắn tức quá chém luôn thì sao… ta còn chưa yêu đương lần nào mà!"
Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm nàng như muốn bóp chết tại chỗ. Nhưng kỳ lạ thay, lửa giận lại chẳng bùng lên như ban đầu… thay vào đó là một tia hứng thú khó hiểu.
Tần Khinh Dạ
Quý phi… quả nhiên không giống như trước.
Thanh âm hắn lạnh băng, nhưng trong mắt lại dấy lên ánh sáng sâu xa, khó lường.
Chương 3: Lời nói trong tim
Ánh nến lay động trong tẩm cung, không khí căng như dây đàn. Cấm vệ quân đứng nghiêm, không ai dám thở mạnh.
Tần Khinh Dạ tiến từng bước, bóng áo long bào trải dài trên sàn, đôi mắt hắn khóa chặt lấy nữ tử ngồi kia.
Tần Khinh Dạ
Mộ Dương Tịch
Tần Khinh Dạ
Trẫm cho nàng một cơ hội cuối.
Tần Khinh Dạ
Nói đi—vì sao hạ độc trẫm?
Mộ Dương Tịch
"Độc? Lại là độc?"
Trong lòng nàng thầm mắng:
Mộ Dương Tịch
“Ta còn chẳng biết đường vào ngự thư phòng, thì lấy đâu ra cơ hội bỏ độc? "
Mộ Dương Tịch
"Hoàng đế này rõ ràng cố tình gây sự với ta!”
Đôi đồng tử lạnh lẽo của Tần Khinh Dạ bỗng dao động. Hắn… nghe thấy. Rõ ràng, từng chữ nàng nghĩ trong lòng đều lọt vào tai hắn.
Tần Khinh Dạ
"Nếu thật sự là nàng hạ độc, sao tiếng lòng lại quang minh chính đại đến thế? "
Tần Khinh Dạ
Ngươi đang nghĩ, trẫm cố tình hãm hại ngươi?
Khinh Dạ bước sát lại, môi mỏng nhếch thành một đường cười lạnh.
Mộ Dương Tịch mở to mắt, hoảng hốt:
Mộ Dương Tịch
Sao hắn biết được?
Mộ Dương Tịch
Chẳng lẽ… hắn nghe được suy nghĩ trong lòng ta?
Khinh Dạ dừng lại ngay trước mặt nàng. Tất cả nam nhân đứng quanh theo bản năng che chắn, nhưng hắn chỉ phẩy tay, khí thế cường đại đã ép họ phải lùi về sau.
Tần Khinh Dạ
Ngươi nghĩ đúng rồi
Hắn cúi người, thì thầm nơi tai nàng, giọng nói khẽ khàng như gió lạnh xuyên qua màn đêm.
Tần Khinh Dạ
Trẫm nghe được… tất cả những gì nàng nghĩ.
Mộ Dương Tịch cứng đờ. Trái tim đập loạn như trống trận.
Mộ Dương Tịch
“Nguy rồi, nguy thật rồi!"
Mộ Dương Tịch
"Nếu hắn nghe được hết"
Mộ Dương Tịch
"Vậy những suy nghĩ lung tung của ta chẳng phải cũng bị hắn biết sạch sao…”
Đôi mắt vàng kim của hắn ánh lên một tia hứng thú khó tả. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Tần Khinh Dạ thấy chính mình muốn giữ một nữ tử bên cạnh, chỉ để nghe xem nàng còn có thể nghĩ ra những gì.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play