// Văn Hàm // Em Trai Nuôi! Em Là Của Tôi!
Chap 1
Mười sáu tuổi, Tả Kỳ Hàm mất cả ba lẫn mẹ sau một tai nạn giao thông. Cậu bé nhỏ gầy, lặng lẽ ngồi trước bàn thờ, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
Không có ai thân thích , không một nơi để về
Ba mẹ nuôi – ông bà Dương – nhận nuôi cậu. Họ nói rằng muốn cho cậu một gia đình mới. Nhưng ngay từ lần đầu bước chân vào căn nhà rộng lớn ấy, Hàm đã biết rõ: nơi đây không dành cho mình.
Vì ngay tại đầu cầu thang, một ánh mắt lạnh như băng đã xuyên thẳng qua cậu
Dương Bác Văn, mười bảy tuổi, con trai duy nhất của nhà họ Dương. Anh đứng dựa vào lan can, tay đút túi quần, ánh mắt khinh miệt.
Mẹ Dương
Đây là ...Tả Kỳ Hàm từ hôm nay sẽ sống cùng chúng ta và ta em trai nuôi của con.
Mama anh cười hiền từ vỗ vai Hàm như an ủi
Nhưng Văn không đáp , bước lướt qua cậu , giọng lạnh tanh
Dương Bác Văn
Nhà này không thiếu người❄️
Dương Bác Văn
Mẹ rảnh quá thì làm việc thiện ở nơi khác❄️
Bàn tay nhỏ đang nắm áo mẹ Dương khẽ siết lại, nhưng Hàm vẫn không lên tiếng.
Tối hôm ấy, cậu ngủ trong phòng dành cho khách, không ai nhắc đến việc sửa lại thành phòng của cậu.
Sáng hôm sau, cậu vào bếp phụ mama anh dọn bữa sáng. Vừa dọn xong, Văn bước xuống, thấy cậu thì chau mày:
Dương Bác Văn
Đừng chạm vào đồ của tôi❄️
Hàm khựng lại , tay cầm ly sữa hơi run run
Tả Kỳ Hàm
Em ...em chỉ muốn phụ một chút thôi...anh---
Dương Bác Văn
Đừng tự ý gọi tôi là anh❄️
Dứt lời Văn lạnh lùng quay đi
Ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu thiếu niên đứng cô độc giữa gian bếp xa lạ. Cậu cắn môi, cố gắng nuốt xuống cảm giác chênh vênh trong lồng ngực.
Từ giây phút đặt chân vào ngôi nhà ấy, cậu đã biết rõ vị trí của mình – là kẻ ngoài cuộc.
Chap 2
Tả Kỳ Hàm học rất chăm. Cậu biết mình là người được nhận nuôi, nên càng phải ngoan ngoãn, biết điều, không gây phiền phức.
Cậu dậy sớm dọn bàn ăn, rửa chén, xếp giày dép ngay ngắn. Thậm chí còn học theo cách Văn uống trà, cách Văn buộc cổ tay áo, chỉ để được anh liếc nhìn một lần.
Nhưng Dương Bác Văn vẫn như cũ - lạnh lẽo và xa cách
Một buổi chiều mưa, Hàm đứng đợi trước cổng trường, không có ô, áo đã ướt sũng.
Văn từ xa lái xe tới. Dừng xe lại, anh nhìn thấy cậu run lập cập, vẫn cố nở nụ cười.
Tả Kỳ Hàm
Em… hôm nay em quên mang áo mưa. Thầy bảo ba mẹ bận nên… em không gọi.
Văn im lặng mấy giây . Cậu tưởng ai sẽ mở cửa xe
Dương Bác Văn
Đừng tưởng tôi có nghĩa vụ phải đón cậu❄️
Tả Kỳ Hàm
Anh...Em chỉ nghĩ ...dù sao chúng ta là ....
Văn ngắt lời giọng lạnh như băng
Dương Bác Văn
Nên nhớ cậu không có quan hệ gì với tôi cả!❄️
Dương Bác Văn
Cùng đừng mơ tưởng tôi sẽ liếc nhìn cậu hay đưa đón cậu❄️
Dương Bác Văn
Mẹ tôi thương cậu, đó là việc của bà. Tôi không quan tâm. Đừng cố gán mối quan hệ nào lên tôi.
Nói rồi anh đóng cửa kính lại, cho xe chạy thẳng qua vũng nước, bắn lên cả người cậu ướt thêm lần nữa.
Hàm đứng giữa trời mưa, đầu óc trống rỗng. Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong tim cậu như dao cắm thẳng vào tim cậu mà rạch xuống một đường dài
Tả Kỳ Hàm
Không có quan hệ gì ....
Vậy là những nỗ lực nhỏ bé suốt bao tháng qua ...rốt cuộc là được cái gì?
Mei
vid mới cty đăng thương Hàm quá , Hàm khóc xót lắm , anh bị áp lực , các thành viên khác cũng vậy .
Chap 3
Tối hôm đó, Tả Kỳ Hàm không xuống ăn cơm.
Cậu nói với mẹ Dương là hơi mệt. Bà lo lắng gõ cửa vài lần nhưng cậu chỉ cười bảo:
Tả Kỳ Hàm
Con ngủ một chút là khỏe , mẹ đừng lo!
Căn phòng nhỏ tối om. Ngoài cửa sổ mưa rả rích, từng giọt từng giọt như chạm vào lòng người
Hàm nằm cuộn tròn trong chăn. Đôi mắt mở trừng, nhìn lên trần nhà. Môi cậu mím chặt, cố gắng không để âm thanh nào thoát ra, nhưng nước mắt thì cứ thế trào ra, lặng lẽ.
Tim cậu đau đến thở cũng thấy nhói
Cậu đã cố gắng rất nhiều… nhưng cuối cùng vẫn là người dưng trong mắt anh.
Câu nói lúc chiều ấy như một lưỡi dao
" Nên nhớ cậu không có quan hệ gì với tôi cả"
Vậy cậu là gì? Là cái bóng trong nhà? Là vật trang trí sống tạm?
Hay là một trò chơi thiện lương của người lớn, còn cậu – là món hàng được đem về rồi bị lãng quên?
Cậu cắn chặt mép gối.
Nước mắt thấm ướt ga giường, nhưng chẳng ai hay biết.
Phía bên kia hành lang, đèn phòng Dương Bác Văn vẫn sáng. Anh đang nghe nhạc bằng tai nghe, ánh mắt dán vào màn hình máy tính, hoàn toàn không quan tâm đến người đang lặng lẽ khóc trong phòng chỉ cách mình vài bước chân.
Không ai thấy. Không ai nghe.
Nỗi buồn của Tả Kỳ Hàm, chỉ có cậu ôm lấy một mình.
Cơn mưa vẫn rơi rả rích rất lâu người trong căn phòng tối đó đã ngất đi vì khóc mãi , nhưng kế bên lại trái ngược , anh thì nghe nhạc thoải mái , vui vẻ không quan tâm một người vì câu nói anh mà suy nghĩ , khóc đến ngất đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play