[ Cover ][ Freenbecky ] Vợ Quỷ
Chap 1
Thầy pháp già đốt tờ giấy bát tự cùng những dòng chữ đỏ tươi máu. Trong đêm tối, ánh lửa cháy sáng bùng, hắt lên vách tường những cái bóng đang khúm núm chấp tay ngồi quây trước bàn thờ
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi tờ giấy thành đống tro tàn , rơi lả tả xuống trước di ảnh của một người phụ nữ. Ánh nến lập lòe cháy, gương mặt trên bức hình cũng trở nên ma mị mờ ảo
Vị pháp sư kia nhắm mắt, trong miệng lầm bầm không nghe rõ, sau đó bỏ nắm tro vào cốc nước, chỉ sau một giây là màu trắng trong suốt kia liền trở thành màu đen đũ sóng sánh
Ánh mắt ông ta bất chợt sáng quắc lên, không do dự ngậm chỗ nước kia vào miệng rồi phun lên cả bàn thờ cùng tấm di ảnh của người phụ nữ
Thình lình một trận gió mang theo hơi lạnh buốt thổi tới, hất tung những đồ vàng mã đang bay la liệt trên chiếc bàn lớn trước bàn thờ cây nến bất ngờ chuyển sang màu xanh lét, mặc giờ thổi lớn thế nào cũng mạnh mẽ tỏa ra thứ ánh sáng âm u
Những người đang quỳ gối dưới chiếu giật mình, hai bả vai run lên, đồng loạt dập vái lạy
Pháp sư già lập tức rút nhanh kiếm gỗ đào đỏ chót, trực tiếp cắn đầu ngón tay của mình, viết bằng máu những chứ lằng ngoằng trên thân kiếm, sau đó lia một đường chém thẳng xuống tấm di ảnh
Tiếng thét đầy bi ai oán hận vang lên khắp căn phòng lạnh lẽo. Vị pháp sư như bị một sức mạnh vô hình quật ngã, ở trên mặt đất phun ra một bụm máu tươi
những người tại đó cả kinh, một vài kẻ tiếng tới định đỡ lại vị pháp sư già, thế nhưng lại bị sức mạnh kia hất văng
Ông Ba
Đều ngồi yên tại chỗ cho ta !
Vị pháp sư nhìn vô cùng yếu ớt thế nhưng cương quyết đứng dậy chĩa thẳng cây kiếm vào di ảnh người phụ nữ kia, tức khắc tấm kính ở khung ảnh liền "Choang" một tiếng vỡ nát
Ông Ba
Âm hồn này mang quá nhiều oán niệm, nếu không nhanh chóng tìm ra biện pháp chắc chắn sẽ trở thành Lệ Quỷ
Ông Ba
Đến lúc đó ta chẳng dám chắc có thể giúp đỡ các người được không nữa
Vị pháp sư mệt mỏi ngồi phệt xuống dưới chiếu, lấy ống tay áo quẹt đi vệt máu ở khóe môi. Ông ta ngồi dựa vào cột nhà, nhắm mắt
Đèn điện bật sáng trở lại. Một bà lão già móm mém rum rẩy tiến về phía vị pháp sư kia, theo sau là hai người đàn ông lo lắng đỡ lấy cánh tay gầy guộc của bà
Trương Thị Dung
Ông không sao chứ ?
Vị pháp sư được gọi là ông Ba kia mệt mỏi mà xua tay
Ông Ba
Thật sự ta đã làm hết khả năng rồi. Nhưng chỉ tạm thời ngăn chặn cô ấy mà thôi
Nói rồi ánh mắt lại hướng tới di ảnh trên bàn thờ, thở dài não nề
Ông Ba
Cái làng họ Trương này sắp không trụ nổi được nữa rồi
Lời pháp sư vừa thốt ra, người phụ nữ đã loạng choạng khụy xuống. Hai hàng nước mắt lăn dài bà lắc đầu bất lực
Trương Thị Dung
Chị hai ơi, em biết phải làm sao đây....
Trương Tỉnh
Mẹ, mẹ đừng như vậy, sẽ có cách thôi mà. Dù sao cũng là vì bác ấy....
Người đàn ông bên cạnh chưa kịp nói hết câu đã bị sắc mặt tức giận của mẹ dọa đến hoảng sợ
Trương Thị Dung
Mày dám ăn nói như vậy với bác ruột mày sao ? Nếu bác chẳng chết oan tức tưởi đến vậy thì cái làng này có ra nông nỗi hay không?
Nói rồi bà lại dùng đôi mắt mờ mịt ngân ngấn lệ nhìn lên tấm di ảnh kia mà lẩm bẩm gì đó
Trương Thị Dung
Chị ơi, sao chị lại khổ đến vậy? Sống tủi nhục, chết oan ức giờ lại thành quỷ. Chị ơi....
Tấm di ảnh đen trắng đã ố vàng theo năm tháng trên bàn thờ giống như có hồn, ánh mắt người con gái trẻ trong hình nhìn xa xăm vô vọng
Gương mặt nhỏ nhắn phúc hậu cùng nét đẹp đơn thuần mộc mạc
Mọi người đều tránh nhìn vào tấm di ảnh xinh đẹp kia, nhất là sau một trận kinh động vừa rồi gương mặt ai nấy cũng đều xám ngoét như tro
Ông Ba lắc đầu, ho khan một tiếng
Ông Ba
Phải có bao nhiêu oán hận thì cô ấy mới trở thành dạng này chứ
Trương Thị Dung
Trước đây cả cái làng này đã làm ra truyện thất đức với chị ấy, nên bây giờ hậu quả con cháu phải gánh chịu
Bà Trương Thị Dung thều thào đáp lời, hình như sức khỏe đã ngày một yếu đi
Trương Thị Dung
Tôi sớm biết trước sau cũng có cái ngày này, thế nhưng lại không ngờ chị ấy lại trở thành một âm hồn không thể siêu thoát
Trương Tỉnh
Pháp sư mong ngài giúp chúng tôi. Mẹ đã già lắm rồi không thể chịu thêm một cú sốc nào nữa
Ông Ba thở dài một cái sau đó hướng Trương Thị Dung mà nhẹ giọng
Ông Ba
Ta đúng là giúp hết sức rồi. Nếu các vị tin tưởng và đồng ý, ta sẽ thử gieo quẻ. Dù tốt hay xấu, chúng ta cũng chỉ còn cách ấy mà thôi
Dường như vẫn còn thấy một tia hi vọng, ánh mắt mờ đục kìa chợt sáng lên, bà Trương Thị Dung khẩn thiết nắm lấy bàn tay vị pháp sư già
Trương Thị Dung
Nhờ ông lần nữa, Ông Ba
Mọi người ngồi quây quanh lại thành một vòng tròn, ở giữ vị pháp sư già khoah chân, trước mặt là một đĩa cùng ba Đồng tiền Càn Long thông bảo. Dưới ánh nến lập lòe
Màu men xanh gốm sứ cùng họa tiết vẽ rồng tinh tế trên chiếc đĩa như thực không uốn lượn bay múa quanh ba Đồng tiền
Ông Ba cầm lên ba đồng xu, đặt vào trong lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt. Miệng ông lại lầm bầm khấn, hai bàn tay úp lại hành hình cầu trước ngực
Trong đêm tối tiếng ba đồng xu nện va vào nhau, nện xuống mặt địa leng keng đến rợn người
Sau tổng cộng sáu lần gieo như vậy, không gian căn phòng âm u lại rơi vào yên tĩnh
Đây chính là hi vọng cuối cùng của làng họ Trương này
Cơ hồ dự cảm không được tốt bà Trương Thị Dung vội vã hỏi ông ba
Trương Thị Dung
Sao rồi? Có được không ông?
Ánh mắt Ông Ba tối lại nhìn chằm chằm vào những đồng tiền Càn Long thông bảo
Từng giây phút im lặng trôi cứ đi qua mười chín tầng đứa ngục, rốt cuộc Ông Ba cũng khàn giọng lên tiếng
//....../// : biểu cảm + hành động
Chap 2
Trời nắng nhẹ, gió man mát thổi. Rất tốt, tốt cho việc ngủ gục trong lớp học....
Trương Mỹ Linh thảnh thơi ngáp một cái dài, mặc cho giáo viên trên bục giảng cứ thao thao bất tuyệt những kiến thức về Luật kế toán và hệ thống chuẩn mực kế toán
Ngần ấy năm ngồi trên giảng đường, đổi lại chỉ là một mớ kiến thức như rơm, Trương Mỹ Linh chính là con người không hề có chí tiến thủ
Lựa chọn chuyên ngành toán số mà này không phải là do Trương Mỹ Linh ưa thích, bà bởi theo bố mẹ thì ra trường dễ nhờ người này người kia xin việc cho cô hơn
Bản thân Trương Mỹ Linh cũng chẳng biết mình có tài cán nổi trội, thậm chí đến cái gì mình thích nhất chắc cũng phải tốn nửa cuộc đời để suy nghĩ
Phạm Anh Khoa
// hét // Linh ơi, baby à, anh vừa đáp máy bay xuống là tới tìm em liền nè
Rõ ràng là giọng nói kia oang oang khắp giảng đường, đánh bay gần hết cả cái không khí ồn ào mà nhân vật chính vẫn nhàn nhã chống tay mắt lim dim
Phạm Anh Khoa
Ơ, hôm nay em lại chưa gội đầu hả ?
Mùi hương đầy nam tính nồng nàn xộc thẳng vào cánh mũi Trương Mỹ Linh thiếu điều muốn gặp chị Huệ
Bởi thế mới nói một đứa con gái không có tài lại chẳng có nhan sắc lại được hotboy vạn người mê của trường thích!? Thế giới này thật kỳ lạ
Trương Mỹ Linh
Xê ra, tôi bảo bao nhiêu lần là tôi ghét cái mùi trên người anh kinh khủng rồi cơ mà ?
Trương Mỹ Linh
" Đạp vào bụng Khoa một cái "
Trương Mỹ Linh
Giống hệt cái mùi bột cọ nhà xí
Con bạn thân ngồi bên cạnh nghe Cô nói thì nhe răng cười tí tởn
Phan Quỳnh Trang
Anh Khoa ơi, mỹ nữ nhiều vô kể đang nhìn kìa
Phan Quỳnh Trang
Việc gì mà cắm đầu cắm cổ theo đuổi con bé này chứ
Trương Mỹ Linh
Ờ ờ đúng đó, anh ngu thật
Người đàn ông với gương mặt điển trai kia cũng không bận tâm tới lời nói đầy vô tình của Trương Mỹ Linh
Phạm Anh Khoa
Baby à, đây là lần thứ ba mươi hai anh đổi sữa tắm rồi
Cô khinh thường liếc mắt một cái, đến cả việc mở miệng nói chuyện cũng lười, cô không hề muốn lãng phí thời gian để đôi co với anh ta tí nào
Phan Quỳnh Trang
Anh thấy nó chưa ?
Phan Quỳnh Trang
Đừng cố chấp với nó nữa anh ơi // vỗ vai cô //
Phan Quỳnh Trang
Anh đi sang Pháp thăm ông bà, thế có mua được món gì ngon ngon không ?
Phan Quỳnh Trang
Đưa đây em chén giùm cho, đằng nào con bé này cũng vức đi
Phạm Anh Khoa
Thật ra anh mua rất nhiều đồ, thế nhưng anh muốn để tặng Linh
Trương Mỹ Linh
// thở dài //
Trương Mỹ Linh
Đừng mua gì nữa, tốn tiền lắm
Trương Mỹ Linh
Em nói bao nhiêu lần rồi, em với anh không hợp nhau đâu mà
Trương Mỹ Linh
Anh nhìn xem, em từ trong ra ngoài tất cả đều vô vị tầm thường, anh đừng tốn thời gian với em nữa
Phạm Anh Khoa
Anh nghe câu này nhiều quá rồi
Phạm Anh Khoa bật cười, anh đưa tay vén mái tóc rối bời của Trương Mỹ Linh qua mang tai Gương mặt nhỏ nhắn vô cùng
Chiếc mũi dọc dừa không quá nổi trội dưới ánh nắng nhàn nhạt, chẳng hiểu sao vì cớ gì mà khiến anh xao xuyến
Phạm Anh Khoa
Em càng như vậy, anh càng thích em
Trương Mỹ Linh
Này, anh có biết là giáo viên đang nhìn anh không ?
Anh giật mình, thu hồi lại ánh mắt đắm đuối của mình chiếu trên gương mặt cô gái kia
Phạm Anh Khoa
Em nhớ ăn trưa nhé, có gì nhắn tin cho anh đấy
Con người này lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến vậy chứ...
Trương Mỹ Linh
Này là nhà thờ Tổ họ Trương ở dưới quê mà, sao mình lại ở đây ?
Nơi đó cách mấy chục cây chứ ít ỏi gì Trương Mỹ Linh kinh ngạc nhìn xung quanh, trong trí nhớ lờ mờ đoán được nhờ khối kiến trúc cổ kính trước mặt
Trương Mỹ Linh
Có ai ở đây không ạ ?
Cất tiếng gọi mấy lần, tuyệt nhiên chẳng có lời hồi đáp
Xung quanh sương mù phủ dày đặc, cái gì cũng chẳng thấy rõ. Trương Mỹ Linh dò dẫm lối vào nhà thờ Tổ, loáng thoáng nghe được tiếng gõ mõ cùng ai đó đang lầm bầm đọc kinh
Trương Mỹ Linh
có ai không ạ ? // rợn người //
" Nam mô a di đà phật...."
Giọng nữ trong trẻo vang lên trong không gian âm u khiến cho trái tim thấp thỏm không yên của Trương Mỹ Linh nảy lên thon thót
Hóa ra khi bước vào đây cô đã không để ý, rằng có người đang quỳ gối trên chiếc chiếu trước bàn thờ bõ mọ tụng kinh
Trương Mỹ Linh không nhận ra đó là ai, bởi vì cả làng này cũng phải trên dưới bảy tám chục người. Nghĩ vậy rồi cũng không dám làm phiền người kia
Trương Mỹ Linh cẩn thận tháo giày xéo bên ngoài, sau đó thu chân ngồi xuống chiếu chắp tay kính cẩn
Nhìn dáng người mảnh khảnh gầy guộc cùng mái tóc dài xõa đen nhánh của người con gái phía trước, Trương Mỹ Linh không nén được nảy sinh ra ảo giác
Có phải người này đã từng gặp qua ở đâu rồi hay chăng. Dường như cô gái kia vẫn không phát giác ra sự xuất hiện của Trương Mỹ Linh, nàng vẫn ngẩng đầu thành tâm ngước nhìn lên bàn thờ
Kỳ lạ dù ở sau lưng người con gái kia, nhưng Trương Mỹ Linh chợt nhận ra, thanh âm trong trẻo cô nghe được lại như lời thì thầm ngay bên vành tai
Tâm không tranh khỏi một trận chấn động Trương Mỹ Linh theo bản năng mà ngoái cổ nhìn sang bên cạnh
Chỉ là không có một ai !?.. Tiếng gõ mõ tụng kinh trong trẻo xứng đột ngột im bặt, cả không gian âm u trong giây lát rơi vào lặng thinh
Trương Mỹ Linh đưa mắt nhìn sống lưng cô gái trẻ phía trước, lúc nãy cảm thấy nàng ấy thật gầy, hiện tại lại trông giống một khối hình nộm bằng giấy nhiều hơn
Càng nghĩ lại càng thấy rợn cả tóc gáy, Trương Mỹ Linh không nén được mà lên tiếng gọi nhỏ
Trương Mỹ Linh
Chị gì ơi....
Chap 3
Trương Mỹ Linh
Chị gì ơi...
Không có tiếng đáp lại, cô gái kia vẫn ngồi ngay đơ như một khúc gỗ.
Trương Mỹ Linh thầm hô lên không ổn, sau đó nhanh chống tay đứng dậy. Chỉ vừa định xoay người chạy đi, thì đăng sau lưng bỗng vang lên thanh âm trong trẻo đến ma mị
"Rằm tháng bảy, âm duyên kết, xin người đừng quên."
Trận gió lạnh hất tung mái tóc xõa ngang vai, Trương Mỹ Linh giật mình quay lại đằng sau
Hoàn toàn không có một ai!?
Trương Ngọc Ánh
Dậy đi con
Tách một tiếng đèn trong căn phòng nhỏ sáng bừng. Trương Mỹ Linh bật dậy như lò xo, cả người mồ hôi đầm đìa
Trương Mỹ Linh
Thì ra chỉ là một cơn ác mộng... // lẩm bẩm//
Trương Ngọc Ánh
Tỉnh chưa con ? Đi cùng bố mẹ vào viện
Sắc mặt của mẹ vô cùng không tốt, trên người đã vận sẵn quần áo ra ngoài
Trương Mỹ Linh đầu bù tóc rối liếc nhìn đồng hồ, mắt trợn ngược đầy kinh ngạc
Trương Mỹ Linh
Mới ba giờ sáng, vào viện làm gì hả mẹ !?
Trương Ngọc Ánh
Bác con quẫn trí, đêm qua treo cổ tự tử..
Trương Ngọc Ánh
May mắn được phát hiện, giờ đang ở bệnh viện Quân y
Trương Mỹ Linh
Treo...treo cổ?!
Cả chặng đường xe chạy tới bệnh viện Quân y, bố Trương Mỹ Linh không nói lời nào. Tuy nhiên nhìn tốc độ bạt mạng trên đường
mà bố phóng thì cũng đủ hiểu ông đang hoang mang và lo lắng đến nhường nào
Nhà có bốn anh em trai, nay một người đại tá trong Quân đội vì một số lý do oan ức mà mất việc
Thậm chí còn bị ban chấp hành Trung ương Đảng khai trừ khỏi Đảng dẫn đến nghĩ quẩn anh em ruột nào mà không lo ?
Trương Ngọc Ánh
Đúng là tháng Cô Hồn, cái gì cũng xui tận mạng
Trương Ngọc Ánh
// tựa lưng vào ghế mà thở dài //
Tháng bảy âm lịch, ngày rằm xá tội vong nhân
Trong nhân gian, người ta quan niệm rằng, hằng năm vào tháng bảy âm lịch, chính là tháng cô hồn dã quỷ
Đặc biệt ngày rằm trong tháng được gọi là ngày xá tội vong nhân ngày mà Quỷ Môn Quan mở để ma quỷ tự do ra vào dương thế
Đó cũng là ngày " Âm khí xung thiên "..
Trương Mỹ Linh thật ra đối với những chuyện tâm kinh đều nửa tin nửa ngờ, đôi lúc chỉ là dọa mình yếu bóng vía
Nhưng thật ra quan niệm của bố, mẹ cô từ trước tới này thì " có thờ có thiêng, có kiêng có lành "
Cho dù trong lòng không phải mê tín nhưng Trương Mỹ Linh vẫn âm thầm tuân thủ truyền thống của gia đình
Chỉ là giấc mơ kia lại quá chân thật
" Rằm tháng bảy, âm duyên kết, xin người đừng quên..."
Bố mẹ Trương Mỹ Linh dừng xe trước tòa nhà khu C - nơi dành riêng cho các vị quan chức cấp cao của nhà nước
Trương Thị Minh
Hai mẹ con vào trước đi, bố đi gửi xe rồi vào sau
Không khí ảm đạm bao phủ, dù cũng không hẳn là hút người nhưng chẳng ai đủ sức mà nói với nhau lời nào
Cô ngồi xuống cạnh ông anh họ, nhìn gương mặt thất thần mệt mỏi của hắn cũng không đành lòng
Trương Mỹ Linh
Lão Trư, ổn không đấy?
Trương Mạnh Hải
Vẫn còn trong phòng hồi sức, chưa ai được vào
Trương Mỹ Linh
Ý tôi là, ông có ổn không ?
Trương Mạnh Hải
// Mệt mỏi lắc đầu //
Trương Mạnh Hải
// nhắm mắt ngả người tựa lưng vào tường //
Trương Mạnh Hải
Chắc anh mày sẽ không bao giờ muốn nhìn lại cảnh tượng ấy lần thứ hai
Trương Mỹ Linh không đáp, nhưng bàn tay không ngừng vỗ vỗ lên vai Lão Trư an ủi
Trương Mạnh Hải
Cuối tuần giỗ ông nội, mày có về quê không ?
Trương Mỹ Linh
Bà đã biết chưa
Trương Mạnh Hải
Bà đang trên đường từ quê lên đây rồi
Dứt lời, không gian lại rồi vào lặng yên
Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, Trương Mỹ Linh gọi tên thật của ông anh mình
Trương Mỹ Linh
Bác cả sẽ không sao đâu
Trương Mạnh Hải
Ừ... // mỉm cười //
Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng trong không gian, cùng cơn gió lành lạnh khẽ lùa mái tóc
Thời tiết đã bước sang mùa thu, cái lạnh se se của buổi đêm khiến Trương Mỹ Linh nổi da gà
Ban nãy vội vội vàng vào viện chỉ mặc mỗi cái áo phông cộc tay, lúc này có chút hối hận
Trương Mỹ Linh ngồi xuống dãy ghế màu xanh ở ngoài hành lang dành cho người nhà bệnh nhân, mệt mỏi thất thần nhìn vào khoảng đen vô tận
Trương Mỹ Linh
Tháng bảy tháng Cô Hồn... // lẩm bẩm //
Chỉ là không nghĩ đến lại có người tiếp lời
...
Đêm trăng tròn, Quỷ Môn Quan mở..
Trương Mỹ Linh giật mình nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, không biết từ lúc nào đã có một người con gái ngồi đấy
Có điều trang phục cô gái ấy mặc trên người, lại là một chiếc áo dài truyền thống màu đỏ tươi
Thoạt nhìn trông thật giống.... áo cưới cô dâu nhưng năm bốn mươi khoảng đầu thế kỷ hai mươi gì đó
Sống lưng Trương Mỹ Linh lạnh toát, thật ra dù cô gái này có đẹp đến đâu, thì ở trong trường hợp này vẫn không tránh khỏi cảm giác cổ quái
Nhưng cô lại phát hiện một chi tiết vô cùng bất thường có phải chiếc cổ của cô gái này dài hơn bình thường không....?
Hình như phát hiện ra ánh mắt của Trương Mỹ Linh đang chiếu trên người mình, nàng ta chầm chậm nghiêng đầu
Nước da trắng nhợt nhạt dưới ánh đèn tuýp lại gần như trong suốt, bàn tay búp măng để trên đầu gối cũng cứng đơ kỳ dị
Đoạn tính xoay người chạy thật xa thế nhưng bước chân còn chưa kịp rồi đi, thanh âm trong trẻo vừa xa lạ nhưng cũng lại vô cùng quen thuộc vang lên
Từ khóe môi đỏ thẫm kia như gió thoảng nhẹ bên tai...
" Rằm tháng bảy, âm duyên kết, xin người đừng quên "...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play