Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

|Văn Hiên/文轩| Tưởng Mày Nói Ghét Mợ

Chap 1: Túm về quê

Hứa không xoá truyện nữa
Hứa không xoá truyện nữa
🤧🤸🏻🤙🏻
Hứa không xoá truyện nữa
Hứa không xoá truyện nữa
Thề không vứt xó hay xoá truyện nữa 🙋🏻
Hứa không xoá truyện nữa
Hứa không xoá truyện nữa
Không loanluan!! Đọc mô tả để hiểu 😊
____________wx___________
Lưu Diệu Văn năm nay mười bảy tuổi, thành tích học tập rơi vào hạng nếu không đúp thì là phép màu.
Sở trường: ngủ trong giờ, trốn học, làm bài kiểm tra hai dòng rồi nằm gục xuống bàn như thể đề thi là vần thơ bi thương.
Sở thích: đội mũ ngược ra sau, nói chuyện với người lớn bằng cái giọng khiến ai nghe cũng muốn xách dép đập vào miệng.
Tóm lại, là kiểu con người khiến cả giáo viên lẫn bảo vệ trường đều nhớ mặt đặt biệt danh.
11: 12 trưa
Bà Lưu đang lật nốt cái chả trứng cuối cùng thì điện thoại réo lên, vừa nhìn thấy dòng chữ :
"Cô giáo chủ nhiệm"
Tim bà đập hụt một nhịp.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
A lô, dạ em nghe cô…
Đầu dây bên kia nói:
Giáo viên
Giáo viên
Tôi không biết nói thế nào nữa, cô Dĩnh à.
Giáo viên
Giáo viên
Diệu Văn nhà chị... nó là tai họa có tổ chức, là nguyên nhân khiến tôi muốn bỏ nghề dạy học.
Điện thoại vang trong buổi trưa mùa hạ nóng nực, bà vừa cầm máy, miệng cười như sắp khóc.
Giáo viên
Giáo viên
Nó gửi đơn xin nghỉ học giữa giờ. Trong đơn ghi đúng một dòng: "Tôi tự thấy bản thân quá đẳng cấp, nên không cần học tiếp nữa"
Giáo viên
Giáo viên
Chị, con chị nghĩ nó là thần đồng à?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Nó… chắc nó đùa, nó hay đùa…
Giáo viên
Giáo viên
Chưa hết.
Giáo viên
Giáo viên
Tiết thứ hai, nó nằm gác chân lên bàn, mở quạt cầm tay và ăn snack. Tôi nhắc nó, nó hỏi ngược lại "Cô có định dạy tiếp không, hay để em kể chuyện cho lớp nghe?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
....
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Cái… cái gì cơ ạ?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Em… xin lỗi cô, em không biết nó hỗn đến mức đó…
Giáo viên
Giáo viên
Chưa hết đâu. Hôm qua làm bài kiểm tra Sinh học, đề hỏi "Thế nào là hô hấp kị khí?" con chị viết: "Là hô hấp của người học bài trong tuyệt vọng". Chấm hết, một dòng mà hết một tờ giấy.
Giáo viên
Giáo viên
Tôi dạy mười tám năm rồi, chưa từng gặp học sinh nào vừa lì vừa sáng tạo theo hướng hủy hoại não người như vậy.
Giáo viên
Giáo viên
Em ơi, chị xin em. Chị lạy con em luôn đó...
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Dạ dạ, em xin lỗi chị, nó về em dạy lại liền.
Giáo viên
Giáo viên
Không dạy được nữa đâu! Hôm qua nó bảo chị :"cô giáo có phải đang đến kỳ không mà cáu thế?"
Giáo viên
Giáo viên
Em nghe thử coi, cái loại học sinh gì! Tôi mà còn gặp nó tôi sẽ nhổ hết tóc bạc của tôi quấn thành dây siết nó chết!!"
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
...Dạ… em cảm ơn cô.
Cúp máy xong, bà Lưu đứng lặng ba giây, rồi thở ra một tiếng:
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Nó điên hay là tôi điên trời ơi…
Bà đứng giữa bếp, cứng người như tượng gỗ. Chiếc chảo trứng cháy khét từ bao giờ, mùi khói ám cả gian bếp.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
...
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Diệu Văn!!!!
Mười phút sau, cửa phòng Diệu Văn bị đạp mở. Hắn đang nằm thẳng cẳng chơi game, tai nghe cắm tùm lum.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tắt cái thứ đó đi!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ơ..? Cái gì vậy.!!
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Mày viết cái gì trong bài kiểm tra Sinh hả? "Hô hấp của người học bài trong tuyệt vọng" là cái quỷ gì?!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Thì đúng mà..đó là chân lý.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tao thấy cái chân lý của mày là hủy hoại danh tiếng gia đình này đó!
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Sắp tới. Mày nghỉ hè là để nghỉ học chứ không phải nghỉ đầu óc nha.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tao hỏi thiệt, mày có muốn học đại học không?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cũng tuỳ. Trúng ngành hot thì học. Không trúng thì... thì thôi...
Một tiếng "bốp" vang lên, chiếc dép gõ nhẹ vào vai hắn. Không đau, nhưng âm thanh đủ lớn để khiến hắn nhăn mày.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tháng này mày về quê.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Quê?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Ừ. Tao gửi mày về nhà ông bà nội. Có người dạy lại mày. Học lại cho đàng hoàng.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Cô giáo mày gọi điện tới nhà rồi. Bả chửi mà tao tưởng đang đọc điếu văn tiễn đưa cái học bạ của mày.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không về. Mẹ biết trời nóng thế nào không?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Nóng còn hơn cái nết mày cũng phải về.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tao nhờ người quen. Đàng hoàng, học hành nghiêm túc, sạch sẽ đầu óc. Dạy mày kiểu mà sau này nhớ đến còn dựng tóc vì sợ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nghe thôi đã muốn trốn rồi..
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Người quen là ai vậy? Dạy Toán hay Văn?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Dạy Cái! Gì! Cũng! Biết
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Học sinh giỏi quốc gia hả?
Rầm!
Hắn bị tống lên xe về quê đúng ngày nắng nóng nhất tháng bảy.
Ngoài kia, tiếng mấy con ve rền đang chửi nhau như tiếng khóc ai oán cho kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu đã vỡ vụn.
Hắn khoác balo, đi xuống sân nhà ngói ba gian, đứng như thể mình vừa bị giáng chức từ thiếu gia thành dân chạy loạn.
_______________________
Hứa không xoá truyện nữa
Hứa không xoá truyện nữa
Duyệt có 8 chương mãi không xonggg

Chap 2 : Sự náo loạn

__________wx_________
Xe vừa dừng bánh, Diệu Văn hắn đã nhảy phốc xuống đất. Tay cầm ba lô quăng đại lên vai.
Rút điện thoại ra, vạch sóng chập chờn liền chửi thề một câu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Quê gì mà như thời tiền sử.
Ông từ đâu đi ra
Ông nội
Ông nội
Về rồi à?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Yes, grandpa.
Chân chưa kịp chạm thềm đã quay lưng.
Ông nội
Ông nội
... Này đi đâu đấy.!?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đi dạo.
Ông nội
Ông nội
Vừa tới đi dạo cái gì.?
...
Ông nội
Ông nội
Cha cái thằng trời đánh
Hè mới bắt đầu. Và cũng là khởi đầu cho một trận chiến... chưa ai biết sẽ dài bao lâu.
________________
Hắn bật cười, đá một viên sỏi rớt tõm xuống ao.
Nghỉ hè ba tháng, mà lại bị đẩy về đây như phạm nhân, cũng vì cái tội:
"quậy quá không ai dạy nổi" - theo lời mẹ.
_____________
Ông nội
Ông nội
Đến rồi thì vô chào bà mày một tiếng. Không ông gọi mẹ mày liền.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Dạ, ông khỏe chứ
Ông nội
Ông nội
Khỏe tới giờ mới đủ sức dạy lại mày đó.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Con tự dạy được.
Ông nội
Ông nội
Ờ. Mày mà dạy được thì tao khỏi gọi người từ trên thành phố về.
Hắn nhíu mày. Gọi người về? Ai? Ai đủ bản lĩnh kèm hắn học mà mẹ hắn dám tin tưởng?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ai về?
Ông nội
Ông nội
Rồi biết. Mày vô nhà tắm rửa đi, rồi ra ăn cơm.
Ông nội
Ông nội
Bỏ cái kiểu nhai kẹo như bò nhai rơm đó giùm ông.
Hắn nhún vai, lật dép đi vào trong. Vừa đặt ba lô xuống đã nghe tiếng rì rầm của mấy bà hàng xóm ngoài rào.
"Là thằng cháu bà Lưu đó hả? Nhìn y như giang hồ trong phim."
"Nghe nói bị gọi điện về hoài, mẹ nó phải gửi về quê rèn lại cái nết."
"Trời ơi... Đứa nào dạy cho được?"
Diệu Văn đứng trong cửa, bật cười.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mấy bà rảnh háng ghê. Để rồi coi, quê này có vui gì đâu. Để tôi làm cho nó náo lên.
_________________
Dưới cái nắng, trời vừa rút bớt hơi mưa, mặt đất còn bốc hơi nước nghi ngút.
Hắn – thằng cháu "trên phố về quê nội ở tạm mấy tháng", mới đặt chân tới được chưa đầy một ngày mà đã làm cả xóm nhỏ dậy sóng.
Không ai nghĩ cái thằng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, lại phá làng phá xóm như có thù.
Vừa ra khỏi cổng, hắn đã nhìn quanh khu vườn nhà bên cạnh, tay thọc túi, chân bước nhàn nhã, miệng thì cười... cực kỳ khó ưa.
Một phút sau
"Ê ê ê! Gà nhà tao! Cái thằng trời đánh! Đừng có rượt gà đang ấp trứng! "
Tiếng la thất thanh của bà hàng xóm vang khắp.
Cái con gà mái hoa mướp đang rúc trong bụi chuối, nghe tiếng hắn huýt sáo một cái là bật ra chạy loạn xạ. Hắn bật cười toe toét.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Gọi là thể dục sáng sớm cho nó khỏi lười!
Chưa hết. Hắn vừa bỏ qua gà thì lại lẻn qua hàng rào nhà ông Tư. Vươn tay lên đã với tới cành gần nhất.
Thoáng cái, cây ổi giống như vừa bị giông quật qua: trụi lủi!
"Trời đất quỷ thần ơi! Ổi nhà tôi đang chờ để cúng rằm! Ai cho mày hái?"
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
// mặt tỉnh bơ//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hái thử thôi mà.
___
Mặt tỉnh queo như không có gì, nhưng ánh mắt thì lấp ló tia phá làng phá xóm.
Hắn nghiêng đầu nhìn tụi nhóc đang đá trái banh nhựa:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Banh này ai cho đá vậy?
Tụi nhỏ còn chưa kịp trả lời, hắn đã bay một phát tuốt lên mái nhà. Cả đám im phắt, ngửa mặt nhìn, miệng há hốc.
Bin
Bin
Chú a..a làm cái gì vậyy!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//giả bộ ngạc nhiên//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ủa? Tưởng trái này là để rèn phản xạ né đòn chớ?
Nhìn bịch bánh tráng trên tay nhóc. Ánh mắt hắn y chang mấy tên cướp trong phim điện ảnh cướp tiệm vàng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Bánh tráng nướng đó hả?
Bin
Bin
Bánh... của con... má con cho...
Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai thằng nhỏ, mặt nghiêm trọng như đang kể bí mật quốc gia.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mày biết không… đêm qua tao thấy có tên bắt cóc lượn quanh xóm. Đứa nào ăn bánh tráng là nó đánh dấu... tối đến bắt đi bỏ bao tải liền!
Bin
Bin
// hoảng//
Bin
Bin
Thi... thiệt hả?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mày nghĩ tao đang đùa?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tối qua nhà hàng xóm mất nguyên bịch bánh tráng, sáng ra mất luôn… cái dép tổ ong. Chắc bị lôi đi giữa đêm, chưa kịp mang...
Đám nhóc nhìn nhau, đứa thì nuốt ực, đứa thì rụng tay làm rơi cả bánh.
Hắn thừa cơ hội chụp lấy bịch bánh tráng, tung tăng đứng dậy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Thôi, tao giữ hộ cho. Đỡ bị bắt.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cướp bánh tráng thành công! Mấy đứa ng.u yên tâm ngủ nhaaa, tao sẽ bảo vệ khẩu phần... bằng cách ăn hết!
Cả đám nhào theo giành lại.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mày mà láo tao bắt gà nhà mày bỏ vô nồi.
Bin
Bin
Hức..
Bin
Bin
.//Nước mắt chảy thành dòng //
Hắn ngồi xổm xuống, xé snack bỏ vô miệng nhai , vẫy vẫy tay:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Bình tĩnh. Bắt nạt trẻ con là nghệ thuật. Mấy đứa khóc đều rất giỏi, giữ vững phong độ nha
Bin
Bin
Hu hu... má ơi ảnh lấy bánh tráng của con, còn doạ luộc con vịt bầu của bà..
Má Bin đang rũ quần áo, nghe thằng con khóc mà quăng luôn cái chậu.
"Cái thằng mắc dịch kia! Mày mà còn ăn hiếp tụi nhỏ, tao gọi mẹ mày về đón đi liền!"
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//lách người né được, cười tươi//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mẹ cháu đang họp hội đồng quản trị rồi, chưa về kịp đâu ạ!
Tên đầu vàng gây hoảng loạn của tụi nhỏ hiện đang trên cây ổi trong vòng bán kính 5km
__________________

Chap 3 : Mợ của mày

________wx________
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
A lô? Em nghe.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Ừ, là chị đây.
Giọng phụ nữ bên kia vang lên, kèm theo tiếng thở dài nhè nhẹ.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Về quê nghỉ hè rồi à?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Dạ, cũng đang định về. Chị gọi có chuyện gì không?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
..Ừm…
Chị ngập ngừng, giọng như vừa nuốt vào một ngụm khổ sở.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Chuyện của Diệu Văn nhà chị. Thật sự không biết phải nói sao nữa.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Lại gây chuyện?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Không chỉ gây chuyện… Cô giáo nó gọi điện về. Mắng thẳng mặt chị luôn.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Nào là "con trai chị vô kỷ luật", "học hành bê trễ", "chuyên phá rối lớp học"… Chị đứng trong phòng giáo viên mà muốn bốc hơi luôn...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// nhíu mày//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
...
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Hôm qua, chị đưa nó về quê.
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Tưởng về đây sẽ bớt nghịch, ai ngờ sáng nay nó lại livestream con gà mái … Chị thấy xóm làng ai cũng nhớ mặt nó quá rồi đó.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// bật cười //
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Chị mới nghĩ… Hay em kèm cho nó mấy buổi? Em từng dạy lũ nhóc nhà bên, chị thấy đứa nào cũng ngoan hẳn ra.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Muốn em làm giáo viên bất đắc dĩ à?
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Coi như chị nhờ... gửi... nếu bận thì...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Không sao. Em rảnh...
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Lưu Trác Dĩnh - mẹ hắn
Thật không? Trời ơi, em cứu mạng chị rồi!
________________
Từ xa, một cậu trai trẻ đang kéo vali màu xám bạc, dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng nhăn nhẹ vì chuyến xe khách đường dài.
Tóc cậu rũ xuống mắt, gương mặt có phần lạnh nhạt nhưng không khó gần.
Đang bước tới khúc cua đầu xóm thì…
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chạy m.ẹ đii!!
Một giọng hét lên đầy kinh nghiệm sinh tồn, kéo theo sau là tiếng sủa "âu gâu gâu" dữ dội.
Cậu nhíu mày,vừa nghiêng đầu...
RẦM!
Hắn đâm sầm vào cậu. Cả hai lảo đảo, cậu buông vali ra, một cánh tay vô thức tóm lấy vai áo nhau.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//phủi nhẹ vai áo//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Con cháu nhà ai mà loạn thế này?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ừ mày. Cháu ông Lưu.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//Chống nạnh nhìn hắn từ đầu đến chân//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cháu ông Lưu mà lớn vậy rồi á?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Thế thì nhóc lại thấp hạng hơn anh rồi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Là sao mày?
Cậu chậm rãi kéo vali, đi lướt qua, tiện tay vỗ vai hắn.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Anh là Á Hiên. "Mợ " của mày.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
À... thì ra..
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tao không biết mày.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Không biết cũng phải gọi cho đúng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Về đây làm gì hả?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Dạy mày học.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
// bật lại không suy nghĩ//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tao không học.!
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Thích xưng " tao" không? Tao lại tát cho phát giờ.
Cậu kéo vali bỏ đi
Hắn nguệch mặt ra, rồi lững thững đi theo.
_____________
Vừa kéo vali vào sân, vừa bước qua cổng đã nghe tiếng gọi lớn.
" Ôi giời! Hiên Bảo về há con? "
" Đi đường xa mệt lắm không?"
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// xua tay liên tục//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Con ổn.!!
Cậu nhíu mày, gõ cửa nhẹ mấy cái. Làng này xa thành phố như thế, lúc đó nghĩ gì mình lại nhận lời về dạy học cho một tên "trẻ con" sinh trước mình 2 năm?
Trong nhà.
Ông nội
Ông nội
Ờ, vô đi. Tới là tốt. Cái thằng trời đánh kia nó đang quậy nát xóm này rồi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ông ơiiiii có gì ăn chưa con đóii
Ông nội
Ông nội
Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hả. Hả...ông gọi ..??
Ông nội
Ông nội
Đây là Á Hiên. Người được mẹ mày nhờ về để dạy lại mày. Học sinh giỏi toàn quốc, học bổng thẳng đại học.
Ông nội
Ông nội
Ít hơn hai tuổi nhưng là "mợ " mày đấy, lát lên mợ dạy mày học.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ơ.! Không.! Con không học.!
Ông nội
Ông nội
Thử không học xem.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//Quay mặt đi, cười khẩy một tiếng//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
// lẩm bẩm//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Được thôi, nhóc con. Để xem... "mợ " dạy nổi tôi được mấy ngày.
__________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play