[Rhycap] Tay Áo Chạm Gió Đông
Hai họ và một cú va chạm định mệnh
Từ bao đời nay, trong giới giàu có quyền thế, người ta truyền tai nhau về hai dòng họ có tiếng nhất vùng: họ Nguyễn và họ Hoàng. Một bên nắm tiền, một bên nắm quyền. Một bên thao túng thương trường, một bên lặng lẽ thâu tóm chính trị địa phương. Hai họ tuy không cùng huyết thống, nhưng lại có mối quan hệ gắn bó kỳ lạ, như thể vướng lấy nhau từ một khế ước vô hình đời trước. Họ kết thông gia, cùng mở rộng thế lực, con cháu hai nhà cũng lần lượt thành đôi, từ anh cả đến anh tư, người sau lại thương người trước đã cưới.
Chỉ có điều — cậu út nhà họ Nguyễn, Quang Anh, đến giờ vẫn chưa kết hôn.
Một vài lời đồn nói cậu út khó tính, chẳng ai lọt được vào mắt. Có người lại kháo rằng, cậu từng yêu nhưng bị phản bội, nên bây giờ chẳng màng gì chuyện yêu đương. Người nhà thì chỉ cười, bảo:
“Cái thằng đó hở ra là lạnh lùng, ai mà chịu nổi. Mà không ai chịu nổi thì nó mới ế.”
Nhưng rồi cũng có những giọng nói đùa khẽ khàng hơn:
“Không chừng, nó đang chờ ai đó chưa tới thì sao?”
Chẳng ai ngờ, “ai đó” lại đang… chạy té khói vì chọc chó.
Một bóng người phóng như bay qua con ngõ nhỏ, phía sau là một con chó đen gầm gừ đuổi theo. Kế tiếp là một người khác, tay vừa cầm guốc vừa hét:
Đặng Thành An
DUY, MÀY BỎ TAO LẠI CHẾT À!!!
Duy ngoái đầu lại, vừa thở hồng hộc vừa cười khanh khách
Hoàng Đức Duy
Tao không chết vì chó thì cũng chết vì bị mày kéo đi chọc chó, Thành An ạ!!
Cả hai không để ý phía trước là khúc cua — và càng không để ý một bóng người đang đứng ngay góc đường, tay cầm điện thoại, mắt đang lơ đãng nhìn lên bầu trời xám xịt sắp mưa.
Tiếng va chạm mạnh đến nỗi người đi đường còn phải giật mình. Một thân người ngã nhào về phía trước, Duy ôm mặt rên rỉ
Hoàng Đức Duy
Trời ơi, cái gì cứng dữ vậy…
Tiếng thở dài vang lên trên đầu cậu:
? ? ?
Cái ‘gì’ cứng dữ là xương sống của tôi đấy, cậu đâm kiểu đó chắc muốn tôi gãy đốt sống thứ tư quá
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên//
Một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày không cảm xúc nhưng đẹp tới mức khiến người ta nghẹn lời, đang cúi xuống nhìn cậu với ánh mắt như đang phân tích một sinh vật kỳ lạ. Ánh mắt đen như đêm, sống mũi cao thẳng, cả gương mặt sắc lạnh và điềm tĩnh đến phát ngợp.
Còn Duy thì… vẫn chưa đứng dậy.
Hoàng Đức Duy
//Lắp bắp// Ờ… anh là…?
Người kia cười nhẹ, nhưng không mấy thân thiện
? ? ?
Tôi là người bị cậu đâm phải. Còn cậu là ai?
Duy ngơ ngác, nhưng trước khi kịp nói gì, Thành An từ phía sau lao tới, kéo cậu bật dậy:
Đặng Thành An
Trời ơi, không chết là tốt rồi. Ê anh đẹp trai, xin lỗi nghen, bạn em nó dở người chứ không cố ý đâu!
Người đàn ông vẫn bình thản phủi lại áo, chỉ nói một câu:
Nguyễn Quang Anh
Lần sau chạy, nhớ nhìn đường.
Chỉ có điều… anh đi không được bao xa thì dừng lại, đứng nghiêng đầu, như thể đang nghĩ ngợi gì đó.
Nguyễn Quang Anh
*Tên nhóc đó, nhìn quen quá*
Mái tóc xù rối, cái mặt non choẹt, cái giọng lanh chanh, cái cách ngã mà vẫn cố ôm mặt làm màu… Là kiểu người mà anh ghét nhất.
…Vậy mà chẳng hiểu sao, anh lại cứ ngoái đầu nhìn theo.
Còn Duy thì vẫn đứng như trời trồng.
Hoàng Đức Duy
//cầm lấy tay An, thì thào//
Hoàng Đức Duy
Ê… đẹp trai gì mà đẹp như bị dàn dựng vậy trời…
Đặng Thành An
Gì? Mày mê trai tới mức lú lẫn rồi à?
Hoàng Đức Duy
Không… tự nhiên tim tao đập mạnh ghê á…
Đặng Thành An
Bị đâm mạnh mà, đương nhiên đập mạnh rồi.
Hoàng Đức Duy
Không phải, là kiểu… đập mạnh như định mệnh vậy đó…
Miếu hoang, điềm quỷ – hay là tại tụi mình xui?
Trời bất chợt đổ mưa khi Duy và Thành An còn chưa kịp hoàn hồn sau pha "giao tiếp gần" với con chó điên nhà ai đó.
Hai đứa lấm lem, thở dốc, áo dính đầy đất, đầu tóc tơi tả như mới qua một trận chiến.
Đặng Thành An
//Vừa chạy vừa càm ràm//
Đặng Thành An
Tao nói rồi, đừng có nhảy tường rình nhà người ta… Cái miếng chả giò đó có đáng không?
Hoàng Đức Duy
//Cười, mái tóc ướt rủ xuống trán//
Hoàng Đức Duy
Chả giò ngon. Mày không thấy nó giòn tan mùi hành lá hòa cùng nhân thịt… thơm như cái định mệnh?
Đặng Thành An
Định mệnh cái đầu mày!
An vừa dứt câu thì hai đứa rẽ nhầm vào một con đường đất cũ, cây cối rậm rạp, trơn như trét mỡ. Một cơn gió lạ luồn qua lưng áo, khiến cả hai đồng loạt rùng mình.
Đặng Thành An
Ê… đây là đâu vậy Duy?
Duy nheo mắt nhìn qua màn mưa. Phía trước, thấp thoáng hiện ra một mái ngói âm dương đã mục, tường vữa nứt nẻ, rêu phong xanh đặc. Trước sân, hai cột đá cao bằng người dựng thẳng, trên treo mấy dải vải đỏ đã phai màu, bay phần phật trong gió.
Đặng Thành An
Chết rồi… cái này… hình như là miếu Mẫu cũ?
Đặng Thành An
//Lùi lại, giọng run run//
Đặng Thành An
Tao nghe bà ngoại tao nói, chỗ này bỏ lâu lắm rồi. Hồi trước có người lên đồng mà nhập không được, rồi… rồi bị điên đó.
Duy không đáp. Em bước tới, ánh mắt như bị hút vào bóng tối bên trong miếu. Một mùi nhang cháy lâu ngày phảng phất, lẫn cùng mùi đất ẩm và gió mưa.
Trong miếu có một bức tượng Mẫu phủ khăn đỏ. Khăn lụa dày, cũ, phủ kín từ đầu xuống tận lòng tượng.
Hoàng Đức Duy
//Đưa tay ra//
Đặng Thành An
Duy! Đừng… đừng gỡ khăn! Mày điên hả?!
Hoàng Đức Duy
Tao chỉ muốn nhìn mặt người thôi mà.
Một câu nói nhẹ như không, nhưng gió lập tức ngưng. Cây ngoài sân ngừng lay, mưa cũng ngừng rơi. Không khí đặc lại như có ai đang nhìn.
Ngay khoảnh khắc Duy vén tấm khăn đỏ…
Ngọn đèn dầu cũ kỹ trong miếu tự dưng bật sáng.
Ánh sáng nhợt nhạt, bập bùng, soi rõ đôi mắt đang nhắm hờ của pho tượng. Bức tượng không còn là gỗ đá – mà như đang… thở.
Đặng Thành An
//Hét thất thanh//
Đặng Thành An
Tao về! Mày tự chơi với mấy bà đi!
Cậu ta chạy biến khỏi miếu như có ma đuổi
Duy đứng lại, tay vẫn cầm tấm khăn, ánh mắt lặng như nước.
Một giọng nói nhẹ tênh, không vang qua tai mà vọng lên từ tận đáy lòng:
“Định mệnh… lại gặp nhau…”
Em giật mình. Không sợ, mà lại thấy… ấm.
Khẽ khàng, Duy đặt lại khăn lên tượng.
Hoàng Đức Duy
Nếu là duyên, xin giữ một lối về…
Mộng kết dây đỏ
Nhiều chuyện trên đời, không phải gặp mới gọi là duyên. Mà có khi... chỉ một cái chạm nhẹ, cũng đủ để cột chặt hai người cả đời.
Duy ngồi bên án thư, tay khẽ miết lên tấm bùa chưa kịp viết xong, nhưng tâm trí lại lạc về người lạ mặt hôm trước. Đầu óc rõ ràng không yên – từ sau cú va chạm với "ông áo dài lam", trong lòng cứ thấy kỳ lạ.
Gió đêm miền Nam lùa qua khung cửa, thoảng mùi trầm hương nhàn nhạt. Ánh đèn dầu chập chờn, như muốn nói với cậu điều gì.
Hoàng Đức Duy
//Chống cằm, mắt lơ đãng//
Hoàng Đức Duy
Cái người đó... là ai mới được chứ?
Gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh. Thế nhưng trong phút chốc, Duy lại nhớ rõ nhất... là cảm giác bàn tay người ấy nắm lấy cổ tay mình, giữ chặt, như thể không cho cậu rơi xuống đất.
Duy thở ra, định phủi mấy suy nghĩ vô vẩn đi. Nhưng tay cậu vô thức lật lá số trên bàn: Canh Thìn – Mậu Thìn – Quý Tỵ. Lại đúng ngày hôm đó.
Hoàng Đức Duy
//Khựng lại//
Hoàng Đức Duy
Canh Thìn... ngày giao can khí... Hôm đó là ngày động mạch âm?
Trong phút chốc, lòng Duy chùng xuống. Phải chăng, không chỉ là va chạm vô tình?
Đêm ấy, Duy ngủ không sâu. Cơn mệt dồn từ hai vai kéo xuống lưng, nhưng đầu thì cứ quay cuồng. Cậu mơ...
Trong giấc mơ, trống cưới vang rền. Cậu đang mặc áo dài đỏ, tóc được cột gọn, đôi chân dẫm lên chiếu hỉ rải đầy cánh hoa sen khô. Trước mặt là một người đàn ông cao lớn, lưng thẳng, áo dài lam phất nhẹ.
Từng bước một, người ấy xoay lại...
Đúng là gương mặt kia. Lạnh như gió đông, nhưng ánh mắt... lại nhìn cậu như có lửa.
Hai tay bị cột bằng dây chỉ đỏ. Dài đến mức quấn qua cổ tay họ ba vòng
Tiếng tụng kinh vọng từ xa
Giữa sân đình, bóng người vây quanh, nhưng tất cả đều không có mặt. Chỉ có cậu và người ấy, bị cột lại với nhau
Duy giật mình tỉnh dậy. Hơi thở nặng nề.
Trên tay cậu – ngay ngón áp út – là một sợi chỉ đỏ nhỏ, mảnh, mềm, và không biết từ đâu ra.
Tiếng chuông gõ cổng vang lên đều đặn. Gia nô vừa chạy ra mở cổng thì đã thấy một chàng trai cười toe toét, tay xách theo rổ bánh gai nóng hổi.
Đặng Thành An
Bác ơi, cháu tới chơi với Duy chút ạ!
Bước vào trong, An đã thấy Duy ngồi ở sân sau, đang phơi mấy lá linh chi.
Gương mặt Duy hôm nay hơi phờ phạc, ánh mắt có chút ngơ ngác
Đặng Thành An
//Ngồi xuống đối diện//
Đặng Thành An
Ê, mày bị ma đè hả?
Hoàng Đức Duy
//Ngước lên, gõ vào đầu An một cái//
Hoàng Đức Duy
Tao là thầy pháp đó, cha nội
Đặng Thành An
Rồi, rồi, thầy ơi, nghe chuyện mới nè. Tao đi điều tra rồi đó nha. Cái người hôm bữa mày đụng phải...
Hoàng Đức Duy
//Ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên//
Đặng Thành An
Nguyễn Quang Anh. Út lớn nhà họ Nguyễn. Mới về từ trong thành. Nghe đồn đẹp trai, khó tính, lạnh như nước đá, mới về hôm trước đã làm một vòng cả xóm trật khớp miệng.
Hoàng Đức Duy
//Chớp mắt//
Hoàng Đức Duy
Út lớn? Làm gì mà nghe như danh xưng trong tiểu thuyết
Đặng Thành An
Còn chưa hết đâu. Nhà đó có truyền thống kỳ lắm. Cha là ông Tổng Quản trấn Đông Thành, mẹ là nữ sư thầy xuất thân cung nữ, nghe đồn có “âm căn giáng thế” – mà chỉ có con út là mang đủ dấu hiệu.
Duy siết nhẹ tay. Sợi chỉ đỏ trong ống tay áo trượt xuống một chút.
Đặng Thành An
//Liếc thấy//
Đặng Thành An
Ủa, cái gì đỏ đỏ vậy?
Hoàng Đức Duy
//Kéo tay áo lên, nhìn sợi chỉ đỏ mảnh vắt ngang ngón tay//
Hoàng Đức Duy
Tao tỉnh dậy, thấy nó ở đây. Mà tối qua… tao mơ tao cưới người đó.
Đặng Thành An
//Há hốc miệng//
Đặng Thành An
Cái gì? Mơ cưới? Cưới ai? Ủa mà ổng mặc áo lam đúng không?
Hoàng Đức Duy
//gật đầu chậm rãi//
Hoàng Đức Duy
Ừ. Mà trong mơ, tụi tao bị cột tay bằng dây đỏ. Cảm giác như... đã định sẵn vậy.
Đặng Thành An
Trời đất quỷ thần ơi… Có khi nào… duyên âm không?
Duy cười nhẹ. Nhưng mắt thì không còn cười nữa.
Trong phòng chính, các anh em nhà họ Nguyễn đang quây quần bên mâm trà.
Thái Sơn (anh cả) rót trà, nhìn em út vẫn im lặng.
Nguyễn Thái Sơn
Anh nói thiệt, cậu út mà cưới vợ là làng này thắp nhang mừng ba ngày.
Trần Đăng Dương
//Cười khẽ//
Trần Đăng Dương
Ai mà cưới nổi Quang Anh chứ? Cái mặt còn lạnh hơn hồ sen buổi sáng.
Đỗ Hải Đăng
Thấy nó nhặt con mèo thôi mà làm như cứu quốc. Em nghĩ nó bị ám rồi.
Lúc này Bà Nguyễn mới bước vào, thở dài
Trần Ngọc Uyển
Mẹ tính sắp tới thỉnh thầy phong thủy về xem lại đất phủ. Lòng đất không yên, người cũng chẳng yên.
Bà liếc nhìn Quang Anh, người vẫn im lặng từ nãy giờ, chỉ chăm chăm vào ly trà chưa uống.
Trần Ngọc Uyển
Con thấy sao?
Nguyễn Quang Anh
Nếu long mạch bị động, phải có người “kéo vía” để yểm lại.
Câu nói vừa dứt, cả phòng im phăng phắc.
Trần Ngọc Uyển
//Gật đầu//
Trần Ngọc Uyển
Vậy phải cưới thôi.
Đêm ấy, Duy ngồi viết bùa, nhưng tâm trí vẫn nhớ giấc mơ dây đỏ.
Cậu không hay biết, tại phủ Nguyễn, người ta đã bắt đầu thắp hương bàn cưới.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play