「 ĐN Conan / Bungou Stray Dogs_ BSD」Bác Sĩ Mori Hôm Nay Lại Gặp Rắc Rối.
Chương 1: Từ Bác Sĩ Tôi Trở Thành Bệnh Nhân.
Tôi là một bác sĩ tâm thần.
Vâng, một bác sĩ tâm thần bình thường đang bị hành hạ bởi đám đồng loại với những bộ óc vượt tầm vĩ mô nhận thức của nhân loại
Và dĩ nhiên tôi cũng bị đau đầu kinh khủng mỗi khi một trong số họ làm trò con bò để tôi phải sắn tay áo lên để dọn bãi chiến trường ấy... Bên tai thì là trùng trùng điệp điệp là những lời nói ngây ngô nhưng đết đáng yêu tẹo nào từ mấy con báo tưởng mình thông tuệ khiến tôi đau đầu.
Đáng lẽ ra nó phải xảy ra như những ngày thường. Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lạnh lẽo, đến nơi làm việc..
Nhưng thế quái nào sau khi xử lý xong đống hỗn tạp mà một bệnh nhân nghĩ mình là đại lão tu tiên gì đó dùng nĩa ăn chọc thẳng vào ổ điện
Vẫn không gian bệnh viện quen thuộc... Nhưng cớ sao...
Tôi lại ngồi trước mặt một người bệnh khác?!
Người này còn đếch phải bị bệnh tâm thần mà là đi khám trĩ dưới lỗ nhị—
Đủ lắm rồi, đủ lắm rồi. Đây chắc chắn là trò đùa của ai đó... Tôi đã nghĩ vậy cho đến khi nhìn vào hình bóng phản chiếu của mình trên màn hình máy tính...
Miệng tôi bất giác thốt lên một câu chửi tục đầy nghệ thuật làm người bệnh đang ngồi đối diện ngơ ra.
Tôi mỉm cười, nụ cười thường ngày khi đối mặt với đám thảm hoạ biết đi khi nhân ra mình lỡ lời. Sau đó tôi cúi người chào người bệnh nọ, rồi với gương mặt tối xầm tôi chạy ra ngoài xem
Mori Ougai
Lạy chúa tôi....
Mori Ougai
Cái đéo gì đây?
Đó hoàn toàn là những gì đã diễn ra vào hơn một tiếng trước.
Hiện tại tôi chẳng biết làm gì. Cũng may trước khi chuyển sang khoa tâm thần tôi cũng là người có chứng chỉ giỏi khoa y dược hẳn hoi. Mấy loại bệnh này tôi gặp tỉ lệ thuận với số rắc rối mà đám "tiểu bảo bối" ở bệnh viện cũ mang đến chứ chẳng đùa
Tôi cũng là một con người, một bác sĩ có trách nhiệm nên đã tận tình khám cho người nọ, tiễn họ ra tận cửa rồi quay gót chuồn khỏi hiện trường...
Mori Ougai
Làm sao ai biết làm sao đây....
Mori Ougai
Ở đây còn là Nhật Bản....
Mori Ougai
Có học tiếng Nhật nên hiểu nhưng mà....
Tôi nắn mặt mình trong gương.
Biểu tình tuyệt vọng hiện dần trên từng thớ cơ— Chính xác... Đây là Mori Ougai, một nhân vật trong Chó lạc làm văn...
Mori Ougai
Đời... Chúa ơi, nếu ngài muốn thử thách con thì làm ơn... Thả con vào cái ổ khác được không?!!!!!
Mori Ougai
SỐNG VỚI MẤY CON NGƯỜI NÃO QUỐC LỘ ẤY TÔI ĐỦ MỆT RỒI!
Mori Ougai
BÂY GIỜ LÀ VỪA ĐIÊN VỪA THÔNG MINH NHƯ QUỶ À?!
Mọi người xung quanh nhìn tôi, tôi chợt nhận ra mình vừa la làng la xóm ngay giữa trung tâm mua sắm
Mặt tôi đơ ra, lặng lẽ rút lui vào nhà vệ sinh
Tôi ngồi trên bồn cầu, xoa xoa thái dương, não vắt hết toàn bộ sức lực để nghĩ xem cái tình hình hiện tại là như thế nào?
Một bác sĩ thần kinh đang gặp khủng hoảng với mấy nhân tài có vấn đề — Quản lý trên dưới trăm người
Tôi biến thành một trong những tên thần kinh trong bộ manga toàn thiên tài và thần kinh đứng gần nhau...
À... Tóm gọn lại đúng là vậy thật...
Ánh mắt lia lên trần nhà, ý định treo cổ tự sát để thoát khỏi thế giới này loé lên trong đầu
Nhưng nhanh chóng bị dập tắt trong ba giây vì tôi chưa muốn chết sớm như vậy.
Tôi hít thật sâu, mò mẫm trong người xem có thứ gì không. Gương mặt thì đúng là của Mori Ougai rồi đó. Nhưng ở đây là khu Edogawa ở Tokyo, không phải Yokohama
Gương mặt tôi nhìn thấy qua gương cũng khá trẻ, tầm hai mấy là cùng. Lúc này đáng ra Mori đang ở ngoài tuyền tuyến mới phải, sao lại ngồi trong bệnh viện khám bệnh như một bác sĩ tầm thường được.
Chẳng có tin tức gì về chiến sự trong đống báo được bày ngoài sạp báo cả, tôi liếc mắt qua chỉ thấy kết thúc chiến tranh lạnh cùng rất lâu rồi
Mò mẫm một hồi, tôi mò ra được cái điện thoại của tôi, bóp tiền, chứng minh nhân nhân, và một chiếc nhẫn bạc được đựng trong cái hộp nhỏ.
Một tay chóng cằm, thầm cảm thán may mà di động cũng đi theo, tay còn lại khởi động di động
Màn hình loé sáng, hình nền quen thuộc, mật khẩu vẫn đúng chính xác là của tôi
Mori Ougai
Sao lại có đống ảnh gì đây?
Mori Ougai
Rồi mấy cái tệp này là sao? Video giải nén? Cần mật khẩu...
Mori Ougai
Má... Web đen... Thằng cha này là lolicon à???
Mori Ougai
Mình phải báo cảnh sát—
Tôi ngay lập tức theo phản xạ có điều kiện mà gục xuống, tự vã một phát cho tỉnh người....
Mori Ougai
Chúa ơi... Mình hiện tại là thằng cha bái thiến đó... Trời ơi....
Nhân vật chính "tôi" là người Việt Nam, khi không nói chuyện với người khác Nvc sẽ nói tiếng Việt. Anh không có bàn tay vàng hiểu mọi ngôn ngữ sau xuyên không nhưng anh chính là bàn tay vàng!— Vì ổng thành thạo năm thứ tiếng, tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nhật, và tiếng của những sinh vật được ổng gọi là "tiểu bảo phá chi diệt thế" ( Mấy ông tầm thần ở bệnh viện cũ )
Viết tiểu thuyết quen, thử qua truyện chat :D Nên vậy đó. Dòng Aside dài vkl.
Ông này không phải bị Overthinking đâu, ổng chỉ cẩn thận quá mức, suy nghĩ quá nhanh thôi
Chương 2: Tự Dưng Trở Thành Bảo Mẫu...
“ Ôi trời, thì ra đây là cách Rintarou trả thù một đứa trẻ con sao? Thâm độc quá đó~ ”
Tôi nghe tiếng nói trong trẻo bên tai, mặt không ngoảnh lại, trong đầu là vô vàng câu hỏi tại sao...
Tại sao tôi phải rước cái cục nợ này vào người...
Và tại sao tôi phải dẫn cô ta tới cái trường tiểu học này nữa....
Truyện chắc phải kể từ mấy ngày trước, khi mới vị vứt vào cái thế giới này— Tôi, một con người bình thường như những người bình thường khác hoang mang, lo sợ, kèm vô vàng câu hỏi why??? WHY?!
Khi đó, ở bồn vệ sinh, khi mà tôi đang kiểm tra đồ còn lại trên người
Mori Ougai
Liệu bản thân có kế thừa năng lực của Mori Ougai hay không?
Và đó là khởi đầu của một cơn ác mộng, một ác mộng kinh hoàng— Giáng thẳng xuống đầu tôi mà chẳng thèm báo trước một tiếng để người ta chuẩn bị tinh thần.
Một đứa bé gái có dáng người thấp bé cùng làn da nhợt nhạt, đôi mắt sáng, trong veo như màu của bầu trời. Cô bé ấy có mái tóc vàng dài, được tạo kiểu với phần mái thẳng, ngang trán và những lọn tóc xoăn dài, dày uốn cong qua eo.
Trên người là một chiếc váy liền trắng tay dài, viền bèo nhún màu cánh sen ở dưới.
Đôi tất trắng dài đến đùi, cùng đôi giày Mary Janes đỏ.
Và nét mặt của cô bé đó thì—
Nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ....
Ánh mắt chuyển dần xuống bên hông tôi rồi quay mặt đi.
Elise 「Mari」
Hừm... Nhỏ xíu
Nhỏ đó... Nó vừa nói về cái gì vậy?
Lại chúa tôi. Tự dưng hiện ra như ma rồi nói "nhỏ xíu" kèm vẻ mặt khinh người đó là có ý gì?
Tôi không đánh trẻ con đâu nha!!!
Hay nó đang nói đùa? Một câu đùa bình thường như chuyện hằng ngày ở bệnh viện... Ví dụ như câu tôi từng nghe qua mấy cuộc nói chuyện giữa mấy bệnh nhân... Kiểu như:
“ Anh nghĩ sao nếu tôi nói thế giới này chỉ là giả? Những hành động, cử chỉ, lời nói và cả suy nghĩ của ta đều được quyết định bởi một ai đó khác mà chúng ta không nhận ra— Giống như những nhân vật NPC trong truyện hoặc Game nào đó... ”
“ Cuộc sống giống như một vòng quay luẩn quẩn không hồi kết. ”
Mori Ougai
Ơ, nhưng mấy cái đó có phải nói đùa đâu? Họ nhìn nghiêm túc vãi cả linh hồn luôn ấy chứ...
Thấy tôi lâm vào trầm mặc sau thời gian dài, cô bé ấy lên tiếng, giọng nói có phần kiêu ngạo.
Elise 「Mari」
Anh có vấn đề về thần kinh không? Hay để em dắt lên bệnh viện tỉnh khám nhé?
Cái giọng điệu thì như tra hỏi thêm cả hiệu ứng khinh thường, còn cái nội dung quan tâm lo lắng cho có lệ này....
Elise 「Mari」
/ Xua tay, cười cợt/ Mà thôi đi, bình thường Rintarou cũng có bình thường quái đâu~
Elise 「Mari」
Vẻ mặt anh nhìn như nồi bún thiêu ấy. Bộ định làm bậy trong nhà vệ sinh à?
Tôi nghe thấy tiếng nứt vỡ— Trái tim ... Trái tim mong manh dễ vỡ của tôi vừa bị một đứa con nít vu khống đến mức tan vỡ rồi!
Nó còn đang quay qua quay lại, nhìn xem xung quanh là gì, khi nhìn ra nhà vệ sinh nam lại bĩu môi nhăn nhó mặt mày...
Mori Ougai
/Thì thầm/ Không sao hết, chỉ là một cô bé hơi độc nồm độc miệng chút thôi...
Elise 「Mari」
Anh gọi em ra ở cái nơi này là để.... sao?
Bé nó dùng tay che miệng, biểu tình ngỡ ngàng lùi đi vài bước làm vẻ như tôi là một tên lolicon có ý đồ xấu với một bé gái.
Mori Ougai
/ Tụng chú đại bi trong miệng /
Mori Ougai
Con mà có lỡ hạ cẳng tay thượng cẳng chân thì đây là do con bị kích động, xin các vị thần linh chứng giám... Amen....
Elise 「Mari」
/ Nghiêng đầu/
Đùa chút làm gì căng?
Mori Ougai
Thân chưa mà giỡn kiểu đó? Có cần tôi thấp nhang bế cô lên chỗ bài vị tổ tiên để cúng không?
Elise 「Mari」
Hừ! / Chống hông / Cái nơi nhàm chán đó thì xin thôi đi!
Elise 「Mari」
Em là năng lực của Rintarou
Elise 「Mari」
Chúng ta không thân— Thì anh thân với cái bồn cầu đó à? Hơn hai mươi phút dính lấy nhau rồi đó~
Tôi hít một hơi thật dài rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh.
Mori Ougai
Và cô giới thiệu mình là ai cái đi đã.... Cô không phải— Elise của Mori Ougai gốc đúng không? Cách cư xử tuy khá giống nhưng lại có phần rất lạ...
Mori Ougai
Cái kiểu nói chuyện đó lại...
Elise 「Mari」
Giống anh lúc móc mỉa người ta đó, thấy em học nhanh hong? / Ưỡn ngực tự hào /
Cái mặt đắc ý đó là sao đấy?
Tôi móc mỉa người ta lúc nào?
Lúc nhìn thấy mấy một bệnh nhân tâm thần đang nằm ra giữa trời nắng nóng 45 độ để quang hợp như cây cối?
Tôi chỉ bảo là " Anh làm vậy thì cây có mà mọc được dưới lỗ nhị chứ mọc nổi trên cái đầu trọc lóc đó chắc" thôi mà?
Dưới đó thường ẩm và lạnh hơn mà? Cái đầu cậu ta tới tóc còn mọc không nổi còn đòi trồng cây trên đó?
Elise 「Mari」
Rintarou không ác thì ai ác...
1k rồi nên dừng :D Truyện chat nên nhiêu đây đủ rồi
Chương 3: Bị Bắt
Cô bé tóc vàng cười tự tin và đặt hờ một tay lên ngực.
Elise 「Mari」
Em là năng lực của anh, có thể gọi em là Elise trong trí nhớ của anh, hoặc đặt cho em một cái tên khác điều được
Elise 「Mari」
Mah~....Tốt nhất anh nên dùng tên khác đi, em ghét trùng tên với kẻ khác lắm
Cô ấy nói xong rồi nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, như thể nếu tôi mà dám làm ngơ lời đó cổ sẽ ngay lập tức bẻ tôi ra làm hai ngay lập tức vậy....
Ừ thì chuyện này cũng không có gì đáng nói, chỉ là một cái tên thôi mà—
Tay tôi đặt lên cằm, suy nghĩ xem nên gọi cô ấy như thế nào để bảo toàn cái tính mạng nhỏ bé của bản thân thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
Mặt cả hai ngay lập tức đanh lại, mắt dán vào cánh cửa vừa phát ra tiếng động
Một thoáng lặng thinh, bên ngoài nói
“ Xin lỗi, tôi nghe thấy tiếng của con gái... Đây là nhà vệ sinh nam. ”
Một sự tĩnh mịch bao lấy hai người
Cô bé nhìn tôi, nụ cười ngây thơ nghiêng đầu với một tư thế yêu kiều...
Bé nó mở cửa ra trong sự sửng sốt của tôi lẫn người bên ngoài
Mori Ougai
CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?!!!!
Elise 「Mari」
Mời vào nha, anh muốn ỉa chung với Rintarou phải không?
Người đàn ông bên ngoài đứng hình, mặt đơ, màu sắc trên người biến thành âm bản tự bao giờ. Ngay cả khi cô bé quơ quơ tay trước mặt anh ta cũng chẳng phản ứng lấy
Elise 「Mari」
Rintarou ơi, hình như người này chết rồi á, không cả thở luôn nè—
Không để con báo con này nói hết câu, tôi nắm lấy tay kéo cô ta nhanh như một cơn gió vụt ra ngoài.
Elise 「Mari」
Anh hết mắc ỉa—
Mori Ougai
Làm ơn, cô im cái mồm lại giúp tôi
Mori Ougai
Tên kia vừa nghĩ tôi là biến thái dắt trẻ con vào nhà vệ sinh đó!
Mori Ougai
Trời ơi, bộ kiếp trước tôi đốt nhà phóng hoả diệt cả gia tộc nhà cô hay gì vậy hả?!
Elise 「Mari」
Thì em có làm gì đâu
Elise 「Mari」
Rintarou làm quá à~
Tôi bắt đầu thấy hơi thở có chút khó khăn, không hẳn vì mệt, nói đúng hơn tôi đang cực kì ức chế....
Cô ta tự nhiên một cách bất bình thường, ở đây còn là ngay giữa trung tâm mua sắm nữa mà làm trò này bộ muốn làm tôi bị mấy anh áo xanh áp giải lên đồn hay gì?
Y như rằng tôi nghĩ gì là cái đó thành sự thật
Một nhóm cảnh sát— Không biết từ đâu ra vây lấy cả hai rồi bắt lấy hai cánh tay tôi kéo đi. Tôi nhìn họ, rồi nhìn cô bé....
Có cô cảnh sát nữ trông rất quen mắt đã chắn lấy "Elise" khỏi tầm mắt tôi, hình như còn đang an ủi mà chẳng để ý con bé nó sốc như thế nào
Elise cố gắng với lấy tôi đang bị cảnh sát kéo đi thì bị giữ lại....
Elise 「Mari」
Cái gì vậy chị gái???
Sato Miwako
Em đừng sợ, về đồn cứ nói sự thật, cảnh sát sẽ bảo vệ em.
Elise 「Mari」
/ Há hốc mồm / Hả?????????!
Elise 「Mari」
HẢAAAAAAA?!????
Đó là cách tôi bị áp giải đến phòng thẩm tra ở sở cảnh sát Tokyo...
Biểu tình tôi vô hồn nhìn lên ánh đèn đung đưa trên trần, thoáng chốc cảm thấy nhân sinh thật vô thường, con người thật đáng sợ...
Có quá nhiều cú sốc trong một ngày...
Tam tai thái tuế cứ thế mà ập một phát lên đầu tôi, khiến con người mỏng manh dễ vỡ như tôi hết mấy lần tưởng tượng ra cảnh kiếp trước mình lỡ phá hủy thế giới hay là làm việc ác tày trời nào đấy— Thế nên kiếp này ông trời mới không cho tôi cả một khoảng thời gian yên bình...
Tôi nhìn khoảng không rất lâu, rất lâu cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa
Một cô cảnh sát nhìn rất quen mắt bước vào, vẻ mặt ngại ngùng dắt theo "Elise" sau lưng
Sato Miwako
Thật xin lỗi... Do có người báo án rằng anh là kẻ cưỡng hiếp trẻ em... Chúng tôi chỉ làm theo quy trình...
Cô bé bên cạnh thì chống hông, phồng má giận dỗi
Elise 「Mari」
Hừ!! Em phải nói biết bao nhiêu lần họ nới chịu tin Rintarou không phải tên ấm dâu có sở thích bệnh hoạn với bé gái đó! Anh định cảm ơn em bằng cái gì đây?!
Mắt tôi trợn trắng, suýt nữa thì hét toán lên: TẤT CẢ CÒN KHÔNG PHẢI DO CÔ À?!
Nhưng tôi cố kìm lại— Đang ở sở cảnh sát, hét lên kiểu đó có mà bị gông cổ vào tù bóc lịch chứ chẳng đùa...
Mori Ougai
/ Thầm thở dài/ Tôi khổ quá mà ....
Sato Miwako
Anh đúng là không phải tên biến thái như chúng tôi đã nghĩ, nhưng sau khi dò hỏi cô bé này...
Sato Miwako
Không chịu nói tên cho chúng tôi biết.... Và còn...
Sato Miwako
Anh không cho con bé đi học đàng hoàn phải không? Người giám hộ kiểu gì thế?
Tôi liếc "Elise" một phát làm nhỏ chột dạ mà quay mặt đi chỗ khác huýt sáo
Nhỏ này nó nói gì với cảnh sát vậy?!
Sato Miwako
Em ấy còn bảo anh không cho con bé nói tên của mình cho người khác, tuy là không sai, nhưng chúng tôi là cảnh sát đấy!
Mori Ougai
/ Trợn mắt nhìn sang /
Elise 「Mari」
/ Cố chấp quay đi /
"Elise" ra hiệu bảo rằng tôi chưa đặt tên cho con bé, còn cô cảnh sát này thì... Hiểu sang nghĩa khác....
Đúng là con người chỉ thích nghe những gì bản thân muốn nghe thôi mà—
Mori Ougai
Gọi cô ta— À không, gọi em ấy là Mari đi
Elise 「Mari」
Em thành con gái anh luôn rồi a?
Mori Ougai
Cô im đi! / Nói khẽ /
Sato Miwako
Hừm.... Vậy sao.
Sato Miwako
Tôi có thể hỏi thêm vài việc chứ?
Mori Ougai
Tôi còn câu trả lời khác à?
Sato Miwako
Cũng đúng. Theo tài liệu thì anh vừa chuyển tới Tokyo không lâu phải không?
Đúng rồi, tôi mới tới đây mấy tiếng trước đó. Hồi tiếng trước tôi còn ở Việt Nam đó, tôi nói vậy cô tin không?
Mori Ougai
Vâng, tôi từ tỉnh Shimane chuyển đến Tokyo hồi tuần trước. Mới dọn chỗ ở thôi nên chưa kịp đăng kí nhập học cho Mari được.
Tôi nhớ lại thông tin trong căn cước cá nhân của cơ thể này rồi nói. Shimane ( Iwami ) cũng là quê của Mori Rintarou nên thông tin này không có gì đáng nghi ngờ đâu...
Kiếp nạn của Mori bắt đầu!! (≧▽≦)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play