Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đợi | Milklove. ꨄ

#Văn bản 1.

...
Chương 1.
Chiều đó, trời mưa. Không phải mưa to.Mà là mưa âm u,rả rích, đều đều,kéo dài như chưa từng có nắng.
Love kéo vali,đứng trước một toà nhà cũ kỹ phủ rêu,số nhà đã mờ mất số cuối.Những bậc thềm ướt nước,trơn trượt và lặng lẽ.Bầu không khí bốc mùi tro lạnh và ẩm mốc.
Toà nhà có mười lăm tầng. Nhưng bảng thang mấy chỉ hiện tới số 14.Không ai hỏi.Không ai giải thích.Mọi thứ như đã quen với việc đó chưa từng tồn tại.
Tầng 13.
Một khoảng trống không được gọi tên.Không có trong bản đồ.Và không có trong danh sách phòng. Nhưng Love lại được giao chìa khoá cho căn hộ số 3107.
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
:"Chị đừng để tâm số phòng.Có lẽ đó chỉ là lỗi kỹ thuật."
Nhân viên(Người giao chìa khoá) chỉ nói như vậy, rồi rời đi rất nhanh.
Love không hỏi lại.Nàng quen với sự mơ hồ.Có lẽ vì chính bản thân nàng cũng mơ hồ không kém.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Nhìn xung quanh.
Hành lang tầng 13 dài và hẹp. Tường bong sơn loang lổ như những vệt máu khô cũ.Không có một căn hộ nào sáng đèn.Love chỉ nhìn xung quanh sơ qua cái rồi kéo vali lướt qua từng cánh cửa,mỗi bước chân vang lên như có tiếng vọng ngược lại.
Cửa phòng 3107 khẽ mở dù chưa ai tra chìa.Hơi lạnh từ bên trong tràn ra,hệt như ai đó vừa đứng chờ nàng ở ngưỡng cửa suốt nhiều năm.
Nàng đứng yên.
Trong một khoảng khắc,mưa ngừng rơi.
Căn phòng không bụi, không vết tích, không dấu chân.
Chỉ có mùi... Một mùi bạc hà thoảng qua rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Love bật công tắc.Đèn chớp một cái, rồi tối om.
Từ cửa sổ,ánh trời xám tràn vào. Mưa lại rơi lần nữa.Những giọt nước chảy dài trên kính như dấu tay kéo xuống.
...
Nửa đêm.
Gió lùa qua khẽ cửa khiến chuông gió đầu giường khẽ rung.Đèn ngủ lập lòe.Tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang,đều và chậm rãi,như thể chỉ có một người và... một bóng.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Ngồi dậy,dụi mắt.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Ai vậy?"
Im lặng, không một lời hồi đáp. Chỉ có tiếng rít nhẹ của hơi lạnh áp sát vào da nàng.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"..."
...
Sáng ngày hôm sau.
Gương mờ sương.Tủ lạnh mở hé,bên trong chỉ có một viên kẹo bạc hà đặt ngay ngắn.Trên bàn trà xuất hiện một chiếc khăn tay màu xám,viền bạc,thêu một chữ "M".
Love không quen ai tên M. Love không ăn kẹo bạc hà. Love cũng không để cửa.
Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
...
Buổi tối,nàng gọi điện.Máy đổ chuông,nhưng có tiếng ai khác bắt máy.
#?
#?
:"Alo.."
#?
#?
:"Em..."
#?
#?
:"Em có nghe không?"
Giọng nữ.Nhẹ.Trầm.Gần như sát bên tai.
Love giật mình,rút phắt điện thoại khỏi tai.Cúp máy.Màn hình lập tức tối đen.
Sau lưng nàng ... Có tiếng thở dài của ai đó.
#?
#?
:"Tôi đã đợi em rất lâu rồi."
Love quay nhanh lại.Chẳng có một bóng dáng nào.
Gương phòng tắm tự mờ.Hàng chữ hiện lên bằng hơi nước:
"Đừng bỏ tôi nữa."
...
____________________

#Văn bản 2.

...
Chương 2.
Love không ngủ lại được sau đêm đó.
Nàng mở cửa sổ.Mưa đã tạnh.Trời không còn xám,nhưng ánh sáng mờ mịt như xuyên qua một lớp màn mỏng.Không khí có mùi nắng cũ.Lạnh.
Chiếc khăn tay trên bàn... vẫn ở đó.
Góc viền bạc thêu một chữ M. Love ngập ngừng cầm lên.
#?
#?
:"Em vẫn thích bạc hà à?"
Love giật mình, suýt làm rơi khăn tay.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Ai đấy!?"
#?
#?
:"Đừng sợ.'
#?
#?
:"Tôi sẽ không làm em đau đâu."
Nàng lùi lại một bước,mắt nhìn quanh phòng.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Cô là ai?"
Không ai trả lời.
Chỉ có một bầu không khí tĩnh lặng.
...
Chiều hôm đó,nàng xuống quầy tiếp tân.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Cho tôi hỏi,có ai từng ở căn hộ 3107 trước tôi không vậy?'
Nhân viên ngẩng đầu lên,hơi khựng lại.Anh ta nhìn Love một lúc lâu, rồi cười ngượng.
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
:"À... căn phòng đó trống hơn hai năm nay rồi ạ."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Không thể nào."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Rõ ràng là đã có người vừa bỏ lại khăn tay."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Cả kẹo bạc hà nữa.Thậm chí... tôi còn nghe thấy..- "
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
#𝘕𝘩𝘢̂𝘯 𝘷𝘪𝘦̂𝘯.
:"Chị đã nói chuyện với ai khác sao?"
Love cứng họng.Nàng không thể giải thích.
Không ai tin ma quỷ hết cả.
...
Tối đó.
Nàng nằm nghiêng trên giường.Đồng hồ điểm 2 giờ 13 phút.
#?
#?
:"Em không nhớ tôi à?"
Giọng nữ lạ đó lại lần nữa mà vang lên,ngay bên tai.Love bật dậy ngay lập tức.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Ra đây!"
#?
#?
:"Em từng nói... nếu một ngày tôi biến mất,em sẽ không tha thứ cho tôi."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Run rẩy.
#?
#?
:"Em từng bảo,tôi là 'Tất cả'."
Nàng vội vã lật tung ngăn tủ,kiểm tra gương,bật điện thoại,gọi cho bạn thân mình.
Nàng chờ mãi bạn thân nàng mới bắt máy.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-" Gì vậy mẹ,tự nhiên nửa đêm gọi quá trời quá đất vậy Love??"
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-"Đang ngủ ngon luôn á??"
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Kệ mày chứ!Cái đó đâu quan trọng?"
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-"Chứ gì."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Ờm...thì..tao nghĩ tao bị ma ám rồi..."
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-"Gì??"
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-"Rồi chuyện sao vậy,kể coi."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Tao nghe thấy tiếng của cô ấy."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Mỗi đêm."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Cô ấy lúc nào cũng gọi tao rồi nói gì mà nhớ nữa cơ chứ..."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Nhưng tao thì chẳng nhớ cô ấy là ai cả."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
-"Tao cũng chả biết là tao có quen biết hay làm gì với cô ấy không nữa."
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
#𝐌𝐞𝐰𝐧𝐢𝐜𝐡 𝐍𝐚𝐧𝐧𝐚𝐩𝐡𝐚𝐬.
-"..."
...
Sau khi nói chuyện với Mewnich một hồi xong,nàng cũng đành đi ngủ trong bất an.
Và nàng lại mơ.
Lần nào cũng là hành lang tầng 13.Trống không.Tường xám.Và tiếng bước chân sau lưng.
Trong mơ,có lần nàng quay lại.Có một người đứng đó.Mờ ảo như lớp khói bạc.
#?
#?
:"Tôi không trách em,vì đã quên tôi."
#?
#?
:"Chỉ là... tôi vẫn chưa quen khi em không còn gọi tôi bằng chị."
#?
#?
:"Với tư cách là... -"
Love bật dậy khỏi giấc mơ,tim đập dồn.Nàng nhìn đồng hồ. 2:13 AM.
Luôn là 2:13.
...
Sáng hôm sau,nàng mở điện thoại lên.Có một tin nhắn hiện lên từ một Email lạ.
#?
#?
-"Em có nhớ đoạn đường hoa giấy cuối phố không?"
#?
#?
-"Ngày hôm ấy,em đã hôn tôi dưới tán cây phượng."
Love lạnh sống lưng. Nàng không nhớ, không biết gì về người này cả.
Mà cũng có thể là... nàng đang cố quên.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Tôi là Milk."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Căn phòng này là nơi cuối cùng tôi còn tồn tại."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Rõ ràng là em đã hứa rằng,sẽ không bỏ rơi tôi."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Vậy mà cuối cùng.. em lại đi mất?"
...
____________________

#Văn bản 3.

...
Chương 3.
Sáng sớm.Gió lùa qua khe cửa sổ mở hé.
Nàng thức dậy với cái cảm giác... lạnh sống lưng.
Nàng đã mơ.Lại là hành lang tầng 13.Lại là tiếng bước chân không bóng người.Nhưng lần này,có thêm một bàn tay - mờ nhòe,đặt lên vai nàng,dịu dàng như gió thoảng.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Thì thầm. :"Là cô à..?"
Không có ai đáp lại. Chỉ là... trên vai áo ngủ của nàng,vương lại một sợi chỉ bạc mảnh,như vừa bị rút ra từ một chiếc khăn thêu.
Phía sau gương,nàng phát hiện một mảnh giấy gấp tư.Không biết bằng cách nào lọt được vào đó.
Nét mực đã nhoè đi vì ẩm.
>"Em từng bảo mùa thu là mùa dễ buồn. Chị không ngờ mình lại thành một phần trong nỗi buồn đó."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Nhíu mày.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Chị?"
Nàng siết tờ giấy,lồng ng.ực bỗng nặng trĩu.
...
Tối đó,Love cẩn thận pha một ly trà bạc hà.
Nàng đặt lên bàn,cạnh chiếc khăn tay thêu chữ M, rồi ngồi im lặng.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Nếu cô thực sự có ở đây,hãy cho tôi biết."
Một lúc sau,đèn trần chớp nhẹ. Gió lùa qua,làm chiếc khăn khẽ rung.
Và mùi bạc hà... đậm hơn hẳn.
#?
#?
:"Cảm ơn em.."
#?
#?
:"Vì vẫn còn nhớ."
Love sững sờ.Tim nàng đập nhanh.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Em gì..?"
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Nhưng cô... là ma à?"
#?
#?
| Giọng dịu. :"Tôi từng là thật."
#?
#?
:"Cũng từng rất yêu em."
Love rung tay,lùi ra sau một chút.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Tôi...tôi không nhớ."
#?
#?
:"Ừm.Tôi biết."
...
Nửa đêm.Love ra hành lang. Đứng trước cửa phòng 2206 đối diện.
Cánh cửa hé mở.
Nàng đẩy nhẹ.Bên trông trống rỗng. Chỉ có một bức ảnh úp mặt lên sàn.
Love cúi xuống nhặt lên.
Bức ảnh trắng đen cũ kỹ.
Và trong ảnh... là nàng. Một Pattranite trẻ hơn,đang cười nghiêng đầu bên một cô gái có vẻ cao hơn,ôm nàng từ phía sau.
Cô gái ấy đeo vòng cổ có chữ "M".
Love buông rơi tấm ảnh,mắt mở to.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
| Thì thào. :"Milk..."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
| Vang nhẹ. :"Em đã từng rất thích tôi.Rất nhiều."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Nhưng..tôi không nhớ gì hết cả."
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
#𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐏𝐚𝐭𝐭𝐫𝐚𝐧𝐢𝐭𝐞.
:"Tôi không biết vì sao cô lại...-"
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Vì em từng hứa sẽ không bỏ tôi lại."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Cuối cùng,em lại rời đi."
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
#𝐌𝐢𝐥𝐤 𝐏𝐚𝐧𝐬𝐚.
:"Còn tôi... ch.ết trong chính căn phòng đó."
...
Sáng hôm sau, Love thức dậy với cái cảm giác đau đầu,hỗn loạn..
Điện thoại lại có tin nhắn từ một email lạ.
>[2:13 AM] -"Căn phòng số 13 không chào đón người lạ. Nhưng nó sẽ mãi giữ người cũ.
Love nhìn màn hình đến lúc tay nàng lạnh toát.
trong tim,có thứ gì đó đang rạn nứt.
Một điều gì đó nàng đã cố quên. Một người nào đó... nàng từng yêu.
...
_______________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play