Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

*RhyCap*Ánh Trăng Bạc

Chương 1: Ánh trăng bạc

Trên một ngôi làng nhỏ ven biển
Có một truyền thuyết, truyền thuyết về ánh trăng vào đêm trăng rằm sẽ mang bóng hình của một chàng trai
Người ta nói, chàng là một tuyệt sắc giai nhân, đẹp đến mức bị nữ thần mặt trăng bắt về làm phu quân
Chàng không thể trái ý nữ thần, nhưng chàng không hề vui vẻ khi ở đó
Nữ thần không muốn thấy người mình yêu đau khổ, nên cho phép mỗi khi trăng rằm, chàng sẽ được xuống thế gian cho đến bình minh
Vậy nên, mỗi đêm trăng rằm, người ta sẽ thấy bóng hình một chàng trai nhảy múa dưới ánh trăng
Nhưng, chỉ những người có tâm hồn tinh khiết, không vướng bụi trần mới có thể nhìn thấy chàng
Ở ngôi làng nhỏ này, việc nhìn thấy chàng là một sự nguyền rủa
Vậy nên, mỗi đêm trăng rằm, không ai được phép ra khỏi nhà dù chỉ một bước
...
Bố Đức Duy
Bố Đức Duy
Con trai, mọi chuyện đã định, con không thể từ chối được!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..con..
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
/dịu giọng/ Duy, con cưới anh ta đi, coi như trả ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, nhé?
Bố Đức Duy
Bố Đức Duy
Đúng vậy!!
Bố Đức Duy
Bố Đức Duy
Chúng ta nuôi con bao nhiêu năm, con dám trái ý ta sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cắn môi/ Kh...Không ạ..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..Con sẽ...cưới anh ấy...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
/mỉm cười/ Tốt, mẹ sẽ đi bàn bạc với trưởng thôn
Bố Đức Duy
Bố Đức Duy
Hừ, ngoan ngoãn thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
Em chỉ cúi đầu, không nói gì
Em cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng khóc
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Con đi chơi đi, bố mẹ đi bàn chuyện hôn lễ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
V..Vâng..
Em bước ra khỏi nhà, cúi gằm mặt, trên má ánh lên từng giọt nước trong suốt
Trẻ con
Trẻ con
1: Chúng mày ơi, điềm gở ra rồi kìa!!!
Trẻ con
Trẻ con
2: / ném đá/ cút đi, cái đồ xấu xí, đáng nguyền rủa!!!
Em lẳng lặng bước đi, cắn răng chịu trận trước những lời nhục mạ kia
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Này!!! Mấy đứa biết tốt xấu không hả???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/véo tai một nhóc/ Mày dám ném đá vào cậu ấy à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Xin lỗi, nhanh!!!!
Trẻ con
Trẻ con
2: /dằng ra/ Không xin lỗi!! Mẹ em bảo, anh đó là điềm gở, ai đời bình thường lại có mái tóc xanh bạc thế kia???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Im miệng!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhóc không nói được câu nào tử tế thì đi chỗ khác đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lần sau mà để anh thấy nhóc nói như thế nữa thì liệu hồn!!!
Trẻ con
Trẻ con
2: /lè lưỡi/ Hoàng Đức Duy là điềm gở, là cái đồ bị nguyền rủa!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Này!!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/kéo tay Hùng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Th..Thôi không sao...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ...chịu quen rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao mà quen được!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu cứ nhịn chúng nó thế, chúng nó càng quá đáng!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kh..Không sao đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ...dù sao lúc nào cũng vậy mà...
Bẩm sinh với mái tóc ánh bạc, Đức Duy từ nhỏ đã bị cả làng hắt hủi, là chủ đề bàn tán thường xuyên cho mấy bà thím hay ngồi lê đôi mách
Nếu không phải bố mẹ em là nhà giàu có tiếng trong làng, thì có lẽ họ còn đối xử với em tệ nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi, đừng nghĩ nhiều
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có cậu tốt với tớ, vậy là đủ rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Haizzz
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lúc nào cũng vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mà cậu vừa khóc xong à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đ..Đâu có
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/bĩu môi/ 17 tuổi đầu rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mà nói dối dở tệ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mắt đỏ thế kia
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mà dám bảo là không khóc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nói, nhanh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao khóc
Em cúi đầu, tay mân mê vạt áo, giọng nói vốn đã nhỏ nay còn nhỏ nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bố mẹ tớ..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bắt tớ cưới...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hả!!???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao lại bắt cậu cưới kia chứ???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu mới 17 mà???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T..Tớ không biết...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thế cậu bị bắt phải cưới ai?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng nói là...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"hắn" nhé?
Em không đáp, nước mắt lại trào ra, khẽ gật đầu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hả!!!??
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Quá đáng thế???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi đừng nghĩ đến chuyện đấy nữa, lại khóc rồi kìa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đi nào, ra bờ biển với tớ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ..Nh..Nhưng mà..Tớ không biết bơi...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/lè lưỡi/ ra vầy nước thôi, cậu nghĩ tớ biết bơi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/khẽ mỉm cười/ Cậu cũng có biết bơi đâu mà sao suốt ngày trêu mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu cũng là vịt cạn đấy thôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/đỏ mặt/ không nói nữa!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đi nào!!
Ra đến bãi biển, em nhón chân đi trên bờ cát trắng mịn
Một cảm giác mát mẻ tràn đến, cuốn phăng đi sự đau đớn từ mấy vết bầm tím trên chân
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đi, Duy ơi, xuống biển đi!!
Em nhìn Hùng đang đứng gần làn nước xanh ngọc, vẫy vẫy tay với mình, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm, đến đây
Bước chân xuống làn nước mát dịu, em tạm thời hoà mình vào cảm giác mát mẻ ấy, quên đi mọi phiền lo mình đang phải chịu
t/g
t/g
Truyện ngắn, giải trí thôi nha

Chương 2: Gặp gỡ

Đêm nay là đêm trăng tròn
Cả ngôi làng đã đóng cửa tắt đèn từ lâu, giờ đây chỉ còn khoảng không tĩnh mịch đến đáng sợ
Em đáng ra đã phải ngủ từ lâu, nhưng đêm nay, những vết thương của em dường như đau nhức hơn rất nhiều
Em rón rén bước ra khỏi giường, mở hé cửa sổ
Ánh trăng sáng rọi vào phòng em, mang theo một luồng khí ấm áp
Bỗng nhiên, em nghe thấy tiếng sáo vọng lại từ xa. Tiếng sáo ấy không réo rắt như thường lệ, mà cảm giác như vọng lại từ một nơi rất, rất xa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*H..Hả?Tiếng sáo này... lạ quá..*
Tò mò, em khẽ khàng mở rộng cửa sổ, trèo ra khỏi nhà
Bên ngoài, không một bóng người
Ánh trăng bạc soi sáng vạn vật, nó không rực rỡ như mặt trời, mà mang một màu sắc huyền ảo, cây cỏ như được phủ lên một lớp nhũ lấp lánh, sáng chói giữa màn đêm
Bước chân em vô thức đi về phía vách đá chênh vênh, nơi em chưa từng đặt chân đến
Đây là nơi có lẽ là có thể nhìn thấy mặt trăng rõ ràng nhất, cũng là nơi ánh sáng màu bạc của mặt trăng soi sáng nhiều nhất
Em ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, đứng chôn chân sau một bụi cây to
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Đẹp quá...*
Đang chìm đắm trong sự kì vĩ của ánh trăng, em bất ngờ nhìn thấy một tà áo trắng phấp phới ngay cạnh mép vực
Tà áo ấy dần lộ rõ, là một chàng trai trẻ, tà áo trắng tung bay, đang nhảy múa một cách uyển chuyển
Em ngỡ ngàng nhìn ngắm người đó
Chưa từng một lần nào trên đời, em được thấy một người nào đẹp đến vậy
Nước da trắng ngọc, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh trăng, cơ thể dẻo dai mềm mại tựa một cánh hoa lộ rõ theo từng điệu nhảy
Chỉ là, khuôn mặt của chàng trai đó, toả ra một nỗi buồn khó tả
Em bất giác muốn tiến gần chàng hơn một chút
Vừa tiến về phía trước, em bất ngờ dẫm phải một cành cây khô
Tiếng "rắc" vang lên, không quá to, nhưng cũng đủ vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Chết..*
Chàng trai kia giật mình, điệu nhảy ngưng lại, tiếng sáo cũng lặng đi
Chàng chỉ kịp nhìn xung quanh một vòng, rồi biến mất vào hư không
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt hút hồn ấy của chàng đã chạm phải đôi mắt trong trẻo của em
Thiên ngôn vạn ngữ, gói gọn trong một ánh mắt
Em lặng người, đứng đó hồi lâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Kì lạ...Cái này là gì vậy chứ...?*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Cảm giác này...*
Trái tim em đang đập rộn ràng trong lồng ngực, hình bóng của chàng trai kia như những sợi tơ mảnh, giăng bẫy tâm trí em, làm em không sao gỡ ra được
Đang thẫn thờ, em chợt nhớ ra mình phải về nhà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Nếu mẹ bắt gặp mình ngoài này..mẹ sẽ đánh mình mất...*
Em lẳng lặng quay về nhà, cố gắng in thật sâu vào tiềm thức vị trí mỏm đá kia
Nằm trên giường, hình ảnh của chàng trai kia quấn lấy tâm trí em. Nhớ lại đôi mắt đẹp ấy, em khẽ mỉm cười, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ..
...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Dậy!!! C.on mẹ mày, dậy!!!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mày lười biếng nó vừa vừa thôi!! Sáng bảnh mắt ra rồi còn ngủ à??
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Dậy mà quét dọn nhà cửa đi!!!
Kèm theo tiếng chửi bới của mẹ em là từng cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt em
Em hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..Con xin lỗi...C..Con dậy ngay đây ạ...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
/quay đi/ Mày cứ liệu hồn tao
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mày tưởng mày sắp gả vào nhà trưởng làng là mày được ăn sung mặc sướng, ngủ trương mắt lên không phải làm gì à?
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Cút đi làm việc đi!!
Em không dám cãi lời mẹ, chỉ lẳng lặng cúi đầu bước ra khỏi giường
Nhà em, dù là nhà có điều kiện,nhưng lại không hề có con ở hay kẻ hầu người hạ
Tất cả mọi việc, từ việc nhỏ đến việc lớn, đều do một tay em quán xuyến
Đang quét sân, em bỗng nghe thấy tiếng gọi của Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nè!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Duy ơi!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu làm gì dậy sớm vậy?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mới có 5h thôi đó?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H..Hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gãi tai/Tớ dậy muộn rồi mà?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bình thường tớ phải dậy sớm hơn cơ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/nhăn mặt/ Cậu nhận thức sớm muộn kiểu gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười/ Tớ không biết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà cậu thì sao? Dậy sớm vậy làm gì?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/đảo mắt/ Hôm qua trời trong, trăng hiện ra rõ quá, mẹ tớ bắt tớ phải đi ngủ sớm, thành ra sáng nay tớ chả ngủ được
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tớ còn định sang đánh thức cậu cơ, ai ngờ cậu dậy rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ngày nào cậu cũng dậy giờ này à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lắc đầu/ Không, chỉ có hôm nay thôi, bình thường tớ phải dậy sớm hơn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thế-...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Thằng kia!!!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mày không làm đi còn ngồi lê đôi mách cái gì???
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Hả?
Giọng nói cao vút của mẹ em vang lên, làm em giật nảy mình, vội quay lại quét nốt sân
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Lề rà lề rề, mày quét có cái mảnh sân mà bao lâu rồi??
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mày nhanh cái tay lên, rồi vào kia mà chuẩn bị bữa sáng
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Lát tao ra mà thấy chưa xong thì cứ liệu hồn tao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
V..Vâng ạ...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Hừ, cái loại lười biếng, không biết điều gì cả
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Cho ăn sung mặc sướng quá giờ làm có tí việc cũng không xong
Em không nói gì, chỉ quay mặt nhìn Hùng tỏ ý không sao, đồng thời ra dấu cho Hùng là đi ra ngoài đợi
Hùng sợ nếu nói vào, em sẽ càng bị chửi mắng, nên lẳng lặng rút ra ngoài
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
* Haizz, Duy đúng là...*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
* Ai cũng hắt hủi, đến bố mẹ ruột cũng không coi ra gì..*
Hùng nhìn lên trời, khẽ nhíu mày
Cuộc đời này vốn bất công, nhưng chưa bao giờ Hùng nghĩ có thể dồn nhiều bất công đến thế vào một người
Vốn quen biết Duy từ nhỏ, nên Hùng cũng gọi là nắm khá rõ hoàn cảnh của Duy
Bố mẹ Duy ngay từ khi thấy màu tóc của em đã không coi em ra gì, lúc nào cũng đánh mắng rồi tìm đủ mọi cách để xỉa xói, dân làng thì đồn đại đủ thứ, coi Duy như điềm gở, như thứ gì đó xấu xa lắm
Cỏn Hùng, ngay từ lần đầu gặp Duy, cậu đã có cảm giác muốn nâng niu, bao bọc em. Có lẽ bởi đôi mắt trong veo, hiền hoà không vướng chút bụi trần, cũng có thể là do làn da vốn hồng hào nhưng lại xanh xao do ốm yếu, nhưng Hùng chưa từng nghĩ, em lại có thể bị cô lập
Cậu đã từng nói với Duy, rằng tóc em rất ngầu, rằng em rất tốt bụng chứ không hề xấu xa
Cậu đã từng nói rằng,chắc chắn sau này mọi người sẽ thay đổi suy nghĩ về em. Lúc đó, Duy chỉ cười nhẹ, không đáp lời. Có lẽ em cũng biết,điều đó là không thể.
Thế nhưng, dù bị ghét bỏ, bị hắt hủi là vậy, Duy chưa từng tỏ ra oán trách ai
Đôi mắt em, bao nhiêu năm qua vẫn vậy, vẫn là đôi mắt trong veo, ngây thơ trong sáng, không vướng bụi trần
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
* Duy à...Rốt cuộc tớ phải làm sao..thì mới có thể bảo vệ cậu đây..?*

Chương 3: " Hắn"

...
t/g
t/g
Thấy hay thì like giúp tui nha, cho có động lực viết á, cảm ơn ạaa
...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Duy ơi, ra ngoài chơi với tớ đi!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H..Hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À, được
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu làm xong việc rồi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gật đầu/ Ừm, tớ xong rồi
Hùng nhìn Duy, mỉm cười xoa đầu em
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đi nào, ra chỗ này với tớ chơi đi
2 người đi ra chỗ bờ cát ngồi, ngắm nhìn mặt biển yên ả
Hùng thì chạy lăng xăng hết bụi cây này đến bụi cây nọ, còn Duy thì ngồi một chỗ nghịch cát
Một lát sau, Hùng chạy lại, đập vai Duy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nè, cho cậu nè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hả? Gì thế?
Hùng cầm một xấp lá cây nhìn khá lạ, miệng nở một nụ cười tươi rói
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu lấy lá này đun lên rồi đắp lên mấy vết thương á, khỏi nhanh lắm, mà không đau đâu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Còn, mấy vết bầm á, thì...
Hùng lấy một gói thuốc ra, đưa cho em
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đây, bôi vào là tan nhanh lắm luôn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H..Hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà...sao cậu không giữ mà dùng?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho tớ làm gì...phí lắm..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/lắc đầu nguầy nguậy/ không, mẹ tớ bảo đem cho cậu mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lá này cũng là mẹ tớ chỉ tớ tìm đấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu cứ nhận đi, đừng khách sáo
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tớ là bạn thân của cậu mà cậu còn khách sáo à
Nhìn mấy thứ này, khoé mắt Duy dần đỏ lên, em nhìn Hùng, chớp chớp mắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..Cảm ơn..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ấy, sao lại khóc rồi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng khóc đừng khóc, chỉ là chút thuốc thôi mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu ấy, lần nào cũng vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu cứ dùng đi, hết lại bảo tớ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu mà không bảo á, tớ không thèm chơi với cậu nữa
Em mỉm cười, đưa tay lau đi mấy giọt nước vẫn đang vương trên khoé mi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm, tớ nhớ rồi
2 người đang cười đùa vui vẻ thì bị một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Gì đây?
Duy bị bất ngờ, không kịp phản ứng, chỉ quay lại ngơ ngác nhìn lên người vừa đến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ..
CHÁT
Mặt em bỏng rát bởi cái tát bất ngờ từ Đăng Dương. Vừa định hình ra đây là ai, mặt em đã tái mét, vội đứng dậy lùi ra sau
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ai cho mày nhìn tao
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cụp cái mắt mày xuống!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A..V..Vâng..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
E..Em xin lỗi...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Này, anh làm cái quái gì vậy??
Giọng Hùng vừa cất lên, thái độ của Đăng Dương đã dịu lại
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em sao lại ra đây ngồi ? Nắng như thế, nhỡ bị cảm thì sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/chậc lưỡi/ Không cần anh quan tâm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Còn anh, anh làm cái quái gì Duy vậy hả??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/giọng lạnh đi/ Nó dám nhìn anh bằng con mắt dơ bẩn ấy, nó xứng đáng bị như vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em đừng đi với nó nữa, nó chỉ đem lại xui xẻo thôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh thì biết cái quái gì???
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh là chồng tương lai của Duy đấy??
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh có thể nào cư xử đàng hoàng với cậu ấy đi được không??
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Khốn nạn, Duy thì làm cái gì sai chứ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh đừng có vô lý như thế!!
Đăng Dương cười khảy, nhìn Duy bằng ánh mắt ghê tởm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Loại nó, anh không bao giờ muốn có bất cứ quan hệ gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuyện kết hôn, là bố mẹ anh muốn, anh không muốn kết hôn với cái loại tởm lợm như nó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Người anh thích là em, không phải nó
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
TÔI KHÔNG QUAN TÂM ANH THÍCH AI!!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ANH CÂM MỒM ĐI, ANH NGHĨ ANH LÀ GÌ MÀ NÓI DUY NHƯ VẬY???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Th..Thôi Hùng ơi, mình đi thôi.. Đừng...
Em khẽ lên tiếng, kéo áo Hùng
Hùng quay lại, nhìn ánh mắt cầu xin của Duy, lòng lại mềm nhũn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nh..Nhưng mà anh ta quá đáng đến vậy cơ mà?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao cậu-...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười gượng/ Tớ không sao, cậu đừng lo cho tớ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hừ, mày biết điều đấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh câm mồm!!!
Hùng sau khi lườm nguýt Đăng Dương một cái cuối cùng thì kéo tay Duy đi khỏi đó, không quay lại lấy một lần
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Này, sao cậu chẳng bao giờ chịu để tớ lấy lại công bằng cho cậu thế?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bọn họ ai cũng sai, đầu óc nghĩ toàn mấy cái linh tinh gì đâu không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu..đừng rước rắc rối về mình vì tớ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có lẽ...là mình sai, chắc mình đã làm gì đó không đúng nên họ mới ghét mình thôi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..Cậu đừng nói vậy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhỡ họ cũng ghét cả cậu thì sao..?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu đừng lo, tớ không sao đâu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mà cậu đâu có làm gì sai?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Toàn bọn họ nghĩ linh tinh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đúng là, cả cái làng này không có lấy mấy người đàng hoàng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sau này á, tớ sẽ đi xa thật xa luôn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu đi cùng tớ nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười/ Được, tớ đi cùng cậu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ấy, trưa mất tiêu rồi, tớ phải về nhà ăn cơm đây, không lát mẹ tớ lại đi tìm mất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu nhớ dùng thuốc đấy nhé!!!
Nhìn bóng lưng Hùng xa dần, nụ cười của em dần dần nhạt đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Cậu nói tớ không làm gì sai...nhưng có lẽ, ngay cả việc tớ tồn tại cũng là sai rồi...*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play