Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Allmiu]Yêu?

1

Khi yêu, mọi thứ từng như có phép màu. Ánh mắt người ấy dịu dàng như nắng mai, bàn tay siết lấy nhau thật chặt tưởng như sẽ chẳng bao giờ rời xa.
Từng câu nói, từng nụ cười cũng hóa mật ngọt, chỉ cần bên nhau là thế giới ngoài kia bỗng chốc tan biến. Tình yêu, khi ấy, là chốn an yên nhất đời.
Nhưng không phải tình yêu nào cũng mãi là như thế. Có thứ tình yêu dần trở nên méo mó, khi quan tâm biến thành kiểm soát, khi nhớ nhung hóa thành nỗi ám ảnh. Người ta giữ nhau không còn vì thương nữa, mà chỉ vì sợ mất.
Cái siết tay ngày xưa dịu dàng nay siết chặt đến nghẹt thở, nụ cười ngọt ngào cũng vỡ vụn thành nước mắt. Và tình yêu, cuối cùng, trở thành chiếc lồng giam mà cả hai chẳng biết làm sao để bước ra.
Ánh mắt từng yêu thương giờ hóa lạnh lẽo, chứa đầy độc chiếm. Nụ hôn từng ngọt ngào trở thành dấu ấn chiếm hữu, như thể chỉ cần rời xa nửa bước là sẽ mất đi mãi mãi. Từ những lời dỗ dành, người ta chuyển sang mệnh lệnh, ép buộc.
Những bức tường bốn phía dựng lên không còn bằng gạch đá, mà bằng nỗi sợ. Và trong bóng tối ấy, tình yêu đã chết từ lâu, chỉ còn kẻ giam cầm và con mồi bị giữ lại, tuyệt vọng chờ ngày được thả tự do.
CẠCH
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Chị,ăn cơm này
Khương Hoàn Mỹ bước vào một căn phòng khá lớn,được trang trí rất sang trọng,cả phòng được trang trí toàn là màu trắng,nhưng khi tới chiếc giường,những vết máu bắt đầu xuất hiện
những màu đỏ thẳm của máu len lõi qua từng góc cạnh giường mà chảy xuống,người con gái ở trên giường đang không ngừng co ro người lại
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
haiz...tại chị chạy trốn đấy
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
nếu chị không chạy trốn có lẽ Lyhan không đánh chị ra nông nổi này
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
//đặt khay đồ ăn xuống//ngồi dậy đi,em xem vết thương như nào
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
k-không... d-ậy nổi//run//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
haiz,nhỏ đấy đánh gì mà dữ vậy//đỡ nhẹ nàng ngồi dậy//
Khương Hoàn Mỹ đỡ nàng ngồi dậy, cô nhìn những vết thương khắp người của nàng mà thầm thương xót
nhưng cũng chẳng thể làm được gì,giá như nàng không chạy trốn thì Thảo Linh có lẽ sẽ không làm đến mức này rồi
Hoàn Mỹ biết nàng trốn đi cũng giận điên người nhưng cũng không đánh nàng đến múc này
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
chị ăn đi,lát em băng bó cho//cầm bát cơm lên múc một muỗng chuẩn bị đút cho nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//quay đi//không đói
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
tch-//khó chịu//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
//đặt mạnh bát cơm xuống//giờ chị muốn tôi đánh chị như nó chị mới vừa lòng phải không?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//nhìn cô//ừ đánh đi,cho tôi chết nhanh để mà giải thoát
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
chị-
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
sao?//nghiêng đầu//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
//mang khay thức ăn đi//không ăn kệ chị,lát đói đừng có mà than
cứ thế,cô bước ra khỏi phòng,trả lại sự tĩnh lặng vốn có,nàng thấy bóng cô dần khuất thì mới dần thả lỏng,ngồi trên chiếc giường rồi ôm chặt hai chân mình
nước mắt cũng chẳng kiềm được mà rơi xuống
tại sao lại là nàng?nàng tại sao phải chịu những điều nhứ vậy?
.
.
.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
//đi xuống lầu//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
chị ấy ăn chưa?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
chưa,tch...//ngồi xuống sofa//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch phải dạy dỗ lại mới được//đứng dậy//
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
//can ngăn//mày tính giết chị ấy hay gì?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
chứ bây giờ mày xem kìa
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch//ngồi xuống,hút một điếu thuốc//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
mày bỏ cái điếu thuốc đó xướng liền
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
rồi rồi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//dập điếu thuốc//
RENG RENG
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
ai gọi vậy?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//lấy điện thoại ra//Đào tử
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//bắt máy//alo?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Pháo yêu của mày sao rồi?
Đào Di Quân
Đào Di Quân
không chịu ăn,tch//nhấp nhẹ ly rượu//
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
bên đây i chang//ngồi bắt chéo chân//
Đào Di Quân
Đào Di Quân
ha...biết được hôm nay như vậy thì từ đầu tao đã không cho hai người tiếp xúc
Đào Di Quân
Đào Di Quân
chị Miu yêu dấu của mày cũng không chịu ăn à?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch-còn phải hỏi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
sao tao nghe tiếng gì bênh máy mày vậy?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
đừng nói là...
Đào Di Quân
Đào Di Quân
ahh...em ấy đau quá nên kêu đau thôi
Đào Di Quân
Đào Di Quân
phải không Pháo?~
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
ức..c-chó..buông ra
Đào Di Quân
Đào Di Quân
tch...lại thế
Đào Di Quân
Đào Di Quân
thôi tao tắt máy đây
TÚT TÚT
Đào Di Quân
Đào Di Quân
haiz...
Di Quân ngồi trên giường của Huyền,từ ánh mắt ngây ngô phút chốc chuyển sang một cặp ánh mắt lạnh tanh đằng đằng sát khí nhìn về phía nàng
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
n-nhìn gì
Đào Di Quân
Đào Di Quân
có phải chị quá nhẹ tay với em không//tiến tới//
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
d-đừng có lại đây//lùi vào//
Đào Di Quân
Đào Di Quân
//bắt lấy chân nàng//em nghĩ em có quyền à?
.
.
.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
để chị lên phòng xem Miu như nào
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
umk
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
khay cơm để đâu?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
trong bếp đó//chỉ//
Bích Phương nghe thế liền đi vào căn bếp,lấy khay cơm rồi tiến bước lên lầu
cô đứng trước cửa phòng nhẹ nhàng mở cửa,nàng ở trong phòng nghe tiếng mở cửa liền cảnh giác,sau khi xác định người đó là Bích Phương thì dần thả lỏng
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
c-chị//nước mắt rơi xuống//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
đau lắm không?//tiến tới//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
đau//mếu//
cô tiến tới chiếc giường nàng đang ngồi,đặt nhẹ khay cơm xuống bàn nhỏ,khụy người xuống quan sát cơ thể nàng
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
tch-khiếp đánh gì mà dữ vậy
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
//ngồi xuống cạnh giường//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
muốn ôm không?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ư//ôm cô//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
//xoa xoa//ngoan..ăn hết bát cơm rồi chị băng bó vết thương cho nha?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
k-không ăn
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
ăn hết đi//xoa đầu nàng//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
con Linh mà biết em không ăn lại đánh cho xem
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
em không thích bị đau mà
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
um..//gật đầu nhẹ//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
ngoan//mỉm cười//
END
Tác giả
Tác giả
cần tìm gấp người chung thuyền,chứ thấy lạc loài lắm rồi á

2

Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ăn no rồi...//đẩy bác lại về phía cô//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
sao thế,mới có nửa bát thôi mà?//nhìn nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
no...//mếu//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
rồi rồi không ăn nữa//đặt bát về phía bàn//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
lại đây,chị băng bó cho//kéo tay nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
um//nhích lại//
nàng xích lại về phía cô,để cho cô băng bó.Trong suốt quá trình nàng chẳng hề phản kháng ngược lại thì rất hợp tác,chỉ thi thoảng than đau mà thôi
SAU KHI BĂNG BÓ
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
xong rồi//cất hộp cứu thương vào trong tủ//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
chị...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
hủm?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ngủ với em được không?//níu lấy cánh tay cô//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
sao vậy?sợ con Linh à?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
um//gật đầu nhẹ//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
rồi rồi//xoa đầu nàng//
và thế là đêm đó cô ôm chặt lấy nàng trên chiếc giường ấy và chìm vào giấc ngủ dài
ở dưới lầu không thấy cô xuống hồi lâu thì cũng tò mò mò mà đi lên,vừa mở cửa nhẹ thì đã thấy bóng dáng cô ồm chặt nàng vào lòng rồi ngủ thiếp đi
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
má...//nắm chặt tay thành nắm đấm//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
máy mới đánh nó dắt chiều đấy,giờ ghen gì?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
nói tiếng nữa là người bị đấm chính là mày đấy
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
eo sợ
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
muốn thử không?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
bây thôi đi,làm hồi chị ấy tỉnh bây giờ
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch//rời đi//
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
ê đi đâu z 11:00 giờ r mà?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
đi bar
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
kệ mẹ nó đi,về phòng th
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
không gian bổng chốc im lặng,cứ thế mà kéo dài...
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
hứ//bật dậy//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
chị Phương//quay đầu sang//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
chị đâu rồi//giật tung chăng//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
chị kiếm chị ấy vào làm gì?//chao đảo bước vào//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ha...//run//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ra..-ngoài
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
chị nghỉ chị ngăn được tôi//tiến lại gần//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ha..đừng lại đây...
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
chị Phương ơi//cố chạy ra khỏi giường//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//nắm chặc chân//chị chỉ biết tới Bích Phương thôi hả
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ha...ức..đau đau
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
b-buông
Linh ép sát Nhật vào cạnh giường,mùi rượu nồng nặc tỏa ra làm cho Nhật cảm thấy khó chịu không thôi
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ức...em uống rượu
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
thì sao?//mặt đối mặt//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ư...n-nồng quá
cô không quan tâm lời nàng nói,chỉ tiếng lại rồi hôn lấy đôi môi nàng,liên tục đảo đi đải lại khiến nàng không thể thở
cứ thế mà kéo dài tận 4 phú,đến khi cô thấy nàng đập mạnh vào vai thì mới luyến tiếc nhả ra
CHÁT
âm thanh chói tai được vang lên ngay sau khi dứt khỏi nụ hôn đó
chính là nàng đã tát mạnh vào mặt cô,cô chợt đứng hùnh vài giây.Sau đó liền nổi cơn điên lên,kiềm chặt hai tay của nàng lên đầu giường
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
ha..chị gan nhỉ?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ức..b-bỏ
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
mơ đi//nắm chặt cằm nàng//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
NGUYỄN THẢO LINH//đá cửa đi vào//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch-phá đám
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
gì đây?//bước vào//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
tao mới đi pha sữa có tý mà mày lộng hành rồi à?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
tch..bà chị nói nhiều quá đấy//rời khỏi cơ thể nàng//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
các người cứ như cậy kiểu gì cũng sẽ trốn nữa cho coi//bước đi//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
//nhìn//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
em không sao chứ?//tiến lại//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
d-đừng lại đây..//co rùm người//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
là chị..không phải con Linh
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ưh..hứ
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
chị sao vậy//chạy về phía nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
d-đau..hức
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
ôi trời,tch..nhỏ Linh này không chú ý gì cả
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
thôi,để chị băng bó lại
END
Tác giả
Tác giả
Hihihih ko ngờ cũm có ng đu allmiu giống mink

3

Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//đi vào//chị miu ơiii
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
huh??//ngước lên//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//hoảng sợ//e-em...
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
sao vậy,chị thấy em mà không vui hả?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
nhìn mặt mày bây giờ vui mới lạ á
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
Ê??
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
ehhh tch..-xem kìa
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
áo chị dính máu rồi
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
chị trốn cũng lâu rồi,em đo lại số đo rồi sẽ may cho chị mấy bộ mới
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
ủa mua được mà?
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
tao thích^^
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
tao gì cơ?//nhăn mặt//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
à em nhầm,em thích
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
thôi chị với nó ra ngoài đi,để em lấy số đo cho chị ấy rồi sẽ ra ngay
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
ừ//bước ra//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
//đi theo//
CẠCH
Tiếng đóng cửa vừa dứt,không khí trong căn phòng bổng trở nên ngột ngạt hẳn,cô không còn vẻ mặt vui vẻ nữa,nó đã được thay thế bằng một khuôn mặt lạnh tanh
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
sao lại trốn nhỉ??//quay đầu nhìn về phía nàng//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
ở đây không tốt sao??
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
c-chị...
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
chị có vẻ vui ha?trốn khỏi tụi này cũng hơn 1 năm rồi
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
chắc cũng có nhiều con ong bu lại nhi//nhìn nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
k-khoan đã//lùi//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//nắm chặt eo nàng//tính đi đâu?
không khí bây giờ vô cùng ngột ngạt,cô nhìn nàng bằng một ánh mắt không thể nào mà "thân thiện" hơn,rồi bất chợt chiếm lấy đôi mối ấy
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ưh..um//cố đẩy ra//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//giữ chặt lại,không cho nàng thoát ra//
1
2
3
4
5
6 phút trôi qua
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
umm//đập mạnh vào vai cô//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//biết ý nhả ra//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ha..hộc..//thở mạnh//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
mới thế đã không chịu được//thò tay vào áo nàng//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
k-khoan ức...c-chờ..đã
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
sao??//mò mẫn vào hai quả đồi kia của nàng//
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
//nói vọng vào trong//sao mà lâu vậy Quỳnh Anh?
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
*tch..lũ phá đám*dạ xong rồi,em ra liền
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//đứng dậy//hên cho chị đấy
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ha...//thở//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
//bước xuống lầu//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
mày làm gì mà lâu thế?//nhìn cô//
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
liên quan tới mày không?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//cạch//
cửa bật mở không hề nhẹ,sát khí bai trùm lấy căn phòng này,một cô gái bước vào.Vẻ mặt không hề vui vẻ
Phí Quỳnh Anh
Phí Quỳnh Anh
sao mày có vẻ không vui vậy?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
kệ cha tao,Miu đâu?
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
trên lầu,sao vậy?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//bước lên lầu//
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
sao em cảm thấy gì đó không ổn vậy nhỉ?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//mở cửa bước vài//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//nhìn..+đôi chút hoảng sợ//Lyhan...
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//bước chân nhanh tới chỗ nàng//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//đột nhiên đè nàng xuống//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ah...L-Lyhan
Cô đột nhiên tông cửa phòng nàng rồi bước vào,không nói không rằng đè nàng xuống.Tay bố chặt lấy cổ nàng,đến nổi nàng không thể thở
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ưhh..ha..-lyhan..em sao vậy?//cố đẩy tay nàng ra//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
nói...chị trốn bọn này suốt 1 năm
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
trong lúc đấy,chị có quen ai không?//càng bóp chặt hơn//
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
ư..hức..c-chị không//đau nhói//
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
NÓI DỐI
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play