Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Chất Độc Trên Da

#1.

Redlight không mở cửa cho kẻ mơ mộng.
Ánh sáng trong bar đậm như máu loãng, nhấp nháy trên tường kính đen tuyền phản chiếu bóng người đan vào nhau như mạng nhện. Không gian này không có khái niệm “an toàn”, chỉ có giới hạn da thịt, nhòe ranh giới bởi thuốc, khói và thứ gọi là khoái cảm.
Giữa những chiếc ghế đỏ hình môi hờ hững, âm nhạc rền rĩ như nhịp tim ép chặt dưới cổ áo sơ mi, Nguyễn Quang Anh ngồi đó, người đàn ông không bao giờ chạm vào điều gì không muốn sở hữu. Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, đầu lọc khẽ ướt như vừa chạm môi ai đó. Mỗi lần hắn rít, khói trượt qua quai hàm sắc như rắn siết, ánh mắt lười biếng quét qua đám đông như thể đang săn.
Trần Đăng Dương ghé sát vào tai hắn, mùi rượu bourbon quyện khói thơm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có hàng mới. Bên pháp y.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không chơi xác chết.
Quang Anh cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn mở hờ, như thể vừa ngửi thấy mùi gì đó...khác.
----------
Ở cánh cửa bar, Hoàng Đức Duy bước vào.
Đèn đỏ trượt qua bờ môi cậu như rót máu lên tuyết. Cậu mặc sơ mi trắng, mở ba cúc trên, lộ làn da cổ thanh thoát mà dai dẳng, kiểu da mà chỉ cần ánh nhìn cũng khiến kẻ khác muốn đặt dấu răng. Vài người ngoái lại. Có kẻ huýt sáo. Duy lơ đễnh như không nghe thấy, mắt quét qua căn phòng ồn ào một cách vô cảm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bar gì mà tối thui, như hiện trường vụ án.//cậu lầm bầm với An//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Redlight mà.//cười, nhún vai//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Màu của dục vọng và tội lỗi.
Duy khẽ nhếch môi, ánh mắt dừng lại ở tầng VIP trên cao, nơi có một ánh nhìn chưa từng rời khỏi cậu kể từ lúc bước vào.
Chạm mắt nhau.
Lần đầu.
Quang Anh chống cằm, chậm rãi dụi điếu thuốc vào gạt tàn pha lê, rồi rướn người đứng dậy. Ánh đèn phản chiếu lên thắt lưng đen nhánh, chiếc áo sơ mi không cài hết nút, để lộ đường nguc sắc nét dưới lớp da lạnh lùng.
Hắn không nói gì. Chỉ đi xuống.
Mỗi bước đều chậm, đều chắc, như đang đến bắt một con mồi chưa biết mình đã bị đánh dấu.
...
...
Pháp y thật à?
Giọng trầm đục vang lên phía sau Duy. Cậu quay lại. Người đàn ông kia đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh là ai?//nhướn mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không nhớ có gọi đồ uống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần gọi, tôi biết cậu thích gì.//mỉm cười//
Hắn đặt ly rượu lên quầy. Rượu đỏ, đặc như máu.
Duy nhìn ly, rồi nhìn ánh mắt người đối diện. Trong đôi mắt ấy không có câu hỏi, chỉ có tuyên bố.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thường tán tỉnh người lạ bằng rượu và ánh mắt như súng ngắn vậy à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Chỉ với kẻ khiến tôi muốn phạm tội.
Duy bật cười, nhưng thứ cậu nhận lại là bàn tay luồn ra sau eo, kéo sát vào nguc Quang Anh.
Cơ thể họ chạm nhau. Cả hai đều nghe rõ tiếng thở của đối phương. Nhịp tim, kề da.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh biết tôi là ai không?//nghiêng đầu, hơi thở lướt qua cổ hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi có quyền giải phẫu anh nếu có lệnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi, có thể khiến cậu tình nguyện nằm lên bàn mổ.//ghé sát tai cậu, giọng khàn//
Bàn tay hắn trượt xuống sống lưng Duy, siết nhẹ như dấu tay sẽ in mãi vào da.
----------
Một chiếc thang máy riêng mở ra. Duy bị kéo vào. Cửa đóng. Chỉ còn hai người, ánh sáng mờ như sắp tắt. Không ai lên tiếng. Tay hắn áp sát cậu vào tường kính.
Hôn.
Miệng hắn lạnh, nhưng lưỡi thì nóng rực. Không có nụ hôn nào mềm mại. Hắn ngấu nghiến như đang muốn liếm hết mọi dấu vết trên cổ cậu. Duy rên khẽ một tiếng, tiếng rên nhỏ đến mức bản thân cậu cũng bất ngờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dừng.//đẩy nhẹ hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Da cậu nói khác.//trượt môi xuống cổ, cắn//
Cậu thở mạnh, tay run khẽ khi siết lấy vạt áo hắn, không biết là để đẩy ra hay kéo lại.
----------
Phòng VIP tầng cao nhất. Cửa mở bằng dấu vân tay. Chiếc ghế dài da đỏ như vừa bị bóc da người. Mùi thuốc lá, rượu, da thịt.
Quang Anh đẩy Duy xuống sofa. Không ai cởi đồ, chúng tự tuột khỏi người như thể biết vị trí nào của cơ thể cần thở trước. Mỗi cú chạm như truyền điện. Duy ngoái đầu, rên khẽ khi bị tay hắn siết eo, môi hắn day xuống hõm cổ, cắn – liếm – thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chất độc của cậu...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gì?//thở//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...ngọt như thuốc mê.
----------
Sau đó, chỉ còn tiếng thở, tiếng rên, và tiếng kim loại từ chiếc đồng hồ hắn tháo vội. Duy không nhớ mình nói gì. Chỉ nhớ da mình lần đầu run lên vì một người xa lạ.
-END-

#2.

Sáng.
Thành phố vẫn ngủ dưới lớp khói sương. Hà Nội buổi sớm như bị lột sạch khỏi cơn say đêm trước, để lộ ra thứ mùi thật của nó, lạnh, tinh khiết và trống rỗng.
Bên trong căn penthouse ở tầng 62 tòa nhà V-Tower, ánh nắng hắt nghiêng qua tấm rèm mỏng, tràn lên lớp ga giường lụa đen đắt tiền như thủy triều dâng từ tội lỗi.
Hoàng Đức Duy mở mắt.
Cậu không nhận ra trần nhà này. Càng không nhận ra lớp chăn mịn như da người đang phủ lên nguc mình.
Chỉ có một thứ quá rõ là da. Da cậu. Da người kia. Da vẫn còn vết răng mờ, vết hôn nhòe. Cảm giác nóng ẩm ở những nơi đáng ra phải được giấu kín.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khỉ thật…
Duy ngồi dậy, chăn tụt khỏi người. Cậu lập tức đưa tay kéo lại, hoảng hốt, nhận ra không có một mảnh đồ nào trên người, thậm chí…cả đồ lót.
Một tiếng cười trầm khẽ vang lên từ ghế sofa đối diện.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào buổi sáng.
Giọng hắn, khàn, đặc, mang theo mùi thuốc lá mới châm. Trên tay hắn là ly rượu whisky còn nguyên cục đá, tan chậm như nhịp tim kẻ vừa phạm tội.
Nguyễn Quang Anh ngồi đó, áo sơ mi trắng mở hết nút, tay áo xắn cao, cổ tay đeo đồng hồ Franck Muller màu khói bạc, cổ hơi nghiêng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu như thể nhìn một món đồ vừa được dùng xong nhưng vẫn còn muốn chạm thêm lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đồ của tôi đâu?//cậu lạnh giọng, tay siết lấy chăn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bẩn.//rót thêm rượu vào ly//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đốt rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh điên à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể.//nhún vai//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi sạch sẽ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đưa tôi cái gì đó để mặc.
Quang Anh không nói. Hắn đứng dậy, cao lớn và chậm rãi bước tới. Mỗi bước đi của hắn đều có âm thanh từ sàn gỗ vang lên khô khốc như nhịp chậm của một bản cáo trạng chưa tuyên án.
Hắn cúi xuống, lôi trong tủ một chiếc áo sơ mi đen của chính hắn, rồi thảy lên giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mặc cái này đi. Trông cậu trong đồ của tôi…đẹp hơn hẳn.
Duy cầm lấy áo, mặc vào không một lời. Cúc áo quá rộng, cổ tay quá dài như thể bị nuốt vào thân thể người kia từ ngoài vào trong.
Khi bước đến cửa, cậu dừng lại. Quay đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không quay lại đây nữa. Đêm qua chỉ là một lỗi sai.
Quang Anh nhả khói, đứng tựa cửa kính.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể không quay lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng da cậu thì đã ở lại rồi.
Im lặng. Một nhịp thở dài. Duy rời đi, để lại trên bàn thủy tinh một chiếc khăn tay nhỏ màu trắng, vạt còn dính mùi nước hoa rất nhạt. Mùi không rõ là hoa gì, nhưng nhức tận óc, và ngấm vào vải như đã lên men.
Quang Anh cầm lấy, đưa lên ngửi. Khói thuốc trên tay hắn tắt đi khi mùi kia tràn qua khứu giác.
Hắn cười, nhẹ như vết cắn trên vai người yêu cũ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ khiến cậu quay lại. Không bằng luật. Thì bằng da thịt.
----------
Bên ngoài Redlight.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Tối qua mày đi đâu?!
Thanh Pháp nhào tới, suýt nữa đổ cả ly cà phê vào hồ sơ giám định. Duy né khéo, chống tay lên bàn, thở ra đầy mệt mỏi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Pháp y thì không nên điều tra chuyện giường ngủ người khác.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Làm ơn đi, nhìn cái cổ mày kìa. In dấu tay như tang vật số 3.//thở hắt, nhăn nhó//
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Mày ngủ với ai vậy?!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không nhớ rõ.//nói dối, giọng mệt//
Nhưng cơ thể thì nhớ. Rất rõ.
Cái siết tay bên hông. Môi cắn và rên trầm. Nhịp thở gấp. Tiếng dây thắt lưng kim loại đánh vào mặt bàn.
Mỗi lần nhớ lại, sống lưng cậu khẽ nổi gai. Như đang sốt. Mà không có thuốc hạ.
----------
An bước vào.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tin nóng!
Cậu đặt điện thoại lên bàn, xoay màn hình. Trên đó là một dòng tin tức.
“Tập đoàn Nguyễn Gia xác nhận Chủ tịch trẻ Nguyễn Quang Anh rót vốn vào Crown Lab – công ty giám định pháp y tư nhân đầu tiên tại Hà Nội.”
Duy ngẩng lên, mắt sững lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Crown Lab?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đúng.//gật đầu//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Và đoán xem ai sắp phụ trách cố vấn cho mảng pháp y bên đó?
Duy nín thở.
...
...
Tôi.
----------
Chiều cùng ngày, Crown Lab.
Duy đứng trước tòa nhà kính, thở chậm.
Tòa nhà Crown mới xây, nằm gần hồ Tây, phong cách tối giản, trắng, đen, bạc lạnh và không có bất cứ chi tiết thừa nào. Giống như người đã tạo ra nó.
Bước vào bên trong, lễ tân cúi đầu.
nvp
nvp
Chào giám định viên Hoàng Đức Duy. Chủ tịch đang chờ cậu trong văn phòng tầng trên.
Duy nheo mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chủ tịch?
nvp
nvp
Vâng. Nguyễn Quang Anh.
----------
Cửa mở.
Nguyễn Quang Anh đứng quay lưng về phía cửa kính. Hắn mặc vest, không cravat, tay đút túi, nhìn ra ngoài trời như đang kiểm soát cả thành phố dưới chân.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ngờ chúng ta lại gặp sớm thế.//cậu lên tiếng trước, giọng pha mỉa mai//
Quang Anh không quay lại, chỉ nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi mua Crown Lab. Không phải vì pháp y. Mà vì cậu.
Duy cứng người. Hắn quay lại, bước tới gần, từng bước không nhanh không chậm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đi. Tôi kéo lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu mặc áo tôi. Tôi mặc lại nụ hôn cậu để nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói da không biết nói dối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy để tôi dạy nó cách phản bội luật.
Duy nghiến răng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ mua công ty là được tôi?
Quang Anh nhếch môi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không mua cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi khiến cậu phải quay về…bằng đúng cách cậu khiến tôi mất kiểm soát đêm đó.
Một bàn tay siết lấy cổ tay Duy. Không đau. Nhưng nóng. Như da chạm vào ổ điện.
Duy thở hắt. Mùi nước hoa quen thuộc trên cổ áo hắn, mùi của đêm đó ùa về.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thả ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.//nói khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi còn chưa chạm đủ.
----------
Tối hôm đó, Duy về nhà, nằm trong bóng tối, mở to mắt.
Cổ tay cậu vẫn còn ấm. Như bị bỏng.
Da ngứa. Tim ngứa. Mắt muốn rơi lệ mà không hiểu vì sao.
Mở tủ áo. Lấy ra chiếc sơ mi đen của hắn.
Áp lên mặt. Cắn răng.
Mùi vẫn còn.
----------
Chất độc đã ngấm. Không phải qua máu. Mà qua da.
-END-

#3.

Trưa hôm sau, Hà Nội nắng như quắt lại. Mùi khói xe, mùi cà phê cháy xém nơi góc phố, tiếng còi xe đan xen với những bước chân gấp gáp chạy theo nhịp sống vội.
Hoàng Đức Duy vừa bước vào trụ sở Viện pháp y Quốc gia thì tiếng giày da đen bóng của cậu chạm nhẹ sàn đá cũng khiến vài y tá ngoái lại nhìn.
Quý công tử mà, không phải vì tiền, mà vì khí chất.
Cậu mặc sơ mi trắng sơ vin gọn gàng vào quần tây đen, áo blouse khoác hờ trên tay. Gương mặt mịn màng nhưng ánh mắt thì sắc lẹm. Môi cười nhẹ, nhưng mọi sự đoán định đều kết thúc bằng một câu hỏi trong đầu: "Ai lại để một người như vậy ngồi mổ xác?"
nvp
nvp
Bác sĩ Hoàng, phòng số 3.
Cô trợ lý gọi cậu khi lướt qua.
Duy gật nhẹ, bước vào. Đang mở hồ sơ ra thì có tin nhắn đến. Màn hình sáng.
[Nguyễn Quang Anh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬Cà phê sáng, 10h. Tôi đã gửi cho viện một tài trợ mới. Thấy tên tôi chưa?
Cậu nhìn tin nhắn, lạnh nhạt lướt qua. Nhưng vài giây sau, cậu thấy cái tên đó hiện thật, chình ình trên văn bản mới ký.
"Nguyễn Quang Anh – Chủ tịch Crown Group, tài trợ thiết bị pháp y cho Viện."
Duy siết nhẹ tay. Tên điên đó thật sự đang bắt đầu trò chơi.
----------
Chiều hôm đó, Duy cùng An và Pháp ghé qua Crown Lab, trung tâm nghiên cứu mới mà An sắp đầu quân. Khuôn viên vắng, nhưng không khí sang trọng ngột ngạt.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đây là phòng khám nghiệm mô sinh học.//chỉ tay, ánh mắt toát lên vẻ phấn khích//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Trang thiết bị ở đây toàn từ Thụy Sĩ.
Duy gật đầu, nhưng ánh mắt đảo quanh và dừng lại.
Một người đàn ông mặc vest đen, đứng giữa hành lang dài lát đá cẩm thạch. Tóc vuốt gọn, điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay. Đôi mắt màu tro như phủ sương, nhưng ánh nhìn thì bén hơn dao mổ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại gặp rồi, bác sĩ Hoàng.//nụ cười thoáng qua như một lưỡi dao mỏng//
Duy định bước đi, nhưng Pháp đã lên tiếng trước.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ủa…anh là chủ Crown Lab luôn à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Tôi chỉ rót tiền.//mắt vẫn nhìn Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn em cậu…thì rót hương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ nó.//lẩm bẩm, quay đi//
----------
Tối, tại Redlight.
Duy không muốn đến, nhưng Pháp và An nằng nặc kéo đi. An thì muốn “xem thử đèn đỏ của Hà Nội đỏ đến mức nào”, còn Pháp thì bảo: “Nghe nói DJ tối nay là người yêu cũ của Dương đó.”
Redlight không đèn màu lòe loẹt, mà là ánh đỏ trầm, nhạt như máu khô. Hương nước hoa thuốc lá vấn vít như mê dược.
Duy vừa đặt chân vào đã thấy người ta nhìn mình. Không phải vì cậu đẹp, mà vì cậu quá trắng, quá sạch, trong một nơi quá bẩn.
...
...
Hoàng Đức Duy.
Một giọng nói trầm vang bên tai, rất gần. Duy quay lại.
Quang Anh đứng sát sau lưng cậu, trong bộ suit đen, tay vẫn cầm ly rượu vàng nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào mừng trở lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không quay lại. Tôi bị lôi đến.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết.//nhấp môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn bạn cậu.
Duy định lách đi, nhưng Quang Anh đã bước đến sát, tay luồn sau lưng cậu, ghé sát tai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Da cậu...vẫn nhớ đêm đó không?
Duy đứng yên. Một tích tắc.
Rồi cậu quay phắt lại, mắt lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là pháp y, không phải nạn nhân. Tôi không để bị lưu lại dấu vết.
Quang Anh cười khẽ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần để lại vết. Tôi chỉ cần khiến cậu tự phát sốt.
----------
Ở một bàn khác, Trần Đăng Dương rót rượu cho Pháp, ánh mắt lơ đễnh.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Uống nữa là tôi chết thật đấy.//miệng cười nhưng mắt lơ đãng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì cậu có làm pháp y đâu.//nhún vai//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chết tí cũng không ai mổ xác.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Muốn tôi nằm cho anh mổ thử không?//cậu đùa, nhưng ánh mắt đó không còn là đùa//
Dương nhìn, lâu hơn cần thiết.
Một nhịp tim. Hai nhịp thở. Rồi cười.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Để khi khác. Ở đây nóng quá.
----------
Phòng VIP.
Duy bị Quang Anh kéo vào trong khi đang tìm An. Không ai nhìn thấy. Cửa đóng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nói rồi, tôi không chơi mấy trò bắt cóc này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi thì đang chơi cậu, không phải bắt cóc.
Duy định đi, nhưng Quang Anh đứng chắn cửa. Hắn cởi khuy cổ tay áo, thong thả như đang chuẩn bị mổ tim ai đó, mà chính hắn là dao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không thích bị điều khiển.//lạnh lùng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Vì tôi không điều khiển. Tôi nhiễm độc.//bước sát//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để cậu thấy nó ngấm vào đâu đầu tiên.
Hơi thở Quang Anh gần kề.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là da…//đặt tay lên cổ Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tim…//tay kia đặt lên ngực//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là dưới thắt lưng cậu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi…//rít lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi kiện anh vì quấy rối đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi tài trợ cho viện cậu. Tôi mời luật sư giỏi hơn cậu. Và tôi…đang rất muốn xem liệu cậu còn luật nào ngăn tôi không.
Duy im. Một vệt mồ hôi lăn qua thái dương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một trò chơi.//nói chậm rãi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi có da thịt. Cậu có luật. Xem xem bên nào khiến tim cậu phản bội trước.
----------
Khuya. Duy bước ra khỏi Redlight, lưng áo ẩm mồ hôi. Pháp đã về. An đang ngủ gục trong xe.
Duy mở cửa, thở dốc. Nhưng rồi ánh mắt cậu dừng lại, một hộp nhỏ đặt trên ghế sau.
Ghi chú: Cho pháp y yêu thích của tôi. Đừng mổ. Chỉ dùng. Ký tên: Q.A.
Cậu mở hộp.
Bên trong, một đôi găng tay da đen. Kèm theo là...một lọ nước hoa, mùi như cái đêm định mệnh đó.
Mùi của Quang Anh.
Duy chửi thề, nhưng vẫn nhét lại, ngồi vào ghế, mắt nhìn ra đêm.
Đêm Hà Nội không lạnh. Nhưng trong tim cậu, có gì đó đang bắt đầu hóa chất.
-END-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play