Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Nơi Hai Ta Thuộc Về

Ga dừng không Tên

Tàu điện ngầm số 4 – tuyến Xanh – rồi khỏi trung tâm vào lúc 21:27 tối
Giờ tan làm đã qua lâu. khoang tàu thưa người, chỉ còn vài nhân viên văn phòng, đôi ba cụ già trở về sao ca làm thêm. ánh đèn trắng lạnh lẽo, lướt dọc hành lang tàu như những con mắt mệt mỏi, soi thấu từng khuôn mặt xa lạ.
Hoàng Đức Duy ngồi ở ghé sát cửa tàu. Tay lưới điện thoại trả lời mail khách hàng, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt trẻ nhưng đầy sự mệt mỏi. Một cốc cà phê củ vơi đặt bên cạnh, đã nguội lạnh từ lâu.
Cạnh bên, có một người con trai tựa đầu vào thanh sắt, mắt khép mờ. mái tóc rũ che gần nửa mặt, tai vẫn đeo tai nghe nhưng không phát nhạc. Anh không ngủ. Chỉ là... Không muốn tỉnh
Tiếng thông báo tạo dựng lại vang lên:
"Tàu sắp dừng lại tại ga Hưng Lâm. Xin quý khách chú ý hành lý và chuẩn bị xuống tàu"
Bánh tàu rít nhẹ. Cửa trượt mở ra. Gió lạnh ùa vào từ đường hầm tối
Duy thoáng nhíu mày. Ga này lạ. Không thường đi ngang qua nó. Nhưng thôi, chắc đổi lộ trình thôi, vẫn là tuyến Xanh mà, ba ga nữa là tới nhà .
Đến khi tàu dừng lần thứ ba – như thói quen – cậu đứng dậy .
Cạnh bên, Anh cũng đứng theo như bị cuốn theo chuyển động của em. Cả hai cùng rời khỏi khoang tàu, bước lên bậc thềm bê tông lạnh buốt dưới ánh đèn âm u.
Ngay khoảnh khắc cửa tàu đóng lại phía sau họ, cả toa rít lên rồi lặng lẽ trôi đi vào bóng tối... Không có tiếng động cơ, không có âm thanh nào, chỉ còn hai người đứng đó, giữa một ga tàu không có tên
Duy nhìn quanh
Không có ai
Không có người soát vé. Không có camera an ninh. Không có bản chỉ dẫn. Không có bất kì dấu hiệu gì cho thấy đây là một ga tàu hợp pháp , hay thậm chí là....có tồn tại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ..//cậu nhăn mặt//Ga gì mà tối vậy, sao không có ai vậy anh?
Anh im lặng, bàn tay siết chặt quai túi. Một lúc sau anh lên tiếng, giọng khản khản
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi...tôi không nhớ mình xuống đây làm gì. Tôi không định xuống ga này...
Duy cau mày, quay đầu nhìn về phía đường ray.
Không có tàu tiếp theo.
Không có đèn báo hiệu.
Không có tiếng động nào ngoài tiếng thở dồn dập của chính họ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi...tụi mình hình như bị kẹt rồi//Duy nuốt khan// Chắc là ga bị sự cố. Mình lên trên xem thử ?
Anh gật đầu. Cả hai rảo bước về phía cầu thang. Nhưng bậc thang như kéo dài vô tận. Đi hoài… vẫn chưa tới.
Mười phút. Hai mươi phút. Không có cửa ra. Không có bảng chỉ đường. Chỉ có những vết xước lạ trên tường, như thể ai đó từng gào khóc và cào rách bê tông nơi đây.
Duy quay lại nhìn Anh. Cả hai đều mồ hôi ướt đẫm trán, ánh mắt lo âu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là Duy. Hoàng Đức Duy. Hai hai tuổi. Làm thiếc kế ở bên Nam Lộc.
Anh chớp mắt, như phải mất vài giây để xử lý thông tin.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi… là Quang Anh. Nguyễn Quang Anh. Hai tư. Nhân sự. Ờm… độc thân.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờ, tôi cũng vậy. Chắc là chỉ là... trục trặc kỹ thuật thôi, haha...// Duy cười gượng, nhưng giọng cười dội lại từ vách ga nghe méo mó//
Anh chậm rãi quay đầu nhìn quanh lần nữa, rồi thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà… Duy nè… Sao lại không có ai hết vậy?
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn phía cuối ga vụt tắt.
Một âm thanh rít qua như kim loại cào lên thủy tinh.
Duy siết chặt điện thoại. Màn hình cậu vừa bật lên – không có sóng. Không có mạng. Không gửi được tin nhắn.
Chỉ có một tin nhắn đến– từ số lạ
"Đã đến lúc gặp lại nhau rồi"

Nơi Này Không Tồn Tại

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, khoan đã...
Đức Duy kéo tay Quang Anh lại, đôi mắt đầy nỗi sợ hãi. Trước mặt họ là hành lang dài hun hút, không một bóng người, không một âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân vọng vang như bị nhân lên gấp đôi.
Hai người đã đi cả nửa tiếng đồng hồ. Tầng trên không thấy. Đường ra không có. Ga tàu này như một mê cung bê tông khổng lồ bị vứt bỏ dưới lòng đất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta quay về chỗ cũ đi./hạ giọng /Biết đâu… tàu sẽ quay lại?
Quang Anh không trả lời. Anh quay đầu bước về phía sân ga, nơi mà họ đã rời khỏi tàu ban nãy.
Dưới ánh đèn huỳnh quang mờ đục, khung cảnh vẫn y nguyên như cũ… nhưng không còn nguyên vẹn.
Góc bên phải sân ga xuất hiện một vết nứt trên tường. Vết nức không sâu, nhưng rĩ ra chất lỏng sẫm màu giống như máu đã khô.
Đức Duy run tay, rút điện thoại ra.
Không có tín hiệu.
Pin còn 64%. Nhưng camera không bật được.
Màn hình chớp giật như có ai đều khiển từ xa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi tắt hẳn, cậu thấy được khung hình....mờ mờ.
Một đoạn video cũ. Có người....mặc áo sơ mi trắng, tóc rũ xuống trán, đang nằm co quắp dưới ray tàu.
Cậu vội tắt máy, không dám nói với Quang Anh. Càng lúc, mọi thứ càng sai sai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu đây là một trò chơi khăm, thì nó quá lố rồi đó./cố giữ giọng vững vàng/
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Nhưng không ai cười nổi.
Hai người tản ra tìm kiếm, đi về hướng ngược lại. Gió lạnh từ đâu lùa vào, khiến tiếng vọng bước chân trở nên dồn dập hơn.
Khi cả hai đi sâu vào khu vực cuối sân ga – nơi không có đèn, không có lối đi chính thức – họ phát hiện ra một ngách tường bị bào mòn, khuất hẳn sau dãy cột bê tông lớn.
Duy rọi điện pin từ điện thoại lên. Đèn yếu, nhưng đủ để thấy một mảng tường loang lổ, ẩm mốc, có vẻ như từng bị ai đó đập phá.
Và ở ngay chính giữa, hiện lên một dòng chữ đỏ thẫm được viết bằng nết cọ vội vã, nguệch ngoạc:
"Nơi này không tồn tại"
Không để tên.
Không ghi ngày tháng.
Chỉ ba chữ như đang thì thầm một lời nguyền
Gió tắt.
Không khí đặc quánh lại.
Đèn điện nơi xa nhấp nháy liên hồi, như sắp vụt tắt lần nữa.
Quang Anh bước đến gần hơn, đưa tay chạm nhẹ vào vết mực đỏ.
Ướt.
Không phải sơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái này..... mới viết.../lẩm bẩm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai viết? Là ai còn ở đây?
Không ai trả lời
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng thì thầm vang lên từ trong đường ray sau lưng họ.
"Hai người.....đến muộn rồi."
Cả hai quay phắt lại.
Không ai cả.
Chỉ có chiếc loa nhỏ phía trên góc tường, vốn đã hỏng từ đầu, bây giờ.... tự phát sáng.
Một đoạn ghi âm cũ kỹ vang lên, méo mó và khàn đục như đến từ dưới lòng đất:
"Chào mừng quay trở lại. Người cuối cùng đã vào. Trò chơi bắt đầu."
Đèn tắt.
Ga ngập trong bóng tối.

Nó Không Phải Là Em!!

Chiếc tàu phủ bụi đứng yên lặng như một xác chết bị bỏ quên.
Cách cửa tự động bật mở, kèm theo tiếng gió lùa lạnh buốt. Bên trong không có đèn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin lấp ló, phản chiếu một cái bóng đang ngồi trên ghế.
Duy lùi lại nửa bước, mắt mở to đến đỏ hoe.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái....gì vậy?
Quang Anh siết chặt cổ tay Duy, kéo cậu lùi xa hơn khỏi tàu. Nhưng anh không rời mắt khỏi bóng người kia.
Ngồi trong toa tàu.... là một Hoàng Đức Duy khác.
Áo sơ mi giống hệt. Kiểu tóc giống hệt. Chiếc điện thoại trên tay cậu ta còn dính vết máu khô.
Đôi mắt mở to, nhìn thẳng về phía họ. Không chớp. Không hồn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em... là ai?
Duy nuốt khan. Cậu nắm tay anh chặt hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không biết.... nó là cái gì, nhưng em thề là.... em không có.... đó không phải em..../siết chặt tay anh/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết...../Anh đáp vội, mắt vẫn không rồi khỏi "Duy" kia/
"Duy".....bắt đầu mỉm cười.
Nụ cười rợn người, kéo dài đến tận mang tai, méo mó như bị ai đó xé toạc rương mặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải em.....Duy....
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải em!!/hét lên, tay rút ra một thanh sắt rỉ từ đống đổ nát bên đường ray/
ẦM
Tiếng động vang vọng khắp ga khi "Duy" kia bất ngờ đứng dậy.
Nó bước ra khỏi toa tàu – từng bước chậm rãi, máu nhỏ từ chân xuống đường ray.
Cậu lùi về phía sau, tay run cầm cập. Cậu nhìn Quang Anh như cầu cứu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đó...là em sao? Hay em đang mơ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
KHÔNG!! ĐÓ KHÔNG PHẢI EM!! EM Ở ĐÂY!!
Anh kéo cậu bỏ chạy. Họ rẽ ngược về phía đường ống thông gió, chạy xuyên qua căn phòng cũ mà lúc trước họ ẩn nấp.
Phía sau—
Tiếng bước chân vang lên, lần này có hai đôi chân.
Một.... nặng nề.
Một.... giống hệt Đức Duy.
Trong hành lang tối, cậu vấp nhã.
Anh quay lại đỡ cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em ổn không?
Duy gật.
Nhưng khi anh nhìn vào mắt cậu, tim anh khựng lại.
Mắt Duy.... Không có ánh sáng.
Cậu cuối mỉm.
Y hệt nụ cười méo mó khi nãy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em.../lùi lại nửa bước/ Em là...ai?!
"Duy": Em là Duy mà
"Duy": Không phải anh vừa bảo....em ở đây sao?
Đằng sau lưng Quang Anh — một tiếng thì thầm vang lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh... là em đây... Đừng tin nó...
Quang Anh quay phắt lại.
Hoàng Đức Duy thật — quần áo rách rưới, trầy trụa, đang đứng ở góc tường. Cậu giơ hai tay lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là em... em đây... em mới là thật... Quang Anh/thở gấp/
Hai người. Hai gương mặt giống nhau. Hai giọng nói.
Một đang tiến lại gần với nụ cười rợn gáy.
Một thì run rẩy, ánh mắt tràn đầy cầu cứu.
Anh như nghẹt thở.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tay anh run lên, chĩa thanh sắt về phía cái "Duy" đang cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tránh ra...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày không phải là Duy! Tao biết mày không phải là em ấy!!
Cái bóng mĩm cười rộng hơn, rồi từ từ...
Tan vào không khí.
Như chưa từng tồn tại.
Chỉ để lại một câu nói lửng lơ vọng lại:
"Rồi cũng đến lúc... chính mày sẽ không nhận ra được ai mới là thật."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play