Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Nốt Trầm Viết Dở

Chap 1 : Nốt trầm viết dở

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi tên là Hoàng Đức Duy. Hai mươi tuổi. Không có bạn bè. Không người thân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sống một mình trong căn nhà cũ, nơi mỗi viên gạch đều thấm giọng nói của ba mẹ ngày xưa… và cũng là nơi không ai gõ cửa suốt nhiều năm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là một người khác biệt. Từ nhỏ đã vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ gọi tôi là thằng kỳ dị, đứa tự kỷ, cái bóng trong lớp học...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không nói chuyện. Không cười. Không thể giao tiếp như người bình thường. Tôi cũng không giỏi diễn đạt cảm xúc. Khi buồn, tôi không khóc. Khi đau, tôi chỉ ngồi lặng thinh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và vì thế, từ năm lớp sáu, tôi bắt đầu bị tẩy chay...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lũ bạn cùng lớp từng cắt sách tôi, nhét rác vào cặp tôi, viết bậy lên áo đồng phục của tôi trong giờ thể dục...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một lần chúng đẩy tôi vào nhà vệ sinh, đổ nước lên đầu rồi cười vang cả dãy phòng. Tôi chỉ đứng yên. Không phản kháng. Không kêu ai...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi quen rồi. Cái cảm giác bị làm nhục trong im lặng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn đau hơn cả tiếng đánh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết mình không giống những đứa trẻ khác. Nhưng không ai dạy tôi cách để giống họ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế giới ngoài kia ồn ào quá. Còn tôi thì chỉ biết sống trong căn phòng nhỏ, chơi một cây đàn cũ và đội chiếc nón ba mua từ khi tôi còn học tiểu học...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chiếc nón che một phần gương mặt tôi như thể tôi đang cố trốn khỏi những ánh nhìn ác ý, hay đúng hơn, tôi đang tìm một nơi để tự bảo vệ mình...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sợ người ta thấy tôi. Sợ họ bắt đầu hỏi Nó làm sao thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có lần, tôi nghe cô giáo chủ nhiệm thở dài nói. Thằng bé ấy, ánh mắt như người đã sống mấy kiếp, không phải đứa trẻ lớp tám...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng, có lẽ tôi đã sống quá sớm trong bóng tối. Tôi từng mơ làm nhạc sĩ khi còn nhỏ. Nhưng càng lớn, tôi càng nhận ra thế giới không cần bài hát của một kẻ câm lặng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Năm tôi mười sáu tuổi, thế giới nhỏ bé cuối cùng cũng sụp đổ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha mẹ tôi người duy nhất từng dạy tôi cách gọi tên mình qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm đó là sinh nhật tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảnh sát nói họ chết ngay tại chỗ. Tôi không khóc. Không gào thét...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ về nhà, ngồi một mình trước chiếc bánh kem họ mua dang dở, thắp lên một ngọn nến… rồi thì thầm như lời chúc vội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sinh nhật vui vẻ... Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi cắm cúi ăn hết. Một mình. Không đũa, không thìa. Chỉ bằng tay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Từ ngày đó, tôi không còn nói gì với bất kỳ ai nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải vì tôi không thể… mà bởi vì tôi đã không còn ai để nói cùng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cấp ba, tôi học lớp 10A3. Vẫn đội nón. Vẫn ngồi gần cửa sổ. Vẫn không có bạn. Tôi trở thành một bóng mờ ở cuối lớp...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô giáo ít khi gọi tên tôi. Bạn học không đụng vào chỗ tôi. Tôi biết rõ sự tồn tại của mình mờ nhạt đến mức có thể bị quên mất bất kỳ lúc nào...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho đến khi… một điều kỳ lạ xảy ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trên bàn tôi, mỗi sáng đều có một hộp sữa dâu. Tôi không biết ai để. Không ai nhắc đến. Không ai cười cợt...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… đều đặn, mỗi sáng, hộp sữa ấy nằm ngay ngắn ở đúng một vị trí như thể người đặt nó luôn dõi theo từng centimet trên bàn tôi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ban đầu, tôi tưởng là nhầm. Nhưng rồi tôi nhận ra hộp sữa đó là dành cho tôi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và người đặt nó… là một bạn học trong lớp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tên là Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh hơn tôi hai tuổi. Học trễ vì lý do gì đó mà tôi chưa từng hỏi. Anh ngồi cách tôi vài bàn, đẹp, sáng sủa, luôn hòa đồng với bạn bè… nhưng không giống như những người khác...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhìn thấy tôi... Không phải nhìn như một vật thể lạ. Mà là nhìn… như thể tôi cũng là một con người. Một người cần được quan tâm, cần được tồn tại...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không nói gì nhiều. Chỉ đôi khi cúi đầu chào tôi vào sáng sớm, dù tôi không bao giờ đáp lại. Nhưng anh vẫn chào.Vẫn đặt hộp sữa đó mỗi ngày.Vẫn âm thầm để ý tôi không ồn ào, không thương hại...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và thế là... trong lòng tôi, lần đầu tiên có một điệp khúc nhỏ vang lên. Không phải bằng âm nhạc. Mà bằng sự tồn tại của anh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Năm tôi tốt nghiệp, tôi không từ biệt ai. Chỉ lặng lẽ rời khỏi mái trường cũ, ôm cây đàn về lại căn phòng trống nơi tôi viết nhạc mỗi đêm, chơi những bản tình ca mà chưa từng ai nghe đến...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Những bản nhạc không lời. Viết cho một người mà tôi không dám nhìn lâu quá năm giây...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi lớn dần trong sự cô độc. Hai mươi tuổi. Mỗi ngày của tôi là một vòng lặp thức dậy, uống sữa, chơi đàn, viết nhạc, lặng lẽ sống.Tôi chưa từng bước ra khỏi thế giới đó… cho đến một ngày...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi tìm đến một thứ khác ngoài sự cô độc của bản thân...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi vô tình bắt gặp quyển sách ấy trên một kệ gỗ đã mối mọt trong tiệm sách cũ dưới chân cầu. Bìa sách lung linh, tên sách là một câu thở dài: "Nốt trầm viết dở", tác giả: Quang Anh Rhyder
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi khựng lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái tên ấy như một lưỡi dao nhỏ, chạm vào một mảnh ký ức mà tôi đã cất rất sâu. Anh người mà tôi chưa từng dám gọi tên thành tiếng. Người từng đi ngang đời tôi như một bản nhạc buồn, chưa kịp lên cung đã lặng xuống, bỏ lại tôi giữa ngổn ngang những điều chưa bao giờ thành lời...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi mang quyển sách về, như thể nó gọi tên tôi. Như thể tôi cần phải biết, rốt cuộc anh đã viết gì trong đó. Tôi đọc nó suốt đêm...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và rồi tôi bàng hoàng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhân vật trong truyện là một chàng trai luôn ngồi lặng lẽ nơi góc lớp, hay vẽ những bản nhạc dang dở và hay quên ăn. Còn người kia là một chàng học sinh giỏi, từng ngày bí mật đặt hộp sữa trên bàn cậu bạn kia, lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ thương yêu...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nhận ra đó là tôi... Và người kia là anh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng trong truyện, anh không rụt rè như năm ấy. Anh dám bày tỏ, dám bảo vệ nhân vật "tôi" khỏi những lời chê cười, dám nói "anh thích em" ngay giữa sân trường...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tại sao anh lại viết tôi chưa từng quan tâm đến anh? Tôi trong cuốn tiểu thuyết ấy vẫn là một người im ắng không tiếng cười. Nhưng tôi lại có bạn? Và tại sao anh lại nghĩ tôi luôn xa lánh anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đọc đến đó, tim tôi thắt lại. Anh viết lại tuổi trẻ của chúng tôi theo một cách mà tôi từng ao ước. Anh đã cho tôi một tuổi thanh xuân thứ hai… bằng những dòng chữ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đọc đến gần cuối thì bỗng thấy máu chảy xuống môi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mũi tôi chảy máu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi run tay đặt sách xuống, mọi thứ trước mắt nhòa đi. Đầu óc choáng váng, người lạnh toát
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi tôi ngã xuống sàn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và điều tôi chưa kịp làm là nhìn thấy trang cuối ấy...
NovelToon

Chap 2 : Xuyên không

Trống rỗng
Không có màu sắc nào, không có hình ảnh nào rõ rệt. Chỉ là một khoảng không trắng toát, vô tận, như thể toàn bộ thế giới xung quanh tôi đã bị xóa sạch, chỉ còn lại chính mình… và những dòng chữ
Phải, những dòng chữ đang lơ lửng giữa không trung, lượn quanh tôi như những vết mực sống. Chúng lập lòe, mờ ảo như tan vào ánh sáng trắng lạnh. Có những từ tôi nhận ra: "cô đơn", "im lặng", "nỗi đau", "tình yêu chưa kịp lớn", "một người đã rời đi", “một người chưa kịp nói lời yêu”...
Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ mang máng... mùi máu tanh nơi đầu mũi, bóng chữ cuối cùng trong trang tiểu thuyết, rồi tối đen như cánh cửa vừa đóng lại
Một âm thanh vang lên. Trong không gian trắng xóa ấy, nó vang vọng và dịu dàng, nhưng cũng lạnh lẽo như người kể chuyện đã chờ đợi tôi từ lâu lắm rồi
Hệ thống
Hệ thống
Xin chào, Hoàng Đức Duy. Chào mừng đến với hệ thống cốt truyện Nốt Trầm Viết Dở
Tôi không trả lời. Chỉ siết tay lại, run nhẹ. Không biết vì sợ... hay vì lạnh
Hệ thống
Hệ thống
Có lẽ em đang thắc mắc mình là ai, nơi này là đâu. Xin được phép nói ngắn gọn. Thân xác em trong thế giới thực... đang nằm trong tình trạng nguy kịch. Não đã tạm thời ngưng hoạt động vài giờ. Tâm thức của em được hệ thống lưu trữ và tạm thời chuyển hóa thành nhân vật chính trong tác phẩm dang dở mà em đã đọc
Tôi sững người. Tôi nhớ... "Nốt Trầm Viết Dở" quyển tiểu thuyết với những đoạn văn cũ kỹ nhưng dịu dàng, làn mực của một người viết ngập ngừng nhưng đầy tha thiết. Những câu thoại trong đó... không xa lạ. Những hình bóng… không xa lạ
Là tôi. Và anh
Nhưng không phải tôi của hiện tại. Là tôi của một phiên bản khác người mà anh theo đuổi, bảo vệ, yêu thương một cách công khai và cuồng nhiệt. Người mà mỗi dòng chữ, mỗi hành động của anh đều hướng về. Không còn là những hộp sữa âm thầm, không còn là ánh mắt dõi theo trong lặng lẽ. Anh trong truyện yêu tôi như thể yêu ánh sáng duy nhất trong màn đêm đời mình
Tôi… đã khóc khi đọc đến gần cuối. Khi anh bước vào đám đông, đỡ lấy tôi đang ngã, cười một cách ngốc nghếch dù cơ thể anh đầy vết thương. Rồi truyện dừng lại ở đó, vì tác giả không viết tiếp nữa. Vì... tôi chưa từng đáp lại tình cảm của anh. Vì trong thế giới truyện, tôi vẫn là một người trầm lặng, ngồi ở góc lớp với nỗi đau giấu kín, không bao giờ tin rằng có ai thực lòng yêu mình
Hệ thống
Hệ thống
Nguyên tác kết thúc khi em chưa bao giờ mở lòng, và người đó đã chọn cái chết để bảo vệ em.
Hệ thống
Hệ thống
Nhưng giờ đây, một cơ hội khác đã mở ra. Em được tái sinh vào chính truyện ấy, với thân phận cũ. Và nhiệm vụ của em, nếu muốn được trở lại thực tại, là phải mở lòng và chấp nhận tình cảm từ anh ấy. Khi chỉ số cảm xúc của em đạt 100%, cánh cổng trở về sẽ mở ra.
Tôi lặng thinh. Không nói gì. Tựa như chính bản thân tôi đứa trẻ từ nhỏ đã im lặng vì bị tổn thương. Tôi không giỏi tin người. Không giỏi cười. Không giỏi yêu. Tôi chỉ giỏi thu mình lại, giỏi chịu đựng, giỏi nín khóc trong bóng tối
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Liệu có mình có nên tin rằng mình xứng đáng sống tiếp không, Duy?
Câu hỏi ấy... như mũi dao nhấn vào tim
Tôi đã từng tự hỏi điều đó rất nhiều lần. Trong căn nhà trống vắng sau tai nạn của cha mẹ. Trong lớp học, nơi ai cũng vui cười còn tôi chỉ ngồi lặng im. Trong những đêm tôi mơ thấy mình tan biến như khói, chẳng để lại dấu vết gì cho ai tiếc thương
Tôi không biết liệu mình có xứng đáng sống tiếp không
Tôi chỉ biết, tôi đã đọc được ánh mắt anh nhìn tôi trong tiểu thuyết ấy. Rất nhiều năm về sau, tôi vẫn nhớ như in cái cách anh gọi tên tôi trong từng trang viết. Nhẹ nhàng. Không một chút oán trách
Anh đã yêu tôi
Dù tôi chưa từng đáp lại
Dù tôi chưa từng nói một lời
Và giờ, tôi đang đứng ở đây giữa vùng trắng mênh mang, không biết sống chết với một cơ hội kỳ lạ: sống tiếp, nếu tôi có thể mở lòng. Yêu anh ấy. Tin vào thứ tình cảm mà cả đời tôi từng né tránh
Tôi gật đầu. Không vì tôi tin mình sẽ làm được
Chỉ vì, lần đầu tiên… tôi muốn thử tin vào một người
Hệ thống
Hệ thống
Cốt truyện đang khởi tạo…
Hệ thống
Hệ thống
Nhân vật: Hoàng Đức Duy lớp 10A3
Hệ thống
Hệ thống
Tính cách: Trầm mặc, ít nói, bị tổn thương sâu sắc
Hệ thống
Hệ thống
Mục tiêu hệ thống: Đạt 100% cảm xúc với Nguyễn Quang Anh
Hệ thống
Hệ thống
Trạng thái khởi động: 3… 2… 1…
Tôi rơi xuống
Mọi thứ tối sầm lại
Lớp học vẫn thế. Ghế đá vẫn mòn theo thời gian, tiếng quạt trần vẫn quay chậm rãi như kéo lê từng buổi sáng trống rỗng. Nhưng với cậu trai ngồi ở dãy bàn gần cửa sổ kia Quang Anh thì hôm nay là ngày đầu tiên thế giới của anh dường như thay đổi
Đức Duy tỉnh dậy trong không gian cũ, nhưng không khí đã khác. Vẫn là lớp học ấy, ánh nắng lùa qua rèm cửa nhè nhẹ, bảng đen, tiếng giảng bài của thầy… nhưng lòng em ngổn ngang một trời xa lạ
Từ ngày bước chân vào cái cốt truyện mang tên Nốt trầm viết dở, Duy biết mình đang sống lại cuộc đời của chính nhân vật từng không có kết thúc
Nhưng em kẻ đã ra đi trong thế giới thực vì lý do không thể giải đáp, người chưa từng sống một ngày thực sự trọn vẹn nay lại được sống thêm lần nữa, giữa khung cảnh mộng mị của một tiểu thuyết dở dang
Cậu không nhớ rõ giọng của chính mình nghe thế nào, bởi đã rất lâu rồi em không cất tiếng. Không ở thế giới thực, và càng không trong câu chuyện này
Mọi thứ như một bản sao hoàn hảo của những điều đã từng xảy ra. Nhưng giờ đây, người đang ngồi gần em… là anh
Quang Anh không giấu diếm sự quan tâm. Anh bước đến, tay cầm hộp sữa nhỏ màu nâu, nụ cười không rõ là gượng gạo hay thật lòng. Anh khẽ đặt hộp sữa trước mặt em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Uống chút đi… cho dễ chịu hơn...
Giọng anh nhẹ tênh như sợ phá vỡ điều gì đó trong em
Duy không ngẩng đầu lên, nhưng tay thì vươn ra. Em nhận lấy hộp sữa, mở nắp… và uống một ngụm
Không hiểu sao. Không hiểu vì sao. Em không biết điều gì khiến em làm vậy. Có lẽ vì trong lòng em mỏi mệt, và vì hộp sữa đó… không mang theo áp lực
Và chính khoảnh khắc ấy, ánh mắt Quang Anh như đóng băng
Từ trước đến nay, trong nguyên tác lẫn trong ký ức mơ hồ của chính em, em chưa từng chạm vào tay anh, chưa từng nói chuyện với anh, chưa từng nhận lấy bất cứ thứ gì từ anh
Anh luôn là kẻ kiên trì một cách vô vọng, mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp chỉ để đáp lại sự lạnh lùng vô hình của một người không bao giờ để ý tới mình
Và hôm nay, lần đầu tiên… em nhận
Anh ngỡ ngàng, mắt khẽ mở to rồi khựng lại, sau đó khẽ cúi đầu, che đi nụ cười đang dần hiện ra nơi khóe môi
Ánh mắt sững sờ của cả lớp đặc biệt là của An và Kiều hai người bạn thân ngồi phía sau. An há hốc miệng, Kiều thì khẽ nắm chặt tay lại như muốn kìm tiếng “Trời đất ơi!” đang chực thoát ra
Bởi vì... họ hiểu rất rõ một điều: từ trước đến nay, Đức Duy chưa từng nhận bất kỳ thứ gì từ bất kỳ ai, chưa từng tiếp xúc, chưa từng mở lòng, chưa từng cười
Vậy mà hôm nay…
---
Quang Anh ngồi cạnh, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng khóe môi lại đang cong lên từng chút một. Đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc phức tạp đến lạ: bất ngờ, vui mừng, và... hy vọng
Cậu biết chứ, biết rằng hành động nhỏ ấy tưởng chừng đơn giản đối với người kia lại là một bước ngoặt to lớn. Người ấy... chưa từng nhìn cậu, chưa từng chạm mắt, chưa từng gọi tên cậu một lần...Cả năm học cùng nhau, anh chỉ là một cái bóng không tên bên rìa thế giới của em
Nhưng hôm nay, cậu đã có một chỗ nhỏ bé trong thế giới ấy rồi
Cả tiết học, Đức Duy không tập trung được. Những dòng chữ trên bảng nhòe dần trong mắt cậu. Hộp sữa vẫn nằm trên bàn, gần đó là bàn tay cậu buông thõng như không sức sống. Nhưng... nơi sâu thẳm trong tim, có điều gì đó đang khuấy động
Là ấm áp? Là hoang mang? Là... tội lỗi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Có nên tin không...? *
Câu hỏi ấy vang vọng mãi trong tâm trí, day dứt không nguôi. Vì cậu biết rõ như vết khắc trong đá rằng người kia đã từng hy sinh vì mình trong nguyên tác. Một cái kết buồn, một định mệnh trớ trêu
Cậu không biết. Nhưng cậu đã uống hộp sữa ấy. Đã bước đi nửa bước trên con đường từng khép lại với cả thế giới
Và có lẽ, đó chính là điều hệ thống đang mong muốn “mở lòng” để viết tiếp một cái kết còn dang dở
Hết buổi học, em vẫn không nói. Vẫn chỉ lặng lẽ thu dọn tập vở. Bóng anh lẽo đẽo theo sau, tay cầm thêm một bịch bánh nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Không cần đâu *
Anh không cố ép. Anh chỉ đi bên cạnh, im lặng một cách rất dịu dàng. Anh không cố chen vào khoảng lặng trong em, chỉ cùng nó đi hết hành lang trường
Và Duy nhận ra… có đôi khi, sự kiên trì không cần lời nói
Có những người chọn cách chạm vào trái tim ta bằng những điều rất nhỏ. Một ánh mắt. Một hộp sữa. Một cái bóng lặng lẽ không buông
Và có lẽ… cũng không hẳn là em đang đặt niềm tin vào anh
Mà là… em đang thử đặt lại niềm tin vào thế giới này

Chap 3 : Em sẽ mở lòng

Ra chơi, sân trường rộn ràng tiếng nói cười, gió thổi qua những tán cây như xao động cả bầu trời. Nhưng em vẫn ngồi đó như một pho tượng, bất động giữa dòng đời đang chảy. Kiều và Gíp, vẫn luyên thuyên ở bên cạnh, câu chuyện lan man chẳng đầu chẳng cuối. Em không đáp lại, chỉ gật đầu nhẹ. Với họ, đó là bình thường rồi. Với em, im lặng là ngôn ngữ an toàn nhất trên thế gian này
Và rồi anh xuất hiện, tay lúng túng cầm hộp sữa, gương mặt có chút ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em… nếu tan học rảnh… anh biết một chỗ yên tĩnh lắm… muốn rủ em… đi dạo thử… //ánh mắt tràn đầy chân thành//
Em chẳng đáp, chẳng nhìn. Vẫn lặng như bầu trời trước cơn mưa. Anh ngồi đó, có vẻ hụt hẫng, rồi quay đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vẫn là không thể với tới em… phải không?*
Tiết học sau đó, anh cúi đầu ghi bài, nhưng đôi mắt vẫn không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn em, như chờ đợi một điều gì. Em thì tay run run, ánh mắt lén liếc sang anh, rồi từ từ viết lên một tờ giấy nhỏ, duy nhất một chữ
Rồi đột nhiên…Một mảnh giấy nhỏ khẽ đẩy sang. Anh mở ra. Một chữ duy nhất: Đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
" Em... đồng ý... " // nói khẽ //
Anh đã cười suốt phần còn lại của tiết học. Cười mà phải che miệng, cúi gằm, vì sợ cả lớp nghĩ anh bị gì. Nhưng làm sao mà giấu được? Một chữ “đi” của em… với người khác là một tiếng thở, nhưng với anh… là câu trả lời đẹp nhất đời
Tan học, em vẫy tay tạm biệt Kiều và An – lần đầu tiên anh thấy em chủ động chào ai. Cả hai bạn em la lên cười toe
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Byeeee nhaaa // vẫy tay //
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Byeee đi chơi vui vẻ~ // vẫy tay //
Anh đưa em đến cánh đồng hoa… Chỗ mà mỗi lần mệt mỏi, anh lại trốn ra để viết mấy câu truyện vớ vẩn không ai đọc Nhưng hôm nay… anh không viết nữa Vì anh muốn sống
Một cánh đồng hoa rộng mênh mông, bầu trời như chạm vào mặt đất, và từng luống hoa sặc sỡ trải dài đến tận chân trời. Em đứng đó, lặng người. Đôi mắt em mở lớn hơn bình thường không phải vì kinh ngạc mà là vì… ánh sáng lần đầu tiên chiếu vào bên trong em
Sặc sỡ… rực rỡ… đẹp hơn bất kỳ điều gì trong thế giới xám xịt mà em từng sống
Anh ngồi xuống bãi cỏ. Em nhìn một lúc, rồi rụt rè bước tới, ngồi cạnh. Không sát quá. Nhưng đủ gần để nghe anh nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mỗi khi buồn, anh lại đến đây viết truyện…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng hôm nay, anh nghĩ… anh muốn viết một câu chuyện khác...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn viết câu chuyện về chúng ta...
Tim em như bị ai đó cột nhẹ vào dây, rồi giật khẽ
Và em khựng lại. Dù không cử động, anh vẫn thấy trái tim em thắt lên. Như một nhành hoa khẽ động trong gió nhẹ…
Rồi anh đưa em về.Không chạm tay, không dám nói gì nhiều… chỉ là một đoạn đường bình thường.Nhưng với anh…Nó giống như được đi bộ trong giấc mơ mà từ nhỏ anh đã mơ hoài
Anh đã từng nghĩ… có lẽ cả đời này em sẽ chẳng bao giờ quay sang nhìn anh. Anh quen với hình ảnh em như một bóng mây trôi lặng lẽ giữa lớp học ồn ào chẳng nói, chẳng cười, chẳng để tâm đến ai… Em ngồi đó, mắt nhìn xa xăm, như không thuộc về nơi này. Em giống như một thế giới biệt lập, nơi mà anh chẳng có cách nào bước vào, dù đã bao lần thử gõ cửa bằng những điều nhỏ bé nhất: một hộp sữa, một lời chào, một ánh mắt dè dặt
Anh chưa từng dám gọi tên em… Dù chỉ là trong suy nghĩ. Bởi cái tên đó với anh… quá thiêng liêng Nó giống như ánh trăng vậy… Anh ngước nhìn thì thấy sáng, nhưng không dám với tay vì sợ chạm vào sẽ tan
Trên đường về, anh không nói thêm gì. Em cũng không. Nhưng cái yên lặng giữa hai người lại không khó chịu như mọi khi
Khi bước vào nhà, em nói một câu rất khẽ, nhỏ đến mức như gió thoảng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con về rồi ạ...
Ba mẹ em đứng hình mất mấy giây, rồi nhìn nhau như không tin được vào tai mình. Rồi cả ba mẹ em bật cười
Mẹ em
Mẹ em
Ừa... ừa con về rồi...
Họ không hỏi gì thêm. Nhưng ánh mắt họ ánh lên những tia sáng của hy vọng
Đêm đó, em ngồi một mình trước cây đàn piano cũ kỹ trong phòng. Ngón tay chạm lên phím đàn, lặng lẽ gõ lên bản nhạc em từng viết ở thế giới kia
Giai điệu ấy buồn… nhưng đẹp. Vì trong đó, có một nốt lặng kéo dài Và hôm nay, có lẽ em đã viết thêm được một nốt trầm
Ngoài cửa sổ, trăng sáng. Ánh sáng bạc phủ lên khung cảnh tĩnh lặng. Em ngước nhìn bầu trời, lòng ngổn ngang. Rồi khẽ nhớ lại câu nói dịu dàng mà anh từng nói khi chiều xuống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
- Anh muốn viết câu chuyện của chúng ta...
Một câu thôi, nhưng vang mãi trong tim
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Em sẽ... cố mở lòng để ánh sáng anh mang đến không vô ích... *
Em lên giường nhắm mắt rơi vào giấc ngủ êm đềm nhất từ thế giới kia và cả thế giới này...Vì anh chăng?
Bỗng những hạt bụi lấp lánh bay bỗng xếp trên cây piano từ 2% đã biến đổi thành 8%. Có lẽ em đang cố gắng để câu chuyện này được trọn vẹn... Hay là vì anh?
____
Tớ nì :3
Tớ nì :3
À mọi người ơi đây chỉ là ý tưởng riêng nên có gì không đúng ý mọi người thông cảm nha 💕 chuyện là Duy tự kỉ nên là lúc nào chiếc khẩu trang cũng là vật luôn có trên mặt dù ở đâu, ở nhà vẫn đeo nên là chuyện là cả mẹ sau này và ba em từ cái năm mẹ ruột em mất sẽ không ai thấy được gương mặt em, có thể chỉ thấy thoáng qua không thấy rõ 💕

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play