#CapRhy - Rõ Là Thương
01. Trùm Trường
Tùy tình huống
Hết giờ lên văn phòng gặp cô nhé
Nói xong, cô quay người rời khỏi lớp, gót giày vang lên từng nhịp khẽ khàng như tiếng phách gõ cuối cùng trong một bản nhạc chậm.
Cánh cửa khép lại sau lưng cô, để lại khoảng lặng mỏng tang chưa kịp tan.
Rồi như một chiếc chốt được rút ra, cả đám học trò quanh Đức Duy bắt đầu rôm rả tiếng cười đan xen tiếng bàn ghế dịch chuyển, như thể sự im lặng vừa rồi chỉ là một lớp bụi mỏng phủ lên cơn náo nhiệt vốn đã sẵn chực trào.
#dhd - doo
Bạn Di đánh nhau bị cô phát hiện à?
#tdd - domic
Hay lại ngủ quên trong tiết bị giáo viên bộ môn mắng vốn?
Hai người bạn của Đức Duy quay xuống, nhìn cậu.
Ánh mắt tò mò xen lẫn sự quen thuộc như thể những việc này cũng không phải lần đầu thấy.
#hdd - captain
Chắc chắn là trật lất!
#hdd - captain
Tụi bây đừng có nhiều chuyện
Đức Duy, một cậu trai bước ra từ tầng mây khác biệt, mang dáng dấp của một người thừa kế mà chẳng cần phô trương điều gì.
Con nhà giàu chính hiệu, nhưng không có cái ngạo mạn lộ liễu thường thấy.
Cậu không dùng tiền để áp chế, cũng chẳng cần vung vẩy quyền lực để giành lấy sự nể phục.
Trong sân trường, Duy vẫn đi cùng lũ bạn ồn ào, ăn căng tin, mặc đồng phục chẳng là lượt hơn ai.
Nhưng ở cậu, có một khoảng cách vô hình không phải do cậu tạo ra, mà do người ta tự khẽ rẽ ra hai bên khi cậu bước tới. Không phải vì sợ, mà là vì nể.
Và có lẽ, cũng vì ở Đức Duy, mọi thứ đều quá mực vừa đủ để gần gũi, lại vừa xa đến mức không ai dám chạm vào.
Nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, dù chưa từng tự xưng, Đức Duy vẫn nghiễm nhiên được gọi là “trùm trường”. Có thể là vì gia thế cái họ Hoàng nghe một lần đã đủ khiến thầy cô né ánh nhìn.
Nhưng chắc chắn hơn cả cái danh "con nhà giàu", là gương mặt cậu lạnh tanh, khó coi, và gần như không hề biến sắc trong bất kỳ tình huống nào.
Người ta đồn rằng cậu từng đánh nhau không ít lần, mà lý do thì mù mờ, có lúc vì bạn bè, có lúc chỉ vì ai đó lỡ đụng vai.
Chẳng ai dám hỏi thật hư, vì Duy không nói, còn người trong cuộc thì im bặt như chưa từng tồn tại.
Vẻ đáng sợ của Duy không nằm ở nắm đấm, mà ở ánh mắt thứ nhìn xuyên qua người khác như thể họ là chướng ngại nhỏ nhặt giữa con đường cậu bước.
#tdd - domic
Sao mà nạt bé?
#hdd - captain
bú dái chó nhiều quá nên sảng hả
#dhd - doo
Nó kêu buồn thì sứt dầu gió đi
Thật sự là phiền, Đức Duy thấy phiền khi ngồi kế hai thằng này. Ồn, ồn và ồn.
#tdd - domic
Bỏ qua vụ đó đi
#tdd - domic
Bây nghe tin gì chưa?
#tdd - domic
Cũng không hot lắm
#tdd - domic
Chỉ là lớp ta có học sinh mới này!
#dhd - doo
Ôi giời, thế cũng nói
#tdd - domic
Nghe nói nhóc này học giỏi lắm, muốn coi hình không?
Đăng Dương rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh như đã quen thói, ánh sáng từ màn hình phản chiếu một nụ cười nửa miệng lười biếng.
Cậu mở trang confession của trường cái nơi lộn xộn giữa thật và giả, giữa ngọt ngào và đay nghiến rồi dừng lại ở một bức ảnh.
Là hình một học sinh chuẩn bị chuyển tới, gương mặt sáng sủa, nụ cười có phần ngây thơ, ánh mắt sạch sẽ như chưa từng va vào điều xấu.
#dhd - doo
Uầy, nhìn trong veo nhỉ?
Hải Đăng văng ra một câu đùa cợt với Dương.
#tdd - domic
Trong như nước suối ấy nhỉ??
Đức Duy liếc qua bức hình, ban đầu chỉ là một cái nhìn hờ hững như mọi lần nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khuôn mặt kia, điều gì đó trong cậu khựng lại.
Cậu học sinh trong ảnh như thể được cắt ra từ một khung trời khác.
Làn da trắng nhợt, ánh mắt trong veo không chút hoài nghi, nụ cười dịu nhẹ như không vướng bụi trần.
Không một vết xước, không một dấu hiệu của sự đề phòng.
Cậu ta quá sạch, đến mức chói mắt.
Duy khẽ nhíu mày, nhìn lâu hơn thường lệ.
Nếu đem cậu ta đặt cạnh Duy, thì hệt như đem ánh nắng đầu ngày sánh với mặt đường đầy khói bụi.
Một bên là thánh thiện, bên kia là hoen ố.
Và lạ lùng thay, cái phần u ám trong Duy lại nhói lên thứ ham muốn trượt dài.
Cậu không chắc gọi đó là gì.
Chỉ biết, trong giây phút ấy, Duy thật sự muốn chạm vào thứ ánh sáng kia không phải để gìn giữ, mà để kéo nó xuống, làm vẩn đục, để nó không còn sáng hơn cậu nữa.
Một ý nghĩ đồi trụy. Và nó khiến cậu bật cười, rất khẽ.
#tdd - domic
Mày khoái hả Di?
#tdd - domic
Hỏi thôi mà, sao dãy thế
#dhd - doo
Tại nói trúng tim đen chứ gì
#hdd - captain
Không, bớt khùng.
02. Bánh Bao Chay
Tiết học trôi qua chậm rãi như một cuốn sách cũ bị lật ngược, âm thanh phấn chạm bảng vang lên mơ hồ như tiếng kim loại cào nhẹ vào tâm trí.
Đức Duy ngồi ở dãy cuối, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ, nơi tán cây đang đung đưa dưới gió nhẹ.
Nhưng thật ra, cậu chẳng thấy gì cả.
Trong đầu Duy bây giờ, chỉ còn lởn vởn gương mặt cậu trai trong bức ảnh.
Cái ánh mắt ấy, trong đến mức khiến người ta cảm thấy tội lỗi chỉ vì nhìn vào.
Một loại trong trẻo không được sinh ra để thuộc về nơi này, càng không dành cho những kẻ như Duy.
Cậu chống cằm, môi mím nhẹ như đang nhịn một điều gì đó trào ra từ bên trong. Không phải tức giận. Không hẳn là tò mò. Là một kiểu quặn thắt kỳ lạ.
Như thể vừa bắt gặp một khung tranh đẹp quá, đến mức muốn vấy bẩn nó để đỡ chói mắt.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng bị ám ảnh bởi ai. Nhưng lần này, có gì đó khác. Có gì đó rất sai. Và sai đến mức khiến Duy thấy thú vị.
#dhd - doo
Hết tiết đi net không mấy you?
#tdd - domic
Mày bao thì tao đi
#tdd - domic
uay dang yeu vay troi?
#hdd - captain
Tao không rảnh.
#dhd - doo
Thường rủ vẫn đi mà you
#hdd - captain
Thường ngày đi, giờ không hứng để đi
#tdd - domic
Từ lúc thấy ảnh của nhóc trắng đục kia là vị đó
#hdd - captain
Việc gì tao phải để ý đến Bánh Bao Chay đó chứ
#dhd - doo
Bộ mày đói hả? tự nhiên nhắc đồ ăn làm gì
#tdd - domic
Mày sợ nói tiếng người, mọi người hiểu mày nói gì hả Di?
Nói rồi, Đức Duy đứng dậy, động tác dứt khoát nhưng chẳng ồn ào. Cậu lặng lẽ thu dọn sách vở, từng trang giấy xếp lại gọn ghẽ, như thể đang gấp lại một suy nghĩ lộn xộn vừa trôi qua trong đầu.
#hdd - captain
Lên văn phòng.
Cậu đáp, ngắn và cụt lủn.
Đức Duy đẩy cửa phòng giám thị bước ra, tiếng bản lề ken két vang lên trong hành lang vắng như một vết cứa vào sự im lặng. Cậu không nói gì, dáng đi vẫn thẳng lưng, vai rộng và bình thản đến mức khó đoán được vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ánh mắt cậu, thứ ánh sáng thường ngày sắc lạnh và trễ nải giờ đây có điều gì đó khựng lại. Không phải giận dữ, càng không phải sợ hãi.
Chỉ là... một chút bực bội lẩn khuất dưới hàng mi cụp thấp, như thể có thứ gì không vừa ý nhưng không đáng để phải bận tâm quá lâu.
Gương mặt Duy vẫn lạnh tanh, kiểu lạnh khiến người ta không phân biệt được đâu là cảm xúc thật.
Nhưng với những ai tinh ý, có thể thấy khóe môi cậu mím chặt hơn bình thường, bước chân cũng nặng hơn nửa nhịp.
Và cứ như thế, cậu lặng lẽ đi xuống dãy hành lang dẫn ra sân sau nơi cậu vẫn hay trốn tiết, hút một điếu thuốc để nuốt trọn những điều không thể nói bằng lời.
#nqa - rhyder
Cậu hút thuốc à?
03. Lần gặp đầu
#nqa - rhyder
Không tốt đâu, mau bỏ đi.
Đức Duy ngẩng đầu, nhìn lên nơi phát ra giọng nói khàn khàn nhưng trầm ấm.
#hdd - captain
Không liên quan tới cậu
#hdd - captain
"Bánh Bao Chay.."
Đức Duy khúc này nói nhỏ lại, chỉ vừa đủ cho mình cậu nghe. Nhưng có lẽ vì ở đây quá yên tĩnh, không tiếng gió, không những âm thanh ồn ào lọt vào được.
Nên việc Quang Anh nghe thấy cũng là điều hiển nhiên.
#nqa - rhyder
Bánh bao? Sao vậy?
Cậu học sinh kia lục lọi trong cặp, móc ra một hộp sữa milo và một chiếc bánh bông lang đã bị mất một nửa.
#nqa - rhyder
Tớ không có bánh bao, cậu thông cảm..
Đức Duy nhìn cậu, cuối cùng vẫn vươn tay đón lấy phần đồ "từ thiện" cậu đưa.
#hdd - captain
Học sinh mới à?
#nqa - rhyder
Ừm phải, tớ đến nhận đồng phục
#nqa - rhyder
ờm, tớ học lớp đấy..
#nqa - rhyder
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy đứng lên, đưa mắt liếc nhìn Quang Anh. Rồi mở miệng nói.
#hdd - captain
Đi, tôi dẫn cậu đi nhận đồng phục.
#hdd - captain
Cậu điếc à?
Đức Duy cau mày nhìn Quang Anh, cậu chỉ là muốn chọc Quang Anh nổi nóng xem ra sao. Nào ngờ lại mềm xèo tới vậy, không phòng bị hay đáp trả.
Như một chú mèo con không phân định đúng sai. Chỉ biết nhận phần không đúng về mình.
#hdd - captain
Đi theo tôi, tôi dẫn cậu gặp giáo viên nhận đồng phục.
#nqa - rhyder
À, cám ơn cậu
Được rồi, Đức Duy thừa nhận cậu đã bị hạ gục bởi chất giọng của Quang Anh. Như một vũ khí tấn công cậu mà không thể phản đòn.
Quang Anh đẩy cửa bước vào.
#nqa - rhyder
Dạ chào cô..
Tùy tình huống
Quang Anh hả em?
Tùy tình huống
Tới nhận đồng phục này
#nqa - rhyder
Vâng, em cảm ơn.
Quang Anh ở trong trao đổi với giáo viên vài phút. Đức Duy bên ngoài đầu óc trống rỗng, à không trống vì trong đầu cậu vẫn còn Quang Anh.
Giọng nói ngọt lịm của Quang Anh cất lên, kéo cậu ra những suy nghĩ hỗn độn.
#nqa - rhyder
Xong rồi, tớ cảm ơn cậu hôm nay.
#nqa - rhyder
Cậu đói nhớ ăn đồ tớ đưa nhé!
#nqa - rhyder
Mong sau này được giúp đỡ
#nqa - rhyder
Tạm biệt, tớ về đây. Đức Duy
#hdd - captain
Ừm, tạm biệt.
Cậu vẫn còn luyến tiếc mùi hương của Quang Anh, thật sự là không muốn xa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play