[ Chu Tô/ ZhuSu ] Quay Lại Làm Người Xa Lạ !!
Chương 1
" Nếu có cơ hội làm lại, em sẽ trọn rời đi từ đầu ... Còn tôi sẽ trọn ở lại nơi lưu dữ những khoảnh khắc có em.."
Tiếng chuông báo vào tiết vang lên trói tai đến lạ
Chu Chí Hâm giật mình ngồi bật dậy khỏi bàn, thở hổn hển. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn... chính là khung cảnh trước mắt.
Căn phòng học quen thuộc. Bảng đen cũ mờ nét phấn. Bàn ghế gỗ gãy cạnh. Và bên cạnh hắn,một người.
Một người đã chết trong ký ức hắn.
Tô Tân Hạo
Cậu... ổn không?/ giọng cậu ấy vang lên, nhẹ và êm như gió đầu xuân/
Tô Tân Hạo
Mới vào tiết mà mặt trắng bệch vậy./ ngó nhìn hắn lo lắng/
Chu Chí Hâm quay đầu, ánh mắt sững lại. Tô Tân Hạo đang nhìn hắn , ánh nhìn ấy vẫn trong vắt như thuở nào. Một bên tóc rũ xuống gò má, tay cậu vẫn đang cầm bút, bài toán đang viết dở.
Chu Chí Hâm
Tô.../ bất ngờ thốt lên /
Hắn lẩm bẩm, như thể sợ chỉ cần thốt ra, người kia sẽ tan biến.
Chu Chí Hâm
Tô Tân Hạo../ sững lại đôi chút /
Tô Tân Hạo
Sao vậy? Cậu biết tên tôi à?/ nhíu mày/
Tô Tân Hạo
Mình mới chuyển lớp mà sao cậu biết tên mình / khó hiểu hỏi hắn /
Chu Chí Hâm
Tôi..."/ không thể nói được gì/
Hắn không biết nên trả lời thế nào. Hắn siết chặt tay dưới bàn, móng tay bấm vào da đến đau buốt. Hắn... xuyên về thật rồi.
Là năm mười bảy tuổi. Là trước khi cậu ấy chết.
Tô Tân Hạo
Này, không sao thì chép bài đi/ khẽ đưa vở sang bên hắn/
Tô Tân Hạo
Chắc cậu ngủ từ tiết đầu thầy sắp hỏi bài rồi đấy / vẫn để vở bên hắn/
Chu Chí Hâm
Cảm ơn / nhận lấy quyển vở bất giác run/
Chu Chí Hâm
Tôi..tôi sẽ chả lại sau " là cậu ấy đúng là cậu ấy rồi / lắp bắp không nên lời/
Tô Tân Hạo
Không cần đâu,Cứ chép xong rồi đưa sau tiết là được/khẽ mỉm cười, mắt cong cong/
Chu cứng người.
Nụ cười ấy. Nét dịu dàng ấy. Là điều mà hắn từng bỏ lỡ.
Trương Cực
Ê Chu! / nhảy lên bàn Chu ngồi
Trương Cực
Nghe chưa? Lớp mình có thêm một học sinh mới nữa.
Chu ngẩng đầu, vẫn còn lặng người. Trương Cực hất mặt về cuối lớp:
Trương Cực
Tên là... Tả Hàng gì đấy. Học sinh giỏi chuyển trường. Mặt lạnh như tượng đá. Không ai dám lại gần/ nhìn về phía Tả Hàng/
Trương Cực
Tôi thử chào một câu, cậu ta nhìn tôi như kiểu tôi nợ mấy trăm triệu ấy
Chu liếc nhìn phía cuối lớp ,Tả Hàng đang ngồi đọc sách, tai đeo tai nghe, dường như tách biệt hoàn toàn với không khí ồn ào xung quanh
Chu Chí Hâm
Cũng đâu có gì lạ. Mấy người sống khép kín thường như vậy/ dửng dưng nói/
Trương Cực
Không nha /chống cằm/
Trương Cực
Tôi thấy kiểu đó không bình thường. Mặt lúc nào cũng lạnh, ánh mắt lúc nào cũng như đang nghĩ gì rất xa. Kiểu người đó... hoặc từng bị tổn thương, hoặc đang giấu cái gì đấy
Chu im lặng.
Hắn bất giác quay đầu - Tô Tân Hạo đang rửa tay bên vòi nước gần hành lang. Mắt cậu vô thức nhìn về phía trời cao, không cười, cũng không buồn. Nhưng lại có cái gì đó rất... trống rỗng.
Chu Chí Hâm
Cực / lên tiếng /
Chu Chí Hâm
Nếu cậu biết ai đó từng bị tổn thương mà vẫn cố mỉm cười, cậu sẽ làm gì/ hỏi anh nhưng vẫn nhìn cậu/
Trương Cực chớp mắt, rồi nhăn mặt.
Trương Cực
Tôi á? Tôi sẽ hỏi thẳng luôn. Làm gì có ai chịu được việc ôm mãi đau buồn? Phải cho nó bung ra, rồi mới chữa được ch
Trương Cực
Sao cậu đang nói đến ai đấy / nhìn hắn thắc mắc/
Chu không trả lời. Hắn chỉ nhìn về phía Tô.
Và lần đầu tiên, trái tim hắn đập rộn ràng không phải vì yêu, mà vì lo sợ
Chiều. Trời đổ mưa rào bất ngờ.
Chu đứng trong lớp nhìn xuống sân trường. Tô Tân Hạo bước ra, không mang dù, áo sơ mi ướt bệt dính vào lưng gầy. Cậu không chạy, chỉ lặng lẽ đi thẳng, như chẳng quan tâm trời đang giận dữ.
Chu Chí Hâm
Tô Tân Hạo! / gọi lớn /
Tô Tân Hạo
Hở ? Cậu gọi tôi à? / quay người nhìn hắn /
Hắn dơ ô lên che qua đầu cậu
Chu Chí Hâm
Đi với tôi tôi che cho cậu / nghiêng ô về phía cậu /
Chu Chí Hâm
không ai nói cho cậu là cậu dễ bị cảm sao / nhìn cậu sót /
Tô Tân Hạo
Cậu có hơi kỳ hôm nay đấy Chu Chí Hâm / nhìn hắn nghi hoặc/
Tô Tân Hạo
Từ tiết đầu đã nhìn tôi chằm chằm giờ còn che ô cho tôi , cậu bị sốt à / khẽ hỏi/
Chu nhìn sâu vào mắt cậu. Một ánh nhìn tha thiết và buồn bã.
Chu Chí Hâm
Tôi chỉ là... đang làm lại điều mình từng sai thôi / khẽ nói nhỏ/
Chu Chí Hâm
Không có gì /quay đi/
Chu Chí Hâm
Về nhà đi đừng để bị ướt thêm
Đêm ấy, Tả Hàng ngồi một mình trong quán ăn nhỏ. Ánh đèn mờ. Cậu lau bàn, lưng mỏi nhừ.
Một tiếng xoảng vang lên ,ly rơi xuống đất.
Em quay lại thì thấy Trương Cực đang đứng đó, tay vẫn còn cầm tờ giấy lau, mặt đơ như cục gạch.
Tả Hàng
Cậu... làm gì ở đây? / nhìn anh hỏi /
Trương Cực không trả lời. Anh chỉ chỉ vào đồng phục Tả Hàng đang mặc dưới tạp dề.
Trương Cực
Cậu... là học sinh đúng không? Sao lại.../ chưa nói hết câu/
Tả Hàng
Việc tôi làm không liên quan đến anh / nhàn nhạt trả lời anh/
Tả Hàng quay đi. Nhưng chưa kịp bước, tay em bị Trương Cực nắm lại.
Trương Cực
Không ai nói với cậu là... nếu mệt quá thì nên có ai đó chia sẻ à/ nắm lấy tay em/
Tả Hàng đứng im. Ánh mắt dưới tấm kính mờ, lần đầu lay động.
ừm ờ ừ uh oh om ò
Hết rồi
ừm ờ ừ uh oh om ò
Tạm biệt
Chương 2
Buổi sáng hôm sau, trời âm u, gió thổi lật tung mấy chiếc lá vàng rụng sớm. Chu ChíHâm đến lớp sớm hơn thường lệ.
Tô Tân Hạo đã ngồi đó, lưng hơi cong, tay chống cắm nhìn ra cửa sổ. Một hình ảnh vừa yên bình, vừa cô đơn.
Chu ngồi xuống cạnh, nhẹ giọng.
Chu Chí Hâm
Sáng nay lạnh hơn hôm qua. Cậu mặc ít quá /ngồi xuống cạnh cậu/
Tô quay sang, ngạc nhiên.
Tô Tân Hạo
Cậu quan tâm tôi vậy từ khi nào thế? / ngạc nhiên nhìn hắn /
Chu Chí Hâm
Từ hôm qua/ thản nhiên đáp/
Tô Tân Hạo
Ồ !! / nheo mắt cười bán tín bán nghi/
Tô Tân Hạo
Cậu đổi tính rồi à ! Mới tuần trước còn chê tôi làm bài Chậm
Chu cười nhạt, không đáp. Tô nghiêng đầu nhìn hẳn một lúc, rồi gật gù
Tô Tân Hạo
Ừm.. Tôi đoán cậu bị đánh tráo rồi / gật gù /
Chu Chí Hâm
Nếu cậu không thích ... Tôi sẽ về lại Như trước/ nhìn thẳng cậu /
Chu Chí Hâm
Nhưng tôi nghĩ cậu cũng cần được ai đó đối sử dịu dàng / nhìn cậu dịu đi /
Tô không nói. Một tia cảm xúc lướt qua đáy mắt cậu, thoảng như cơn gió sớm. Cậu quay mặt đi, chống cằm lại như cũ, khẽ hỏi:
Tô Tân Hạo
Cậu từng gặp tôi chưa / bất ngờ hỏi /
Chu Chí Hâm
Hỏi vậy là sao ?
Tô Tân Hạo
Chẳng biết nữa , như kiểu tôi đã nghe câu đó ở đầu rồi á / lẩm bẩm/
Chu không dám trả lời. Cậu không thể nhớ rõ. ít nhất là chưa. Nhưng hắn thì nhớ. Quá rõ
Hẳn đã từng nhìn thấy nụ cười cậu biến mất, từng nghe tiếng tim mình vỡ vụn khi nhìn di ảnh của Tô Tân Hạo trong lễ tang âm thầm.
Chu Chí Hâm
Nếu... nếu một ngày cậu biết tất cả từng lặp lại / thấp giọng/
Chu Chí Hâm
Cậu sẽ ghét tôi chứ / nhỏ dần /
Tô Tân Hạo
Hả cậu nói gì / không nghe rõ/
Chu Chí Hâm
Không....Không có gì tôi nghĩ hơi xa rồi / trầm mặc /
Giờ ra chơi. Trương Cực đang xếp sách thì một chiếc hộp bento đặt "bịch" xuống bàn anh.
Trương Cực
Gì đây ? / ngẩng lên/
Tả Hàng khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Tả Hàng
Tôi nghe nói hôm qua anh đến quán tôi làm việc. Đập ly / nhàn nhạt nhìn anh /
Trương Cực
"Ở thì... tôi xin lỗi.” / gãi đầu,có chút lúng túng/
Trương Cực
Lúc đó tôi không nghĩ cậu là học sinh. Với lại tên đó... nhìn cậu như sắp khóc, tôi chịu không nổi / hơi cúi đầu/
Trương Cực
Ừ, thì... mắt đỏ thôi / línhí/
Tả Hàng ngồi xuống bàn kế bên, rút quyển sách ra đọc, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi mặt Trương Cực.
Tả Hàng
Anh không cần quan tâm chuyện người khác bị gì đâu / nhàn nhạt nói/
Trương Cực
Tôi không quan tâm./chống cằm, nhìn em/
Trương Cực
Tôi chỉ... thấy tức
Trương Cực
Vì cái kiểu cắn răng chịu đựng của cậu
Tả Hàng ngừng tay. Một tia rung nhẹ hiện lên trong ánh mắt tưởng như vô cảm. Trương Cực nhìn em, giọng trầm lại
Trương Cực
Cậu tưởng không ai thấy à? Cả lớp không ai quan tâm, không có nghĩa là không có ai hiểu
Tả Hàng
Anh hiểu tôi chắc?
Trương Cực
Không. Nhưng tôi thấy cậu cô độc
Tả Hàng cười nhạt, khép sách
Tả Hàng
Cô độc là bình thường. Ít ra còn không tổn thương ai
Trương Cực
Cậu đang nói với chính mình hay với tôi đấy?
Cuối tiết học, Chu nhét vào ngăn bàn Tô một gói nhỏ. Cậu phát hiện khi lấy vở, mở ra xem thì thấy một miếng dán giữ nhiệt hình gấu nhỏ, kèm tờ giấy
Không thay đổi được quá khứ, ít nhất hãy giữ ẩm hiện tại
Tô khựng người. Cậu ngước nhìn Chu nhưng hẳn đã ra khỏi lớp từ lúc nào.
Cậu chạm vào miếng dán, môi mấp máy
Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm, rốt cuộc cậu là ai vậy...?
ừm ờ ừ uh oh om ò
bai bai
Chương 3
Không khí trong lớp đang yên thì giáo viên chủ nhiệm bước vào, tay cầm một xấp bài kiểm tra nhuốm mực đỏ.
GV: Tuần trước tôi có nói, sẽ kiểm tra đột xuất để đánh giá ý thức tự học. Và giờ... tôi phát hiện có gian lận."
Thầy bước thẳng đến bàn Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo. Cả hai đều khựng lại.
GV: Đây là bài của em Tô. Giống đến hơn 90% bài của bạn ngồi bàn dưới." "Em giải thích sao đây?"
Tô tròn mắt, môi run run.
Tô Tân Hạo
Em... em không làm gì sai cả / sững sờ/
GV:Vậy là em đang bảo tôi vu oan cho em?"
thầy gằn giọng.
Tô Tân Hạo
Em không quay cóp. Em làm bài của mình /nhỏ giọng, nhưng rõ ràng/
Tô Tân Hạo
Nếu cần, em có thể làm lại ngay bây giờ
Một bạn nữ bàn dưới rướn người nói
HS nữ : Em không biết sao giống nhau vậy... Em làm trước mà... chắc cậu ấy chép lúc em đi rửa tay?"
Tô tái mặt. Cả lớp rộ lên tiếng xì xào.
HS:Trời, nhìn ngoan vậy mà cũng biết quay cóp à..."
“Mặt thiên thần tâm gian thương?
Tô cúi gằm, tay nắm chặt tà áo. Cậu quay sang Chu, ánh mắt gần như van nài.
Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm... cậu biết tôi không gian lận đúng không?”/ nhìn anh như có hi vọng/
Chu nhìn cậu. Ánh mắt ấy – hệt như khi kiếp trước cậu bị đổ oan rồi bỏ học giữa chừng, không ai đứng về phía cậu. Không ai. Kể cả hắn.
Hắn cắn răng. Toàn thân run lên vì giằng xé. Nhưng...
Nếu hắn nói, hắn phải giải thích vì sao biết rõ người khác làm sai. Vì sao luôn đoán trước được mọi chuyện. Và điều đó sẽ phá vỡ tất cả
Chu Chí Hâm
Tôi không biết./giọng hẳn nghẹn lại/
Giống như có ai đó vung dao cắt ngang ngực. Cậu lùi lại một bước
Tô Tân Hạo
Cậu... cậu không tin tôi? / suy sụp/
Tô gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi nước mắt.
Tô Tân Hạo
Là tôi sai khi mong đợi điều gì đó ở một người như cậu / mắt đỏ sống mũi cay /
Cuối tiết, cậu biến mất khỏi lớp.
Chu chạy khắp sân trường. Mưa bắt đầu lất phất. Đến tận phía sau thư viện cũ, hắn mới thấy Tô ngồi co gối dưới mái hiên, mặt úp vào đầu gối, áo đã ướt.
Tô Tân Hạo
Cậu đi đi /giọng khàn đặc/
Tô Tân Hạo
Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa
Chu ngồi xuống cạnh. Một lúc lâu, hắn mới mở lời
Tô Tân Hạo
Cậu biết đau khổ nhất là gì không? / ngẩng lên, mắt đỏ/
Tô Tân Hạo
Không phải bị cả lớp hiểu lầm. Mà là... bị duy nhất người mình tin tưởng quay lưng
À tôi nhớ hết mọi chuyện rồi cậu cũng không cần như vậy nữa đâu chính cậu đẩy tôi vào bước đường này tôi nhớ hết rồi chuyện của 2 năm trước
Chu không biết nói gì nữa. Hắn chỉ có thể siết chặt bàn tay mình đến bật máu.
Chu Chí Hâm
Tôi hứa... sẽ không để chuyện này lặp lại lần nữa / lẩm bẩm/
Tô Tân Hạo
Tôi không cần lời hứa./ cười nhạt/Tôi chỉ cần một câu Tôi tin cậu. Nhưng cậu không nói / cười chua chát nhìn hắn /
đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn hắn nhưng không còn là ánh mắt như trước nữa rồi mà là một ánh mắt thất vọng
đôi mắt đó đọng lại sự tủi thân suy sụp
Vì bị người mình tin nhất làm cho đau
Cộng thêm việc cậu nhớ lại những ký ức kinh hoàng của hai năm trước cái ngày hắn bỏ mặc cậu suýt chết để đi theo người ấy , cái ngày mà hắn nói không cần cậu nữa
Ở một góc khác, Trương Cực đang đứng dưới cơn mưa lất phất, ánh mắt lạnh đi rõ rệt.
Anh vừa thấy một nhóm học sinh khối trên hô hét, giật cặp sách ai đó ném xuống đất
Và người đứng giữa vòng vây - Tả Hàng
HS : “Ê, học sinh giỏi mà đi làm thêm lén lút ghê ha?"
"Sao? Bố mẹ không nuôi nổi hả?"
Một tên kéo áo Tả Hàng, nhưng chưa kịp cười xong, “BỐP!” – cú đấm thẳng mặt khiến hắn ngã dúi dụi.
Trương Cực
Đụng vào cậu ấy thêm lần nữa, tao đập gãy chân /gằn giọng/
Cả đám hoảng hốt bỏ chạy. Tả Hàng ngơ ngác nhìn Trương Cực, máu nhỏ từ vết xước trên tay chảy xuống cổ tay áo sơ mi.
Tả Hàng
Anh... đánh vì tôi?"
Trương Cực
Không. Tôi đánh vì tụi nó ngu. / thở dốc/
Trương Cực
Mà khoan... cậu bị thương rồi
Tả Hàng định rút tay ra, nhưng Trương Cực nằm lại
Trương Cực
Đừng quen sống một mình quá lâu. Có người muốn bảo vệ cậu đấy, hiểu không
Chu ngồi một mình trong phòng, gục đầu xuống bàn
Chu Chí Hâm
Tôi lại làm em khóc rồi, Tô Tân Hạo..." "Nhưng tôi hứa... tôi sẽ làm lại từ đầu. Lần này, tôi không buông tay nữa."
ừm ờ ừ uh oh om ò
Pp mn đọc truyện vui vẻ nhe
Download MangaToon APP on App Store and Google Play