Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phá Vỡ Vòng Lặp [Adminvirus - 1xshed | Forsaken]

Chương 1 - Thí nghiệm

Vợ 007n7
Vợ 007n7
=))))
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Tôi đang lụy.
Vợ 007n7
Vợ 007n7
NovelToon
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Đang ngon.
Vợ 007n7
Vợ 007n7
NovelToon
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Bùm.
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Loop.
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Nên tôi quyết định làm truyện diễn biến tiếp theo của cuốn nì
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Đọc truyện vui vẻ:P
**✿❀○❀✿**
Shedletsky
Shedletsky
"Hừm..."
Shedletsky thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô hình trước mặt.
Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, khiến mái tóc nâu rối bời của cậu khẽ lay động, như một bức tranh tĩnh nhưng chất chứa hàng ngàn suy nghĩ rối ren bên trong.
Cậu đã ở nơi quái quỷ này bao lâu rồi nhỉ? Trong cái thế giới ảo mộng mang tên Forsaken.
Không ai đếm nổi thời gian nơi này, kể cả chính cậu. Mọi khái niệm về ngày và đêm đã vỡ vụn từ lâu.
Shedletsky siết chặt bàn tay, ánh mắt vẫn đăm đăm về phía xa như thể đang cố níu kéo điều gì đó.
Shedletsky
Shedletsky
"... Có gì đó không ổn."
Cậu lẩm bẩm.
Những ngày gần đây, tâm trí cậu bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mơ hồ — rời rạc, không đầu không đuôi, như những đoạn phim bị xé nát và trộn lẫn vào nhau.
Một mảnh ký ức nơi cậu đang cười.
Một cái ôm từ ai đó có giọng nói trầm.
Một cuộc trò chuyện kéo dài trong ánh sáng mờ ảo, nơi cả hai đều đeo mặt nạ.
Tất cả đều xoay quanh hắn ta.
Shedletsky
Shedletsky
"1x1x1x1..."
Shedletsky khẽ gọi tên trong vô thức, môi cậu nhếch lên thành một nụ cười khó phân biệt là tự giễu hay trào phúng.
Thứ mà cậu tạo ra — không phải từ niềm vui, cũng chẳng từ khao khát chiến thắng — mà từ nỗi hận đen đặc cuộn trào trong lòng suốt nhiều năm trời.
Một thực thể bất khả xâm phạm.
Một killer mạnh nhất trong thế giới này.
Một con quái vật mang dáng hình ký ức.
Vậy mà... ký ức lại nói khác.
Shedletsky
Shedletsky
“Cười...?”
Shedletsky
Shedletsky
“Ta đã từng... cười với hắn sao?”
Shedletsky nhíu mày, lặp lại như thể chính mình cũng không tin vào điều đó.
Cậu ngồi bệt xuống nền đất lạnh, lưng tựa vào thân cây gỗ cằn cỗi giữa màn sương nhân tạo.
Tay phải đưa lên chống cằm, còn tay trái vô thức vẽ vòng trên nền đất.
Shedletsky
Shedletsky
"Không. Phải có gì đó sai rồi."
Giọng cậu thấp dần, gần như thì thầm với chính mình.
Shedletsky
Shedletsky
"1x1x1x1 không được sinh ra để... ôm ta. Càng không phải để ta... tán tỉnh hắn."
Chữ tán tỉnh bật ra khỏi miệng Shedletsky khiến chính cậu cũng phải bật cười — một tiếng cười khô khốc và có phần điên loạn.
Nhưng rồi, gương mặt cậu chậm rãi trở nên nghiêm túc.
Shedletsky
Shedletsky
"... Chắc phải làm thí nghiệm thôi."
Cậu đứng dậy, phủi bụi trên áo khoác dài màu tro, ánh mắt ánh lên tia sáng quen thuộc mỗi khi ý tưởng nguy hiểm lóe lên trong đầu.
Shedletsky
Shedletsky
"Không, không phải một cuộc thí nghiệm thông thường."
Cậu chạm vào thái dương, giọng nói dứt khoát:
Shedletsky
Shedletsky
"Lần này... ta sẽ đi vào chính những mảnh ký ức ấy. Từ đầu. Ngay từ đoạn đầu tiên hiện lên trong đầu ta."
Một khoảng lặng.
Rồi cậu khẽ mỉm cười, nụ cười lẫn lộn giữa điên rồ và hứng thú:
Shedletsky
Shedletsky
"Tán tỉnh 1x1x1x1. Nghe thú vị đấy."
🍋‍🟩 x 🍗
Những ván chơi dần dà trở nên giống hệt nhau đến mức nhàm chán.
Họ bị ném vào một nơi ngẫu nhiên nào đó — có thể là một biệt thự bỏ hoang, một khách sạn đổ nát, một thành phố chết, hay đôi khi chỉ là một cánh đồng cỏ trống trải — rồi một trong những tên sát nhân quen thuộc sẽ xuất hiện.
Trò mèo vờn chuột bắt đầu, và tất cả những gì mọi người phải làm là cố sống sót đủ lâu cho đến khi ván chơi kết thúc.
Nếu bạn chết? Bạn sẽ cảm nhận được từng dây thần kinh như bốc cháy trong cơn đau dữ dội.
Nhưng chỉ sau vài phút vật vã trong cơn thống khổ, bạn sẽ tỉnh dậy trở lại trong căn cabin, nguyên vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không có vết sẹo. Không một dấu hiệu nào chứng minh bạn đã từng chết cả.
Toàn bộ chuyện này... bắt đầu giống như một trò hề rẻ tiền.
Vòng chơi này, vòng chơi trước, vòng chơi kế tiếp — tất cả đều trộn lẫn vào nhau như một bản nhạc bị lặp mãi không có hồi kết.
Cùng một công thức, cùng một nhịp điệu nhàm chán.
Lần này cũng không khác.
Shedletsky mở mắt ra, đứng trơ trọi bên cạnh một trụ đất nứt nẻ, xung quanh là những căn nhà kính vỡ vụn như đã bị bỏ hoang cả thế kỷ.
Không ai nói gì. Không một lời hướng dẫn. Không một tiếng thông báo.
Chỉ là... bam, và cậu lại ở đây.
Những người khác lập tức tản ra, cắm đầu chạy đi sửa máy phát như những con chuột thí nghiệm phản xạ theo bản năng sinh tồn.
Còn Shedletsky? Cậu chẳng buồn nhúc nhích.
Chỉ khẽ quay đầu, ánh mắt uể oải quét qua khung cảnh như một kẻ ngoài cuộc.
Shedletsky
Shedletsky
“Chỗ này trông còn nát hơn cả tâm trạng mình.”
Cậu lẩm bẩm, giọng nhạt thếch, gần như mỉa mai.
Rồi cậu khựng lại. Giữa lớp bụi lơ lửng trong không khí và ánh sáng rọi qua những ô kính vỡ, có thứ gì đó... lay động.
Một dáng hình. Quen thuộc. Lạnh lùng. Đứng bất động ở rìa vùng đất hoang tàn.
Shedletsky
Shedletsky
"Ồ..."
Shedletsky nheo mắt, giọng nói khẽ buông ra, lẫn giữa hơi thở.
Shedletsky
Shedletsky
“Là mày à...?”
Dẫu chỉ là một cái bóng mờ lẩn khuất trong làn bụi, cậu vẫn nhận ra nó.
Không thể nào nhầm được.
Dáng đứng đó, khoảng cách đó, và cái cách không khí xung quanh như lặng đi khi hắn xuất hiện.
Một kẻ đã ám lấy cậu từ những mảnh ký ức mơ hồ đến hiện thực vặn vẹo.
1x1x1x1.
Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối hắn tham gia một vòng chơi với tư cách kẻ săn mồi.
Ấy vậy mà khi nhìn hắn bây giờ... chẳng có gì thay đổi cả.
Lớp ánh sáng xanh lục kỳ quái không ngừng dao động quanh thân hình gầy guộc.
Những đoạn xương đen sẫm lộ ra mơ hồ dưới làn da trong suốt như sương.
Và đôi thanh kiếm sắc lạnh lóe lên nơi móng vuốt, phản chiếu ánh sáng như thể được mài giũa từ ác mộng.
Một cơn ác mộng thực thể — từng là nỗi kinh hoàng của Shedletsky mỗi khi xuất hiện.
Nhưng hôm nay... không hiểu vì sao, cậu lại chẳng thấy sợ.
Ngược lại nữa là đằng khác.
Shedletsky nghiêng đầu, nheo mắt lại, ánh nhìn như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật méo mó nào đó.
Shedletsky
Shedletsky
“Vẫn thế nhỉ?”
Cậu thì thầm, nửa cười nửa thở dài.
Không có lý do gì cả. Chỉ là... cảm hứng nổi lên.
Vậy nên, cậu bước đi.
Không vội. Không rón rén. Không như kẻ sống sót đang cố thoát khỏi kẻ giết người.
Mà như một kẻ đang tản bộ trong công viên giữa trưa hè.
Tay buông thõng hai bên người, bước chân đều đặn, từng bước một tiến về phía hắn. Từng bước... từng bước...
Cứ như thể cậu chẳng đi tìm sự sống sót nữa — mà là đang đi thẳng về phía cơn ác mộng, với một nụ cười nhạt và sự bình thản chết người trong ánh mắt.
1x1x1x1 đứng bất động hoàn toàn, như một khoảng trống tuyệt đối trong bầu không khí vốn đã nặng nề.
Rồi — như thể cảm nhận được bước chân đang tiến gần — hắn quay đầu lại, động tác sắc như lưỡi dao cắt ngang không gian.
Lưỡi kiếm đâm xuyên bụng Shedletsky trước khi cậu kịp thốt ra một từ nào.
Cơn đau ập đến ngay lập tức. Sắc lạnh của thép xuyên thấu cơ thể, cảm giác ruột gan như bị xoắn chặt quanh lưỡi kiếm.
Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể kêu. Không thể lùi lại. Chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo giữa cơn đau.
Rồi... mọi thứ dừng lại. Thế giới vụt tối.
🍋‍🟩 x 🍗
Cậu tỉnh dậy trong cabin.
Ngồi đó, nguyên vẹn. Không máu. Không sẹo.
Không có dấu hiệu gì cho thấy cậu vừa bị giết cách đây chưa đầy một phút.
Shedletsky chớp mắt, tựa lưng vào vách gỗ lạnh, và khẽ thở ra một tiếng:
Shedletsky
Shedletsky
“…Nhanh thật đấy.”
**✿❀○❀✿**
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Ts so tuff
Vợ 007n7
Vợ 007n7
:P
Vợ 007n7
Vợ 007n7
NovelToon
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Recommend anh em nào thích 1xshed đọc bộ này nha
Vợ 007n7
Vợ 007n7
hay vc luôn ấy

Chương 2 - Do dự

Vợ 007n7
Vợ 007n7
:P
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Đọc truyện vui vẻ
**✿❀○❀✿**
Vòng chơi lần này bắt đầu ở một nơi mà Shedletsky chẳng buồn nhớ tên.
Một khách sạn ngẫu nhiên nào đó, với những căn phòng sơn màu lạ mắt và những hành lang ngoằn ngoèo chẳng theo quy tắc nào — trái, phải, lặp lại, lạc lối.
Âm thanh từ xa vọng lại: tiếng thì thầm dè dặt của những người chơi khác, tiếng đế giày nghiến nhẹ lên mặt sàn, và cả âm thanh rù rì của một chiếc máy phát đang cố khởi động.
Nhưng Shedletsky thì có mối bận tâm khác.
Lần này, cậu không phải tìm kiếm lâu.
Hắn đã ở đó rồi. 1x1x1x1.
Thứ ánh sáng lục mờ phát ra từ hắn xé toạc không gian tối tăm của khách sạn, tựa như một ngọn hải đăng bệnh hoạn dẫn lối... không phải đến bến bờ, mà là đến tận cùng của nỗi sợ.
Hắn đang di chuyển — không, đang lao đi — với độ chính xác đáng sợ.
Mỗi bước chân nện xuống sàn đều chắc nịch, vang vọng trong hành lang như tiếng búa đập vào tâm trí người sống sót.
Nhưng Shedletsky để ý một điều: bước chân ấy, nhịp di chuyển ấy, cách hắn rẽ ở mỗi khúc ngoặt... đều không giống người đang săn lùng.
Mà giống như một cỗ máy đang chạy theo lộ trình có sẵn.
Như thể... con đường của hắn đã được viết ra từ trước khi vòng chơi bắt đầu.
Shedletsky thở ra một hơi dài, đưa tay luồn qua mái tóc nâu xoăn rối bời.
Rồi, lần nữa, cậu bắt đầu bước về phía trước.
Không chạy. Không rón rén. Chỉ đơn giản là bước đi.
Mọi chuyện xảy ra còn nhanh hơn lần trước.
Một giây trước, cậu vẫn đang rút ngắn khoảng cách giữa hai người — có lẽ chỉ còn ba mét, hoặc ít hơn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một thứ gì đó lạnh lẽo và sắc nhọn đã cắm thẳng vào lồng ngực cậu.
Cơn đau chưa kịp định hình thì lưỡi kiếm đã bị rút ra, để lại trong lồng ngực cậu chỉ là một khoảng trống lạnh ngắt — nơi đáng lẽ là trái tim.
Shedletsky loạng choạng bước thêm một bước, tầm nhìn chao đảo như thể thế giới đang rơi xuống.
Rồi đầu gối cậu khuỵu xuống, toàn thân đổ sụp.
Từ nơi nào đó phía trên, một giọng nói vang lên — trầm, méo mó, nhiễu loạn như tín hiệu hỏng, và đầy vẻ khinh miệt:
1x1x1x1
1x1x1x1
“TỘI NGHIỆP.”
Bóng tối lập tức nuốt chửng cậu.
Rồi, như mọi lần, cậu tỉnh dậy.
Ánh lửa lấp lánh trong lò sưởi lại đón chào cậu bằng sự ấm áp quen thuộc — ấm một cách giả tạo, như thể nó chỉ được lập trình ra để khiến người ta quên rằng mình vừa chết.
Cậu ngồi dậy chậm rãi, đầu hơi choáng, cảm giác nặng như sương mù bao phủ não bộ.
Nhưng lần này... có gì đó đã trở lại.
Một mảnh ký ức. Mờ nhạt, nhưng rõ ràng hơn bất kỳ thứ gì cậu từng giữ được trước đó.
Cậu đã từng làm việc này rồi. Rất lâu về trước.
Bước tới 1x1x1x1, thản nhiên, không phòng bị, như thể thách thức hắn — và có vẻ như điều đó đã từng có hiệu quả.
Đủ hiệu quả để khiến thứ gì đó... phản hồi. Đủ để phá vỡ trật tự.
Cho đến khi mọi thứ bị xóa sạch.
Không chỉ trong đầu cậu — mà là trong đầu tất cả bọn họ.
Một vòng lặp. Lập trình. Một trò chơi không bao giờ kết thúc.
Shedletsky siết chặt tay, đôi mắt nheo lại đầy quyết tâm.
Shedletsky
Shedletsky
"Không lần nữa đâu."
Shedletsky
Shedletsky
“Lần này, tao sẽ nhớ.”
Cậu rút ra từ túi áo một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da đã mòn góc.
Dưới ánh lửa chập chờn, cậu bắt đầu viết.
Ghi lại từng chi tiết, từng cảm giác, từng khoảnh khắc trong hai vòng đầu tiên — nơi cậu đã không chạy, không ẩn nấp, chỉ tiến thẳng đến 1x1x1x1 như thể đang thách thức vận mệnh.
Vòng 1: Thử tiếp cận. Đâm xuyên bụng. Chết ngay.
Vòng 2: Tiếp cận lần nữa. Đâm thẳng ngực. "Tội nghiệp."
Kết luận ban đầu: Không ngạc nhiên. Hắn đang tuân theo một mô hình. Mình phải phá vỡ mô hình.
Cậu gạch chân dòng cuối thật đậm.
Phá vỡ mô hình.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa bập bùng.
Đôi mắt nâu phản chiếu ánh sáng lập lòe ấy, lần này không còn đượm mệt mỏi... mà là khởi đầu của một trận chiến tinh vi.
🍋‍🟩 x 🍗
Lần nữa, cậu nhìn thấy 1x1x1x1 từ đầu bản đồ — lần này còn sớm hơn cả hai ván trước.
Khu vực lần này là một vùng đất cỏ rộng lớn, thoáng đãng đến mức đáng ngờ.
Những vòm đá rải rác không theo trật tự, những bức tường trắng nhợt mọc lên vô nghĩa giữa không gian, và phía trên là bầu trời phát sáng vĩnh viễn — không mặt trời, không bóng tối, chỉ là ánh sáng không bao giờ tắt, như một sân khấu dựng lên cho những kẻ không bao giờ được nghỉ.
Shedletsky cảm nhận được khoảnh khắc hắn nhìn thấy mình.
Không cần quay lại, không cần nghe tiếng bước chân.
Cậu chỉ biết — vì không khí quanh mình khẽ trùng xuống như vừa bị ai đó kéo căng rồi buông mạnh.
Và trong làn sương mỏng nhạt nhòa, đôi mắt đỏ rực ấy xuyên thẳng qua tầm nhìn, như hai vết cắt hằn lên ý thức.
Bóng đen cao lớn của kẻ sát nhân nghiêng đầu một chút — chỉ một góc nhỏ — rồi lao thẳng tới.
Cậu có chưa tới nửa giây.
Một người bình thường sẽ chạy.
Một người bình thường sẽ hoảng loạn, sẽ cúi xuống, tìm một góc khuất, hoặc luồn lách quanh các bức tường kia để thoát khỏi tầm mắt tử thần.
Nhưng Shedletsky — như đã quá rõ ràng — không phải người bình thường.
Vậy nên, thay vì lùi lại, cậu dang rộng hai tay như thể đang đón chào một cơn gió xuân mát rượi.
Gương mặt cậu rạng rỡ bằng một nụ cười vô liêm sỉ không thể giải thích nổi, ánh mắt sáng lên một cách... nguy hiểm.
Shedletsky
Shedletsky
“Ê, người đẹp!”
Shedletsky
Shedletsky
“Lâu rồi không gặp!”
Shedletsky hét lên, giọng to rõ như đang chào một người yêu cũ giữa trung tâm thương mại.
Cậu chỉ kịp bắt được một khoảnh khắc rất nhỏ của sự chần chừ — là sốc, hay đơn giản chỉ là do ánh sáng kỳ quái giữa khu đất trống đánh lừa thị giác?
Nhưng rồi, một lưỡi kiếm đen như bóng ma đã lóe lên.
Trong một tích tắc ngắn ngủi, cậu cảm nhận rõ đường chém sâu hoắm từ bụng đến tận xương ức. Máu nóng phun trào.
Thế giới lập tức nghiêng ngả.
Bầu trời lấp lánh phía trên bỗng vặn xoắn, như thể tất cả ánh sáng đang bị bóp méo.
Cậu nghẹn lại, máu trào lên cổ họng, đỏ thẫm và mặn chát.
Hơi thở tắt nghẽn, và rồi — 1x1x1x1 lao đến lần nữa.
Lần này, không có cơ hội nào để né tránh.
Tất cả bỗng tối sầm lại.
Một khoảng lặng trống rỗng, nặng nề và lạnh ngắt.
Cho đến khi cậu mở mắt.
Cảm giác đầu tiên không phải là đau đớn, mà là… một ký ức.
Một chi tiết nhỏ, vụn vặt, nhưng lại dai dẳng như tiếng vọng trong đầu: Hắn đã ngập ngừng.
Dù chỉ là một khoảnh khắc. Dù có thể chỉ là vô thức.
Nhưng hắn – 1x1x1x1 – đã chần chừ.
Shedletsky bật cười thành tiếng, dù khóe môi vẫn còn dính máu.
Shedletsky
Shedletsky
"Ôi trời... mày thật sự bối rối trước lời tán tỉnh của tao à?"
Shedletsky
Shedletsky
"Tao thấy rồi nhé. Cái đầu nghiêng đó, ánh nhìn đó. Mày do dự."
Giọng cậu lẫn tiếng cười vang lên, khàn khàn nhưng đầy khoái chí.
Một sát nhân không nên do dự.
Còn cậu? Cậu sẽ ghi nhớ điều đó — như một món quà ngọt ngào giữa địa ngục.
**✿❀○❀✿**
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Tôi yêu AdminVirus.
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Tôi thèm AdminVirus.

Chương 3 - Giả thuyết

Vợ 007n7
Vợ 007n7
Một ngày 3 chương vì t rảnh❤
**✿❀○❀✿**
Có điều gì đó thật nực cười về cái cách Shedletsky chết nhanh đến mức đáng xấu hổ trong mỗi vòng chơi—miễn là kẻ giết người là 1x1x1x1.
...Mà thôi, có lẽ "nực cười" không phải từ đúng cho lắm.
Cậu tựa người vào một chiếc xe tải bỏ hoang, đôi mắt lặng lẽ đảo quanh công viên giải trí trống vắng.
Không khí nồng nặc mùi kim loại cũ và khói, những ánh đèn neon đỏ trắng chập chờn như thở dốc trong màn đêm lạnh lẽo.
Từ xa, vọng lại tiếng la hét, tiếng chân chạy, tiếng cười méo mó của những kẻ còn sống sót đang cố gắng bám lấy mạng sống của mình.
Shedletsky đưa tay luồn qua mái tóc xoăn rối bời, thở dài, một hơi dài mỏi mệt.
Cậu từng là Telamon. Một vị thần. Một kẻ mang sứ mệnh khác.
Shedletsky
Shedletsky
"Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Cậu lẩm bẩm. Cảm giác như đời trước vậy.
Mọi ký ức về con người cậu từng là giờ đây chỉ còn là mảnh vụn lơ lửng, vô nghĩa.
Cậu không còn cảm thấy mình là Telamon nữa.
Và thật tệ thay—dù cố quên đến mấy—quá khứ vẫn không buông tha.
Nó luôn trở lại. Luôn ám lấy từng bước chân cậu. Không chỉ cậu đâu, mà là tất cả bọn họ.
1x1x1x1 tồn tại… là vì cậu.
Một sinh vật được sinh ra từ chính hận thù, sai lầm, và lòng ghê tởm của cậu dành cho bản thân mình.
Và Telamon—cái con người trước đây của cậu—đã chẳng làm gì ngoài việc ném hắn đi như rác rưởi, phủ nhận hắn, ruồng bỏ hắn.
Shedletsky
Shedletsky
"Đáng lẽ mình phải kết thúc hắn từ lâu rồi."
Shedletsky thì thầm, mắt nhắm nghiền. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rõ:
Không phải cậu không thể.
Mà là cậu không dám.
Một tia tội lỗi lặng lẽ len lỏi vào lồng ngực cậu, như một con sâu nhỏ đang cựa quậy bên dưới da.
Cậu nghiến răng, cố gạt nó ra khỏi tâm trí.
Cậu không làm chuyện này vì hối hận. Không phải vì muốn chuộc lỗi, càng không phải để xin tha thứ.
Cậu chỉ… muốn xem hắn sẽ làm gì.
Xem xem, trong vô số lần lặp lại vô tận kia, liệu hắn có rạn nứt không? Có thay đổi không?
Hay ít nhất, có điều gì đó vỡ ra trong cái vòng luẩn quẩn ấy – chỉ để thỏa mãn cơn tò mò điên rồ của cậu.
Còn nếu… đâu đó sâu thật sâu bên trong, cậu cảm thấy hối tiếc?
Shedletsky
Shedletsky
"Không quan trọng."
Shedletsky
Shedletsky
"Chưa đến lúc."
Một tiếng động vang lên, lướt qua như gió rít.
Cậu quay đầu lại – và thấy ánh sáng xanh bệnh hoạn rạch đôi màn sương trước mặt.
1x1x1x1 lao tới như bóng quỷ, từng bước chân kéo theo tiếng xích va chạm loảng xoảng, thanh kiếm nặng nề lê trên mặt đất, để lại một vệt lửa cháy âm ỉ cùng thứ chất độc màu lục tỏa ra khắp nơi như đang ăn mòn không khí.
Đôi mắt cậu hẹp lại.
Shedletsky
Shedletsky
"Nhanh thật đấy."
Shedletsky lẩm bẩm, lùi lại một bước, lưng áp sát vào thùng xe gỉ sét.
Cơn gió lạnh lướt qua cổ cậu như một lời nhắc nhở: đây không còn là trò chơi.
Và cậu cũng không còn là thần.
Lần này, Shedletsky đã sẵn sàng.
Ngay khi 1x1x1x1 lao tới như một bóng ma độc hại, cậu lập tức lách người tránh sang bên—chỉ kịp đủ để mũi kiếm độc chạm nhẹ vào tay áo, rạch một vết mỏng trên da.
Cơn đau nhói lên, nhưng thay vì hoảng loạn, Shedletsky lại bật cười, một tiếng cười khô khốc và chế giễu vang vọng giữa không gian đổ nát.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu biết không?”
Shedletsky vừa lùi lại vài bước, vừa nhếch môi nói như thể đang tán gẫu với một người quen cũ.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu có vẻ... bận tâm đến tôi quá mức đấy. Suốt ngày lải nhải về việc giết tôi, tiêu diệt tôi… Cứ như thể đó là lý do duy nhất khiến cậu tồn tại vậy.”
1x1x1x1 dừng lại.
Một chuyển động rất nhỏ, chỉ là cái co giật nhẹ của vai, nhưng Shedletsky thấy được.
Và chính trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngập ngừng ấy—lưỡi kiếm đã cắm thẳng vào lồng ngực cậu.
Không một lời báo trước. Không một chút do dự.
Cơn đau lần này thậm chí không còn kịp ghi nhận.
Thế giới xung quanh Shedletsky nứt ra, vỡ vụn như kính vỡ dưới chân người, rồi sụp đổ trong yên lặng.
🍋‍🟩 x 🍗
Lần nữa, cậu mở mắt.
Vẫn là khung cảnh cũ. Vẫn là cảm giác nghẹt thở quen thuộc mỗi khi bị lôi về từ cõi chết.
Cậu thở dài, xoa nhẹ vết thương ảo nơi ngực—dù lần reset này đã xóa sạch dấu tích, cảm giác đau nhức vẫn như lưu lại trong trí nhớ cơ thể.
Shedletsky
Shedletsky
“Ít ra,”
Shedletsky
Shedletsky
“mình cũng ghi chú được rồi. Hắn phản ứng khác hẳn khi bị trêu chọc… thú vị đấy.”
Shedletsky lẩm bẩm với nụ cười thoáng hiện.
Lửa lách tách cháy nơi góc phòng, ánh sáng bập bùng của nó ném những chiếc bóng run rẩy lên tường căn cứ tạm bợ của họ.
Gã tiến lại gần, khoanh tay trước ngực, ánh mắt pha trộn giữa lo lắng và bực dọc.
Builderman
Builderman
“Cậu đấy.”
Gã bắt đầu, từng chữ nặng nề.
Builderman
Builderman
“...giải thích cho đàng hoàng đi.”
Shedletsky thở dài đầy kịch tính rồi đổ người xuống ghế sô-pha, như thể cả thế giới đang ép cậu phải làm bài tập giữa kỳ.
Shedletsky
Shedletsky
“Trời đất, tôi không được phép vui chơi một chút trong cái nơi chết tiệt này à?”
Builderman
Builderman
“Đây không phải ‘vui chơi’, Shed.”
Gã gắt, giọng khô khốc như băng đá.
Builderman
Builderman
“Tôi thấy cậu nói chuyện với nó.”
Cậu không trả lời ngay.
Thay vào đó, Shedletsky gõ ngón tay lên tay vịn, ánh mắt lơ đãng như thể đang cân nhắc có nên nói thật hay không.
Rồi, với một nụ cười nửa miệng đầy ranh mãnh, cậu buông:
Shedletsky
Shedletsky
“Tôi có một giả thuyết.”
Builderman
Builderman
“Giả thuyết?”
Gã lặp lại, giọng đều như thép mài.
Shedletsky
Shedletsky
“Ừ, đúng thế.”
Cậu nhún vai, như thể điều đó chẳng có gì to tát.
Nhưng trong ánh lửa chập chờn, nụ cười của cậu sáng lên một cách nguy hiểm.
Lửa nổ lách tách phía sau, hắt những bóng mờ nhảy múa trên bức tường cũ kỹ của nơi trú ẩn.
Gã rút hơi thở, tay khoanh lại, giọng thấp hơn hẳn, như thể thứ đang đè lên hắn là một thứ mỏi mệt chẳng thể gọi tên.
Builderman
Builderman
“Cậu còn nhớ, đúng không?”
Gã hỏi, không lớn tiếng, nhưng đủ rõ để khiến Shedletsky ngừng hẳn những ngón tay đang gõ nhịp trên tay ghế.
Builderman
Builderman
“Cái lời hứa ấy.”
Một điều gì đó thắt lại trong ngực cậu.
Builderman
Builderman
“Khi mọi chuyện mới bắt đầu, ta đã nói với nhau là sẽ làm mọi thứ để giữ cho bọn họ sống sót. Để bảo vệ họ.”
Giọng gã không hẳn là trách móc, nhưng trĩu nặng.
Ánh mắt của gã xoáy vào cậu, nhìn thật sâu, như thể muốn tìm lại một người bạn đã lạc mất.
Builderman
Builderman
“Thế mà giờ… tôi không hiểu nổi cậu nữa. Cậu chẳng còn chống cự lại hắn. Cậu chỉ… cứ thế lao đầu vào như thể đã buông xuôi tất cả rồi.”
Shedletsky ngẩng lên nhìn quanh.
Những người khác đã bắt đầu rơi vào nhịp điệu quen thuộc của mình – Two Time, Chance và Taph đang bước ra khỏi căn nhà gỗ; Dusekkar, Guest và Noob đang đi lên cầu thang. Elliot thì mải nói chuyện với 007n7.
Tất cả như không biết gì.
Một lát sau, cậu chỉ khẽ cười mím, như đang trò chuyện với chính mình.
Shedletsky
Shedletsky
“Có lẽ là tôi thật sự đã buông rồi.”
Builderman không cười. Cũng không nói gì.
Gã chỉ đứng đó, ánh mắt nặng trịch như thể đang tự hỏi liệu cậu bạn lâu năm trước mặt có vừa đánh rơi toàn bộ lý trí xuống hố sâu nào đó.
Im lặng kéo dài, căng như dây đàn.
Shedletsky vẫn dựa lưng vào bàn làm việc, chân bắt chéo, vẻ mặt thản nhiên như thể không hề cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang dần bao trùm căn phòng.
Shedletsky
Shedletsky
“Thôi nào, Builder.”
Cậu cười nhẹ, giọng dịu đi như đang dỗ dành một con mèo giận dữ.
Shedletsky
Shedletsky
“Tin tớ đi. Tớ biết mình đang làm gì.”
Builderman
Builderman
“Thật không đấy?”
Gã gằn giọng, mắt không rời cậu nửa giây.
Shedletsky nhoẻn miệng cười, nụ cười kéo dài đến tận khóe mắt.
Shedletsky
Shedletsky
“Chắc chắn.”
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu cũng thấy cách hắn cư xử với tớ mà. Lúng túng, hay nhìn trộm, im lặng kỳ cục. Nếu tớ không biết gì… tớ còn tưởng hắn có tình cảm với tớ đấy.”
Builderman vẫn nhìn cậu như thể vừa nghe xong một lời tiên tri tận thế.
Môi mím lại, trán nhăn sâu, tay chống hông như đang cân nhắc việc túm cổ Shedletsky tống ra khỏi phòng.
Nhưng Shedletsky chẳng chớp mắt. Cậu nhìn lại gã với vẻ mặt tự tin đến mức trơ tráo, như thể vừa nói một chuyện nhỏ nhặt nhất trần đời.
Cuối cùng, Builderman buông một tiếng thở dài — dài, nặng nề, chất chứa đủ mọi thất vọng của cả một đời làm bạn với cái thể loại người như Shedletsky.
Builderman
Builderman
“Cậu đúng là đồ chết tiệt. Và không. Cậu sẽ không làm cái trò đó. Không với hắn.”
Gã nhấn mạnh chữ hắn như thể chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến gã phát bệnh.
Shedletsky vẫn cười. Cười như một kẻ đang leo lên mép vực với một cơn bão phía sau lưng, và vẫn thấy thú vị.
**✿❀○❀✿**
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Những chương đầu là bản việt được tay mình dịch ra từ bản anh, thay đổi chút chi tiết để mai sau mình sẽ làm cú plot twist của chính bản thân
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Yes, ba chương đầu này còn chưa hết chương một của cuốn kia đâu:P
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Nên có vẻ như cốt truyện này còn dài kakaka

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play