Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ALLNegav]

chương 1

_______________
Tiếng còi xe vang vọng khắp khu vực ngoại ô đổ nát, nơi những bức tường container cũ nát dựng đứng như mê cung khổng lồ. Ánh đèn xe phản chiếu lên những vệt máu kéo dài trên mặt đất, nhuộm màu đỏ thẫm lên từng viên đá vỡ vụn. Mùi khét của thuốc súng, mùi máu tanh và khói xăng hòa quyện, quẩn quanh không khí như một minh chứng cho tàn tích vừa diễn ra.
Một cuộc tấn công bất ngờ? Không
Đây là một màn trả đũa – lạnh lùng, tàn khốc và không khoan nhượng. Kẻ khơi mào – Negav – đang đứng giữa đống đổ nát, tay cầm khẩu súng lục bạc vẫn còn ấm nóng, máu loang đỏ trên vai áo đen tuyền. Trên gương mặt cậu là vết cắt dài nơi khóe môi – quà tặng từ một tên phản bội, nay đã nằm dưới chân cậu, máu thấm qua áo
Negav liếc nhìn lũ đàn em đang kéo từng thùng hàng từ container ra, kiểm tra từng kiện một như thể chỉ cần thiếu một chai rượu, một viên đạn, hay một túi tài liệu thôi là chúng sẽ lập tức bị bắn vào đầu.
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tìm thấy chưa ?
Giọng nói của cậu vang lên lạnh như thép mài
Một tên đàn em chạy tới, vừa thở vừa cúi đầu
Đàn em
Đàn em
Tìm thấy hết hàng rồi, anh
Đàn em
Đàn em
Nhưng. . . có chuyện lạ
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Lạ ?
Một từ ngắn ngủi, nhưng sắc bén
Tên đàn em liếm môi, hạ giọng
Đàn em
Đàn em
Bọn em nghe thấy tiếng động bên dưới container số 12. Mở ra thì thấy... một hầm ngầm nhỏ. Có người trốn trong đó. Trẻ con
Mắt Negav nheo lại
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Bao nhiêu đứa ?
Đàn em
Đàn em
Khoảng hơn hai mười
Đàn em
Đàn em
Đứa nhỏ nhất chắc mới bảy tuổi còn Lớn nhất tầm mười sáu
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
// Cậu nhất s.úng lên , cài lại khóa an toàn //
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Dẫn tao đi
Phía sau container số 12 là một lối đi nhỏ, được che chắn bởi những tấm vải bạt cũ và mùi ẩm mốc nồng nặc. Cánh cửa hầm sắt được mở tung. Bên dưới là một khoảng tối ẩm thấp
Khi Negav bước xuống, ánh sáng từ đèn pin lướt qua đám trẻ co cụm trong một góc. Chúng run rẩy, mắt tròn xoe vì sợ hãi, tay nắm chặt tay
Nhưng đứa lớn nhất – Phạm Lưa Tuấn Tài – lại đứng chắn trước cả nhóm.
Cánh tay trái của cậu bị thương nặng, băng quấn tạm bằng vải áo cũ đã thấm đẫm máu. Dù đau đớn, Tuấn Tài vẫn đứng thẳng, ánh mắt như dao
Negav bước tới gần. Ánh mắt của hai người chạm nhau
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tên đầy đủ
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài
Giọng Isaac khàn khàn nhưng cứng cáp. Không quỳ, không lùi, không van xin
Cả hai đứng yên trong vài giây. Rồi ánh mắt Negav lướt qua phía sau Isaac
Nơi có một đứa bé trai với gương mặt tái xanh, môi khô nứt, cơ thể run lên vì sốt cao. Đứa nhỏ ho khan, rồi ho ra máu.
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Còn nó // nheo mắt //
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Nguyễn Thanh Pháp
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Đứa nhỏ kia bị gì
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Sốt nhiều ngày , không thuốc
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Cậu im lặng vài giây, rồi rút súng
Đám đàn em căng cứng cả người. Nhưng thay vì bóp cò, Negav chỉ đặt báng súng xuống nền. Giọng cậu lạnh như gió buốt
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tao không cứu người miễn phí
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Giờ mày có hai lựa chọn
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
1 là đi theo tao còn 2 tao bán tụi bây lấy n.ội t.ạng
Không đứa nào dám lên tiếng. Không khí nặng như đá đè lên cổ
Tuấn Tài đứng lên, dù chân run
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Tôi có thể tự sống , không cần ai cứu
Negav nhún vai
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Vậy đi đi
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Nhưng thằng bé kia chết trong vòng hai ngày nữa
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Mày tính để nó ch.ết trong tay mày hả?
Tài siết tay. Cậu quay nhìn Thanh Pháp . Thằng bé vẫn co quắp trong tay Song Luân , hơi thở ngày càng mong manh.
Nhìn sang sau – là những gương mặt khác, vừa sợ vừa chờ đợi, nhỏ tuổi có, đồng trang có. Họ cần hắn. Và giờ, hắn không còn lựa chọn
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
... Tôi sẽ đi theo. Nhưng nếu ông làm gì tụi nó… Tôi sẽ gi.ết ông
Negav bật cười
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Hừm, được thôi
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tụi mày mang tụi nó theo // quay qua tụi đàn em //
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Về nhà và gọi bác sĩ
___________
Tối đó, cả đoàn trở về khu biệt thự trong lòng thành phố. Mưa vẫn rơi
Nhưng lần đầu tiên sau bao tháng bị giam cầm, 21 con người ấy thấy ánh đèn, giường sạch, thức ăn nóng, và tiếng thở dài của hy vọng.
Từ hôm đó, Negav – không tình nguyện, cũng chẳng dịu dàng – đã vô tình trở thành người nuôi dưỡng của 21 con người từng là nạn nhân của đường dây đen
Không ai biết, chỉ sau vài năm nữa… tình cảm của họ dành cho người máu lạnh đó sẽ trở nên nguy hiểm hơn cả một cuộc trả thù
END
835 chữ

Chương 2

__________
Khu biệt thự nằm trên đồi, cao vút, ba mặt giáp rừng, một mặt nhìn ra hồ nước xám lạnh. Tường trắng, cổng sắt lớn, bảo vệ canh gác nghiêm ngặt. Ở đây, từng viên gạch là tiền. Từng bóng đèn trong sân cũng được đặt hàng riêng
Negav ném áo khoác vào tay đàn em, rồi quay lại nhìn đám người vừa "thu nhận"
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Bước vô nhà. Ai trái lệnh, tao trói
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Anh Negav ơi cho tụi nó tắm cái được không? Mùi như ổ chuột á
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Ánh Sáng Aza được ba giới thiệu vào Làm đàn em thân cận của Negav vì ba là trợ lí đắc lực về hưu nên được ưu ái , nhưng không tham chiến – chuyên làm nhiệm vụ trong nhà.
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
// Nhếch mép //
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Lùa vô nhà tắm , Phòng bên trái , Có nước nóng , Ai xỉu thì gọi bác sĩ
Dưới ánh đèn vàng, cả nhóm lần lượt bước vào. Những đôi chân trần chạm vào nền gạch mát lạnh. Những tiếng thở dài đầu tiên vang lên. Có người suýt khóc khi thấy bồn nước nóng, khăn sạch, thuốc bôi vết thương
Hai giờ sau
Trong phòng ăn rộng lớn, đèn chùm pha lê sáng rực. Một bàn ăn dài phủ khăn trắng, đầy thức ăn nóng: cháo, cơm, canh gà, rau luộc. Mùi thơm lan khắp nơi
Đám top ngồi im , Không ai dám đụng đũa , Họ vẫn cảnh giác
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Đói mà chảnh ha , Ăn lẹ không nguội
Trần Minh Hiếu_ HIEUTHUHAI
Trần Minh Hiếu_ HIEUTHUHAI
Không biết có thuốc trong đó không // hất nhẹ cằm //
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Ngộ độc thì sao
Negav nghe thấy hết, nhưng chỉ cười nhạt. Cậu kéo ghế ngồi đối diện Tuấn Tài
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Mày ăn trước , Tao chờ
Tài nhìn thẳng vào mắt Negav , trong khoảnh khắc đó, không ai nhúc nhích. Rồi hắn cầm đũa, gắp một muỗng cháo, đưa lên miệng. Nuốt xuống.
Cả bàn mới bắt đầu chuyển động
Thanh Pháp được dìu đến ngồi, tay vẫn run, nhưng ánh mắt cậu bé nhìn Negav – trong trẻo, hoang mang, xen lẫn cảm kích.
Negav không nói gì, chỉ rót cho cậu một ly nước ấm.
Trong khoảnh khắc đó, không ai biết – người ngồi đầu bàn kia, người đã đặt ra luật lệ sắt máu – đã gieo vào lòng tất cả họ một hạt mầm rất lạ: hạt mầm của hy vọng, lẫn... cảm xúc khó gọi tên.
END

Bản nháp

______________
Sau bữa ăn nóng đầu tiên trong nhiều tháng, cả ngôi biệt thự như được phủ một lớp không khí mới. Không còn mùi tanh máu, không còn tiếng xiềng xích. Chỉ còn lại hơi nước từ máy sưởi, khăn bông thơm mềm, và ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống hành lang dài lát đá trắng
Negav không nói gì suốt cả buổi tối. Cậu chỉ đứng trên tầng lầu hai, chống tay vào lan can, quan sát. Đám người phía dưới vừa rửa mặt xong, từng người một được đưa vào một căn phòng riêng biệt, sạch sẽ, đầy đủ nội thất
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tụi mày từ nay là người của tao
Giọng Negav vang lên khi tất cả đã đứng tập trung ở phòng sinh hoạt lớn.
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tao không cần tụi mày gọi tao là đại ca , Cứ gọi Negav
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Nhưng không được phép phản. Một khi tao đã cứu, thì tụi mày thuộc về tao
Một không khí nặng trĩu. Nhưng bất ngờ…
đoán ik cho kẹo >:)
đoán ik cho kẹo >:)
Là bán thân à?
Một giọng mỉa cất lên
Đó là Đinh Minh Hiếu
Đinh Minh Hiếu_ Kewtiie
Đinh Minh Hiếu_ Kewtiie
Nghe giống kiểu đại ca bao nuôi rồi hả?
Lâm Bạch Phúc Hậu_ ManBo
Lâm Bạch Phúc Hậu_ ManBo
Hay là muốn bọn tôi gọi bằng chồng cho lẹ ?
Mấy đứa bên cạnh như HurryKNG và HIEUTHUHAI khẽ nhướng mày
Riêng Ánh Sáng Aza đứng bên Negav thì cười khúc khích
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Tụi mày tưởng được sống là miễn phí hả?
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng_ Ánh Sáng Aza
Đồ ăn, nhà ở, thuốc thang… đâu có tự mọc ra
Song Luân, người ít nói, chỉ khoanh tay dựa cột, liếc nhìn Negav chằm chằm.
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Tôi không phản
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Nhưng tôi cũng không thần phục
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Nguyễn Trường Sinh_ Song Luân
Nếu Negav cứu thì tôi nhớ. Nhưng niềm tin, tôi giữ lại
Một người khác bước ra. Dáng đi có phần uể oải, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi kiếm ngầm
Là Wean Lê.
Lê Thượng Long_ Wean Lê
Lê Thượng Long_ Wean Lê
Tôi không thích nói ơn nghĩa
Lê Thượng Long_ Wean Lê
Lê Thượng Long_ Wean Lê
Nhưng nếu có cơ hội… tao muốn nợ trả bằng tay chứ không bằng miệng
Lê Thượng Long_ Wean Lê
Lê Thượng Long_ Wean Lê
// Ánh mắt cậu lướt qua Negav một cách đầy ẩn ý //
Ngồi bệt bên góc, Pháp Kiều vẫn chưa hồi phục hẳn. Cậu bé nhỏ hơn, hơi thở yếu, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy gấu áo Isaac. Đôi mắt mở hé nhìn Negav, nhỏ giọng
Nguyễn Thanh Pháp_ Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp_ Pháp Kiều
Cảm ơn… vì cháo. Và… nước ấm
Cậu là người đầu tiên thật lòng cảm kích
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
// Gật đầu //
Duy nhất một lần
Bất chợt có một thằng nhóc nhảy phốc lên bàn , mặc kệ bao ánh mắt đang nhìn
đoán ik cho kẹo >:)
đoán ik cho kẹo >:)
Nếu đã ở chung nhà, thì cho làm quen đi chớ?
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Tui tên là Hoàng Đức Duy
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Làm gì vậy Duy đi xuống nào // ẩm Duy xuống //
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Tụi mình đông mà ổng chỉ có một hà
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Harem rõ ràng
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Hoàng Đức Duy_ Captain Boy
Lo gì ! Tui thề trước khi ch.ết sẽ khiến anh sẽ cười thật lòng
Cả đám câm nín. Negav thở ra một hơi, tự hỏi
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
* Mình đã cứu phải cái giống gì về nhà *
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nếu anh cho bọn tôi học lại, tôi sẽ không phụ lòng // Đẩy mắt kính //
Cậu vốn là sinh viên Luật dang dở, từng bị bắt khi đi tìm bạn học mất tích.
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Và tôi cũng không phản kháng , chỉ muốn biết
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Tại sao lại cứu?
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Nguyễn Thái Sơn_ Jsol
Sao không giết hết như lời đồn?
Negav lạnh lùng nói lại
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Vì tao thích chọn , không ai có quyền cấm tao chọn tụi mày
Hùng Huỳnh, vẫn im lặng từ đầu, đột ngột cất giọng
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Tôi có thể giết người
Cả phòng nín thở
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
// hơi nghiên đầu nhẹ //
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Tôi từng giết để sống sót
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Từng bóp cổ người lớn gấp đôi tuổi chỉ vì họ đụng vào em trai tôi
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Huỳnh Hoàng Hùng_ Gemini Hùng Huỳnh
Nếu anh để tôi sống… thì anh phải chịu trách nhiệm
Câu nói như mũi tên. Thẳng và đau
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tao thích loại người như mày // mỉm cười //
Atus, người trầm lặng nhất, chỉ ngồi cắn móng tay. Nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi Negav dù một giây. Như thể đang ghi nhớ từng chi tiết
Bùi Anh Tú_  Anh Tú Atus
Bùi Anh Tú_ Anh Tú Atus
Anh … có mùi thuốc súng và bạc
Bùi Anh Tú_  Anh Tú Atus
Bùi Anh Tú_ Anh Tú Atus
Nhưng lại bước vào phòng bọn tôi mà không đeo khẩu trang hay Không phòng bị
Bùi Anh Tú_  Anh Tú Atus
Bùi Anh Tú_ Anh Tú Atus
Anh không sợ bị đâm sao ? // cậu nói chậm //
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Tao không sợ
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Ai đâm được tao… cứ thử
Isaac đến gần, đứng trước mặt Negav
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Tôi không cấm tụi nó nói
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Phạm Lưu Tuấn Tài_ Isaac
Nhưng nếu anh dám đụng vào bất kỳ đứa nào không tự nguyện... thì kể cả mất tay, tôi cũng sẽ bóp cổ anh
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
// Nhướng mày // Vậy thử làm tụi nó tự nguyện đi. Để tao khỏi dùng bạo lực
Isaac im lặng. Nhưng trong ánh mắt – có điều gì đó đã thay đổi
Phòng chợt yên
Rhyder, người ít ai để ý vì ngồi trong góc tối, bỗng thở ra một câu
Nguyễn Quang Anh_ Rhyder
Nguyễn Quang Anh_ Rhyder
Tao từng mơ… có người mang tụi tao ra khỏi đó
Nguyễn Quang Anh_ Rhyder
Nguyễn Quang Anh_ Rhyder
Giờ… ước mơ đó trở thành một tên mafia?
Đặng Thành An_ Negav
Đặng Thành An_ Negav
Còn hơn là chết , Phải không // quay đi //
Rhyder không trả lời. Nhưng tay cậu… lần đầu tiên buông khỏi con dao thủ nhỏ giấu trong thắt lưng
Dương Domic – người từng suýt mất giọng vì tra tấn – mở miệng khàn khàn
Trần Đăng Dương_ Dương Domic
Trần Đăng Dương_ Dương Domic
Nếu… phải chọn một nơi để chết
Trần Đăng Dương_ Dương Domic
Trần Đăng Dương_ Dương Domic
Tao nghĩ đây… ít nhất có nước nóng
Sau khi Dương Domic vừa dứt lời, một giọng nói trầm khàn nhưng rõ ràng vang lên từ góc phòng
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Tôi tên Đỗ Hải Đăng
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía người đang bước ra, chiếc áo sơ mi mỏng bị nhăn nhẹ, nhưng khí chất vẫn như cũ – người sống sót từ địa ngục lao động chui
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Tôi từng bị bán ra nước ngoài cùng hai đứa nhỏ khác trong nhóm
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Bị ép lao động, bị đánh, bị nhốt, không ai đến cứu
Cậu nắm chặt cổ tay mình, nơi vẫn còn hằn vết xiềng cũ
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Chỉ có người duy nhất quay lại là Negav
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Mà anh không cần nói gì cả
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Anh đến, giết tất cả bọn buôn người đó…
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Quay lưng lại hỏi : Có còn muốn sống không ?
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Tôi chọn sống. Nhưng là sống để trả ơn
Ánh mắt Đăng Doo không hề sợ hãi, cũng không tuyệt vọng – mà như một lời tuyên thệ lạnh lùng
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
Đỗ Hải Đăng_ Hải Đăng Doo
* Tôi ở lại vì tôi nợ mạng, nhưng sẽ không ai trong đây động được tới Negav nếu tôi còn thở *
_______________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play