[RhyCap] Dâu Nhà Hội
#1 Về Nhà Chồng
‼️Mọi tình tiết, tính cách, lời thoại và diễn biến nội dung hoàn toàn do tác giả tưởng tượng, không phản ánh hay đại diện cho con người, quan điểm, hay hành vi của họ trong đời thực. Mong bạn đọc tiếp cận truyện với tinh thần giải trí, tôn trọng và không gán ghép nội dung hư cấu với cá nhân ngoài đời‼️
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Sweet come here!
Tiếng trống múa lân vang giữa buổi trưa nắng chang chang. Đám cưới Cậu Hai nhà Hội đồng Nguyễn hôm nay, cả vùng không ai là không biết. Người ta tụ lại xem đông nghẹt ngoài cổng, chen nhau như đi coi hội.
Bên trong, bà Hội đồng ngồi chễm chệ trên bộ trường kỷ gỗ mun, tay phe phẩy cây quạt nan có thêu chỉ kim tuyến, mắt đảo qua dàn mâm quả rồi khẽ nói.
Bà Hội đồng
Mâm nào mây nấy coi bộ ra trò
Ông Hội đồng nheo mắt nhìn theo đoàn người từ phía xa đang rước dâu về, chép miệng.
Ông Hội đồng
Hừ, cuối cùng cũng cưới được người môn đăng hộ đối
Ông Hội đồng
Không lại mang tiếng nhà này
Bà Hội đồng
Ờ, miễn nó đẻ được là được
Hôn lễ diễn ra bên trong nhà chính. Trên bàn thờ tổ tiên, nhang cháy nghi ngút, khói uốn lượn như sợi chỉ
Nguyễn Quang Anh – Cậu Hai – đứng sừng sững trong bộ áo dài gấm đen, khăn đóng chỉnh tề. Khuôn mặt lạnh, hàng chân mày sắc như dao, môi mím chặt.
Hoàng Đức Duy – Mợ Hai – nhỏ hơn Cậu Hai vài tuổi, tóc cắt gọn, nước da trắng, mặc áo dài đỏ thắm, cổ tay khẽ run. Cậu cũng là con trai như Cậu Hai, nhưng tướng mạo nhỏ nhẹ, nét mặt lại có chút rụt rè. Bước vào nhà Hội đồng, Cậu cúi đầu dạ thưa rất lễ phép, tay vẫn nắm chặt khăn tay thêu viền chỉ đỏ.
Hoàng Đức Duy
Dạ, con chào ba má
Bà Hội đồng gật đầu, ánh mắt quét qua một lượt từ đầu xuống chân rồi cười dịu.
Bà Hội đồng
Ờ… Được. Mặt mày sáng láng, giọng dạ nghe cũng ngọt. Nhà mình khỏi chê
Ông Hội đồng rót rượu, nói to cho cả nhà nghe.
Ông Hội đồng
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, cũng là ngày Quang Anh nhà tôi chính thức có vợ
Ông Hội đồng
Hai đứa còn nhỏ, chuyện vợ chồng cứ từ từ mà học
Ông Hội đồng
Cha mẹ cũng mong sớm bồng cháu cho vui nhà vui cửa
Mợ Hai đỏ mặt, mắt nhìn xuống nền gạch, tay khẽ siết vạt áo dài, môi mím chặt không dám ngẩng lên.
Sau khi dâng trà tổ tiên, hai người được đưa về gian phòng ở cuối dãy nhà chính.
Cửa vừa khép, căn phòng trở nên im ắng.
Cậu Hai ngồi xuống mép giường, tháo khăn đóng, quay mặt đi không nói tiếng nào.
Nguyễn Quang Anh
Lại đây ngồi. Làm gì đứng như trời trồng vậy?
Hoàng Đức Duy
Dạ… //Đi lại chầm chậm//
Cậu Hai thấy dáng đi cẩn trọng kia thì khẽ cười mũi, giọng có chút chế giễu.
Nguyễn Quang Anh
Sợ tui ăn thịt hả?
Hoàng Đức Duy
Dạ không… tại… em chưa quen //Lắc đầu, xua tay//
Nguyễn Quang Anh
Ờ. Tui cũng chưa quen. Cưới về cũng do cha mẹ sắp đặt
Nguyễn Quang Anh
Đừng mong tui thương liền
Hoàng Đức Duy
Em không mong Cậu thương… chỉ mong Cậu đừng ghét
Cậu Hai khựng lại. Một câu nói đơn sơ, nhưng giọng cậu ta run thật, ánh mắt cũng thành thật.
Hắn nhìn Mợ thêm một lát, rồi quay đi, chống tay lên trán, chẳng nói thêm lời nào.
Đêm đầu tiên ở nhà chồng, người làm thấy đèn trong phòng Cậu Hai Mợ Hai sáng đến tận canh hai.
Không ai biết trong phòng đó, hai người con trai đang nằm quay lưng về nhau, giữa chiếc giường rộng mênh mông như ruộng lúa vào mùa cạn nước.
Hoàng Đức Duy
Cậu ngủ chưa?
Hoàng Đức Duy
Em… em biết Cậu không vui. Nhưng em sẽ ráng làm vợ cho đàng hoàng…
Một tiếng thở dài nhỏ, rồi Mợ Hai xoay người. Trong bóng tối, Cậu Hai liếc mắt nhìn mái tóc của người nằm bên cạnh, mắt hắn tối sầm lại, lòng khẽ gợn một chút gì đó… không tên.
#2 Đêm Động Phòng
‼️Chương này có chứa tình tiết liên quan đến hành vi tình dục giữa hai nhân vật. Các mô tả được xây dựng nhằm phục vụ diễn tiến tâm lý truyện, không mang mục đích cổ suý hay bình thường hoá bất kỳ hành vi nào trong thực tế. Tác phẩm hoàn toàn là hư cấu. Mọi tình tiết, lời thoại và nhân vật không phản ánh hay đại diện cho bất kỳ cá nhân nào ngoài đời thực. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái với nội dung nhạy cảm, xin vui lòng cân nhắc trước khi tiếp tục đọc‼️
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Nhiều bộc bạch!
Đèn treo trong phòng soi xuống thứ ánh sáng đỏ ấm nhưng bí bách. Không khí nồng lên mùi nhang thơm, dầu dừa, vải vóc mới tinh. Ngoài sân, tiếng người làm dọn mâm đã dứt từ lâu. Trong phòng chỉ còn hai người nằm yên lặng dưới tấm màn thưa.
Cậu Hai nằm nghiêng, mắt mở trân trân, cổ họng khô khốc như vừa uống phải thuốc đắng. Gió không vào nổi căn phòng này, chỉ có tiếng tim đập nặng trịch trong lồng ngực hắn.
Cậu nằm bên cạnh, vẫn mặc nguyên áo dài đỏ, bàn tay giữ lấy mép chiếu, thân người khẽ co lại. Cậu không nói, cũng không dám thở mạnh.
Nguyễn Quang Anh
Cha má nói… tụi mình nên có cháu sớm
Hoàng Đức Duy
Vậy… vậy giờ mình phải làm chuyện đó thiệt hả…?
Chỉ là, tay hắn đã luồn xuống thắt lưng cậu từ lúc nào. Cậu khẽ giật mình, toàn thân như nổi gai.
Nguyễn Quang Anh
Tui cũng vậy
Một câu nói nhẹ, như gió.
Rồi chẳng chờ thêm, hắn nghiêng người hẳn qua, tay kéo nhẹ vạt áo cậu sang một bên. Dưới lớp vải mỏng giờ đã hé ra phần 𝐧𝐠𝐮𝐜 nhạt, còn chưa hoàn toàn lớn.
Cậu quay đầu né đi, nhưng hắn đã cúi xuống, đặt môi lên môi cậu.
Ban đầu là một cái chạm thử - ướt nhẹ, lạnh lạnh. Nhưng khi thấy cậu không đẩy ra, hắn chợt mím lấy môi cậu, mân mê mãi nơi mép môi mềm ẩm đó, đến khi nghe cậu khẽ run rẩy hít một hơi, hắn mới khẽ tách môi ra, luồn 𝐥𝐮𝐨𝐢 vào một cách chậm rãi nhưng cương quyết.
Cậu hoảng hốt, hai tay siết chặt tấm chiếu bên dưới, thân người khẽ run lên, nhưng miệng lại không kịp nói gì, chỉ biết hé ra cho hắn xâm chiếm từng chút một.
Môi hắn nóng, 𝐥𝐮𝐨𝐢 hắn ướt và đầy mùi rượu nhẹ. Hắn quấn lấy, mút vào, liếm quanh bên trong miệng cậu như đang nếm thứ mật ong lạ kỳ.
Cậu thở không ra hơi, cổ họng tắc lại, thân thể khẽ cong lên vì hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, khi rời môi cậu ra, hắn khẽ khàng cúi xuống thêm nữa.
Ánh mắt hắn nhìn chăm vào 𝐧𝐠𝐮𝐜 cậu - vẫn làn da ấy, nhưng giờ đã có chút ửng hồng vì hơi thở gấp gáp.
Hắn cúi đầu, hé miệng mút lấy bên 𝐧𝐠𝐮𝐜 trái.
Mới đầu chỉ là một cái liếm nhẹ, đầu 𝐥𝐮𝐨𝐢 lướt quanh 𝐧𝐠𝐮𝐜 như thử độ mềm. Nhưng ngay sau đó, hắn khẽ ngậm lấy, day vòng một cách chậm rãi. Cậu rướn nhẹ người, phản ứng không rõ là tránh né hay rùng mình.
Hắn không dừng lại. Ngậm một hồi lại mút, vừa ướt vừa ấm, tiếng lưỡi hắn quện vào da thịt phát ra âm thanh nhỏ thôi mà khiến cả thân thể cậu như căng thẳng đến tột cùng.
Chẳng hiểu vì sao, hắn cảm thấy hứng lên kỳ lạ. Rõ ràng chẳng thương, chẳng yêu, thậm chí còn không biết rõ nhau là người thế nào… vậy mà khi đầu 𝐥𝐮𝐨𝐢 lướt quanh điểm đó, hắn lại không thể rời ra.
Nguyễn Quang Anh
“Kỳ thiệt… sao mình cứ…”
Hắn lại nghiêng qua ngực bên phải, làm y hệt như bên kia. Mút trọn, day đều, liếm một vòng chậm như thể đang dồn tất cả kiên nhẫn vào đầu 𝐥𝐮𝐨𝐢.
Cậu cắn môi đến trắng bệch, hai tay đã nắm chặt lấy mép chiếu, rồi lại lỏng ra. Hơi thở trở nên hỗn loạn, cổ họng nghẹn lại, mắt khép hờ trong làn nước ươn ướt.
Hắn không biết mình đã mút bao lâu. Chỉ biết rất rất lâu, như thể nếu rời ra thì cả thân thể sẽ trống rỗng. 𝐋𝐮𝐨𝐢 vẫn lướt, môi vẫn dán chặt vào điểm ấy. Hắn không nói gì, cũng chẳng cho phép mình dừng lại.
Chỉ có một thứ rõ ràng nhất.
Hắn không thể dứt ra ra được.
#3 Cơ Thể Không Nói Dối
‼️Chương này có chứa tình tiết liên quan đến hành vi tình dục giữa hai nhân vật. Các mô tả được xây dựng nhằm phục vụ diễn tiến tâm lý truyện, không mang mục đích cổ suý hay bình thường hoá bất kỳ hành vi nào trong thực tế. Tác phẩm hoàn toàn là hư cấu. Mọi tình tiết, lời thoại và nhân vật không phản ánh hay đại diện cho bất kỳ cá nhân nào ngoài đời thực. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái với nội dung nhạy cảm, xin vui lòng cân nhắc trước khi tiếp tục đọc‼️
Trong ánh đèn mờ đỏ, tiếng thở của cả hai người đã trở nên gấp gáp. Không gian kín bưng như bị nén lại bởi thứ áp lực vô hình, khiến từng hơi thở cũng nặng trĩu như mưa đổ giữa mùa nắng hạn.
Cậu nằm im, ánh mắt mở hé. Thỉnh thoảng khẽ giật khi đầu 𝐥𝐮𝐨𝐢 hắn lại chạm vào.
𝐍𝐠𝐮𝐜 cậu đã sưng đỏ. Hắn mút lâu đến mức ướt đẫm, bóng loáng vì nước miếng.
Nhưng tay hắn lại cứ thế lần xuống, chạm đến phần bụng dưới, rồi nhẹ kéo tấm vải mỏng còn lại của cậu xuống tận đầu gối.
Hoàng Đức Duy
//Che lại// Cậu đừng… em…
Nguyễn Quang Anh
Không làm sao ba má vui
Một lúc sau, cậu buông tay khỏi phần hông mình, không nói thêm tiếng nào.
Hắn khựng lại một chút. Nhưng rồi cũng không rút lui.
Tay hắn run nhẹ khi lần vào giữa hai chân cậu. Nơi đó vẫn khép lại, mềm, nóng và ẩm hơn hắn tưởng. Đầu ngón tay hắn khẽ tách ra, mò đến điểm nhạy cảm nhất rồi dừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Đau thì nói
Hoàng Đức Duy
Dạ… biết rồi
Hoàng Đức Duy
Cậu cứ… làm đi
Giọng cậu nhỏ đến mức như tiếng muỗi. Nhưng hắn nghe thấy. Và trong phút chốc, cái ranh giới giữa “phải làm” và “muốn làm” như bị xóa nhòa.
Hắn cúi xuống rồi chầm chậm đưa tay vào trong.
Cậu giật mình, cả người co lại, đầu gối muốn khép. Nhưng hắn giữ chặt hông cậu, kiên nhẫn đẩy ngón tay vào sâu hơn.
Bên trong chật đến mức hắn gần như không nhúc nhích được. Mỗi lần hắn xoay nhẹ, là cậu lại rên lên một tiếng, không phải kiểu buông thả mà là kháng cự bản năng.
Nguyễn Quang Anh
Ráng chút
Hắn không nói thêm. Nhưng ngón tay đã rút ra, thay bằng hai ngón. Cậu cắn chặt môi, trán toát mồ hôi. Nước mắt cậu rịn ra, không biết vì đau hay vì xấu hổ.
Một lúc sau, khi hắn cảm nhận được cơ thể cậu bắt đầu hơi giãn, hắn cúi xuống, lại mút 𝐧𝐠𝐮𝐜 cậu, lần này nhẹ hơn. Mỗi lần môi chạm vào đầu 𝐧𝐠𝐮𝐜 hồng, cậu lại co người, nhưng không phản kháng.
Hoàng Đức Duy
Sao… cậu cứ… mút hoài…
Nguyễn Quang Anh
“Mình sao vậy nè…”
Cuối cùng, hắn cởi áo mình ra, rồi luồn người vào giữa hai chân cậu.
Hoàng Đức Duy
Cậu… Cậu thiệt… định…
Căn phòng tràn ngập tiếng mút ướt át, tiếng thân thể va chạm nho nhỏ, và tiếng thở đứt đoạn của cả hai người.
Và đêm đó, họ không còn là hai người xa lạ.
Nhưng cũng chưa hề trở thành người thân.
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Tác giả xin phép xuống biển
𝐧𝐠𝐨_𝐡𝐚. Ꙭ✌︎︎
Khổ nỗi núi hết chỗ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play