[AllKieu] Đèn Không Tắt Nơi Cuối Hành Lang
Ep1 | Ranh giới cô đơn
Chiếc xe vừa dừng lại trước nhà kho ngoại ô thành phố, tôi lập tức mở cửa bước xuống. Trước mắt là khung cảnh hỗn loạn
Xe đổ nghiêng, cửa kho bật tung, mùi máu và thuốc súng trộn lẫn, đặc quánh trong không khí
Gió thổi mạnh, quất vào da mặt như vết cắt
Vệ sĩ thân cận
TIỂU THƯ, ĐỪNG VÀO TRONG!
Tôi nghe rõ, tiếng la thất thanh vang lên từ anh Dũng, vệ sĩ thân cận nhất, người theo ba tôi suốt hơn mười năm
Biết là âm thanh chẳng trốn đi đâu được, nhưng tôi KHÔNG MUỐN NGHE
Mặc cho Dũng gào thét, tôi vẫn lao đầu vào trong, bước chân lên những mảnh kính vỡ, qua từng vết máu kéo dài như dấu vết của một vụ thảm sát
Và rồi, tôi đứng sững lại
Ba tôi nằm đó - ngửa mặt giữa nền đất bê tông lạnh ngắt, ngực bê bết máu, một tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại đã vỡ tan
Cách đó không xa, mẹ tôi nằm nghiêng người, gương mặt bà hướng về phía cửa như thể đang chờ tôi đến
Đôi mắt mở to chưa khép lại, ánh nhìn vẫn còn nguyên vẻ hoảng loạn
Pháp Kiều
Ba ơi... Mẹ ơi... KHÔNGGGG!!
Tiếng hét bật ra từ cổ họng, chua xót, tê dại cả trời đất
Tôi bò đến bên mẹ, ôm lấy thân thể lạnh ngắt
Pháp Kiều
Không... Đây không phải sự thật... //run rẩy//
Pháp Kiều
Mẹ, mẹ ơi, nhìn con đi
Pháp Kiều
Ba ơi... Ba ơi con tới rồi... //rưng rưng//
Tôi úp mặt vào vai bà, bật khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đau đớn, tuyệt vọng. Tim đau đến mức không thở nổi
Anh Dũng từ phía sau chạy đến, quỳ xuống bên cạnh, giọng anh run rẩy
Vệ sĩ thân cận
Tiểu thư... Tôi xin lỗi... Là lỗi của tôi... Tôi không bảo vệ được họ
Tôi ngẩng đầu, nước mắt nhoè nhoẹt trên má, hét lên trong tiếng nấc
Pháp Kiều
TẠI SAO LẠI LÀ HỌ! TẠI SAO LẠI LÀ BA MẸ CỦA TÔI!
Dũng cúi đầu, mím môi chặt
Vệ sĩ thân cận
Chúng tôi bị dụ ra ngoài, tách lực lượng
Vệ sĩ thân cận
Là kế hoạch có sẵn
Vệ sĩ thân cận
Bọn đối tác kia... Thức chất là người trong chi nhánh phản bội gia tộc!
Vệ sĩ thân cận
Chỉ có một vài người chạy trốn được
Vệ sĩ thân cận
Trong đó có tôi... Tôi đã về để báo cho ngài Nguyễn (ông nội Kiều)
Pháp Kiều
Tại sao! Tại sao các người lại chạy trốn!
Pháp Kiều
TẠI SAO LẠI ĐỂ BA MẸ TÔI Ở LẠI CHỐNG CHỌI VỚI BỌN ÁC QUỶ ĐÓ!!
Nước mắt giàn giụa, dường như cảm xúc kìm nén bây lâu, giờ đã được giải thoát
Pháp Kiều
Nhất định... TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ YÊN ĐÂU!
đi tớt >:(
Ngọt ngào thư giãn 😪
đi tớt >:(
Mn cho tuz xin cảm nhận sau khi đọc chap này được k ạ
đi tớt >:(
Đây cũng là fic thứ ba rồi
đi tớt >:(
Tuz k muốn phải mắc lỗi ở những chap đầu
Ep2 | Hoa tàn nơi nghĩa trang
Trời mưa.
Không phải cơn mưa dịu dàng của mùa hạ, mà là cơn mưa đen kịt, lạnh lẽo như đêm lòng tôi tan vỡ
Tôi đứng trước hai nấm mộ mới đắp, đá vẫn còn ướt, hoa trắng đã héo. Chữ Nguyễn Minh Khang - Trần Quỳnh Anh khắc trên bia mộ khiến tim tôi co thắt từng cơn. Mỗi lần nhìn vào, tôi lại tự hỏi
Pháp Kiều
Sao ba mẹ đi mà không mang con theo
Tôi vẫn còn mặc đồ đen, tay cầm ô, nhưng chẳng buồn che
Mưa rơi trên tóc, tôi theo má, trộn lẫn nước mắt mà tôi còn không phân biệt nổi
Pháp Kiều
Con đã nói, là đừng đi rồi mà
Pháp Kiều
Ba mẹ thấy không
Pháp Kiều
Chỉ vì lô hàng cỏn con đó
Pháp Kiều
Mà hai người phải bỏ mạng
Pháp Kiều
Hừ... Đối tác gì chứ
Pháp Kiều
Họ là những con quỷ
Pháp Kiều
Ghét ba, ghét mẹ vì đã bỏ con mà đi
Pháp Kiều
Ghét chính bản thân vì không thể tới kịp
Pháp Kiều
Nhưng còn cả Nguyễn gia
Pháp Kiều
Con làm sao gánh vác nổi trọng trách to lớn ấy
Pháp Kiều
Con phải làm sao đây
Pháp Kiều
Con... Mệt lắm...
Một chuyển động nhỏ bên trái đập vào mắt tôi
Có thứ gì đó... Đang di chuyển
Tôi bước lại gần gốc cây cổ thụ cạnh mộ, chậm rãi như sợ làm điều gì đó sai
Và rồi tôi thấy em - một cậu bé chừng 13 tuổi, ngồi co ro dưới gốc cây.
Quần áo lấm lem, người ướt sũng, tóc ướt dính bết vào mặt
Em không khóc, cũng không run rẩy
Chỉ ngồi đó, nhìn vào bia mộ của ba mẹ tôi, ánh mắt không khác gì tôi lúc mất họ
Tôi hỏi, giọng nhỏ như thì thầm. Thế nhưng, em ấy không trả lời
Tôi ngồi xuống, gập ô lại, để mưa xối lên cả hai.
Đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo một cách khác thường đối với một đứa trẻ
Pháp Kiều
Em làm chị sợ đó
Em đưa tay ra, trong lòng là một cành hoa dại trắng, đã bị dập nát
Không lời nào, không giải thích. Em chỉ đặt nhẹ nó lên bia mộ mẹ tôi. Rất nhẹ, rồi lùi lại
Tôi nghẹn họng. Trái tim tôi vốn tưởng đã chết cùng người thân, lại thắt vì hành động ấy
Pháp Kiều
Có vẻ em đã rất buồn
Rồi em thì thầm, rất nhỏ, gần như gió cuốn mất
Bảo Khang
Bà ấy từng cho em bánh
Bảo Khang
Ông ấy lấy áo khoác trùm cho em lúc mưa
Ba mẹ tôi giữa bao lo và toan nguy hiểm của một gia tộc, lại âm thầm che chở cho một đứa trẻ vô danh
Một cậu bé lang thang sống không nơi nương tựa
Nhưng lần này, tôi không gục ngã
Tôi vươn tay ra, run rẩy nhưng chắc chắn
Pháp Kiều
Từ hôm nay, em không cần ngồi một mình trong mưa nữa!
Tôi thấy rõ, ánh mắt trống rỗng chớp nhẹ. Em không cười. Chỉ chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt vào tay tôi
Pháp Kiều
Vì đã tin, và không ngó lơ chị
Tôi ôm em vào lòng. Mưa vẫn chưa ngừng, nhưng tôi không thấy lạnh nữa
Pháp Kiều
Mọi người sẽ gọi em là Khang!
Pháp Kiều
BẢO KHANG! MAU UỐNG THUỐC!
Bảo Khang
Cả hai đều bị bệnh! Chị cũng phải uống
Đúng, sau cái hôm đứng ôm nhau dưới mưa. Cả hai đều bệnh
Bảo Khang
Lớn mà không phải người à
Bảo Khang
Lại còn bày đặt gập lại rồi đứng ôm nhau
Pháp Kiều
Tại... Ô vướng chứ bộ!
Bảo Khang
Vướng thì cũng phải uống thuốc!
đi tớt >:(
hnai mik xẽ trầm nh
Ep3 | Trại trẻ cô đơn
Trời Sài Gòn tháng mười hai mưa như trút
Tôi rời khỏi dinh thự Nguyễn gia vào buổi sáng, trên tay là một túi kẹo lớn, sách truyện, và vài hộp quà đã được gói kĩ
Hôm nay, tôi ghé thăm trại trẻ mồ côi Rose - một cơ sở nhỏ từng được ba mẹ tôi âm thầm tài trợ từ nhiều năm trước
Mẹ Kiều
"Chẳng ai sinh ra đã được chọn mình ở đâu. Nhưng con có thể chọn cách bước về phía người ta khi họ không có gì"
Lúc xe dừng lại trước cổng, tôi bước xuống giữa cơn mưa lâm thâm, áo choàng dài quét nhẹ trên nền xi măng ướt
Mùi ẩm mốc, rỉ sét của một nơi thiếu tiền, thiếu người, và thiếu cả hy vọng bám vào không khí
Cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra, và tôi ngay lập tức bị vây quanh bởi những đứa trẻ nhỏ - lấm lem, ồn ào nhưng ánh mắt sáng lên vì niềm vui hiếm hoi
Chị Thu
Có chuyện gì mà ồn ào vậy mấy đứa-
Chị Thu
Trời! Lâu lắm rồi mới thấy ghé
Chị Thu
Bộ ở trên thành phố bận lắm sao
Pháp Kiều
Dạ, đúng là cũng hơi nhiều thứ cần giải quyết
Chị Thu
Bảo sao, dạo này nhìn ốm nhom!
Chị Thu
Dạo này ông bà Nguyễn khoẻ chứ
Pháp Kiều
À..Ba mẹ em mất rồi chị
Pháp Kiều
Dạ xíu mình tâm sự
Pháp Kiều
Em vô chơi với mấy đứa nhỏ xíu nha
Pháp Kiều
Oa! Đứa nào đứa nấy đáng yêu ghê
Pháp Kiều
Chị chăm tốt thật đó
Chị Thu
Một phần nhờ tiền tài trợ từ Nguyễn gia
Chị Thu
Nếu không, chắc mấy đứa chết đói từ lâu rồi
Trẻ con
1: Cô Kiều, phải cô Kiều hăm zạ
Trẻ con
1: Cô Kiều chứ còn ai vào đây, chả ai đẹp với tốt như cô Kiều của em đâu
Trẻ con
3: Cô Kiều của chị mà!
Pháp Kiều
Không cãi nhau à nha
Pháp Kiều
Ngoan! Lại đây cô phát kẹo nè
Pháp Kiều
Ai ngoan mới được, nghe rõ không
Tôi mỉm cười nhẹ, phát kẹo, ngồi xuống cùng lũ trẻ, kể một câu chuyện cổ tích mà mẹ từng kể tôi nghe
Tôi gần như quên mất rằng mình đến đây với tâm trạng nặng nề
Cho đến khi tôi thấy cậu bé ấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play