[Rhycap] Miss You
#1_Sư Phụ
Mùa xuân vừa về đánh thức cây cỏ sau một mùa đông dài hơn 3 tháng
Khói bốc lên từ những ống khói nhỏ
Phía xa xa là những ngôi nhà bằng gỗ
Có vài căn nhà được xây dựng lên ngay trên những cái cây cổ thụ to đến 5 6 người lớn ôm không hết
Vài căn lại xây lên dưới góc cây, có căn lại nằm im lìm gần cái hồ nhỏ ngay cạnh mấy cái cây cổ thụ lớn tuổi
Bùi Anh Tú
//Ngửi hương trà buổi sáng//
Từ phía xa xa trên con đường mòn nhỏ phía Bắc làng một bóng dáng líu lo chạy đến
Bùi Anh Tú
Mới sáng sớm lên núi làm gì đấy ?
Đang thưởng thức ngụm trà buổi sáng
Anh nép mình gọn trong chiếc áo choàng lông màu xám bạc nhàn nhạt trả lời
Hoàng Đức Duy
Người xem con tìm được gì nè
Hoàng Đức Duy
//Giơ vật trong tay lên lắc lắc//
Dưới đường nhỏ là thân ảnh mặc thường phục màu xanh dương nhạt đang vui vẻ hí hửng khoe thành quả
Bùi Anh Tú
Mới sáng sớm chạy lên đó không sợ phụ thân con mắng à
Trên lầu 2 là khung cảnh non xanh nước biếc khi trời vừa vào xuân
Cạnh người còn là bình trà đang nghi ngút khói
Cậu chẳng mấy để ý đến lời hỏi thăm vừa rồi
Chân thì chạy tay thì vớ lấy cái mẹt làm bằng tre ngay trước sân
Hoàng Đức Duy
Phụ thân con không thèm quan tâm gì đến con đâu
Hoàng Đức Duy
Trưởng huynh mới là con ruột của ông ấy mà
Câu nói ấy tuy vô tư nhưng lại chất chứa biết bao nỗi lòng của kẻ không được người cùng huyết thống yêu thương
Gian nhà nhỏ trước sân là mấy mẹt tre phơi thuốc
Một bên có cây đào đã mấy trăm tuổi trơ trọi vì vừa hết đông
Gần hàng rào là khóm hoa đủ màu sắc
Cậu rửa rửa cho sạch hết bùn đất trên thân nhân sâm
Hoàng Đức Duy
*Bán được không ít tiền*
Hoàng Đức Duy
//Hí hửng cười tươi//
Bùi Anh Tú
Xem ra thu hoạch không tệ nhỉ
Bùi Anh Tú
Nhưng mặt mũi tèm lem cả rồi
Anh lười biếng đi xuống chỗ chum nước xem cậu rửa lại cây nhân sâm vừa đào được
Hoàng Đức Duy
*Mùi gì vậy?*
Cậu đưa mũi về phía anh mà ngửi ngửi
Bùi Anh Tú
Con là chó à, ngửi gì đấy
Hoàng Đức Duy
Người có giấu con gì không?
Anh nghe vậy hơi chột dạ mà đánh mắt sang chỗ khác
Cậu vẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh
Bùi Anh Tú
Ta có sử dụng chút bột giảm đau
Hoàng Đức Duy
Con không canh chừng là người liền dùng đến chúng
Hoàng Đức Duy
Đừng trách con mạnh tay
Cậu đứng dậy cất nhân sâm đi
Sau đó leo lên tủ thuốc
Tìm đúng ngăn có số lo bột giảm đau
Hoàng Đức Duy
//Bỏ hết vào túi//
Bùi Anh Tú
Duy, con nghe ta
Bùi Anh Tú
Ta hứa không dùng nữa
Bùi Anh Tú
Đừng lấy chúng đi màa
Cậu liếc anh một cái rồi gom hết chúng đem đi giấu
Anh bất lực nhìn cậu giấu hết đóng thuốc ở căn cứ riêng mà lòng đau như cắt
Khoảng 1 nén hương thì cậu quay lại
Anh từ lúc nào đó đã ngủ gục ngay trước sân
Thân thể buông thõng trên cái ghế bập bênh trước cửa nhà chính
Hoàng Đức Duy
Người biết thuốc đó tác dụng phụ nhiều mà cứ dùng hoài
Bùi Anh Tú
Không dùng nữa, Duy đừng buồn sư phụ
Hoàng Đức Duy
Vết thương người lại đau rồi đúng không?
Bùi Anh Tú
Yên tâm chỉ là trời lạnh nên mới tái phát
Anh cười cười rồi ngoắt tay bảo cậu ngồi xuống bên cạnh
Cậu không ngồi trên ghế mà lao xuống đất ngồi cạnh anh
Hoàng Đức Duy
//Tựa cằm lên đùi anh//
Nhìn biểu tình có sao động khiến anh cũng phải mềm lòng
Hoàng Đức Duy
Tại con mà người mới bị thương
Anh không nói gì chỉ khẽ xoa đầu cậu học trò nhỏ này
Bùi Anh Tú
Vốn chẳng phải lỗi con
Bùi Anh Tú
Đừng tự trách vậy
Cậu ngước nhìn lên anh với ánh mắt tưa như ăn năn hối lỗi
Hoàng Đức Duy
Nếu hôm đó con không tự ý chạy đi chơi người sẽ không bị thương
Bùi Anh Tú
Duy ngoan, vết thương này không phải lỗi của con
Sự nhẹ nhàng của anh càng khiến cậu thấy lỗi lầm là do bản thân gây ra
Năm ấy vì chút ham vui mà khiến anh bị vết thương ở chân còn bị nội thương ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng
Khiến cho anh quanh anh sức khỏe không tốt
Hoàng Đức Duy
Con nhất định tìm đủ dược liệu chữa trị cho người
Bùi Anh Tú
Được thôi, miễn là con biết giữ an toàn cho bản thân
Bùi Anh Tú
Bao lâu ta cũng sẽ đợi con chữa
Cậu kề trán vào mu bàn tay anh
Cảm nhận hơi ấm tựa mẫu thân
Hoàng Đức Duy
Sư phụ sẽ không sao hết
Chẳng bao lâu anh lại vô thức chìm vào giấc ngủ
Cậu lôi cái lò than nhỏ ra để kế bên anh
Hoàng Đức Duy
//Lấy chăn đắp lên người anh//
Sau khi xong xuôi cậu đi ra xem mớ thuốc đang phơi trên giá gỗ
Hoàng Đức Duy
Hmmm chuẩn bị gói lại đem đi được rồi
Ngoài cửa rào bỗng có tiếng vó ngựa
Hoá ra là tình lang của sư phụ nhà mình
Hoàng Đức Duy
*Ha, hôm nay lại đến*
Hoàng Đức Duy
Sư phụ ngủ rồi, người kiếm ai
Nguyễn Trường Sinh
Ta qua gửi quà cho đệ ấy
Cậu tỏ ra sự phán xét về phía thân cười cao ráo đang khoác bộ y phục màu lam làm bằng tơ lụa bóng bẩy kia
Hoàng Đức Duy
//Nhàn nhẽo đáp lại//
Hoàng Đức Duy
Sư phụ ta ngủ rồi
Hoàng Đức Duy
Người đến khi khác đi
Nguyễn Trường Sinh
Ta chỉ nhìn một chút
Nguyễn Trường Sinh
Coi như ta cầu xin ngươi
Nguyễn Trường Sinh
Cho ta gặp đệ ấy một lát
Cậu tay chống lên giá phơi nghiên người đánh giá tên đang đứng trước mặt
Hoàng Đức Duy
*Bọn tham quan nhìn ngứa hết cả mắt*
Hoàng Đức Duy
Ta không phải thần tiên để người cầu xin
Hoàng Đức Duy
Muốn thì ra miếu mà xin
Nguyễn Trường Sinh
Ta ta..
Cậu chẳng buồn ngó ngàng thêm tên ấy
Gã là con nhà quan trong thành, nhưng lại thích sư phụ nhà mình
Hoàng Đức Duy
*Muốn lấy chổi đánh hắn ghê*
Cậu lấy mẹt thuốc đi vào trong
Bùi Anh Tú
Duy, có khách à
Hoàng Đức Duy
Không phải khách mà là yêu quái đến đòi mạng
Anh vừa dậy đã tiếp nhận được thông tin gây sốc
Anh nhìn ngó xung quanh xem nhà mình có còn nguyên vẹn không
Hoàng Đức Duy
Cái tên Trường Sinh ấy tới nữa rồi
Hoàng Đức Duy
Làm con ngứa hết cả mắt
Bóng dáng ấy vẫn giữ lễ ở ngoài cửa chờ đợi người thương
Bùi Anh Tú
Hay là mời vào đi
Hoàng Đức Duy
Người mềm lòng quá
Bùi Anh Tú
Dù sao tới cũng là khách mà
Anh vỗ vỗ đùi người đang đứng nhai hạt hướng dương kia
Cậu cười một cách giễu cợt rồi đi ra cửa rào
Hoàng Đức Duy
Vào đi, sư phụ ta bảo vậy
Nguyễn Trường Sinh
Cám ơn.....
Chưa kịp hết câu cậu đã bỏ thẳng mà đi vào trong
Người kia chỉ đành tự mình đi vào rồi cột con ngựa của mình vào một góc
Bùi Anh Tú
//Nhắm mắt uống trà//
Nguyễn Trường Sinh
A Tú...
Anh ngước đôi mắt nhìn lên khiến người kia đứng hình
Bùi Anh Tú
Ngồi đi, đừng nhìn ta nữa
Anh cất tiếng mời người đang đơ người kia ngồi xuống
Bùi Anh Tú
Huynh tới làm gì
Nguyễn Trường Sinh
À cái này cho đệ
Gã đẩy một hộp gỗ ra trước mặt anh
Hộp nhỏ nhưng trang trí tinh xảo
Anh vừa định đưa tay ra nhận đã bị cậu chọp lấy
Hoàng Đức Duy
Ai biết đám tham tiền các người bỏ gì vào trong đó
Hoàng Đức Duy
//Mở hộp ra xem//
Cậu nhìn vào hộp im lặng rồi đóng hộp lại
Hoàng Đức Duy
//Đi vào nhà//
Nhìn biểu tình này khiến anh khó hiểu
Bùi Anh Tú
Huynh bỏ gì vào trong đó vậy
Ngay lúc gã định thì cậu bước ra
Đặt một túi bạc nhỏ lên bàn gỗ
Nguyễn Trường Sinh
Ta không lấy tiền
Bùi Anh Tú
Rốt cuộc hai người làm sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Người xem đi
Cậu đưa chiếc hộp ấy cho anh
Trong hộp là một loại thảo dược hiếm có
Thậm chí hơn 15 năm nay cũng chỉ có ba cây được tìm thấy
Bùi Anh Tú
Trường Sinh thảo!!!
Nguyễn Trường Sinh
Ta vô tình có được thôi
Nguyễn Trường Sinh
Không cần phải đưa tiền lại
Cậu và anh im lặng nhìn lên bàn gỗ
Nguyễn Trường Sinh
Ta chỉ cần đệ khoẻ lại là được
#2_Mạn đà
Tiếng gió xuân huýt cao làm không gian ngày một lặng đi
Hoàng Đức Duy
Được vậy coi ta nợ người
Bùi Anh Tú
Thuốc của ta sao lại là con nợ được
Cậu nhìn vào phần đùi vẫn còn sẹo mờ mờ sao lớp y phục mà lòng quặng lên
Hoàng Đức Duy
Sư phụ chuyện này cứ tính như vậy đi
Gã ta thấy có vẻ sắp cãi nhau bèn lên tiếng trấn án
Nguyễn Trường Sinh
Nếu nợ thì cũng không thành vấn đề
Nguyễn Trường Sinh
Ta không lấy lãi
Nguyễn Trường Sinh
Chỉ cần cho ta gặp đệ ấy là được
Cái lườm ấy không nặng nề như ban đầu
Chứng tỏ rằng cậu cũng đang dần chấp nhận gã ta
Anh thì bất lực lấy tay xoa xoa thái dương đau nhứt
Nói rồi anh quay thẳng vào nhà mà chẳng nói ai câu gì
Đầu anh đau đến mức chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức
Hoàng Đức Duy
Đem cái này về đi
Cậu chìa một chiếc túi bé xíu
To gần bằng quả măng cụt
Gã đưa hai tay ra nhận lấy
Nguyễn Trường Sinh
*Thằng bé dù sao cũng là nhà vợ vẫn nên cẩn trọng một chút*
Nguyễn Trường Sinh
Đây là....
Hoàng Đức Duy
Bùa bình an thôi
Hoàng Đức Duy
Trong đó còn có hương liệu đuổi côn trùng
Hoàng Đức Duy
Xem như tạ ơn hộp thuốc của người
Cậu nhìn hộp thuốc trên ban
Gã cất vào trong tay áo rồi cũng lặng lẽ ra về
Con ngựa là ngựa khó thuần như khi ở đây nó lại rất ngoan
Nó đưng im lặng rồi thỉnh thoảng lại cạ cạ mũi xuống đất nghịch mấy viên sỏi
Nguyễn Trường Sinh
//Leo lên ngựa//
Hoàng Đức Duy
Dạo này buổi chiều sư phụ sẽ thức, người có thể tới vào lúc đó
Bóng hình cũng dần khuất sau con đường làng nhỏ hẹp
Đến độ chiều tối cậu vẫn ngứa tay nên lại lên núi đào thảo dược
Hoàng Đức Duy
Hửm vết của đàn sói hôm nay lạ thế
Hoàng Đức Duy
Bình thường tụi nó đâu đi về phía tây
Cậu thấy dưới đám cành cây là dấu chân sói còn mới tinh
Vùng này tui đã có người sống như vẫn còn nhiều thú hoang
Thi thoảng vẫn có người dân bị chúng tấn công
Cậu thấy có dấu vết lạ vừa đi tới gần gốc cây đã ngửi thấy mùi tanh
Hoàng Đức Duy
//Xoa nhẹ vết máu trên cây//
Cậu đưa lại gần mũi thêm lần nữa cho chắc chắn
Hoàng Đức Duy
Đúng thật, là máu người
Cậu nhanh chóng theo dấu vết mà lần mò tìm người đó
Cậu càng tăng nhanh tốc độ tìm kiếm
Hoàng Đức Duy
//Phi lên cây lớn//
Từ nhỏ cậu cũng không giỏi đánh đấm gì chỉ có khinh công bỏ chạy là hay nhất
Hoàng Đức Duy
Tch...bên đó
Cậu nhìn về dãy núi phía tây, thấy có động tĩnh liền phi nhanh sang đó
Nguyễn Quang Anh
//Nắm chặt cây đuốc//
Đạp vào mắt cậu là một chàng trai đang tay đang giữ chặt
Tay còn tay đang giữ chặt vết thương đỏ choét ở bụng
Hoàng Đức Duy
*Cũng liều mạng quá chứ*
Chàng trai ấy liên tục quơ cây đuốt sáng hoắt lên phía trước
Phía trước là bầy sói đang lâm le nhào đến
Chúng phát ra âm thanh như đang chuẩn bị tiễn kẻ kia về trời
Nguyễn Quang Anh
Ah~//Giữ chặt vết thương//
Cậu đứng trên cây thấy hắn khuỵu xuống liền bỏ ý định xem kịch
Hoàng Đức Duy
//Quăng pháo nổ về phía bầy sói//
Bầy sói nghe tiếng nổ lớn liền nhìn nhau rồi gầm gư về phía hắn
Nhưng một tiếng tru trong bóng tối gọi chúng rời đi
Hoàng Đức Duy
*Biết ngay là mày mà*
Cậu cũng đoán được con đầu đàng này chính là con đã ở đây 3 năm
Hoàng Đức Duy
//Phi xuống//
Cậu đứng trong bóng tối do mây đen hôm nay rất dày
Hoàng Đức Duy
Ta là sơn thần
Hoàng Đức Duy
Người vào đất của ta thì phải để lại gì đó chứ
Nguyễn Quang Anh
Giả thần giả quỷ
Nguyễn Quang Anh
Ngươi rốt cuộc là ai ?!
Cậu trêu hắn thêm chút nữa
Hiếm lắm mới gặp được kẻ cứng đầu lại thí vị như hắn
Lúc nãy hắn chỉ phòng thủ chứ chẳng giết con sói nào
Hoàng Đức Duy
*Xem như cũng là người không tệ*
Nguyễn Quang Anh
//Hơi thở nặng nề//
Ánh sáng từ mặt trăng không biết từ lúc nào đó sớm đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây mà chiếu xuống
Núi hoan heo hắt vừa âm u vừa kích thích
Nguyễn Quang Anh
//Nheo mắt cố nhìn rõ người trước mắt//
Dưới ánh trăng thân ảnh nhẹ nhàng của cậu ẩn hiện tựa như người chẳng thuộc về cỗi trần
Làn gió âm tà phả thẳng vào mặt kẻ đang bị thương kia
Làm thân hình vốn đã liêu xiêu liền xém đổ ập xuống mặt đất lạnh lẽo
Hoàng Đức Duy
//Phi tới đỡ lấy hắn//
Hoàng Đức Duy
Xem như hôm nay ngươi may mắn gặp được ta
Cậu đỡ lấy hắn rồi phi đến chỗ căn cứ trên núi mà cậu xây dựng từ hồi bé tẹo
Kẻ bị bỏ rơi như cậu, nếu không tìm cách tự sinh tồn sớm đã trở thành cái xác thối rửa ngoài bãi tha ma
Vô lực mà cho bọn kền kền quạ đối hút lấy máu thịt
Hoàng Đức Duy
Xem nào, hmmm
Hoàng Đức Duy
//Đánh giá tình hình sơ bộ//
Hoàng Đức Duy
Mạng này coi bộ phải hẹn Diêm vương lấy đi sau rồi
Hoàng Đức Duy
Ta mà tới trễ chút là ngươi thành bữa tiệc khai xuân cho bầy sói rồi
Người hắn nằm trên tấm chiếu bằng lát
Còn được lót một miếng vải khá tốt
Dù sao cậu cũng hay lên đây nên nếu chịu khó thì xem như trên này cũng đầy đủ
Hắn vì vết thương mà hơi thở nặng nhọc
Lâu lâu lại rên rỉ vì vết thương vẫn đang chảy máu
Hoàng Đức Duy
Để bổn thiếu gia khâu cho đẹp nào
Hoàng Đức Duy
//Nhếch mép cười//
Khuôn mặt vừa hiền từ nhưng lúc này lại pha thêm một tầng sắt khí khiến người khác nhìn vào liền liên tưởng đến cậu đang chuẩn bị phân xác người
Hoàng Đức Duy
//Tỉ mỉ khâu lại vết thương cho hắn//
Sau một nén hương thuốc tê do cậu chế cũng dần hết tác dụng
Nguyễn Quang Anh
//Lờ mờ hé mắt nhìn cậu//
Cậu cho hắn uống thêm viên thuốc cầm máu rồi châm cho hắn vài kim lên đầu và bàn tay
Hoàng Đức Duy
Xong rồi nếu mạng ngươi lớn thế thì coi mà về nhà ta làm trâu làm ngựa trả ơn đi
Hắn trên trán đầm đìa mồ hôi
Sau tầm 1 chén trà nhưng tình hình hắn vẫn còn sốt khá cao
Hoàng Đức Duy
//Bắt mạch cho hắn//
Nguyễn Quang Anh
//Hơi thở rối loạn//
Cậu nhìn tình hình trước mắt lại có chút lo lắng
Cậu tuy là y sư giỏi tính khí có chút cổ quái nhưng nhìn người trước mặt đau đớn lại dâng lên cảm giác đau lòng
Hoàng Đức Duy
*Cứ như vầy tới sáng chắc hắn sẽ ám ảnh mất*
Hoàng Đức Duy
Tch...đúng là ngươi gặp đúng quý nhân là ta
Cậu lấy trong túi hay đeo bên hông một lọ thuốc nhỏ
Giọng khe khẽ oán trách nhưng người thì vẫn cứu
Hoàng Đức Duy
//Phụng phịu//
Hoàng Đức Duy
Mạn đà hoa vốn đã ít
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ luyện được hai viên, một cho sư phụ, viên này định bụng giữ lại phòng thân
Hoàng Đức Duy
Thôi cho ngươi uống trước vậy, sao này ta luyện thêm
Cậu nhét viên thuốc vào miệng hắn
Đút thêm chút nước cho hắn
Cậu khoác lên người hắn chiếc áo choàng xám mà mình hay dùng để giữ nhiệt
Cậu lê bước dọc cánh rừng, tìm thêm củi đuốc để giữ cho hang động luôn ấm áp
Cậu vốn đã quen thuộc địa hình nên cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian
Trên núi hay có thợ săn đặt bẫy thú, nhưng hầu như đều ở gần làng hiếm có ai dám vào sâu như cậu
Hoàng Đức Duy
//Nhặt củi//
Hoàng Đức Duy
*Sắp canh qua canh 2 rồi*
*Canh 2: từ 21 giờ đến 23 giờ*
Đột nhiên bên bờ sông có âm thanh lạ
Cậu nhanh chân đến đó kiểm tra
Hoàng Đức Duy
Oa không ngờ có thể gặp nó ở đây
Lạc ngư là một loài cá nước ngọt
Thân và vây màu xanh dương và phát quang trong tối
Gặp Lạc ngư tức là gặp được điềm may
Lạc ngư sống theo bầy thường xuất hiện ở những nơi hiếm con người qua lại
Hoàng Đức Duy
//Chấp tay lại cầu nguyện//
Hoàng Đức Duy
Nguyện cho sư phụ mau khỏi bệnh
Thoáng qua cậu đột nhiên lại nhớ đến chàng trai lại hôm nay cậu vừa gặp
Hoàng Đức Duy
À và cả cái tên lạ mặt kia được sống tiếp
Lạc ngư vẫy vùng ở bênh bờ sông làm cả khoảng trời chìm vào màu sắc sặc sỡ của ánh xanh dương
Chúng cứ vây lại rồi nhảy lên khỏi mặt nước
Thỉnh thoảng chúng phát ra những âm thanh như tiếng chuông gió cực kì vui tay
Không bao lâu sao đợi chúng tản ra đi hết cậu lăng xăng chạy đến chỗ gần đó nhất
Hoàng Đức Duy
//Nhìn ngó xung quanh//
Lạc ngư thường sẽ để lại vảy cá ở xúng quanh
Vảy cá của chúng vừa sáng bóng lại vừa chắc chắn
Bán được cũng kha khá tiền
Còn có thể nghiền ra làm thuốc
Cậu cởi giầy lội xuống chỗ nước cạn rồi vớt 5 6 cái vảy cá sáng loáng lên
Hoàng Đức Duy
Thu hoạch tốt rồi
Bỗng âm thanh như chuông kêu phát ra khiến cậu giật mình
Hoàng Đức Duy
Ở đâu phát ra vậy
Cậu nhìn ngó xung quanh
Đập vào mắt cậu là một con Lạc ngư bị thương ở lưng đang ư ử một một bụi rậm không xa
Hoàng Đức Duy
//Cẩn thận tiến lại gần//
Vừa thấy cậu mon men lại gần
Nó gừ gừ rồi lại nép vào bụi rậm
Hoàng Đức Duy
Ngươi bình tĩnh ta..ta chỉ muốn giúp
Cậu đi lại gần một cách thận trọng
Lạc ngư thấy cậu không có sát khí bèn nằm yên cho cậu xức thuốc
Lớp bột thuốc mịn vừa chạm vào, nó liền giật giật mà làm cậu xước tay
Hoàng Đức Duy
Không sao không sao
Hoàng Đức Duy
Một lát sẽ không đau nữa
Xong xuôi cậu chạy ra xa mặc cho vết thương vẫn đang rướm máu
Hoàng Đức Duy
Sống cho tốt nhá
Lạc ngư dầng hồi sức quay đầu bơi ra xa
Bỗng nó dừng lại ngoái đầu nhìn về phía cậu
Nhìn được một lúc thì nó dần biến mất trong làn nước đêm phản phất ánh trăng ngà
#3_Những kẻ bên lề
Gần hết canh hai cậu vẫn đang rảo bước trong cánh rừng um tùm
Nghe người trong làng truyền tay nhau nơi này là đất có nhiều dị thú
Từng có người vào đây rồi mãi mãi chẳng thấy tâm tích
Nhưng cậu đã vào rừng đến sắp mòn chân còn chẳng thấy bóng ma nào
Hoàng Đức Duy
*Hửm, cái dấu này?*
Cậu chẳng tin thần cũng chẳng tin quỷ
Cậu chỉ muốn tin vào chính bản thân mình
Có những chuyện tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là thật
Hoàng Đức Duy
//Nhắm mắt cảm nhận âm thanh//
Xung quanh gió đêm ẩm lạnh cứ kêu lên từng cơn
Tạo nên những âm tà tựa mê hoặc lòng người
Hoàng Đức Duy
//Nhếch mép cười//
Hoàng Đức Duy
*Nếu theo đúng hướng Bắc chắc sẽ có được Thạch thảo để bổ máu*
Cậu phi lên cành cây nhanh chóng đi đến nơi khác
Một cánh đồng khá trống trải
Tưởng chừng im lìm nhưng thật ra bên dưới lớp cỏ tươi xanh ấy là nguy hiểm chết người
Hoàng Đức Duy
Gần hết canh 2 rồi
Hoàng Đức Duy
Tch...phải nhanh lên nếu không tên đó sẽ bị sói tha đi mất
Hoàng Đức Duy
Lỗ mất viên thuốc của mình
Câu nheo đôi mắt nâu lại
Cố gắng nhìn rõ tình hình trên lớp cỏ
Hoàng Đức Duy
Đúng là mấy con Âm La này gớm quá
Âm La là loài thú ăn thịt to bằng con chuột lan nước
Lông màu đen nhưng đôi mắt lại đỏ như máu
Chúng thích ăn thịt, đơn giản là thịt, không phân loài nào cả
Chúng hay ở nơi ở nơi thoáng đãng rộng rải như cánh đồng hay đồng bằng
Hoàng Đức Duy
Tuy gớm thật nhưng.....
Vừa định tự trấn an là tụi nó rất thương con thì
Trong đám Âm La đang nháo nhào thì cậu nhận ra chúng đang ăn một con non đỏ hỏn
Câu đưa ánh mắt nhàn nhạt khẽ đánh giá chúng
Hoàng Đức Duy
Thôi làm gì có nhưng
Hoàng Đức Duy
//Nhếch mép cười//
Hoàng Đức Duy
Hổ dữ sớm muộn cũng thịt con của chúng
Cậu nhớ đến gia tộc của bản thân
À không họ chỉ kà người cùng huyết thống
Chứ chẳng có mối liên hệ nào khác với cậu
Cậu chỉ là con tốt thí không bao lâu sẽ trở thành vật tế trên thần đàn
Hoàng Đức Duy
Thôi không quan tâm nhiều vậy được
Hoàng Đức Duy
Ít nhất cũng phải cứu được hắn rồi tính tiếp
Cậu lấy cái lọ bằng gỗ nhỏ trong túi
Sau đó để nó lên cái ná tự chế của mình
Hoàng Đức Duy
//Nhắm kĩ vào thân cây ở rất xa//
Cái lọ bay đi một cách rất nhanh
Đập mạnh vào thân cây rồi vỡ nát
Thứ bột trắng trong ấy rơi ra rải rác trên lớp cỏ ẩm
Mùi hương ấy ngay lập tức khiến đám Âm La bị thu hút
Dẫm đạp lên nhau mà chạy qua đó
Hoàng Đức Duy
//Nhanh chóng chạy đi//
Cậu chạy nhanh đến ổ con non của chúng
Không ngừng nhìn ngó xung quanh
Hoàng Đức Duy
//Đưa tay hái một bụi cây//
Cây cậu hái là một loại thảo dược tên là Thạch thảo
Cây cao gần giống như cỏ, nhìn không khoé sẽ dễ nhầm lẫn
Cậu bỏ vào túi rồi bay vút đi
Đám Âm La quay lại cậu đã biến mất không dấu vết
Hoàng Đức Duy
//Mở túi bên hông ra xem//
Hoàng Đức Duy
Hmmm nhiêu đây cũng đủ dùng rồi
Hoàng Đức Duy
Chắc giờ này hắn đã đỡ sốt rồi
Đưa mắt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao
Lòng lắng động cảm nhận sự vận chuyển của trời đất
Hoàng Đức Duy
*Hình như cuối tháng là sinh thần của mình*
Ánh mắt cậu chùng xuống, khẽ khép hờ
Cậu thở ra một hơi dài
Làn hơi mỏng nhưng tựa ngàn nỗi bi sầu mãi chẳng thể nói
Ai mà biết trong đôi mắt ấy chất chứa những cảm giác gì
Và cũng chẳng ai sẽ chịu thấu hiểu cho một kẻ bị ruồng bỏ
Hoàng Đức Duy
*Sư phụ, con chỉ cần người khoẻ mạnh*
Hoàng Đức Duy
*Nếu Trường Sinh thực sự là người tốt, sau khi con ra đi người cũng sẽ có nơi nương tựa*
Cậu cât bước đi về hướng bờ sông
Lấy lại số củi khô bản thân đã nhặt
Cậu lại nhìn thấy đàn Lạc ngư phía chân trời
Nhìn cả đàn âu yếm bảo vệ nhau
Hoàng Đức Duy
//Mỉm cười//
Nhưng nụ cười ấy vẫn âm trầm đến mức nao lòng
Hắn vẫn nằm nơi ấy
Nhưng hơi thở đã đều hẳn
Trên trán cũng đã vơi đi mồ hôi
Hoàng Đức Duy
//Để tay lên trán hắn//
Hoàng Đức Duy
Coi như Hắc Bạch Vô Thường hôm nay rảnh việc
Cậu khẽ chỉnh lại lớp áo choàng trên người hắn
Nguyễn Quang Anh
Ca...ca..
Âm thanh đứt quãng khiến cậu có chút giật mình
Vừa rồi cậu đang thêm củi vào bếp lửa để duy trì đến sáng thì hắn rên rỉ rồi khẽ cất tiếng
Hoàng Đức Duy
//Ngừng động tác//
Thấy mi tâm hắn nhăn lại
Khuôn mặt ẩn hiện nét đau lòng
Hoàng Đức Duy
//Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn//
Tay hắn to hơn tay cậu mấy lần
Ngón tay to tạo cảm giác rất vững chắc
Hoàng Đức Duy
Ngoan ngủ đi
Động tác cậu nhẹ nhàng vỗ về hắn như đứa trẻ
Rõ là một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy mà lại dỗ người khác tốt đến vậy
Nguyễn Quang Anh
//Kéo tay cậu lại gần//
Hoàng Đức Duy
*Có thực sự bệnh không vậy,lực đâu ra mà ghê thế*
Đến lúc này cậu mới cẩn thận nhìn từng đường nét trên gương mặt ấy
Mày rậm, mũi cao, môi mềm
Hoàng Đức Duy
Đúng là có chút mỹ mạo
Cậu ngắm nhìn kĩ hơn nữa bèn nhích lại gần thêm chút
Cậu nhẹ nhàng đánh giá hết tổng thể
Hoàng Đức Duy
Đúng là thu hút ong bướm
Hoàng Đức Duy
//Vội lắc đầu//
Hoàng Đức Duy
Sao mà mình như mấy kẻ ở thanh lâu vậy
Hoàng Đức Duy
Tâm tịnh tâm tịnh, không được tham sắc
Cậu nhắm mắt lại tự mình kiểm điểm nhưng chỉ được một lúc
Hoàng Đức Duy
//Tiếp tục ngắm nhìn//
Cậu cứ đăm chiêu nhìn gương mặt thanh nhã ấy
Vừa có chút trẻ con nhưng lại rất đáng tin cậy
Hoàng Đức Duy
Tay bị chai ở lòng bàn tay và ngón tay kiểu này chắc là cầm đao kiếm rồi
Hoàng Đức Duy
*Xem ra lại là người giàu có*
Lòng cậu thầm tạo ra một cái kịch bản đủ nhiệm màu để lấy chút tiền về mua đồ mới cho sư phụ
Cậu nằm cạnh hắn khẽ tựa cằm lên đôi tay của hắn
Hoàng Đức Duy
Sao ngươi cứ luôn gọi ca ca vậy ?
Hoàng Đức Duy
Có phải bị mắng rồi bị bỏ rơi không ?
Hoàng Đức Duy
Nếu ngươi không có nhà thì ta sẽ thu nhận ngươi.......
Cậu cứ nhìn ngắm hắn rồi dựa vào bàn tay hắn mà dần thiếp đi
Bên ngoài gió trời thanh mát
Ánh trăng đang trốn sau mây cũng dần hiện ra
Như minh chứng cho duyên phận của hai kẻ lạ mặt
Nguyễn Quang Anh
Ca ca....ta không muốn cưới..
Âm thanh ấy nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy
Nhưng nào biết được tương lai hắn sẽ phải cất công theo đuổi người thương
Download MangaToon APP on App Store and Google Play