Pov Ngắn
Góc bàn phía cửa sổ(P1)
Hoàng Đức Duy luôn chọn góc ngồi cuối lớp, ngay sát cửa sổ tầng hai của trường Trung Học Phổ Thông ATSH. Đó là nơi Duy có thể ngắm nhìn cây phượng già nở rộ và quan trọng hơn, đó là nơi em có thể nhìn thấy Nguyễn Quang Anh mà không cần quay đầu quá nhiều
Quang Anh học lớp bên cạnh, lớp 12A1
Nhưng vì cùng khối và thường xuyên qua lại mượn sách hay bàn luận về bài tập Vật Lý, nên họ gần như là "hàng xóm"không chính thức trong khuôn viên trường.
Đức Duy là một người trầm lặng, học giỏi đều các môn nhưng lại cực vụng về trong việc bày tỏ cảm xúc
Quang Anh là học sinh nổi bật, năng nổ luôn là lĩnh thủ trong các phong trào thể thao. Duy và Q.Anh như hai cực nam châm hút nhau nhưng luôn giữ một khoảng cách an toàn
Mối tình đầu của Duy không ồn ào như những bộ phim từng xem. Nó bắt đầu từ những cử chỉ nhỏ bé và vụn vặt nhất
Một lần Duy quên mang thước kẻ mới khi đang làm bài kiểm tra hình học. Vừa định xin cô ra ngoài thì thấy một chiếc thước kẻ mới tinh còn nguyên nhãn mác, được đặt trên bàn.Bên cạnh là mẩu giấy nhăn nhúm
"Dùng tạm"
Ký tên:
Quang Anh (Hàng xóm A1)
Đức Duy đỏ mặt suốt buổi kiểm tra.Không hỏi chỉ lặng lẽ dùng chiếc thước ấy và luôn để trên bàn như một báu vật
Họ bắt đầu có những cuộc đối thoại nhiều hơn khi Quang Anh cần giải thích những công thức Vật Lý phức tạp mà cậu chưa nắm vững trong khi Đức Duy là một " Thánh" của các môn tự nhiên
Quang Anh 🦭
Sao cậu giỏi Hoá thế?
Quang Anh 🦭
Tớ đọc đi đọc lại mà chẳng hiểu gì về cân bằng phản ứng này cả
Quang Anh hỏi với chất giọng đầy ngưỡng mộ,dựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ lớp em
Đức Duy 🐑
À...cậu ...cậu chỉ cần hình dung các nguyên tử đang xếp hàng trật tự thôi
Chính khoảnh khắc ấy Q.Anh dựa vào cửa sổ, ánh nắng chiếu vàng mái tóc cậu. Duy nhận ra sự rung động của mình không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần nữa. Nó là thứ cảm xúc nóng ran, ngô nghê của tuổi 17
Mùa thi cuối cấp đến, áp lực đè nặng lên vai cả hai. Buổi chiều tan học đó mưa như trút nước Minh Anh không mang ô. Duy đứng nép mình dưới mái hiên trường, nhìn những giọt mưa như muốn cuốn trôi đi mọi thứ.
Bất ngờ, một chiếc áo khoác dù màu xanh rêu được khoác lên vai em. Đó là Q.Anh Cậu không nói gì, chỉ đưa chiếc ô màu đen đơn giản của mình cho em.
Giọng Nam có chút khàn vì vừa chạy đến.
Quang Anh 🦭
Cậu về trước đi, tớ đợi hết mưa sẽ về
Đức Duy 🐑
Nhưng... ô của cậu?// níu tay áo cậu lại//
Nam cười xòa, một nụ cười rất khác với vẻ "thủ lĩnh" trên sân bóng rổ, mà ấm áp và có chút gì đó ngượng ngùng
Quang Anh 🦭
Tớ không sợ mưa. Với lại, tớ muốn ở lại đây một lát, ngắm góc cửa sổ này."
Duy hiểu. Q.Anh đang cố tình ở lại dưới mái hiên cùng em, chia sẻ chiếc ô duy nhất đó. Em nắm chặt quai ô, cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác. Trong tiếng mưa xối xả, có một sự kết nối vô hình, không cần lời nói.
Đó là lần duy nhất họ đứng sát nhau dưới cơn mưa mùa hạ, không phải vì bài tập, không phải vì hoạt động trường, mà chỉ đơn giản là muốn được ở cạnh nhau.
Khi Q.Anh cuối cùng cũng chịu đi, Duy nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần sau hàng ghế đá. Em không hứa hẹn điều gì về tương lai sau kỳ thi, nhưng khoảnh khắc ấy, dưới chiếc ô màu đen ấy, tình yêu học đường của em đã được định hình: nó ngọt ngào, e dè và đầy ắp những hy vọng chưa dám gọi tên.
GÓC BÀN PHÍA CỬA SỔ (P2)
Chú thích
📲gọi điện
💬nhắn tin
... Ngập ngừng, lắp bắp
// ABC// hành động
Sau khi chia sẻ chiếc ô dưới cơn mưa mùa hạ, mối quan hệ của họ đã có một bước ngoặt tinh tế. Giờ là lúc họ phải đối mặt với kỳ thi quan trọng và những ngã rẽ của cuộc đời.
Kỳ thi Tốt nghiệp Trung học Phổ thông kết thúc, mang theo cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn tiếc nuối. Đức Duy và Q.Anh chia sẻ chung một niềm vui lớn lao khi cả hai đều đạt được điểm số ấn tượng, đủ để theo đuổi ước mơ của mình tại các thành phố lớn.
Q.Anh đậu vào một trường Kỹ thuật danh tiếng ở phía Nam, còn Đức Duy, với niềm đam mê khoa học, được nhận vào một trường Đại học top đầu ở Hà Nội. Khoảng cách gần gũi, quen thuộc của những năm cấp ba giờ đây bị chia cắt bởi hàng trăm cây số.
*Lời Hứa Trong Ngày Chia Tay*
Ngày Anh lên đường nhập học, họ hẹn gặp nhau lần cuối ở sân trường cũ, nơi có cây phượng già từng chứng kiến mọi cảm xúc thầm kín của em
Quang Anh 🦭
Tớ sẽ nhớ góc bàn phía cửa sổ lớp cậu lắm// giọng không được chút tự nhiên//
Quang Anh 🦭
//Đưa cho Duy một chiếc hộp gỗ nhỏ//
Đức Duy 🐑
Cái gì đây?// cố giữ giọng mình không bị run//
Quang Anh 🦭
Chiếc đồng hồ cát. Tớ đã nhờ một người bạn ở dưới quê làm nó. Cát vẫn còn đầy. Cứ mỗi lần cát chảy hết, nghĩa là chúng ta đã xa nhau một khoảng thời gian. Khi nào cát cạn lần thứ hai mươi, tớ sẽ về Hà Nội gặp cậu."
Đức Duy 🐑
//mỉm cười, nước mắt gần như trào ra//Hai mươi lần... Tức là hơn hai năm đấy
Quang Anh 🦭
Hai năm không phải là quá dài cho một lời hứa.// Anh khẳng định, giọng nói trưởng thành//
Quang Anh 🦭
Giữ gìn sức khỏe, và đừng quên góc bàn ấy nhé.
Họ ôm nhau thật chặt. Đó là một cái ôm mang theo lời hứa về sự chờ đợi, một lời hứa vừa lãng mạn vừa đầy tính toán của những người trẻ tuổi lần đầu tiên phải đối diện với yêu xa.🫂
*Những Cuộc Gọi Đêm Muộn*
Những tháng đầu tiên của cuộc sống sinh viên là một thử thách lớn. DUY chìm đắm trong thư viện và các thí nghiệm Hóa học. ANH bận rộn với các dự án kỹ thuật và câu lạc bộ tình nguyện.
Họ duy trì liên lạc chủ yếu qua điện thoại và tin nhắn. Ban đầu, mọi thứ thật tuyệt vời. Họ kể cho nhau nghe về những người bạn mới, những bài giảng thú vị và những khó khăn ban đầu. Nhưng dần dần, những cuộc trò chuyện trở nên ngắn hơn
Quang Anh 🦭
Tớ bận quá, có khách hàng của CLB đang chờ
Đức Duy 🐑
Tớ cũng vậy, phải hoàn thành báo cáo thực tập
DUY đáp lại, dù em chỉ đang đọc lại một cuốn tiểu thuyết cũ.
Họ không còn chia sẻ những chi tiết nhỏ nhặt, mà thay vào đó là những thành tích lớn lao. Khoảng cách vật lý bắt đầu tạo ra khoảng cách tâm lý. Chiếc đồng hồ cát trên bàn học của Minh Anh, dẫu nhỏ bé, trở thành một lời nhắc nhở âm ỉ về thời gian đang trôi đi mà họ không thể chia sẻ cùng nhau.
Vào một buổi tối mưa tầm tã (cơn mưa gợi lại kỷ niệm cũ), DUY mở chiếc hộp gỗ. Lần này, em không đợi cát chảy hết. Em nhẹ nhàng lật ngược chiếc đồng hồ cát, để cát đổ xuống lần thứ hai mươi mốt.
em nhận ra rằng, có những điều không thể ép buộc bằng lời hứa. Tình yêu học đường đẹp nhất là khi nó còn là những rung động trong sáng, chưa bị thử thách bởi áp lực thực tế và những con đường sự nghiệp khác nhau.
Đức Duy 🐑
💬Em đã lật ngược đồng hồ rồi. Em nghĩ chúng ta đều cần tập trung vào con đường của mình. Cảm ơn anh vì mọi thứ
Q.Anh không trả lời ngay. Một giờ sau, điện thoại rung lên. Đó là một cuộc gọi video. Khuôn mặt anh hiện ra, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự chân thành
Quang Anh 🦭
📲Anh hiểu mà, Đức Duy. Anh cũng đã thấy cát đổ lần thứ hai mươi rồi. Chúc em thành công trên con đường của mình
Họ nói chuyện thêm mười lăm phút, lần đầu tiên sau nhiều tháng, họ thực sự nói chuyện—không phải kể thành tích, mà là tâm sự về những nỗi lo. Cuối cùng, họ kết thúc cuộc gọi bằng một lời chúc chân thành.
em cất chiếc đồng hồ cát vào ngăn kéo. Em không còn nhìn ra cửa sổ lớp học cũ nữa, mà quay mặt về phía những cuốn sách Hóa học dày cộp. Em biết, dù không còn là người yêu, Q.Anh vẫn sẽ luôn là ký ức đẹp nhất về những năm tháng ngây thơ dưới mái trường ATSH
Đức Duy 🐑
🎶🎶🎶
Um... Vậy đi
Nếu như đã không thành đôi, đành thôi
Vậy giờ bọn mình cũng đã yêu nhau xong rồi
Đã từng là một tình yêu đẹp nhất trên đời // hát với hai hàng nước mắt//
POV: Tiệm Hoa Lãng Quên
Đức Duy là một chàng trai trẻ thừa kế một tiệm hoa nhỏ có cái tên rất đỗi thơ mộng: “Tiệm Hoa Lãng Quên”. Tiệm hoa này không bán những loại hoa rực rỡ, đắt tiền thường thấy ở các cửa hàng lớn. Thay vào đó, Duy chuyên cắm những lẵng hoa mang tên gọi kỳ lạ, như “Hoa Của Những Lời Chưa Nói”, “Hoa Của Một Ngày Mưa Nắng Thất Thường”, hay “Hoa Của Khúc Nhạc Buổi Sáng”.
Những loài hoa này đều có một đặc điểm chung: chúng chỉ nở rộ và tỏa hương thơm ngát khi được chăm sóc bởi một người mang trong mình một nỗi buồn thầm kín, hoặc một niềm hạnh phúc chưa được bộc lộ. Duy, với trái tim nhạy cảm, luôn cảm nhận được "nỗi niềm" của từng cánh hoa.
Một buổi chiều mưa phùn, một chàng trai lạ bước vào tiệm. Anh ta có vẻ ngoài trầm tĩnh, đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm. Anh không nói nhiều, chỉ chỉ vào một chậu hoa lan nhỏ đang hé nở: “Hoa Của Sự Chờ Đợi”.
Quang Anh 🦭
Chậu này... trông có vẻ buồn// Nói khẽ như đang nói với chính mình//
Duy mỉm cười. Hoa 'Chờ Đợi' thường hơi ưu tư một chút, anh ạ. Nhưng nếu được chăm sóc bằng sự kiên nhẫn, nó sẽ nở rộ những bông hoa màu tím biếc, biểu trưng cho hy vọng.
Anh đến tiệm hoa mỗi tuần sau đó, mang theo một bình nước nhỏ và sự ân cần. Anh lặng lẽ tưới cây, lau lá, đôi khi còn khẽ hát những giai điệu buồn. Duy nhận thấy, từ khi Anh bắt đầu chăm sóc, chậu hoa lan ấy đã thay đổi. Những nụ hoa tím biếc bắt đầu hé nở, tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, thanh tao.
Duy bắt đầu để ý đến anh. Em để ý cách anh vuốt ve những cánh hoa, cách anh đọc tên những loài hoa như thể đọc tên một người bạn cũ. Em tự hỏi, nỗi buồn nào ẩn giấu trong chàng trai này?
*Những Bông Hoa Biết Nói *
Một ngày nọ, Q.Anh mang đến tiệm một bó hoa rất đặc biệt. Đó là một bó “Hoa Của Lời Tỏ Tình” – những bông hồng đỏ thắm, quấn quanh một cành hoa baby trắng muốt.
Quang Anh 🦭
Tôi... tôi muốn nhờ em cắm giúp tôi một lẵng hoa. Tặng cho một người mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu//giọng hơi run//
Duy nhìn vào mắt anh. Em thấy một sự quyết tâm và cả nỗi hồi hộp. Em hiểu. Chàng trai trầm tĩnh này, người luôn mang trong mình nỗi buồn, giờ đây đã tìm thấy niềm hạnh phúc để bộc lộ.
Duy đã cắm một lẵng hoa thật đẹp, sử dụng những loài hoa mang ý nghĩa của sự chân thành và tình yêu vĩnh cửu. Em đặt tên cho lẵng hoa ấy là: “Bắt Đầu Của Mùa Hè”.
Khi anh nhận lẵng hoa, anh ngẩng đầu nhìn Duy
Quang Anh 🦭
Cảm ơn em, Duy. Chính em và những bông hoa này đã giúp tôi tìm thấy dũng khí
Đức Duy 🐑
// cười mỉm, nhìn anh //
Duy chỉ mỉm cười, trái tim em như nở rộ một đóa hoa mới. Em nhận ra, những loài hoa kỳ lạ ở tiệm em không chỉ phản ánh nỗi buồn, mà còn là chất xúc tác cho những niềm vui và tình yêu.
Vài tuần sau, vào một buổi sáng đẹp trời, Q.Anh quay lại tiệm hoa. Lần này, anh không mang theo một bó hoa để tặng ai đó. Anh cầm trên tay một chậu hoa nhỏ, với những nụ hoa xanh non mơn mởn
Quang Anh 🦭
Duy này // nhìn anh //
Đức Duy 🐑
Hửm... Anh cần gì ạ?
Quang Anh 🦭
Tôi muốn tặng em một chậu hoa. Đây là 'Hoa Của Lời Hứa Hẹn'. Nó chỉ nở khi người chăm sóc nó thực sự tìm thấy bến đỗ bình yên trong trái tim mình
Duy nhìn chậu hoa, rồi nhìn vào mắt anh. Em hiểu lời anh muốn nói. Nỗi buồn của anh đã vơi đi, thay vào đó là một tình yêu chân thành, một hạnh phúc viên mãn mà anh muốn chia sẻ.
Em nhận lấy chậu hoa, tay họ chạm nhau, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Trong “Tiệm Hoa Lãng Quên”, giữa những loài hoa mang theo bao câu chuyện, một câu chuyện tình yêu mới đã bắt đầu nở rộ, ngọt ngào và bền chặt như chính những bông hoa mà họ cùng nhau chăm sóc.
Và từ ngày anh và em yêu nhau, anh thường xuyên tới lui tiệm hoa của em
Giúp em tưới cây,bắt sâu,...
Đặc biệt làm em dỗi rồi dỗ . khung cảnh tình yêu nó đẹp biết bao
Hai người đẹp đôi tới mức mà người đến mua hoa hay đi đường nhìn vào là ngưỡng mộ cặp đôi này rùii
NVP
NV1: khi nào mới đến lượt bọn mình yêu nhau nhỉ ??
Nhân vật bí ẩn
Đến khi nào anh có chỗ lý tưởng, anh sẽ công khai em với cả thế giới
Và thế giới đã mất đi một người cô đơn
Download MangaToon APP on App Store and Google Play