Mỗi Ký, Là Một Mảnh Tình Rơi Xuống [GiselleNingNing]
Phiên một: Tớ sinh ra để lặng lẽ yêu cậu [1/2]
Tôi, là Ning Yizhuo, tôi có người bạn nối khố từ thuở bé, cậu ấy là Aeri Uchinaga, chúng tôi học cùng nhau từ lớp hai, dính nhau như hình - bóng, ấy vậy, ai cũng nghĩ bọn tôi chỉ dừng lại ở hai từ bạn bè, nhưng thâm tâm tôi lại không nghĩ vậy, tâm tư tôi, đã bước quá xa, so với bạn thân.
Tình cảm tôi dành cho Aeri vẫn vậy, nhưng bỗng sau một mùa hè lớp mười một, Aeri, cậu ấy không còn là Aeri của năm trước đó nữa...
Vào lúc khai giảng năm cuối cấp ba, tôi lên tiếng gọi cậu ấy, tiếng gọi vẫn như mọi khi tôi đã từng.
Ning Yizhuo
Aeri ơi, tụi mình lại chung lớp nữa nèee!
Cậu ấy cười, cười như một phép lịch sự với người lạ, nụ cười cứng nhắc và khách sáo.
Tôi tưởng cậu bối rối, tôi tưởng cậu mệt, tôi tưởng rồi chúng ta lại thân như xưa.
Sau hai tháng nhập học lại, cả lớp nhau tin đồn:
[Ning Yizhuo 'bị cong'] [Ning Yizhuo thích Aeri]
Tôi biết là ánh mắt tôi nhìn cậu, không khó để mọi người đoán, càng biết bức thư chúc sinh nhật cậu tôi viết đã bị đọc trộm, khi ấy tôi nghĩ rằng đây là lỗi tôi, lỗi tôi vì tôi thích cậu, lỗi tôi vì tôi không giấu được cảm xúc quèn của mình mà lại gửi thư, cho Aeri.
Tin đồn đến tai cậu rồi nhỉ?
Từ đó khoảng cách giữa chúng tôi, ngày càng dài, càng lớn thêm...
Từ ngày đó tôi vẫn luôn dõi theo cậu, vẫn ngồi chỗ cũ, đối diện với cậu.
Tôi lấy cớ hỏi bài, mượn bút, mượn cả ánh mắt của cậu.
Hai phần cơm trưa luôn đủ, luôn đưa, nhưng cậu thì chọn từ chối.
Đỉnh điểm, là ngày hôm ấy, tôi gặp cậu, cậu đi cùng người bạn mới, cả hai cười nói vui vẻ, tôi đứng nép trong góc đường, tay cầm hộp cơm của cả buổi sáng làm cho cậu, tay run run.
Tôi nghe lén được tiếng bạn nam kia nói:
NVP(Nam)
Này, cậu nghỉ chơi với con đồng tính đó rồi hả?
"Con đồng tính" Tôi biết là ám chỉ tôi, tôi đợi câu phản bác từ cậu.
Cậu im lặng, lặng lẽ gật đầu, như đồng tình với bạn nam đó.
Cuối năm trường tổ chức lễ hội cho học sinh cuối cấp.
Cậu chơi piano, tớ chỉ đứng âm thầm ở cánh gà, chỉnh micro, băng ron, âm thanh, tôi nhạt nhoè, đến mức chẳng ai để ý, kể cả cậu.
Sau buổi diễn hôm ấy, tôi để một hộp gỗ nhỏ, nhưng khắc hoa văn rất đẹp ở nơi cậu sẽ quay lại để lấy đồ, rồi quay đi mất.
Tim tôi muốn bể khi thấy cậu mở hộp, cầm bức thư lên, rồi gấp lại không đọc.
Tối đó trường bắn pháo hoa, cậu không rủ tôi, cậu đi cùng, người khác.
Tôi ngồi ở ghế đá sân banh, nơi chúng tôi từng ăn kem cùng, giỡn hớt cùng nhau, nhưng giờ đây chỉ còn tôi mãi nơi đây chờ cậu mỗi ngày.
Pháo hoa bắn lên, chiếu rội vào mặt tôi, mặt tôi hơn ươn ướt, là vì mưa, hay tôi khóc?
Chắc là khóc, nhưng không có tiếng nức nở, tôi nghĩ mình đã quen với không ai thèm nghe lời tôi nói rồi.
Hôm sau, chúng tôi chính thức không còn gặp nhau nữa, cậu đã chuyển trường.
Không có lời từ biệt nào, chỉ có sự tuyệt tình từ cậu. Tới nay đã năm năm, tôi vẫn không hiểu, sao cậu lại khác đến vậy, liệu có phải, tôi đã làm gì sai, liệu có phải cậu biết tôi thích cậu, nên cậu ghê tởm tôi?
Hôm sau tôi cùng người bạn mới, nhưng chỉ là bạn, cô ấy về quê, tôi đến sân bay tiễn cô ấy.
Brigitte
Tao đi rồi đừng có nhớ quá à?
Ning Yizhuo
Máy bay cất cánh giờ
Brigitte
Tuần sau về có quà cho mày!!
Bóng dáng cô ấy khuất đi xa, tôi nghe tiếng loa, một bản nhạc thân thương, là bản nhạc cậu chơi năm ấy, tôi mở nhật ký ghi dòng cuối cùng, vào trang cuối cùng.
“Có lẽ tớ sinh ra là để lặng lẽ yêu Aeri, và cậu sinh ra là để không bao giờ biết điều đó.”
Phiên hai: Tớ sinh ra để lặng lẽ yêu cậu [2/2]
Giữa cốt truyện như phiên một, nhưng đổi lại góc nhìn về phía Aeri - Một người bệnh ung thư tuyến giáp, sắp không còn trên cõi đời, và cũng là người không đủ can đảm nói câu thích Ning Yizhuo cùng lớp.
"Tớ vẫn thích làm cơm hộp cho cậu.
Tớ vẫn giữ thói quen viết thư tay, dù chưa lần nào dám đưa gửi.
Tớ vẫn thích cậu, không phải kiểu bạn bè nữa.”
Tôi đọc những dòng chữ ngay hàng thẳng lối đó của Ning Yizhuo.
Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, tay cầm lá thư mà run nhứ cầy sấy.
Hôm đó, tôi đang cố làm tròn vai một học sinh giỏi, một người bạn tốt, một đứa con gái "bình thường" theo tiêu chuẩn xã hội.
Tôi sợ nếu tôi mở lá thư ấy, ánh nhìn của mọi người sẽ đổ vào tôi như thể tôi là kẻ tội đồ, họ sẽ không coi tôi là đứa con gái "bình thường" nữa, tôi sợ, mình yêu lấy cậu.
Nhưng tôi thật sự, rất yêu cậu.
Yêu đôi mắt cong cong khi cậu cười, lúc cậu đưa hộp cơm cho tôi, tôi yêu cậu, nhưng tôi là đứa hèn nhát, không nhát nói yêu.
Khi tôi biết, mình mắc ung thư tuyến giáp giai đoạn IV cũng là giai đoạn cuối, tôi không lo hay sợ, chỉ nghĩ:
"Tớ còn chưa nói yêu tử tế với em, tớ xin lỗi em, tớ yêu em lắm"
Thời gian còn đấy, nhưng can đảm của tôi thì không.
Mỗi lần tôi viết thư cho cậu, tôi đều xé mất khi nó còn chưa thành câu.
Tôi theo dõi cậu qua mạng xã hội, lưu từng bước hình, nhưng không bài viết nào tôi bấm like.
Như cách tôi giữ cậu trong tâm, không dám thể hiện.
Phòng bệnh cuối dãy hành lang, tuần thứ ba tôi bắt đầu hoá trị, dù biết, nó chẳng có kết quả.
Thân thể tôi như bị băm nhỏ ra như thịt rồi đem thiêu dưới lửa nóng ran.
Tôi rướn người dậy, dạ dày cuộn trào, tôi chưa thích ứng với sự biến đổi này thì cơ thể đã nghiêng sang cái thau ngay bên giường để ối.
Tôi nôn ra thứ chất xanh đục nặng mùi hoá trị và kim loại, cùng rơm rớm vài giọt máu hòa chung.
NVP(Nam)
Bác sĩ: Tình trạng bác mới nói là tình trạng bình thường của những người sau hoá trị, nên không cần lo nhé!
Ông nói với giọng chắc chắn.
Aeri Uchinaga
Vâng, liệu... Cháu có thể hết bệnh không bác...
Tôi thấy, thấy ông thở dài.
NVP(Nam)
Tế bào ung thư đã di căn ra ngoài tuyến giáp, lan đến phổi, xương, não, gan và hạch bạch huyết xa
NVP(Nam)
Cháu cũng có thể chọn phẫu thuật, nhưng... Việc phẫu thuật có thể không còn khả thi hoặc chỉ là biện pháp tạm thời
NVP(Nam)
Cháu cần điều trị bằng xạ trị, hóa trị
Những lời nói khi ấy của ông tôi chả nghe nữa, chỉ biết là khó lắm, khó lắm để tôi khoẻ lại, khó lắm để tôi có cơ hội nói yêu Ning.
Tôi nhìn mình trong gương, tôi thấy kinh khủng với mình bây giờ mặt tôi hốc hác, mắt trũng sâu, môi tím bầm, cổ tôi sưng to vừa khó thở, khó nuốt nó khiến cho bữa ăn không còn ngon miệng chỉ còn cái đau đớn, nó di căn ngày càng mau, những lọn tóc tôi rụng từng mảng từng mảng, tôi cạo hết tóc trước khi hoá trị lấy nó đi, tôi đội nón che lại đầu mình.
Khi mới phát hiện và hoá trị, tôi nghĩ giấc ngủ là thứ nhẹ nhàng nhất, tôi sẽ gặp cậu trốn tránh được hiện thực này, ấy vậy cơn đau âm ỉ xuống xương, mệt mỏi cực độ, mất ngủ, sốt cao kéo dài, buồn nôn không dứt.
Đêm đó, tôi đang ngủ, dường như có cơn đau kéo tôi dậy, đau đớn, tôi cắn chặt răng, bấu lấy nệm, từng tiếng rên rỉ trong đau đớn phát lên nơi cổ họng không thành được, tôi ngã xuống cái thau ngay giường mà ói, ói ra thứ chất đó, mùi kim loại xộc thẳng lên mũi, làm tôi run rẩy, tay tôi không trụ nổi tôi trượt tay cổ đập xuống tay vịn, tôi dần mất đi cảm giác của người thường, tôi quên mất cảm giác không đau là gì.
Trí nhớ như cơn gió mà thổi đi mất dần, tôi ngồi ở giường viết cuốn sổ ghi tên cậu, tay thì run trí nhớ thì rời rạc, tôi như đang tan rã ra từng phần.
Tôi cảm thấy mình là gánh nợ cho mẹ và ba, họ nói ổn, tôi chỉ cần chữa bệnh, bao nhiêu họ cũng chi, nhưng tôi biết, mình phiền phức mình kinh tởm, chính tôi còn kinh tởm bề ngoài hiện tại, mong cậu đừng đến thăm tôi nhé, nhưng nếu cậu xuất hiện, nhỡ tôi sống thêm được vài ngày thì sao? Nhỡ ngày mai tôi "đi" rồi sao?
Aeri Uchinaga
Nếu tớ nói sớm liệu em có ở lại với tớ?
Aeri Uchinaga
Nếu em chưa quên tớ… Thì giờ này em có đang khóc không?
Cuốn sổ gần đây tôi chỉ ghi rằng:
"Phải ráng khoẻ, ráng để gặp em, để nói yêu em"
Di căn ung thư khiến tôi bị hôn mê ngắn, mỗi lần bật dậy sau cơn mê sảng, tôi bật khóc rất to, không vì đau mà vì em không ở đây.
Aeri Uchinaga
Liệu... Liệu em có biết, tớ đang chết đi từng giờ không?
Tối đó phòng bệnh tôi lạnh hơn, không phải là gió, hay điều hoà quạt, mà vì cơ thể tôi đã không thể tự sưởi ấm mình nữa rồi.
Làn da trắng xanh, khô ráp như giấy báo, đôi môi nứt nẻ dù y tá vẫn đều đặn bôi dưỡng, ngón tay gầy guộc cắm kim truyền, mu bàn tay thâm tím vết bầm nối tiếp nhau, dấu tích của những lần hóa trị thất bại, cũng như dấu hiệu của cái chết.
Tôi thấy đau.
Đau như xương bị đập ra từng mảnh.
Đau như bao tử bị thiêu cháy từ trong ra ngoài.
Đau như cổ họng muốn gào, nhưng không còn đủ nước để bật thành tiếng.
Tôi nghe tiếng máy trợ tim tít tít, ống thở trên mũi dần không còn đủ không khí để thêm oxy cho phổi tôi nữa, hoặc là... Phổi tôi đã nổ tung, nó không nhận không khí nữa.
Nhận thức mình sắp chết, tôi đưa tay cố lấy cuốn sổ ghi tên em trên đầu giường, nhưng không được rồi, chỉ trách tôi không chịu nổi nữa.
Tôi ho, ho vô cùng nhiều, dịch hoá trị cùng với máu tuôn ra không ngừng khi ho, tôi cảm giác nội tạng dần nát tan hết rồi.
Trước khi tim hoàn toàn ngừng đập, hình ảnh em - Nép thân sau bức tường, khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp nhưng buồn, vô cùng buồn, tay là hộp cơm dành cho tôi, nhưng chưa từng cầm, giây phút đó tôi sai rồi.
Tôi sai từ khi có tình cảm với em mà không dám nói lên, tôi nhận lấy cái kết này, vì ít nhất em vẫn còn sống một cách khoẻ mạnh.
"Tớ xin lỗi cậu, Ning Yizhuo và tớ yêu cậu"
Câu nói đó thoáng qua như giấc mơ đẹp không thành trong tôi.
Tôi chính thức mất lúc bốn giờ hai mươi phút, vào ngay ngày ba mươi tháng mười, ngay sinh nhật tôi.
Trong đêm đội ngũ y tế cố gắng lấy lại mạng cho tôi, nhưng không được, tôi đã hoàn toàn "đi" rồi.
Cuốn sổ ghi tên em chẳng được gửi, đến chết rồi, tôi vẫn chưa thể nói tiếng yêu em, tôi xin lỗi em.
Giá như quay lại, tôi sẽ nói lời yêu em.
Phiên ba: Gác một kiếp dưới tháp chuông
[Hoàn toàn không có thật, không dựa vào tình tiết nào có thật, thiên triều nhà Đại Ninh, lẫn gia tộc Samurai Uchinaga là giả tưởng]
Ninh Nghệ Trác là tam công chúa của thiên triều nhà Đại Ninh, con gái của người phi tần họ Phùng mà hoàng thượng hết lòng yêu chiều, mẫu phi của nàng qua đời ngay sau khi nàng được hạ sinh, nên hoàng thượng - Phụ hoàng của nàng coi nàng là một điềm gỡ.
Aeri Uchinaga, là nữ thị vệ xuất thân từ một gia tộc samurai Nhật, khi gia tộc sụp đổ, cô lưu lạc xang Trung Quốc, cô từng được Ninh cứu khi bị thương nặng giữa rừng sâu, từ đó cô đi theo Ninh khi nàng ấy mới mười hai tuổi.
Ninh sống trong cung như trong chiếc lồng son, nụ cười đoan trang, bước đi chuẩn mực, và ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cung.
Chỉ khi bên Aeri, nàng mới dám trốn khỏi buổi lễ nghi phức tạp, vứt bỏ trâm cài, giấu cả y phục để chạy dưới mưa cùng cô vệ sĩ, đơn giản là vì nàng biết cô sẽ bảo vệ nàng, bằng mọi giá.
Còn cô, mặt lúc nào cũng như muốn cầm kiếm Nhật mà chém người đối diện, ấy vậy cô thị vệ họ Uchinaga này luôn có sự dịu dàng, đó là sự dịu dàng không được gọi tên.
Ánh nguyệt treo cao trên trời đêm, ngọn gió như có điều như nhắn nhủ cứ thì thầm bên tai, tháp chuông trên núi vẫn ngân xa, nàng theo cận vệ Uchinaga trèo gió vượt đồi, chỉ để đổi lấy một đêm không nghiêm nghị, không thân phận.
Nàng ngồi bệch bên đồi, cô đứng sau như thể nếu có chuyện chi bất trắc cô sẽ bảo vệ nàng.
Ning Yizhuo
Uchinaga… nếu có một kiếp khác
Ning Yizhuo
Ta không sinh nơi cung cấm
Ning Yizhuo
Ngươi không đeo thanh kiếm ấy... Liệu khi ấy, ta sẽ là ai trong lòng ngươi?
Aeri Uchinaga
Thưa điện hạ
Aeri Uchinaga
Nô tài vốn chẳng còn là người
Aeri Uchinaga
Nô tài là thanh kiếm bảo vệ điện hạ
Nói đến ấy, Uchinaga ngồi xuống, cô nhẹ nhàng nhìn sang bên nàng.
Aeri Uchinaga
Nếu điện hạ muốn, kiếp sau thần vẫn sẽ mãi là thanh kiếm, là giáp trụ
Aeri Uchinaga
Nô tài, sẽ bảo vệ người
Ning Yizhuo
Nếu cả kiếp này ta chỉ được mắc lỗi một lần
Ning Yizhuo
Ta muốn nó là bây giờ, ta thương nàng...
Cô bật cười, vốn nàng chưa từng kêu cô là "nàng" Đấy hợp với chính nàng hơn, nhưng nàng dùng nó để kêu cô.
Aeri Uchinaga
Thưa điện hạ
Aeri Uchinaga
Những lời ý đó
Aeri Uchinaga
Người nên nói là nô tài
Aeri Uchinaga
Chứ không phải điện hạ
Nàng khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má đôi má hồng, cô đưa tay sang lau đi, ôm nàng vào lòng, đặt nụ hôn lên trán nàng.
Đêm đó, khi cả hai nắm tay nhau leo xuống tháp chuông đó, thân phận công chúa và cận vệ đã chẳng màn.
Mối quan hệ họ vẫn lét lút với nhau, những lần đêm muộn cả hai trốn ra khỏi cung thành, những sáng Uchinaga dậy muộn đích thân công chúa sang mang đồ ăn cho Uchinaga.
Nhưng không lâu, trong triều có biến, hoàng thượng muốn dùng nàng để gả cho một vương gia để đổi lấy liên minh, Ninh quỳ suốt ba canh giờ, ấy nhưng người vẫn không mẩy may đọng lòng.
Đêm cuối, cả hai nắm tay nhau trốn ra khỏi thành, đi đến phía bến thuyền, cô nói sẽ đưa nàng về quê nhà mình - Kinh đô phía Đông hay còn gọi là Edo.
Nhưng ông ban lệnh:
"Ai tiếp tay cho tam công chúa đào hôn, xử trảm!"
Chính Aeri biết, khi binh lính đuổi đến, cô dùng thân chắn mũi tên đấy cho nàng.
Máu tươi nhúng đỏ cả y phục cận vệ.
Aeri Uchinaga
Nàng cứ đi trước đi!
Ning Yizhuo
Nàng sẽ chết đấy!
Aeri Uchinaga
Nhưng nếu, điện hạ ở lại
Aeri Uchinaga
Thế nào cũng bị ép lấy gã vương gia đó
Aeri Uchinaga
Ta không cam lòng nhìn em như thế...
Aeri Uchinaga
Công chúa, đừng để giấc mơ của đôi mình để mỗi ta giữ
Aeri Uchinaga
Nàng phải sống, sống như đôi mình từng mơ...
Sau nhiều năm nàng trốn thoát thành công và sau khi cô mất, người đời Edo đồn thổi cô công chúa của nhà Đại Ninh hiện ở một ngôi nhà gỗ nhỏ trên đồi.
Có lẽ cả hai đã sai... Sai vì đôi ta yêu nhau ở kiếp này.
"Nếu có kiếp sau, ta chẳng màn làm công chúa nữa, chỉ muốn là người ngươi thương..."
Nàng gấp lại cuốn nhật ký, gió thổi nhẹ như đêm trên tháp chuông đó, mỗi ký ức như lại ghé thăm nàng.
Brigitte
Tiếp theo là gì đây ta
Download MangaToon APP on App Store and Google Play