Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Jujutsu Kaisen | Vạn Cốt Bất Diệt.

Phù thủy, bản án của kẻ ngoại lai.

❝ 彼女は老いることも、死ぬこともない。人々は語る──彼女は時間の裂け目だと。❞
❝ Nàng không già đi, không chết. Người ta kể, nàng là vết nứt của thời gian. ❞
;
Có những câu chuyện nghe hoang tưởng đến nực cười.
Thế nhưng, sự hoang tưởng ấy thật sự tồn tại trong thế giới này.
Cái thế giới đầy rẫy những kẻ dị kỳ, những vật không xác định.
Sinh ra từ lời nguyền mạnh nhất, thế nhưng nàng lại là kẻ sống mãi về sau.
Nàng chẳng phải chú thuật sư, cũng chẳng phải chú linh kì dị nào cả.
Có lẽ, nàng là một phù thủy.
Dưới lớp da trắng như tuyết cũ, là dòng thời gian bị phong ấn.
Nàng đã đi qua chiến tranh, tình yêu, sự thù hận mất lý trí, sự phản bội bởi niềm tin, và còn hơn thế nữa.
Thời gian đổi thay, chỉ có nàng mãi mãi một hình hài.
Một cái tên rơi rớt giữa ký ức của những kẻ không còn tồn tại.
Mỗi lần chết đi, nàng lại mở mắt trong hình hài cũ.
Cái chết chạm vào nàng, như kẻ tình nhân muộn màng - chỉ để tiễn đưa, rồi bỏ mặc nàng trở lại thế gian.
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫
Cái tên như gió lướt qua trang cổ sử, mang theo mùi tro tàn của thế kỉ chưa kịp sinh.
;
Vậy mà kiếp sống này, nàng lại quên đi cả ngàn năm ký ức của chính mình.
Thật nực cười, một kẻ như nàng, cũng có lúc rơi vào vòng xoáy của thiên mệnh.
Không nhớ tên, không nhớ lời nguyền, không còn những tiếng gọi từ ngàn năm trước.
Chỉ là một đứa trẻ nằm co ro trong mưa, dưới mái hiên gãy.
Được một ca nữ - người từng hát cho những linh hồn say rượu - nhặt về, bọc trong tấm khăn vá.
Một ca nữ lưu lạc chốn phồn hoa, nhặt lấy đứa trẻ như thể số phận gọi tên.
❝ Một đứa trẻ đẹp như tiên - mà mắt thì buồn như đã tiễn đưa cả thế gian. ❞
"
"
Mày cần một cái tên chứ nhỉ.
Người đàn bà nhìn đứa trẻ trong tay rất lâu, rồi bật cười khẽ.
Giọng hát như lạc vào giữa đêm mưa.
"
"
Vender.
"
"
Từ giờ tao sẽ là người nuôi mày đấy, nhóc con.
Lời nói vô tình bật ra, dính dáng đến nàng cả ngàn kiếp.
Như thể định mệnh vương miện phàm nhân để ghim lại vòng lặp.
Cái tên ấy được gọi ra - từ một kẻ không hề biết rằng nó đã từng đốt cháy cả một vương triều.

Hạnh phúc, và ký ức trẻ con.

Vender rất ngoan.
Em biết mình không phải con ruột của người đàn bà ấy.
Không ai nói với em, nhưng em vẫn hiểu.
Bởi tình thương thật sự không bao giờ có mùi rượu.
Dưới mái hiên xiêu vẹo của căn nhà cũ, nơi những người đàn bà đi qua thời vàng son đều để lại chút phấn thừa và tiếng cười hoen màu.
Vender lớn lên như một vết mực lem bên rìa bản nhạc.
Có những hôm bà ấy cười và gọi em là ❝ con nhóc con ❞, chải tóc em bằng chiếc lược tre và hát những bài hát không lời.
Em sẽ ngồi yên, gật đầu học theo.
Cũng cười, cũng ngoan.
Nhưng những đêm khác thì lạnh.
Rất nhiều đêm, mùi rượu trộn với tiếng giày đàn ông gõ trên sàn gỗ cũ.
Là dấu hiệu để em biết mình phải đi ra sau nhà, chui qua hàng rào mục nát, đến bên nhà hàng xóm.
Mới sáu tuổi nhưng em đã biết chờ cho rượu nhạt, cho tiếng người tan.
Chỉ khi trời gần sáng người đàn bà ấy mới đón em về nhà, lại chải mái tóc em, lại hát những khúc nhạc không lời.
;
Nhà hàng xóm là một người đàn ông, quá tuổi để gọi là bác, nhưng chưa đến tuổi gọi là cụ.
Ông ấy sống cùng với cháu trai, tên là Yuji.
Vender thường hay chơi cùng Yuji, cậu ấy kém em một tuổi, nhưng lúc nào cũng ra vẻ làm anh.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Trên người chị... lúc nào cũng có mùi giống một loài hoa gì đó ấy.
Yuji cau mày, rồi hít hít như chó con.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Giống mùi hoa oải hương! Giống lắm luôn!!
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫 (𝐥𝐢𝐥)
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫 (𝐥𝐢𝐥)
Thật á? Sao chị không ngửi thấy nhỉ?
Vender bật cười.
Hoa oải hương à... Lavender ư? Rốt cuộc cũng hiểu, vì sao khi đó người đàn bà ấy lại gọi em là Vender.
;
Hôm đó trời mưa lớn, không phải kiểu mưa tạt vào mái hiên như thường lệ.
Mà là một cơn mưa như thể ông trời trút xuống mọi điều dơ bẩn và thối rữa của khu phố hẻo lánh ấy.
Vender đứng nép sau cánh màn cửa mỏng, tay ôm con gấu bông rách tai.
Bên trong buồng, người đàn bà mà em gọi là ❝ mẹ ❞ đang cãi nhau tay đôi với một người đàn ông lạ mặt.
Em không hiểu họ nói gì, chỉ nhớ rõ tiếng thủy tinh vỡ, tiếng vật gì đó rơi xuống sàn, và tiếng bà ấy hét lên trong một tông giọng không giống người thường.
Lát sau, bà ta lao ra cửa trong cơn mưa, mặt tái nhợt, vai khoác chiếc khăn thổ cẩm đã cũ - thứ duy nhất em từng thấy bà giữ gìn như báu vật.
"
"
Vender, ngoan. Đi theo tao.
Bà ấy không quay đầu lại khi kéo em đi.
Không ôm, không dỗ dành.
Chỉ nắm tay em thật chặt, kéo đi như đang chạy trốn một điều gì đó.
;
Ông Itadori khi đó đang ngồi hút thuốc trước hiên, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập dưới trời mưa.
Bà ấy dúi em vào lòng ông, thở dốc.
"
"
Giữ nó giùm tôi... vài hôm thôi. Tôi sẽ quay lại.
Ông chưa kịp nói gì thì bà ấy đã quay người chạy thẳng, biến mất vào màn mưa như một cái bóng.
Và người đàn bà ấy không bao giờ quay lại nữa.
;
Hai hôm sau, người ta phát hiện căn nhà ấy bị cháy rụi.
Không phải kiểu cháy do chập điện, cũng không phải do ai đó đốt phá - mà là cháy âm ỉ từ bên trong, như kiểu ai đó đang cố tiêu hủy một vật quan trọng nằm trong căn nhà rách nát ấy.
Lửa không lan sang nhà hàng xóm, cũng chẳng cháy lên mái nhà mà cháy đúng tầng trệt nơi có cái tủ thờ cũ, chiếc hòm khóa kín.
Khi cảnh sát đến dọn hiện trường, một người mặc đồ kín mít, có vẻ từ cơ quan hay một tổ chức thần bí nào đấy xuất hiện, thu gom tàn tích vào một chiếc hộp đen.
Họ không cho ai lại gần, chỉ nói nhỏ với ông Itadori.
❝ Đây không phải vụ tai nạn, nếu ông từng thấy gì kì lạ, tốt nhất nên quên đi.❞
Vender đứng sau lưng ông, tay nắm lấy vạt áo ông như một phản xạ.
Em không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế.
Chỉ biết có điều gì đó trong căn nhà kia, thứ đã đi cùng em suốt những năm thơ ấu - bị xóa sạch chỉ trong một đêm.
;
Từ đó, Vender sống nhà nhà Itadori.
Yuji vui vẻ khi thấy em xuất hiện trong nhà.
Ông Itadori nhận nuôi em, và em trở thành Vender Itadori.
Em, đúng với bản chất một đứa trẻ chẳng mảy may nhớ gì về quá khứ của mình.
Hồn nhiên, hạnh phúc.
Em không khóc, cũng không hỏi khi không thấy ❝ mẹ ❞.
Vì tận sâu trong lòng em biết.
Mẹ sẽ không quay lại đâu.
Cơn mưa hôm đó không chỉ cuốn trôi người đàn bà ấy, mà còn cuốn trôi một phần ký ức của em.

Văn án, lớn lên cùng gia đình.

Từ ngày căn nhà cháy, Vender chuyển sang sống cùng ông cháu Itadori.
Căn nhà gỗ nhỏ phía sau vườn được dọn sạch, kê thêm một chiếc giường nhỏ.
Vài chậu hoa oải hương và một cái bàn học cũ kỹ mà ông Itadori đã phải mặc cả mãi mới được.
Vender không khó tính, em chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần nơi có ánh sáng lọt qua cửa sổ, và đêm không còn tiếng cãi vã hay mùi rượu lởn vởn là đủ.
Ông Itadori một mình nuôi hai đứa nhỏ.
Nhiều hàng xóm nói ông đừng rước họa vào thân, nhưng ông chỉ lắc đầu.
Chỉ là thêm một đôi đũa, một cái bát, chẳng có gì phải lo cả.
Bữa cơm không bao giờ thiếu món Yuji thích, và luôn dư một phần cho Vender, dù khi em ít ăn hết.
Yuji rất hoạt bát, lúc nào cũng líu lo kể đủ thứ, từ việc con chó hàng xóm bị nhuộm lông thành màu hồng, đến chuyện thầy giáo ở trường hay... xì hơi lúc giảng bài.
Vender nghe, cười, lắc đầu, rồi lại nghe.
Em lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác.
Có lần, Yuji hỏi.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Vender, mẹ chị đi đâu rồi?
Vender ngừng một chút, nhìn ra khoảng vườn tím nhạt - nơi ông Itadori để dành riêng cho em.
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫 (𝐥𝐢𝐥)
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫 (𝐥𝐢𝐥)
Không biết nữa, nhưng chị nghĩ... bà ấy đã đi đến một nơi... mà những người có quá nhiều nỗi nhớ không được phép bước vào.
Yuji không hiểu nhưng gật đầu như thể đang giữ một bí mật lớn.
;
Từ khi được ông Itadori cho đi học, Vender luôn giữ thói quen đến lớp thật sớm.
Ngồi đúng chỗ, viết ngay ngắn từng chữ và không bao giờ quên giơ tay phát biểu.
Em học cẩn thận, nắm lấy từng con chữ như thể chúng là chiếc móc khóa giữ em lại với cuộc đời này.
Em luôn tự hỏi vì sao khi mà nhìn thấy những kiến thức ấy, bản thân lại luôn cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Như đã từng học qua chúng rồi vậy, không chỉ học qua, mà còn nhớ rất rõ.
Thành tích của em lúc nào cũng đứng đầu bảng, các thầy cô hay bảo.
❝ Con bé ấy như sinh ra để học vậy. ❞
Yuji thì kém Vender một tuổi.
Hễ em làm bài xong, thằng nhóc lại cầm sách vở đến bên em, hỏi.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Chị ơi, cái này tính sao?
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Còn cái này nữa, tính như vầy đúng không ạ?
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Chị ơi, chị học nhiều thế, sau này tính làm cô giáo hả?
Vender chỉ cười, lấy bút chì khoanh tròn lỗi sai và giải thích lại từng chút một.
Yuji nghe rất chăm, nhưng hôm sau vẫn sai y chang.
Khi Yuji đủ tuổi vào tiểu học, hai đứa học cùng một trường, buổi sáng đi bộ chung, buổi trưa ăn cơm hộp cùng nhau, chiều thì về cùng qua những hàng cây rợp bóng.
Một lần, vài đứa con trai lớp bên chặn đường Venda.
'
Mày không có mẹ, chắc phải đi ăn xin để được người ta nuôi nhỉ?
'
Thứ con hoang cũng bày đặt chảnh chọe, mày tưởng mình oai lắm à?
'
Này, nghe nói mẹ nó là gái điếm đấy, hôm nào cũng có đàn ông đến nhà.
'
Chắc nó cũng chỉ là con điếm nhỏ giống mẹ nó thôi nh-
Yuji từ xa chạy tới, không nói một lời đấm thẳng vào mặt thằng to nhất.
Cả đám lao vào đánh nhau, Vender cũng cầm lấy cái ghế, đập liên tục vào đám kia.
Cả hai đều bị thương, Yuji bầm dập, Vender rách vạt áo, nhưng không ai khóc.
Ông Itadori bị gọi lên phòng giám hiệu mấy lần, người ta nói về cách dạy dỗ trẻ con, nói về bạo lực học đường, về hành vi lệch chuẩn.
Ông chỉ im lặng lắng nghe, rồi bỏ lại một câu khiến đám phụ huynh kia tức điên.
Itadori Wasuke
Itadori Wasuke
Tôi xin lỗi vì đã không dạy hai đứa cách nói lời nhẹ nhàng.
Itadori Wasuke
Itadori Wasuke
Nhưng nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.
Thầy cô giám hiệu không biết nói sao.
Yuji và Vender đứng một bên, cả hai nắm chặt tay nhau, như để an ủi một phần tâm hồn.
Chỉ là từ hôm đó, không còn ai động vào em nữa, cũng chẳng còn ai dám thân thiết với em.
Yuji bảo vệ em như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play