[HieuHung] Kẹo Bông Gòn
Chap 1
Lê Quang Hùng
Anh ơi, bế em.
Mỗi ngày nhóc con nhà hàng xóm đều chạy theo Hiếu đòi bế. Nếu Hiếu không đồng ý, nhóc con sẽ khóc không chịu ngừng. Bố mẹ hai nhà hay trêu rằng nhóc con là vợ nuôi từ bé của Hiếu. Nhưng Hiếu không thích chút nào. Ai bảo nhóc con đó vừa nghịch, vừa hay khóc.
Trần Minh Hiếu
Không bế. Có chân tự đi.
Hiếu làm lơ nhóc con. Anh nhanh chân chạy đi. Nhóc con hai mắt đỏ hoe, đứng im một cục ở đấy chờ Hiếu quay về bế mình.
Hiếu đi được một lúc không thấy ai đuổi theo đành phải quay lại. Anh thấy nhóc con vẫn đứng im một chỗ thì bực bội quát.
Trần Minh Hiếu
Sao không đi?
Lê Quang Hùng
Anh bế em cơ.
Trần Minh Hiếu
Lớn tướng rồi mà suốt ngày đòi bế. Em nặng như thế ai mà bế nổi.
Hiếu nói hơi lớn tiếng khiến nhóc con bị dọa sợ. Nhóc không nhịn được nữa mà òa khóc. Nước mắt to như hạt đậu rơi đầy gò má non nớt của nhóc.
Hiếu giật mình, tay chân luống cuống. Bố mẹ anh mà biết anh làm nhóc con này khóc thì sẽ mắng anh té tát.
Trần Minh Hiếu
Khóc cái gì? Ai làm gì mà khóc? Muốn bế chứ gì, lại đây.
Hiếu thỏa hiệp vươn tay định bế nhóc con. Ngờ đâu con nhóc này lại tránh khỏi tay anh.
Lê Quang Hùng
Em ứ thèm nữa. Anh mắng em.
Trần Minh Hiếu
Ai mắng? Đã mắng được câu nào? Ông trời con của tôi ơi, đừng khóc nữa. Em mà khóc thì thằng này bị đập đấy.
Hiếu vừa lau nước mắt cho nhóc con vừa nhỏ giọng dỗ dành. Nhóc con sụt sịt giơ bàn tay ngắn ngủn trắng nõn của mình ra nói.
Lê Quang Hùng
Anh phải mua kẹo hối lộ em. Anh mà không mua thì em méc cô chú anh bắt nạt em.
Trần Minh Hiếu
Rồi rồi, thằng này mua là được chứ gì. Nín đi.
Dỗ nhóc con xong thì Hiếu cúi xuống bế nhóc về nhà. Nhóc con ôm cổ Hiếu cười khanh khách. Bỗng nhóc rướn cổ lên hôn bẹp một cái lên má Hiếu, híp mắt bảo.
Lê Quang Hùng
Anh Hiếu tốt nhất.
Trần Minh Hiếu
Tôi biết tôi tốt rồi. Khỏi khen.
Thoắt cái nhóc con trắng trẻo béo ú ngày nào đã lớn thành cậu nhóc xinh xắn, dễ thương.
Hiện tại Hiếu đang học lớp 12, nhóc hàng xóm học lớp 10. Tuy mỗi ngày cả hai đều đi học cùng nhau nhưng Hiếu nhận ra càng lớn nhóc con càng ít bám anh hơn, cũng không chịu nói chuyện với anh.
Đặng Thành An
Mày với ông Hiếu lớp 12 thật sự không có gì à? Ngày nào tao cũng thấy mày đi cùng ổng.
Lê Quang Hùng
Mẹ tao bắt tao đi cùng ổng thôi chứ tao đâu có muốn. Ổng đáng ghét lắm.
Hùng bực bội đáp lời. Ông anh hàng xóm kia ỷ mình lớn tuổi hơn nên toàn bắt nạt cậu. Giờ vẫn chứng nào tật nấy, trông ngứa cả mắt.
Đặng Thành An
Vậy hả? Có con bé lớp mình để ý ổng nên nhờ tao hỏi thử. Mày với ổng không có gì là được rồi. Để tao bảo nó mạnh dạn đi tán ổng.
Lê Quang Hùng
Bảo nó muốn biết thông tin gì của ổng thì cứ tìm tao. Tao mách nước cho. Đảm bảo khiến ổng đổ trong vòng một tuần.
Hùng mải nói chuyện nên không biết Hiếu đứng sau lưng mình nghe hết tất cả. Đến lúc cậu nhận ra thì đã bị Hiếu kéo ra ngoài sân bóng. Anh đẩy cậu vào hàng rào, cọc cằn lên tiếng.
Trần Minh Hiếu
Giỏi nhỉ? Còn biết làm mai cho tôi cơ đấy.
Lê Quang Hùng
Anh thích là được.
Hiếu tức tối đập tay lên hàng rào.
Trần Minh Hiếu
Nhóc con vô lương tâm. Thằng này cực khổ nuôi em lớn mà giờ em dám đẩy tôi cho người khác. Em xem tôi là cái gì hả?
Hùng bị quát vào mặt thì hai mắt rưng rưng.
Lê Quang Hùng
Sao anh quát tôi? Đồ hung dữ!
Cơn giận bùng lên của Hiếu trong nháy mắt bị dập tắt. Anh gạt đi giọt nước mắt vừa trào ra của Hùng rồi nhỏ giọng dỗ dành.
Trần Minh Hiếu
Khóc cái gì? Đã quát được câu nào đâu.
Hùng dỗi quay mặt đi không thèm để ý đến Hiếu. Anh luống cuống ôm cậu vào lòng.
Trần Minh Hiếu
Ông trời con của tôi ơi, đừng dỗi nữa. Tim gan phèo phổi của tôi đều móc cho em cả rồi. Em còn muốn gì nữa?
Hùng hít hít hương bạc hà nhàn nhạt trên người Hiếu, nhỏ giọng nói.
Lê Quang Hùng
Anh điêu vừa thôi. Hôm nọ tôi thấy anh đi tán gái. Anh còn cầm kẹo của tôi cho người ta.
Trần Minh Hiếu
Oan quá. Tôi nào dám.
Lê Quang Hùng
Ai mà biết được.
Hùng đấm vào người Hiếu một cái. Nắm đấm của nhóc con chẳng có bao nhiêu lực, mềm mại khiến lòng Hiếu ngứa ngáy.
Nắm đấm nhỏ bị Hiếu tóm được. Ánh mắt anh nhìn cậu đầy sự chiều chuộng cùng bao dung.
Trần Minh Hiếu
Em chỉ biết nghĩ xấu về tôi là giỏi. Tí về lớp phải nói tôi có người trong lòng rồi, biết chưa? Lần sau còn dám làm mai cho tôi thì đừng trách.
Hùng hậm hực đi trước. Hiếu vội đuổi theo.
Trần Minh Hiếu
Chạy nhanh thế làm gì? Ngã bây giờ.
Đi gần đến lớp của Hùng thì ông bạn thân của Hiếu không biết chui từ đâu ra choàng vai bá cổ giữ Hiếu lại.
Phạm Bảo Khang
Tí tan học đi đá bóng không? Bọn thằng Dương đi cả đấy.
Hiếu nhìn bóng dáng nho nhỏ của Hùng đi đằng trước thẳng thừng từ chối.
Trần Minh Hiếu
Không đi, bận rồi.
Phạm Bảo Khang
Mày thì bận cái gì?
Trần Minh Hiếu
Bận đưa ông trời con nhà tao về.
Chap 2
Đặng Thành An
Nãy ông Hiếu kéo mày đi đâu thế?
An thấy Hùng về lớp thì chạy tới hỏi. Hùng cũng chẳng giấu giếm, có gì nói nấy.
Lê Quang Hùng
Ổng bảo có người trong lòng rồi, đừng ai tán ổng.
Đặng Thành An
Vậy á? May tao chưa nói với con bé kia đỡ cho con bé mừng hụt. Mà mày biết ông Hiếu thích ai không?
Hùng hiểu rõ cái tính hay hóng hớt của An. Giờ cậu mà nói cho An nghe thì trăm phần trăm ngày mai cả trường đều biết.
Lê Quang Hùng
Chịu. Muốn biết thì lên lớp ổng mà hỏi.
Đặng Thành An
Này thì thôi đi. Tao có quen biết gì ổng đâu.
Tiếng giày cao gót vang lên từ xa đến gần. Cô Lan dạy môn Hóa ôm túi xách bước vào lớp. Thấy cái lớp ồn như cái chợ thì cô cầm thước gỗ gõ mạnh lên bàn.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Vào lớp chưa? Tất cả về chỗ ngồi cho tôi. Lớp trưởng lên chia bảng thành bốn phần giúp cô.
Tức thì, tiếng than vãn rên rỉ của lũ học sinh trong lớp không hẹn mà cùng vang lên.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Trật tự! Anh chị nào ồn ào thì tôi gọi lên bảng.
Một câu này của cô Lan khiến lũ học sinh ngậm miệng ngay lập tức.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Lớp mình có bạn nào xung phong lên bảng không?
Cô Lan vừa nói vừa nhìn khắp lớp. Lũ học sinh vừa rồi còn quay ngang, quay dọc nói chuyện giờ lại im thin thít. Đứa nào đứa nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng vào giáo viên ngồi trên bục giảng.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Không có à? Thế cô gọi theo danh sách nhé.
Cô Lan lấy danh sách lớp trong túi ra. Cả lớp im phăng phắc nên tiếng cô lật giấy vô cùng rõ ràng.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Để cô xem nào, bạn Đức Duy, Quang Anh, Đăng Dương, Thanh Pháp. Bốn bạn lên viết công thức và làm bài tập trên bảng. Cô sẽ gọi thêm một bạn nữa lên kiểm tra miệng.
Cô Lan nhìn xung quanh lớp thì nhìn thấy Hùng đang gục trên bàn ngủ.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Quang Hùng, em lên bảng kiểm tra miệng. Nhớ cầm vở ghi và vở bài tập. Mấy em kia cũng vậy.
Hùng nhớ bản thân mới bị kiểm tra vào tiết Hóa tuần trước. Cậu cứ tưởng lần này sẽ không bị gọi nên định tranh thủ chợp mắt một lúc.
Lê Quang Hùng
Cô, em mới lên bảng tuần trước mà.
Hùng uể oải nói. Cô Lan gõ gõ cây thước.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Không phải tôi từng nói rồi sao. Lên bảng rồi không có nghĩa là tôi không gọi nữa. Em đừng có lí do lí trấu. Lên đây.
Hùng lết từng bước lên bảng. Mấy đứa bị gọi cũng xếp thành hàng bắt đầu ghi công thức.
Cô Lan đưa ra câu hỏi. Hùng đứng im một bên, ủ rũ trả lời. Tốc độ đọc của Hùng rất chậm nhưng chưa từng bị vấp, cũng không đọc sai chữ nào. Cô Lan nghe xong thì lật vở bài tập của Hùng ra xem.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Em lại không làm bài tập à?
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Hùng thuộc bài nhưng không làm bài tập. Trừ 2 điểm. Cầm vở về chỗ đi.
Cô Lan kí tên lên vở của Hùng rồi ghi điểm. Hùng nhìn điểm 8 trên vở, thấy hơi thấp nên hỏi.
Lê Quang Hùng
Cô, cô trừ 1 điểm bài tập thôi ạ. 2 điểm nhiều quá.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Em còn dám nói. Tôi chỉ không để ý đến em vài hôm là em không thèm làm bài tập. Rốt cuộc về nhà em làm cái gì hả Hùng? Mấy bài tập này chiếm nhiều thời gian quý giá của em lắm sao?
Hùng cúi đầu nghịch vạt áo.
Lê Quang Hùng
Bữa em có làm mà cô. Mỗi hôm nay em quên.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Em làm hay bạn Hiếu lớp 12 làm hả? Cô nhìn chữ là cô biết rồi. Thôi em đừng ở đây kì kèo với tôi nữa. Về chỗ đi.
Hùng đành ôm vở đi về. Cô Lan thì đứng dậy ra xem bài của các bạn.
Trong tiết học, Hùng vừa học vừa ngủ gật. Bỗng có người chọc vào lưng Hùng nói.
Đặng Thành An
Ông Hiếu lớp 12 đúng không? Lại xuống chờ mày về hả? Mà sao nay khối 12 về sớm thế? Khối 10 còn chưa được về.
Hùng bị chọc cho tỉnh. Cậu chống cằm nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hiếu. Thấy nụ cười treo trên khóe môi ông anh hàng xóm, Hùng bĩu môi quay mặt đi.
Cô Lan – giáo viên dạy Hóa
Bài học đến đây là kết thúc. Các em về nhà nhớ học thuộc bài và làm bài tập đầy đủ. Tiết sau cô sẽ kiểm tra. Bạn Hùng nhớ về bổ sung bài tập cho cô. Hôm sau không có thì cô trừ điểm em.
Lê Quang Hùng
Vâng, em biết rồi ạ.
Hùng không có sức sống đáp. Trong lớp đã có đứa xếp sách vở xong mà chạy ra. Hùng thì chậm rì rì cất từng cái một. Hiếu đứng bên ngoài nhìn ngứa cả mắt nên đi vào.
Trần Minh Hiếu
Nhãi ranh, nhanh cái tay lên. Muốn thằng này chờ em đến bao giờ hả?
Hùng bực bội ném bút lên bàn.
Lê Quang Hùng
Anh có giỏi thì xếp đi. Mắc gì giục tôi?
Hiếu bước tới cầm lấy balo của cậu nhóc xếp nốt đồ vào. Hùng không có gì làm bèn đứng dậy chạy trước.
Trần Minh Hiếu
Em không chờ tôi à?
Lê Quang Hùng
Ai bảo anh lề mề. Nhanh cái chân lên đi.
Hiếu tức đến nghiến răng nghiến lợi. Người khác làm gì có cửa nói với anh như vậy. Có mỗi thằng nhóc này được anh nuông chiều từ bé nên suốt ngày leo lên đầu lên cổ anh ngồi.
Trần Minh Hiếu
Tối qua nhà tôi ăn cơm.
Trần Minh Hiếu
Không đi thì em ăn gì? Cô chú không có nhà đâu.
Hùng xị mặt, cố chấp nói.
Lê Quang Hùng
Ăn gì kệ tôi. Anh quản lắm thế.
Hiếu suýt thì không nhịn được mà lôi nhóc con này ra đập cho vài cái.
Trần Minh Hiếu
Thế kệ nhóc đấy. Tôi cũng đỡ phải nấu nhiều.
Nhãi ranh nào đó chiều thì mạnh miệng như thế nhưng đến mười giờ đêm lại gõ cửa nhà Hiếu. Nhìn nhóc con mặc bộ đồ ngủ in hình siêu nhân đứng trước cửa, Hiếu cũng đoán được mục đích cậu sang đây. Nhưng anh vẫn cố tình hỏi.
Trần Minh Hiếu
Tối rồi không ngủ, qua đây làm gì?
Trần Minh Hiếu
Đói? Tối tôi bảo qua ăn cơm thì không chịu. Giờ thằng này móc đâu ra đồ ăn cho em hả?
Hùng ngồi thụp xuống, ôm đầu gối, hai mắt dần đỏ lên.
Lê Quang Hùng
Sao anh quát tôi? Không có thì nói không có. Quát to như thế làm gì?
Hiếu cũng ngồi xuống theo.
Trần Minh Hiếu
Tôi quát em lúc nào? Em khóc cái gì? Đã ai làm gì đâu mà khóc?
Hùng ôm gối quay mặt đi khẽ sụt sịt.
Trần Minh Hiếu
Nín, em nín ngay cho tôi. Đứng dậy. Đi vào đây.
Hùng vẫn lẳng lặng ngồi im một chỗ, không có ý định nhúc nhích.
Trần Minh Hiếu
Lại sao nữa hả ông trời con của tôi ơi?
Hùng vươn tay về phía Hiếu phụng phịu đòi.
Lê Quang Hùng
Mỏi chân. Muốn bế.
Hiếu đứng dậy đập trán đầy bất lực. Khoảng vài giây sau, anh vươn tay ra.
Trần Minh Hiếu
Lên đây. Chỉ làm nũng là giỏi.
Hiếu bế Hùng như kiểu bế em bé. Người Hùng nhỏ con nên anh bế rất vừa tay. Hùng ôm cổ Hiếu, đầu dụi vào hõm vai anh.
Lê Quang Hùng
Sao mất mùi bạc hà rồi?
Hùng nhỏ giọng rì rầm. Hiếu vươn tay ấn vào gáy Hùng để mặt cậu áp vào sát vào xương quai xanh của mình.
Trần Minh Hiếu
Ngửi kỹ lại. Mất thế nào được.
Hùng hít hít mũi cảm nhận được hương bạc hà quen thuộc thì híp mắt đầy thỏa mãn.
Trần Minh Hiếu
Cái gì thơm?
Hùng thấy Hiếu ồn ào quá nhưng vẫn giành vài giây quý giá trả lời anh.
Chap 3
Trần Minh Hiếu
Ở yên đây chờ tôi.
Hiếu bế Hùng vào nhà rồi đặt cậu xuống ghế ngồi trong phòng ăn. Hùng ngoan ngoãn ngồi chờ Hiếu lấy đồ ăn cho mình.
Trần Minh Hiếu
Tối đã ăn gì chưa?
Hiếu lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra để hâm nóng. Vừa làm anh vừa hỏi Hùng.
Hùng ỉu xìu đáp. Hiếu nghe vậy thì cau mày hỏi.
Trần Minh Hiếu
Sao không ăn? Muốn chết đói à?
Không biết Hùng nghĩ đến chuyện gì mà trông cậu càng uể oải. Hùng ngồi ngược lại, tựa cằm vào thành ghế nhìn Hiếu bận rộn trong bếp, chậm chạp kể lại chuyện xảy ra mấy tiếng trước.
Lê Quang Hùng
Tôi nấu mì nhưng quên cho muối. Lát sau cho vào thì mặn quá. Mì cũng nát hết. Tôi không nuốt nổi nên đổ đi. Nấu lại lần nữa cũng không thành. Không ngon giống anh làm.
Hùng kể đến đây thì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Cậu hít hít mũi rồi không hề keo kiệt cho Hiếu lời khen.
Lê Quang Hùng
Cũng không thơm thế này. Anh xong chưa? Tôi đói rồi.
Trần Minh Hiếu
Chờ tí nữa.
Hùng khẽ ồ một tiếng. Mi mắt của cậu cụp xuống như sắp ngủ gật đến nơi. Hiếu nhìn đầu Hùng lúc thì ngả sang trái, lúc thì nghiêng sang phải thì hỏi.
Trần Minh Hiếu
Mới mấy giờ mà đã buồn ngủ rồi? Tối qua em làm gì?
Hùng mơ mơ màng màng trả lời.
Lê Quang Hùng
Tôi chơi giải đố trên điện thoại. Hơn ba giờ sáng mới ngủ.
Trần Minh Hiếu
Giỏi nhỉ? Bố mẹ không có nhà cái thì thích làm gì thì làm. Lần sau em mà dám thức khuya như thế thì tôi sẽ méc cô chú.
Lê Quang Hùng
Anh bao lớn rồi còn chơi trò mách phụ huynh?
Hùng không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi. Lúc này đồ ăn đã nấu xong, Hiếu vừa lúc bưng ra. Trông thấy cái đầu ngẩng lên của Hùng, anh bực bội cong ngón trỏ gõ một cái vào trán cậu.
Trần Minh Hiếu
Còn cãi? Ngồi đàng hoàng lại ăn cơm đi.
Hùng ấm ức ôm trán, khóe mắt cậu hơi đỏ lên, miệng làu bàu.
Lê Quang Hùng
Anh nói thì nói, mắc gì đánh tôi? Lại còn đánh rõ đau. Anh nhìn đi, có phải trán tôi sưng lên rồi không?
Hiếu cũng bất lực lắm nhưng không lỡ lớn tiếng với nhãi ranh này. Anh đi tới xách nách Hùng nhấc lên rồi xoay người cậu lại.
Trần Minh Hiếu
Đánh cho nhớ. Tôi còn chưa dùng tí lực nào, làm sao mà sưng được?
Hùng nhìn bàn đồ ăn hấp dẫn trước mắt, tạm thời không so đo với Hiếu. Anh thấy Hùng chịu ngoan ngoãn thì xới cơm đặt trước mặt cậu rồi đưa đũa cho cậu.
Trần Minh Hiếu
Ăn đi. Ăn xong đợi tiêu cơm rồi ngủ.
Hùng chậm chạp không cầm đũa. Cậu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay nhỏ giọng nói.
Lê Quang Hùng
Muốn anh đút.
Hiếu cười khẩy một tiếng. Bát cơm trước mặt Hùng bị anh lấy đi.
Trần Minh Hiếu
Chỉ biết sai bảo tôi là giỏi. Lớn từng này còn muốn tôi đút cơm cho hả?
Lê Quang Hùng
Không đút thì thôi. Đưa đây tôi tự ăn.
Trần Minh Hiếu
Tôi có nói không đút à?
Anh vừa nói vừa dùng thìa xúc cơm lên rồi thổi nguội. Khi cơm nguội bớt, anh đưa đến trước miệng Hùng.
Hùng nghe lời hé miệng ăn miếng cơm Hiếu đút. Cậu thỏa mãn nhai nhai, đợi nuốt hết cơm cùng đồ ăn, cậu hài lòng khen.
Hiếu khẽ hừ một tiếng. Nhưng khóe môi anh lại cong lên đầy cưng chiều. Một người ngồi ăn, một người ngồi đút, chẳng mấy chốc Hùng đã ăn được hai chén cơm.
Hiếu hỏi. Hùng hài lòng xoa cái bụng tròn xoe của mình đáp.
Hiếu cầm bát đũa đứng dậy mang đi rửa. Hùng ngồi im một chỗ chờ anh. Ngồi một lúc thì cậu lại gật gà gật gù ngủ quên.
Trần Minh Hiếu
Dậy đi. Về nhà ngủ.
Hiếu rửa bát xong thì đi tới nói. Hùng thấy anh đứng trước mặt thì tiện đà ngả người về phía trước dùng trán tựa vào bụng Hiếu.
Lê Quang Hùng
Nhà không có ai, không muốn về.
Trần Minh Hiếu
Không về thì ngủ ở đâu? Sofa hả?
Hiếu vươn tay xoa gáy Hùng gằn giọng hỏi. Hùng mặt dày nói.
Trần Minh Hiếu
Em ngủ ở đấy thì tôi ngủ ở đâu?
Lê Quang Hùng
Kệ anh. Tôi cứ muốn ngủ ở đây cơ.
Hiếu bực bội bóp bóp cái gáy trắng nõn của Hùng. Dù tức đến mấy thì sau cùng Hiếu vẫn thỏa hiệp.
Trần Minh Hiếu
Thế vào đánh răng đi rồi ngủ.
Hùng không nhúc nhích, vẫn dựa hết vào người Hiếu. Vì má cậu áp vào bụng anh nên giọng nói phát ra không quá rõ ràng.
Hiếu đến bó tay với thằng nhóc lười biếng này. Từ đây lên phòng anh có vài bước chân mà cũng lười đi.
Trần Minh Hiếu
Chỉ biết hành xác tôi là giỏi.
Hiếu cúi người xuống ôm Hùng lên. Hai tay cậu vòng qua cổ anh. Hai chân thì vòng qua eo. Hiếu ôm thằng nhóc không biết tốt xấu này vào nhà tắm rồi đặt cậu xuống. Hùng đứng im một chỗ chờ Hiếu bóp kem lên bàn chải đánh răng cho mình.
Ngày trước, Hùng cũng thường xuyên ngủ ở nhà Hiếu nên trong phòng Hiếu luôn có thêm một bộ khăn mặt, bàn chải, cốc. Tất cả đều cùng kiểu với của Hiếu nhưng khác màu.
Hiếu đưa nước và bàn chải cho Hùng xong thì đi ra ngoài dọn lại giường để lát Hùng ngủ.
Trần Minh Hiếu
Xong rồi thì ra ngủ đi. Tôi qua phòng khác ngủ.
Hùng chậm rì rì đi đến chỗ Hiếu. Cậu túm áo anh không cho anh đi.
Trần Minh Hiếu
Không phải em buồn ngủ à? Còn cần tôi dỗ?
Hiếu liếc nhìn bàn tay trắng trẻo bám trên áo mình, nhe răng hỏi. Hùng không chịu buông tay, nhỏ giọng đòi.
Lê Quang Hùng
Muốn anh dỗ.
Hiếu nhăn mặt nhăn mũi mắng.
Trần Minh Hiếu
Nhãi ranh phiền phức.
Anh vừa dứt lời thì đôi mắt Hùng trong nháy mắt nổi lên một tầng hơi nước, cậu chớp chớp mắt nghẹn ngào bảo.
Lê Quang Hùng
Anh lại mắng tôi.
Hiếu giơ hai tay làm tư thế đầu hàng.
Trần Minh Hiếu
Tôi nào dám! Mắng xong em lại khóc ầm lên ai mà dỗ nổi. Được rồi, không phải buồn ngủ sao? Lên đây.
Hiếu ngồi xuống giường. Hùng quen thuộc trèo vào lòng anh. Hai tay cậu vòng qua cổ Hiếu, mặt thì dán sát vào hõm cổ anh hít hít mùi bạc hà mình thích.
Hiếu vỗ nhè nhẹ lên lưng Hùng như ngày trước anh thường làm. Vừa vỗ anh vừa hát. Chỉ là mấy câu ngâm nga vu vơ nhưng khiến Hùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi Hùng ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường rồi kéo chăn đắp cho cậu. Không biết Hùng mơ thấy cái gì mà nói mớ. Hiếu ghé lại gần nghe xem Hùng nói gì. Trong đống lời vô nghĩa của cậu, Hiếu nghe thấy.
Lê Quang Hùng
Thích anh Hiếu nhất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play