( Hungan) Đôi Mắt Âm Dương
Người cai quản cõi chết
Có những người sinh ra để sống giữa ánh sáng. Có người lại bị vận mệnh đẩy vào vùng ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Đặng Thành An, cậu học sinh trung học bình thường với đôi mắt không hề bình thường – một bên màu đen, một bên có sắc xám bạc, là người duy nhất còn sống có thể thấy được... linh hồn của người chết
Từ năm 16 tuổi, sau vụ tai nạn xe bí ẩn khiến cậu “chết lâm sàng” trong 3 phút 33 giây, An tỉnh lại với khả năng thấy những thứ không ai thấy, nghe những thứ không ai nghe – và từ đó, cuộc sống của cậu không còn bình thường
Cậu sống lặng lẽ, né tránh ánh mắt người đời, chỉ thân thiết với Hoàng Đức Duy, người bạn thân duy nhất không bao giờ rời bỏ cậu kể cả khi bị cho là “thằng điên nhìn ma "
Mọi thứ thay đổi vào ngày đầu năm học mới
Lớp học 11C1 bỗng xuất hiện một học sinh chuyển trường – Lê Quang Hùng. Đẹp trai, lạnh lùng, khí chất áp đảo người khác chỉ bằng một ánh nhìn.
Nhưng thứ khiến An để ý… không phải là vẻ ngoài của hắn
Là cái bóng đen đứng sau lưng hắn.
Không phải bóng của người sống. Không phải hồn ma. Mà là… thứ gì đó khác
Thứ khiến mắt âm dương của An nhói lên ngay khi hắn bước vào lớp
Cậu ngồi cuối lớp, gục đầu xuống bàn, tránh ánh nắng. Bỗng một giọng nói vang lên phía sau
Lê Quang Hùng
Cậu tên An, đúng không
An ngước lên – Lê Quang Hùng đang đứng trước mặt, ánh mắt hắn như nhìn xuyên qua cậu
Lê Quang Hùng
Tôi ngồi cạnh cậu từ hôm nay
Không đợi An phản ứng, Hùng kéo ghế, ngồi xuống. Gần đến mức… An cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn gần như bằng không
Lê Quang Hùng
Cậu có một đôi mắt rất đẹp
Lê Quang Hùng
Một con nhìn thấy sự thật. Một con nhìn thấy cái chết
An lạnh sống lưng. Không ai biết điều đó – không một ai, ngoại trừ Duy. Nhưng tại sao… hắn lại nói được như thế?
Hùng nghiêng đầu, ánh mắt nửa đùa nửa thật
Lê Quang Hùng
Cậu không cần biết tôi là ai
Lê Quang Hùng
Chỉ cần nhớ… nếu một ngày nào đó mắt trái của cậu không còn nhìn thấy người chết nữa, thì nghĩa là tôi đã đưa cậu về lại đúng nơi cậu thuộc về.
Câu nói ấy… như lưỡi dao cứa thẳng vào trí nhớ của An. Một thoáng trong đầu cậu vụt qua cảnh tượng
Một ngai vàng màu đen, hàng vạn hồn ma quỳ gối… và một chàng trai mặc áo choàng đỏ thẫm – đang ngồi trên ngôi vị tối cao
Hắn… quay đầu nhìn cậu và thì thầm
Lê Quang Hùng
“An… ta tìm em lâu rồi.”
An bỗng thấy trên cổ tay mình xuất hiện một dấu ấn mờ – giống như vết cháy mờ hình hoa văn cổ ngữ.
Cùng lúc đó, trong lớp học văng vẳng giọng nói chỉ mình An nghe được
“Khi đôi mắt âm dương gặp lại Diêm Vương, cánh cổng địa ngục sẽ mở...”
Giấc mộng vỡ đôi, kiếp trước gọi tên
Thành An trở về nhà với một cảm xúc vô cùng rối bời
Đêm hôm đó, trời không trăng, không gió, căn phòng của Đặng Thành An chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu mệt mỏi sau một ngày dài với những câu nói kỳ lạ của Lê Quang Hùng, cố gắng nhắm mắt ngủ.
Nhưng ngay khi vừa chìm vào giấc ngủ, một cơn đau bất ngờ nhói lên ở mắt trái
Rồi cậu rơi vào một giấc mộng… không giống giấc mơ thông thường
Khung cảnh hiện ra đầu tiên là một cánh rừng màu đỏ máu, cây cối như đang cháy âm ỉ, mặt đất toàn tro tàn, nhưng không có mùi khét. Trên bầu trời, mặt trăng bị xé đôi, một nửa trắng bạc, một nửa đen tuyền
An bước đi giữa khu rừng ấy – chân trần, áo choàng trắng lấm lem máu, bàn tay cậu… đang nắm lấy tay một ai đó
Người ấy cao hơn cậu nửa cái đầu, tóc dài xõa ra phía sau, mặc một trường bào đen viền đỏ, từng bước đi khiến mặt đất rung chuyển
An không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ thấy rõ… đôi mắt đỏ rực, và một giọng nói vang lên đầy dịu dàng nhưng ám ảnh
:“An… nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ tìm em.”
An ngẩng đầu, nước mắt rơi từ lúc nào chẳng biết. Cậu thốt lên trong nghẹn ngào
Đặng Thành An
Đừng rời khỏi em... nếu không, đôi mắt này sẽ mãi mãi không thể khép lại.
Hắn cười, vươn tay chạm nhẹ vào mắt trái của An
:“Đôi mắt âm dương là sự trừng phạt… nhưng cũng là sợi dây gắn kết hai thế giới "
:“Chỉ khi em nhớ lại, em mới có thể chọn: quay về bên ta, hay tiếp tục làm người.”
Giấc mơ vỡ tan ngay sau đó
An choàng tỉnh giữa đêm, tim đập loạn nhịp. Mồ hôi ướt đẫm áo. Cậu sờ lên mắt trái… nó nóng hừng hực như vừa bị thiêu đốt
Trên cổ tay – dấu ấn mờ từ hôm trước – giờ đây đã hiện rõ hơn, thành một hoa văn kỳ lạ hình xoáy kép, như cánh cổng mở ra từ hai chiều không gian
Và khi nhìn vào gương… ánh mắt trái trong gương không còn là mắt người nữa – mà là ánh đỏ rực như lửa
Sáng hôm sau, đến trường, An cố lẩn tránh mọi người. Nhưng Lê Quang Hùng đã đứng chờ trước cửa lớp, như biết trước An sẽ đến sớm
Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai An, cúi xuống và thì thầm
Lê Quang Hùng
Em đã bắt đầu nhớ ra rồi, đúng không?
An ngẩng lên, ánh mắt run rẩy
Đặng Thành An
Chúng ta… từng quen nhau thật sao?
Hùng khẽ mỉm cười, nhưng lần này… ánh mắt ấy không còn vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nữa, mà là một nỗi đau sâu thẳm
Lê Quang Hùng
Kiếp trước, em là người duy nhất dám nhìn thẳng vào mắt Diêm Vương.
Lê Quang Hùng
Và em cũng là người duy nhất… khiến Diêm Vương không thể xuống tay
đến để giữ em sống
Đặng Thành An đứng trước gương, ánh đèn phòng mờ mờ phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi và… đôi mắt trái đang sáng lên ánh đỏ nhạt
Cậu hít thở sâu. Suốt cả ngày nay, tai cậu cứ văng vẳng tiếng ai đó gào khóc, ai đó kêu gọi, ai đó thì thầm “Trả lại… Trả lại…”
Cứ mỗi lần An rùng mình, dấu ấn xoáy trên cổ tay lại sáng lên một chút nữa
Cửa sổ phòng cậu tự bật mở, dù bên ngoài không có gió.
Không khí lạnh ập vào, kèm theo một thứ… mùi hôi thối của xác chết
An quay người. Sau lưng cậu, trên trần nhà, một sinh vật đen ngòm đang bám ngược như nhện. Mắt nó trống rỗng, da chảy xệ, miệng há rộng đến tận tai, lưỡi thè ra như muốn liếm mặt cậu
Đó không phải linh hồn người chết. Đó là một lệ quỷ.
Thứ chỉ xuất hiện khi rào chắn giữa âm – dương bị phá vỡ
Lệ quỷ
Đưa mắt đó… cho tao!! Mắt đó… là của tao!!
An ngã vật ra sau, tim đập thình thịch. Cậu vội bò lùi, tay run rẩy, miệng thốt ra theo bản năng
Đặng Thành An
Ai… ai đó, cứu với… Hùng…!
Ngay khi tên “Hùng” vừa được cất lên—
Không khí trong phòng vỡ ra như bị xé đôi
Một luồng khí đen tràn vào. Mọi ánh sáng đều bị bóp nghẹt. Trong bóng tối, Lê Quang Hùng xuất hiện
Không còn là bộ đồng phục học sinh
Hắn mặc áo choàng đen dài chạm đất, thêu hoa văn đỏ máu hình long xà quấn quanh. Mắt hắn phát sáng đỏ rực như lửa địa ngục.
Tay hắn cầm một cây trượng – hắc trượng điều hồn, vật chỉ Diêm Vương mới sở hữu
Giọng hắn vang lên, không còn lạnh lùng, mà là mệnh lệnh tối cao
Lê Quang Hùng
Quỷ lệ, lui về địa phủ!
Lệ quỷ gào rú, ráng nhào đến chỗ An, nhưng một luồng năng lượng từ trượng quét qua – nó bị kéo lê khỏi trần nhà, xoắn vào trong bóng tối như bị hút ngược về hố sâu
Vừa biến mất, cả căn phòng rơi vào im lặng.
An vẫn ngồi sụp dưới đất, mắt mở to, toàn thân run rẩy. Cậu không biết thứ gì đáng sợ hơn
Con quỷ đó… hay là Hùng – người vừa gọi gió, xé không gian, và bức tử một linh thể cấp cao chỉ bằng một câu nói
Hùng quay lại, bước đến gần, rồi từ từ ngồi xuống trước mặt An
Giọng hắn dịu đi, nhưng mắt vẫn đỏ
Lê Quang Hùng
Lần tới… đừng gọi ta bằng tiếng người.
Lê Quang Hùng
Tên ta không còn là Lê Quang Hùng. Từ lâu rồi, em đã gọi ta là…
An nhìn Hùng như người xa lạ.
Nhưng rồi, trong tâm trí cậu hiện lên một mảnh ký ức
Cậu từng đứng giữa Điện Phán Xét, bị hàng ngàn linh hồn vây quanh. Trên ngai cao, người đàn ông có đôi mắt đỏ ấy – Diêm Vương – đã đứng dậy chỉ vì một câu nói của cậu
Đặng Thành An
Nếu không thể để tôi sống cùng ngài… thì xin hãy để tôi chết trước mặt ngài
Và… Diêm Vương ấy… đã quỳ gối trước cậu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play