Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ W Đệ Đệ ] Khoảnh Khắc

Chương 1

“Có một số người đến đây để được chữa lành. Cũng có người đến đây vì không thể rời đi.”
...
Phòng 204 nằm cuối hành lang khu C – nơi dành cho các bệnh nhân "ít nguy cơ". Ở đây, cửa không khóa suốt ngày, giường không có dây trói, và người ta được phép đi lại tự do trong giờ sáng
Viên Nhất Kỳ ngồi sau bàn, tay ghi ghi chép chậm rãi vào hồ sơ bệnh nhân. Động tác của cô cẩn trọng, sắc nét, không giống người làm việc máy móc. Trên bàn là hồ sơ màu kem đã ố, với tên nổi bật: Vương Dịch – Mã số C-011
Cánh cửa mở ra nhẹ như không. Người bệnh nhân bước vào trong bộ đồ bệnh viện đơn sắc. Mắt cô ta sáng nhưng có gì đó vẩn đục, như mặt hồ lặng gió che giấu những xoáy ngầm
Vương Dịch
Vương Dịch
Chào bác sĩ / cười nhẹ /
Vương Dịch
Vương Dịch
Em đến rồi đây
Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu. Mắt họ gặp nhau một giây, rồi cô cúi xuống, tiếp tục lật hồ sơ
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Ngồi đi. Hôm nay em tự đến, không cần nhắc
Vương Dịch
Vương Dịch
Ừ. Vì em thấy mơ lặp lại
Vương Dịch ngồi xuống ghế, hai tay đặt gọn trong lòng. “Giống như… có ai đang nhắc em từ bên kia bức tường.”
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Giấc mơ về ai?
Vương Dịch
Vương Dịch
... Về chị
Ngòi bút của Viên Nhất Kỳ khựng lại. Chỉ một giây
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Cụ thể?
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị không mặc áo blouse trắng. Chị mặc đồ ngủ. Và chị… đứng trong bếp, cằn nhằn vì em làm cháy nồi cháo
Vương Dịch mỉm cười, ánh mắt trượt lên trần nhà
Vương Dịch
Vương Dịch
Có vẻ rất thật. Nhưng em biết đó không thể là thật
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Vì sao?
Vương Dịch
Vương Dịch
Vì chị là bác sĩ // cô nghiêng đầu //
Vương Dịch
Vương Dịch
Còn em là bệnh nhân
Không khí trong phòng chùng xuống. Viên Nhất Kỳ đóng hồ sơ lại, tay vẫn giữ nguyên trên bìa hồ sơ
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Vương Dịch. Em từng sống chung nhà với tôi. Em là con nuôi của gia đình tôi, nhớ chứ?
Cô im lặng. Một lát sau, lắc đầu
Vương Dịch
Vương Dịch
Không. Em chưa bao giờ sống với chị cả. Em chỉ mơ thấy mình đã từng ở đó
Ngoài cửa sổ, tiếng gió lướt qua bãi cỏ khô. Một chiếc lá quét ngang cửa kính. Viên Nhất Kỳ chống tay lên trán, khẽ nhắm mắt
Và rồi, thật khẽ, Vương Dịch nói
Vương Dịch
Vương Dịch
Nhưng nếu em không từng sống ở đó… tại sao em lại biết chị từng bị dị ứng với mùi hành?
_____________

Chương 2

“Có những thứ không được ghi vào hồ sơ. Có những người không nằm trong danh sách. Và có những lỗi không ai thừa nhận đã xảy ra.”
...
Cuối buổi chiều, hành lang bệnh viện trở nên trống rỗng một cách lạ thường. Chuông tan ca chưa vang lên, nhưng các phòng đều đã im ắng. Ánh đèn neon hắt xuống nền gạch men lạnh như băng
Viên Nhất Kỳ đứng trước cửa phòng giám đốc y khoa – tay nắm hồ sơ, mắt hơi nheo lại vì mỏi. Cô đã không ngủ đủ suốt ba đêm gần đây. Mỗi lần nhắm mắt, tiếng bước chân lại vang lên trong đầu – chậm rãi, ướt át, như ai đó đang đi trên hành lang ngập nước
...
...
[ Bác sĩ Thanh ]: Cậu vẫn theo dõi ca C-011 à?
Giọng bác sĩ Thanh vang lên phía sau. Anh là phó khoa, cũng là người đã từng cùng cô phụ trách nhóm bệnh nặng
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
// Gật đầu // Tôi nghĩ cô ấy có chuyển biến. Có khả năng phục hồi ký ức.
...
...
[ Bác sĩ Thanh ] Cậu không được phép trực tiếp điều trị cô ta. Tôi tưởng lệnh đình chỉ đã ban hành từ tháng trước?
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
…Tôi chỉ làm đánh giá sơ bộ. Không có can thiệp sâu
Thanh nhìn cô, ánh mắt ngập ngừng như muốn nói gì rồi lại thôi. Một lúc sau, anh chỉ đặt tay lên vai cô
...
...
[ Bác sĩ Thanh ] Cẩn thận, Nhất Kỳ. Có những bệnh nhân… càng đào sâu, càng kéo mình vào
Tối hôm đó, Viên Nhất Kỳ trở về phòng lưu trú dành cho bác sĩ trực. Đèn phòng hành lang vẫn sáng, nhưng một vài bóng đèn đã bắt đầu chớp tắt theo nhịp không đều
Cửa phòng cô đóng, nhưng có thứ gì đó khiến cô khựng lại
Một mùi hương. Nhẹ thôi, nhưng rõ ràng. Mùi hành phi
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
// Mở cửa, bước vào //
Bên trong, mọi thứ vẫn nguyên vẹn – sách vở, hồ sơ, chiếc cốc sứ cô thường dùng. Nhưng trên bàn, có một tô cháo. Vẫn còn ấm. Nằm cạnh đó là chiếc muỗng inox đã được lau sạch
Viên Nhất Kỳ bước đến, ngón tay khẽ chạm vào thành tô
Không có ai trong phòng
Nhưng trong gương – chiếc gương nhỏ đối diện giường ngủ – có một bóng người đang đứng sau lưng cô
___________

Chương 3

“Tôi tự hỏi: nếu không còn ai xác nhận ký ức của mình, thì ký ức đó có thật không?”
...
Viên Nhất Kỳ ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt không nhìn vào hồ sơ mà nhìn vào khoảng trống giữa hai trang giấy
Trưa hôm nay, cô vào kho hồ sơ tìm lại bệnh án của Vương Dịch. Nhưng mã số C-011 không còn trong danh sách giấy lẫn hệ thống điện tử. Không ai biết ai đã rút nó. Y tá trưởng nói nhẹ: “Có thể do sai sót thôi bác sĩ, em sẽ kiểm tra lại.”
Nhưng cô biết, có những loại “sai sót” không phải là vô tình
Trên bàn là một tập tài liệu cũ mà cô vô tình lôi ra khi kiểm tra hộc tủ cá nhân. Bên trong có một ảnh chụp mờ: cô và Vương Dịch, ngồi trên chiếc ghế gỗ trong một khu vườn có vẻ quen thuộc. Cô mặc thường phục. Vương Dịch mặc quần trắng, tóc buộc lệch sang một bên
Bức ảnh không có ngày tháng. Nhưng rõ ràng, không phải trong bệnh viện
Cô đưa tay lướt lên tấm ảnh, rồi đặt xuống. Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị không ăn à?
Vương Dịch ló đầu vào, khay đồ ăn trên tay, hơi nghiêng đầu như một đứa trẻ đang đợi phản ứng
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Em... sao vào được khu này?
Vương Dịch
Vương Dịch
Cửa không khóa /mỉm cười /
Vương Dịch
Vương Dịch
Hoặc là ai đó đã quên khóa
Viên Nhất Kỳ không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Vương Dịch tiến vào, đặt khay lên bàn, rồi tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị đang tìm gì đó à?
Vương Dịch
Vương Dịch
// Mắt liếc qua tấm ảnh //
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Không có gì. em ăn chưa?
Vương Dịch
Vương Dịch
Cháo nguội rồi
Vương Dịch nói, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. “Hồi nhỏ chị cũng hay để cháo nguội, nhớ không?”
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
/ Hơi nhíu mày /
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Tôi tưởng em không nhớ gì?
Vương Dịch
Vương Dịch
Có những kí ức không rõ là mơ hay thật
Vương Dịch nghiêng đầu, nụ cười thoảng qua như sương
Vương Dịch
Vương Dịch
Giống như giấc mơ chị đứng giữa hành lang bệnh viện… và chính mình đang nằm trong phòng điều trị
Không khí trong phòng như bị rút cạn
Một giây, hai giây, rồi Viên Nhất Kỳ khẽ hỏi
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Em thấy chị ở phòng đều trị?
Vương Dịch
Vương Dịch
Không / giọng rất nhẹ /
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị thấy chị ở đó
__________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play