Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chữa Lành Trái Tim Em[ Henki X Arina ]

chap 1

Chap 1
Hore Arina
Arina sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp Hore – khá giả, nền nếp và đầy yêu thương. Ngôi nhà ba tầng luôn tràn ngập ánh nắng, khu vườn phía sau mùa nào cũng rợp sắc hoa, là nơi tuổi thơ cô lớn lên cùng tiếng cười, tiếng piano của mẹ và mùi bánh nướng từ căn bếp.
Ba cô là một người đàn ông điềm đạm, giỏi giang. Mẹ thì dịu dàng, luôn biết cách ôm cả thế giới của Arina chỉ bằng một cái siết tay. Và anh trai cô – Satoru – là cả tuổi thơ, là người đã cõng cô đi khắp khu phố, dạy cô viết chữ, chơi trốn tìm, và luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ khi cô bị bắt nạt.
Cuộc sống ấy… hạnh phúc đến mức khiến người ta lầm tưởng nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng không.
Mọi thứ sụp đổ nhanh hơn một cơn mưa đầu mùa.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa không ngớt. Em khi ấy mới chỉ là một đứa bé năm tuổi, vẫn chưa hiểu rõ thế nào là “mất tích”, chỉ biết căn hộ mà anh trai em từng sống giờ trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Những món đồ chơi mà anh và em từng giành nhau, những quyển truyện tranh mà anh thường đọc cho em nghe mỗi tối… vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Nhưng Satoru ( anh trai em )thì không còn ở đó nữa.
Người lớn nói rằng anh ấy “bỗng dưng biến mất”. Họ đã cho người đi tìm, khắp các con phố, các nhà ga, cả khu rừng sau thành phố… nhưng không có lấy một dấu vết.
Có người bảo anh đã bị bắt cóc. Một số khác lại thì thầm rằng… anh có thể đã bị sát hại.
Em không hiểu hết những lời đó, nhưng khi nghe mẹ lặng lẽ khóc trong bếp, còn cha thì đập nát cái điện thoại vì tin tức chẳng có gì mới — em biết là chuyện rất nghiêm trọng.
——
Dù sau đó mọi người dần im lặng khi nhắc đến anh, và thời gian vẫn trôi, nhưng em thì chưa bao giờ quên. Đối với em, anh Satoru không chỉ là anh trai — mà là cả thế giới dịu dàng và ấm áp mà em từng có.
Biến cố tiếp theo
Vào một đêm tĩnh lặng, Arina đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng động lạ. Cô lặng lẽ bước ra ban công, tò mò nhìn xuống dưới. Trước mắt cô là cảnh tượng hỗn loạn: dinh thự đang bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt, từng vệ sĩ ngã xuống không kịp chống trả.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, ba cô xuất hiện từ căn phòng riêng, tay cầm một con dao dính máu. Ông tiến đến nhóm người kia và bắt đầu nói chuyện với họ – bình thản, không chút sợ hãi.
Arina chết lặng. Cô núp sau rèm, tim đập loạn nhịp.
Hore Arina
Hore Arina
“ Ba… đang hợp tác với họ sao? Tại sao ông lại làm vậy?”
Câu hỏi cứ vang lên trong đầu cô, như một tiếng gào lặng thầm giữa màn đêm.
Sau đó ba cô cùng họ rời đi
Cô không nghĩ nhiều mà lập tức lao vào căn phòng đó
Cô cht lặng
Mẹ của cô đang nằm trên chính vũng m*u vủa bà ấy. Bà đã tắt thở
Hore Arina
Hore Arina
Hức…mẹ ơi…đừng bỏ con mà..mẹ ơi/ nc mắt rơi lã chã /
Nhìn vết thương sâu ở bụng bà, rồi nghĩ tới con dao mà ba cô đã cầm, cô có thể khẳng định là do con dao mà ba cô đã cầm
——
Sau khi chôn cất bà, cô ngồi thẫn thờ trên đất, đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng không trước mặt. Trong đầu cô quay cuồng với những hình ảnh rời rạc, những đoạn ký ức chắp vá lại với nhau như một bức tranh méo mó. Bọn chúng… chỉ là những học sinh cấp ba, tuổi đời còn quá trẻ, ánh mắt lúc ra tay vẫn còn run rẩy, bàn tay cầm dao không giấu nổi sự do dự.
Có kẻ đứng sau chúng
Cô nắm chặt tay lại. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói, nhưng không bằng nỗi căm phẫn dâng lên trong ngực. Người đó… đã điều khiển mọi thứ. Người đó mới là kẻ sát nhân thật sự. Hắn không cần ra tay, chỉ cần giật dây con rối.
Ánh mắt cô tối sầm lại. Không còn sợ hãi, không còn hoang mang. Chỉ còn một thứ duy nhất còn sót lại – lòng thù hận âm ỉ như than hồng chưa tắt.
Hết chap 1

chap 2

Chap 2
Mặt trời vừa nhô lên sau màn sương mỏng, ánh sáng yếu ớt len qua những tán cây trong công viên, nơi Arina cuộn tròn như một chú mèo nhỏ trên chiếc ghế đá lạnh ngắt. Em tỉnh giấc, thân thể đau ê ẩm vì đêm qua gió thổi mạnh, từng cơn rét buốt lùa vào áo mỏng khiến em co ro suốt đêm.
Đôi mắt bé nhỏ trống rỗng nhìn về phía chân trời. Không ai gọi em dậy. Không ai dang tay ôm em vào lòng. Em lê bước, đôi chân trần dẫm lên mặt đường ẩm ướt, dơ bẩn. Em đi về phía căn dinh thự – nơi từng là “nhà”.
Nhưng cái “nhà” ấy giờ chỉ còn là đống tro tàn ướt sũng, mái ngói đổ nát, khung cửa cháy đen sì. Mùi khói lạnh vẫn còn vương vất giữa không khí ẩm ướt sau cơn mưa lớn đêm qua. Em đứng lặng nhìn, nước mưa hòa lẫn với tro bụi loang lổ dưới chân.
Arina lặng lẽ bước vào, tìm nhặt vài thứ còn sót lại – chiếc túi nhỏ mẹ từng khâu cho, con gấu bông đã cháy sém một tai, và vài bộ quần áo nhăn nhúm
Trong chiếc hộp gỗ nhỏ giấu kín dưới gầm giường, Arina mở nắp ra, lòng bàn tay run lên nhẹ nhẹ. Bên trong là chiếc bông tai màu xanh da trời, lấp lánh như ánh trời sau cơn mưa, nhưng lạnh lẽo như ký ức cô đơn đã phủ bụi theo năm tháng.
Đó không phải một món trang sức bình thường. Mẹ em đã để lại đôi bông tai ấy trước khi qua đời – một chiếc Arina giữ bên mình, chiếc còn lại được đeo cho người anh trai ruột của em, Satore, trước khi anh biến mất không để lại dấu vết.
Mẹ Arina
Mẹ Arina
Chiếc này là của con, Arina. Chiếc còn lại, mẹ để lại cho anh con… Nếu một ngày hai đứa tìm thấy nhau, hai chiếc bông tai sẽ sáng lên, như khi ánh mặt trời chiếu vào biển vậy.
Ngày đó, Arina chỉ là một đứa trẻ. Em không hiểu hết ý nghĩa lời mẹ, nhưng em cảm được nỗi lo âu, lẫn niềm hi vọng mong manh trong ánh mắt bà.
Giờ đây, mỗi khi em chạm tay vào bông tai, trái tim lại nhói lên. Chiếc bông tai là thứ duy nhất còn sót lại gắn liền giữa ba người – em, mẹ, và Satore. Mỗi viên ngọc xanh ấy như chứa đựng ký ức: tiếng cười, giọng nói, và hơi ấm gia đình mà em tưởng như đã mất mãi mãi.
Em siết chặt chiếc bông tai vào lòng bàn tay, tự nhủ trong lặng lẽ:
Hore Arina
Hore Arina
Anh… anh vẫn còn sống, phải không? Dù em phải đi tới tận cùng thế giới này, em cũng sẽ tìm anh… để nối lại mảnh ký ức cuối cùng của chúng ta
Từ đó, Arina sống trên vỉa hè – một góc nhỏ giữa dòng người lạnh lùng. Em nằm co ro trên một tấm bìa cứng trước cửa tiệm tạp hóa, chiếc túi ôm chặt trong lòng. Bụng đói meo, cổ họng khô khốc
Dù có mở lời xin người qua đường, thứ em nhận được là cái liếc khó chịu, như thể em là một vết bẩn không đáng có giữa lòng thành phố sạch sẽ. Có người bịt mũi, đi nhanh qua, để lại sau lưng là mùi nước hoa và sự vô tâm. Thỉnh thoảng, em còn nghe những lời xì xào
Arina nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt bé xíu chẳng còn ánh sáng. Trong lòng em, thế giới đã chết từ lâu rồi. Xã hội này, loài người này — không ai thực sự quan tâm. em đã hiểu rằng nếu muốn sống, em phải dựa vào chính mình… vì chẳng ai nhìn thấy em như một con người.
—-
Sau cái ngày đó, vụ việc của gia đình em đã được lên báo
Người người chia sẻ, viết những dòng thương tiếc như thể chính họ cũng đang đau buồn
Nhưng đó chỉ là cách họ câu view.
vài ngày sau, chẳng còn ai nhắc nữa. Vụ việc dần bị lãng quên, thay bằng những tin giật gân khác. Không ai đi tìm em. Không ai thật sự quan tâm. Họ chỉ thương tiếc trong vài dòng trạng thái… rồi kéo xuống tiếp xem clip hài
Xã hội này không đau vì mất mát. Họ chỉ đau vì không còn gì để bàn tán.
Hết chap 2

Chap 3

Chap 3
Arina lê từng bước trên con đường vắng, chân nhỏ bé mỏi mệt, bụng đói cồn cào. Cơn mưa nhỏ giọt không ngừng rơi xuống, nhưng em chẳng còn sức để cảm nhận sự lạnh lẽo. Cả thế giới xung quanh như mờ dần trong mắt em, chỉ còn lại sự trống rỗng và cái đói hành hạ.
Một bàn tay đưa ra từ bóng tối, bàn tay trắng muốt, mềm mại như một lời mời gọi. Arina ngẩng lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn người đàn bà đứng đó. Bà ta có mái tóc dài, xám xịt, và nụ cười mỏng manh, nhưng ánh mắt lại khiến em cảm thấy lạnh toát.
Bà trưởng cô nhi
Bà trưởng cô nhi
Con bé sao lại đi một mình như vậy? Hay là về với cô nhé. Cô có thể cho con ăn, không phải lo nữa đâu. Con đói đúng không? Cô sẽ cho con ăn bánh, cơm, và cả kẹo nữa…
Arina nhìn vào bàn tay ấy, lòng ngập tràn nghi ngờ. Em biết có gì đó không đúng, nhưng bụng em quá đói, cảm giác như có cái gì đó nặng trĩu, dày vò.
Hore Arina
Hore Arina
Có… có cơm thật không cô?
Bà trưởng cô nhi
Bà trưởng cô nhi
/Bà ta cười nhẹ, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh/Thật chứ, cô hứa đấy. Con chỉ cần đi theo cô thôi, sẽ được ăn no, không phải sợ đói nữa đâu.
Dù biết bà ta nhất định có ý xấu nhưng…Em đói. Quá đói. Em đã không ăn gì suốt hai ngày. Cái đói lớn hơn cả nỗi sợ. Lớn hơn cả tiếng cảnh báo trong đầu em.
Hore Arina
Hore Arina
Con..đi/ nắm lấy tay bà ta/
Bà ta mỉm cười, lần này rõ ràng hơn. Không phải là nụ cười của người tốt. Nhưng Arina không còn đứng nổi nữa để phân biệt điều đó.
Và từ khoảnh khắc đó, Arina không thể ngờ rằng — em đã đặt chân vào cánh cửa dẫn đến những tháng ngày đen tối nhất của đời mình.
———-
Từ ngày bị đưa vào cô nhi viện đó, Arina dần hiểu rằng: đây không phải là nơi dành cho những đứa trẻ yếu đuối. Bên ngoài, mọi thứ được sơn phết bằng lớp vỏ đạo đức, tình thương và nụ cười nhân tạo của các nhân viên. Nhưng bên trong… là một thế giới khác.
Một xã hội thu nhỏ, nơi bọn trẻ không chỉ giành giật từng miếng bánh, mà còn lừa lọc nhau bằng những lời ngọt ngào đầy rắn độc. Có đứa cười với em hôm nay, hôm sau lại mách người lớn rằng em ăn vụng để em bị phạt. Có đứa ban đầu giả vờ làm bạn, rồi đẩy em ngã chỉ để chiếm chỗ trên giường gần cửa sổ.
. Lũ trẻ ở đây không ngây thơ — chúng học cách sinh tồn như người lớn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Cô nhi viện dạy chúng rằng: chỉ kẻ mạnh, kẻ khôn mới được ăn no, mới không bị bắt nạt.
NVP
NVP
: ê con kia đi giặt quần áo cho tao coi! / ném đống đồ về phía em/
Thấy em ko nói gì, bọn nó càng tức
NVP
NVP
M* nó! M bị điếc à?!!
Hore Arina
Hore Arina
Tôi không phải osin. Tại sao tôi phải làm chứ..
NVP
NVP
/ nghe thế thì cả đám lao vào đánh em /
Cả người lớn cũng làm lơ và mặc kệ. Vì đối với họ, bọn trẻ ở đây chỉ đơn giản là những “ món hàng”
Hoá ra nơi đây thực chất là 1 tổ chức chuyên buôn trẻ em.
Và em không ngu, em biết điều đó
Nhưng em chọn cách nhẫn nhịn
Em luôn mang theo bên mình một chiếc máy ảnh nhỏ giấu trong gấu áo và chụp hình, ghi lại những cuộc nói chuyện của chúng.
Em tỏ ra ngoan ngoãn và đợi thời cơ
Đợi cho đếm khi em có đủ bằng chứng.
Hết chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play