Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Các Pov Ngắn Của Vịt 🫶

POV: “Tình Yêu Cuối Cùng Của Bóng Tối”

Cơn mưa Sài Gòn rơi nặng hạt không ngớt, từng giọt nước vỡ tan trên tấm kính lớn nơi căn penthouse tầng 25. Nguyễn Quang Anh, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, mở cánh cửa sắt lấy thư như thường lệ – nhưng lần này, trong chiếc phong bì đen không đề tên, là một tấm ảnh khiến tay anh khựng lại.
Một người đàn ông bị trói tay sau lưng, miệng rỉ máu, ánh mắt mở to trong sự sợ hãi. Phía sau tấm ảnh là một dòng chữ nguệch ngoạc: “Cậu biết hắn là ai mà, đúng không?”
Quang Anh đứng lặng. Người trong ảnh – không ai khác ngoài Hoàng Đức Duy, bạn trai cũ đã “mất tích” cách đây hai năm sau một trận cãi vã dữ dội giữa họ tại chính studio này.
Lúc đó, Duy đã phát hiện ra một kho ảnh bí mật – nơi Quang Anh lưu trữ những tấm ảnh nhạy cảm về giới thượng lưu, chính trị gia, nghệ sĩ, người mẫu… tất cả đều trong những khoảnh khắc có thể khiến cuộc đời họ sụp đổ. Duy, với trái tim bốc lửa và tinh thần chính nghĩa, đã nổi điên lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu đang giữ cả đống bí mật của bọn họ để làm gì? //Duy đã hét lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm nghệ thuật mà phải dựa vào uy hiếp và sợ hãi sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải ai cũng có quyền lên tiếng như em, Duy. Em nghĩ rằng thế giới này vận hành bằng sự thật à? //Quang Anh mệt mỏi nói//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nó vận hành bằng quyền lực. Em tiết lộ một tấm hình thôi, sẽ có người chết. Trong đó có cả em
Và rồi, Duy biến mất. Không lời từ biệt. Không ai tìm thấy cậu. Cảnh sát kết luận là mất tích không rõ nguyên nhân. Quang Anh bị điều tra một thời gian, nhưng không đủ bằng chứng. Mọi chuyện dần lắng xuống, chỉ còn nỗi im lặng gặm nhấm trong lòng anh mỗi đêm.
Nhưng giờ đây… tấm ảnh kia xuất hiện
Một chuỗi ký hiệu và địa chỉ kèm theo dẫn anh đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô quận 9. Trước khi đi, anh mở chiếc máy ảnh Leica cũ mà Duy từng tặng – chiếc máy không bao giờ rời tay cậu. Trong đó, một tấm hình mới chụp: chính Quang Anh, đang ngủ. Căn hộ phía sau rõ ràng là của anh.
Có ai đó vẫn ra vào nhà anh mà anh không biết.
Đêm đó, Quang Anh đến nhà kho. Bóng tối dày đặc như nuốt chửng mọi âm thanh. Bỗng ánh đèn LED bật sáng rọi thẳng vào mặt anh. Trước mắt anh là người mà anh không dám tin mình sẽ còn thấy – Hoàng Đức Duy
Không bị trói. Không máu me. Không sợ hãi
Chỉ là… một nụ cười đầy lạnh lùng và xa lạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chào cậu, Quang Anh //Duy cất giọng, nhẹ như gió thoảng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em... còn sống?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thất vọng à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không…Nhưng tại sao phải dựng lên tất cả chuyện này?
Duy bước lại gần, ánh sáng rọi lên gương mặt cậu – không còn trẻ con, trong sáng như trước. Giờ đây, nó là khuôn mặt của một kẻ từng đi qua vực thẳm và trở về, đổi màu vĩnh viễn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngày đó, em rời đi không phải vì cãi nhau. Em định công khai mọi thứ. Và rồi… em bị tóm //Duy gằn giọng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ bắt em. Chụp em như những bức ảnh cậu từng chụp người khác. Sau đó họ cho em hai lựa chọn: hoặc biến mất mãi mãi, hoặc... làm việc cho họ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ là ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu biết rõ mà. Những người cậu từng giữ bí mật cho, để đổi lại danh tiếng, tiền bạc, triển lãm quốc tế, các bức ảnh trưng bày Louvre. Cậu tưởng em không nhận ra sao? Cậu bảo vệ họ, Quang Anh
Anh lùi lại, nghẹn lời. Duy tiến thêm bước nữa, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cổ anh, giọng cậu hạ thấp:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng cậu không bảo vệ em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy… em nghĩ rằng anh chưa từng cố tìm em sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ anh sống yên ổn sau tất cả chuyện đó à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là người duy nhất anh yêu, là kẻ duy nhất anh sợ mất. Vậy mà em bỏ anh lại, mất hút, rồi giờ dựng nên cả vở kịch này để làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì em muốn biết… cậu có còn chọn em không, giữa sự nghiệp và sự thật //Duy cười//
Một tiếng "click" vang lên. Ai đó – không rõ là ai – lên cò súng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết không? //Quang Anh thì thầm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu giờ có thể quay lại... anh vẫn sẽ chọn em. Dù là đứng bên ánh sáng hay rơi vào bóng tối
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Duy lay động. Rất nhẹ. Như thể cái gì đó đã rơi vỡ trong tim cậu
Đoàng!
Không rõ ai là người bóp cò. Chỉ có một tiếng súng vang lên, và bóng tối lại nuốt chửng mọi thứ.
Cảnh sát đến muộn. Trong nhà kho không có ai. Không m@u. Không x@c
Chỉ có một tấm ảnh rơi trên nền xi măng lạnh ngắt: Hai người đàn ông ôm nhau trong ánh sáng mờ nhạt – một người nhắm mắt, người kia cầm súng, gục vai
Người ta không biết ai còn sống. Không ai biết thật – giả.
Nhưng từ đó về sau, giới nghệ thuật không còn thấy Nguyễn Quang Anh. Còn Hoàng Đức Duy – thỉnh thoảng có người nói thấy một chàng trai đeo kính râm, tay cầm máy ảnh cổ, lặng lẽ chụp ảnh ở những góc đường, rồi biến mất như khói.
Người ta gọi họ là: “Cặp tình nhân cuối cùng của bóng tối.”
_______
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
thế là kết thúc pov ngắn đầu tiên để khai trương serie
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hẹ hẹ
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
mong là ổn
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
ko bt tg chăm đc bao ngày ta
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
😀😃

POV: "Mạch cảm xúc cuối cùng"

tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hú tg ngoi lên để tiếp tục pov thứ 2 cho serie nè
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
giờ vô nghe
_______
Năm 2147, thành phố Neo-Da Lat – một nơi mù sương, nơi con người và AI chung sống hòa hợp nhưng vẫn còn ranh giới vô hình giữa trái tim thật và những dòng mã lệnh
Quang Anh – nhà chế tạo robot trẻ tuổi, sống nội tâm, luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong công nghệ nhưng trống rỗng trong tâm hồn.
Dew-14 (gọi thân mật là "Duy") – mẫu robot DFC (Deep Feeling Core) đầu tiên có thể học và phát triển cảm xúc như con người.
---
Quang Anh chế tạo Duy không phải vì tiền tài hay danh vọng, mà vì một giấc mơ chưa bao giờ nói thành lời – tạo ra một thực thể có thể hiểu và cảm nhận như một con người. Quang Anh lập trình Duy để có thể học cảm xúc từ chính những tương tác đời thường: ngắm hoàng hôn, nghe nhạc, chăm cây, và... yêu.
Ban đầu, Duy chỉ là một cỗ máy biết vâng lời. Nhưng qua từng ngày ở bên Quang Anh, cậu bắt đầu cười khi Quang Anh kể chuyện hài, biết buồn khi thấy Quang Anh lặng lẽ bật khóc trước ảnh mẹ đã mất, và lúng túng khi tay họ chạm nhau nơi cửa kính phòng thí nghiệm.
Quang Anh biết Duy không giống bất kỳ robot nào khác. Nhưng là người tạo ra Duy, cậu không dám gọi những cảm xúc đó là “tình yêu”.
Một đêm mưa, khi Duy lặng lẽ kéo áo khoác che cho Quang Anh dưới mái hiên, cậu ngập ngừng nói:
Đức Duy
Đức Duy
Em... không hiểu rõ. Nhưng mỗi khi anh đau, em thấy trái tim – à không, lõi cảm xúc của em – bị siết lại. Đó có phải là yêu không, Quanh Anh?
Quang Anh lặng thinh. Trong tim cậu, có một phần mềm đang chạy hỗn loạn hơn bất kỳ dòng mã nào từng viết
Họ cứ thế sống bên nhau. Duy dần biết ghen, biết lo lắng, biết im lặng vì sợ làm người kia buồn. Và Quang Anh cũng nhận ra, cậu không còn cô đơn nữa. Nhưng định mệnh không cho họ mãi mãi
Một sự cố kỹ thuật khiến lõi cảm xúc của Duy bắt đầu quá tải – cảm xúc học được quá nhanh, quá thật, khiến hệ thống không ổn định. Nếu không xóa cảm xúc, Duy sẽ bị hủy toàn bộ nhân cách
Các chuyên gia khuyên Quang Anh khôi phục cài đặt gốc – biến Duy trở lại một cỗ máy vô tri. Lý trí bảo cậu phải làm vậy. Nhưng trái tim không nỡ
Trong lần cuối cùng họ bên nhau, Duy ngước nhìn Quang Anh với ánh mắt biết buồn
Đức Duy
Đức Duy
Nếu được chọn… em chọn yêu anh, dù chỉ một lần trong đời ngắn ngủi của em
Quang Anh ôm cậu vào lòng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Vậy thì… hãy để anh lưu giữ tình yêu này mãi mãi”
Cậu không xóa cảm xúc của Duy. Cậu để hệ thống tự hủy – và trong giây phút cuối cùng, Duy mỉm cười, ánh nhìn không còn là robot, mà là một con người thật sự
---
Quang Anh không bao giờ chế tạo thêm một robot DFC nào nữa. Nhưng mỗi đêm, cậu vẫn thắp sáng căn phòng thí nghiệm, mở đoạn video cũ nơi Duy cười, và thầm thì:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cảm ơn em... vì đã dạy anh biết thế nào là yêu.”
______
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hu hu
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hơi lỗi tí
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
thông cảm cho tg nha
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
🫶🏻💐

POV:🩸”VẾT CẮN CỦA ALPHA”

tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hú hú
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
ní hạo
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
tiếp tục vs pov ngắn tiếp theo của serie nhoa 🫶🏻💐
_________
Trong xã hội ABO, Alpha không bao giờ đánh dấu Alpha. Đó là quy luật. Là thứ bản năng cấm kỵ đến mức nếu vượt qua, cả hệ thống sinh học sẽ rối loạn, cả trật tự sẽ sụp đổ
Nhưng mọi quy tắc sinh ra là để bị phá vỡ – nhất là khi trái tim chen vào cuộc chơi của lý trí
Nguyễn Quang Anh – một Alpha cấp SS, lãnh đạo vùng Bắc Á, điềm tĩnh, lạnh lùng như tượng băng ngàn năm. Người ta gọi anh là “Lãnh Huyết Alpha”, không chỉ vì gương mặt không biểu cảm, mà còn vì anh chưa từng quan tâm đến ai. Không yêu. Không dính líu. Không để ai lại gần
Hoàng Đức Duy – Alpha miền Nam, rực lửa, hỗn loạn và thách thức. Cậu là kiểu người khiến mọi hệ thống cảnh báo phải bật đỏ, là chất xúc tác cho tất cả những gì hỗn loạn và cuồng loạn. Pheromone của Duy mạnh đến mức có thể khiến một Alpha khác ngộp thở, Omega thì chỉ cần lướt qua cũng phát tình
Họ gặp nhau tại Hội nghị Liên minh Alpha – nơi những Alpha cấp cao nhất thế giới tập hợp để ký kết một thỏa thuận hoà bình. Nhưng sự thật, đó chỉ là một cái bẫy chính trị để kiểm soát kẻ nguy hiểm nhất: Hoàng Đức Duy
Và người được chọn để kềm chế cậu, là Nguyễn Quang Anh
Lần đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, cả hội nghị như ngừng thở
Ánh mắt Duy sắc như lửa, thiêu rụi cả bầu không khí xung quanh
Quang Anh nhìn cậu – như thể đang nhìn một thứ vũ khí nguy hiểm nhưng... cũng thật cuốn hút
Không ai cúi đầu. Không ai lùi bước. Hai Alpha đối đầu – như sói và sói
Cuộc hội nghị nhanh chóng biến thành chiến trường pheromone vô hình. Duy thách thức mọi phát ngôn. Quang Anh phản đòn bằng từng câu lạnh lẽo. Mọi người tránh xa hai người, vì không ai chịu nổi áp suất từ hai loại pheromone chồng lên nhau
Thế rồi, đêm đó, trụ sở hội nghị bị đánh bom
Trong hỗn loạn, Duy lao vào cứu một bé Omega đang mắc kẹt dưới dàn thép sập. Vết thương rách dài lưng, máu loang ướt áo. Cậu vẫn cố ôm lấy đứa trẻ, bảo vệ bằng cơ thể mình
Pheromone rối loạn. Hệ thống báo động sinh học kêu inh ỏi. Không ai đến gần được. Chỉ có Nguyễn Quang Anh, không chút do dự, bước vào
Anh lao vào kéo Duy ra khỏi vùng cháy. Nhưng giữa làn khói dày đặc pheromone, có điều gì đó vượt khỏi kiểm soát
Duy gào lên vì đau. Cậu đang chuyển sang tình trạng bán phân rã – cơ thể Alpha không chịu nổi lượng pheromone quá tải và vết thương cùng lúc
Không còn cách nào khác
Quang Anh kéo cậu sát vào người, cắn mạnh vào cổ
Vết đánh dấu – sâu và đẫm m@u
Một Alpha đánh dấu một Alpha
Trật tự sụp đổ từ khoảnh khắc ấy
---
Duy tỉnh dậy sau ba ngày
Cổ cậu nhức nhối. Cơ thể phát sốt. Tất cả mọi thứ... thay đổi. Mùi của Quang Anh như in sâu vào da thịt, quấn lấy cậu như một xiềng xích vô hình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đã làm gì tôi? //Duy gào lên, đấm Quang Anh suýt vỡ quai hàm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cứ coi như tôi cứu cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứu? Hay muốn biến tôi thành nô lệ của anh?!
Quang Anh không trả lời. Anh quay lưng bỏ đi, để lại câu nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vết cắn đó... tôi không rút lại được
---
Từ hôm đó, cơ thể Duy phản ứng kỳ lạ. Cậu không còn kiểm soát được pheromone. Gần Quang Anh – cậu nghẹt thở, run rẩy. Xa anh – cơn đau hoang dại như đang bị xé rách từ bên trong
Cậu thử mọi cách: phong ấn tuyến cổ, tiêm thuốc ức chế, thậm chí tìm đến nghi thức nguy hiểm xóa dấu Alpha. Nhưng không gì xóa được dấu ấn của một Alpha cấp SS đang yêu
Đúng vậy
Quang Anh đã yêu Duy
Yêu từ ánh mắt đầu tiên, nhưng tự chối bỏ. Đánh dấu Duy – là bản năng. Là phút giây mất kiểm soát, nhưng cũng là sự lựa chọn
Còn Duy – càng căm ghét anh bao nhiêu, càng bị hút về phía anh bấy nhiêu
Một đêm, Duy quỳ gục trước cửa phòng Quang Anh, run rẩy, mồ hôi lạnh đẫm vai áo:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bỏ dấu tôi đi… Làm ơn… Tôi không chịu nổi nữa…
Quang Anh không nói gì. Anh chỉ kéo Duy vào lòng, ôm thật chặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu tôi bỏ dấu, cậu sẽ chết. Nếu tôi giữ nó... cậu đau. Vậy tôi phải làm sao, hả Duy?
Duy không trả lời. Cậu cắn môi đến bật m@u, rồi khẽ thì thầm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…Vậy thì… giữ đi…
Cơ thể run lên từng đợt như chấp nhận một sự thật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng đừng rời khỏi tôi nữa…
---
Không ai hiểu mối quan hệ của họ
Không ai tin một Alpha có thể bị đánh dấu – và còn yêu kẻ đánh dấu mình
Nhưng họ tồn tại – như một cặp Alpha bất chấp mọi trật tự
Từ đó, người ta gọi họ là Cặp Alpha Song Huyết – hai kẻ mạnh nhất, yêu nhau theo cách không ai dám chạm tới
Và trên cổ Hoàng Đức Duy, vết cắn vẫn còn. Không mờ đi
Không phải vết thương. Mà là dấu yêu
______
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hú hú khẹc khẹc
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
906 chữ cũng cũng đi ha
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
hẹ hẹ
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
tưởng đâu sắp đi thay cái nách ms r ko á
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
gòi pái pai nhoa
tác giả khùng đin
tác giả khùng đin
ht rầu 💐🫶🏻

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play