Tình Yêu Giữa Luật Sư Và Tội Phạm
CHƯƠNG 1.1 — CUỘC GẶP TRONG PHÒNG GÍAM
Trời mưa. Những giọt nước lạnh lẽo chảy dọc cửa kính, kéo dài những vệt nhoè nhoẹt như chính tâm trạng của An Nhiên lúc này.
Cô bước vội qua hành lang nhà giam, hồ sơ ôm chặt trong tay, áo vest ướt lưng vì chạy từ bãi đỗ xe vào. Lần đầu tiên trong ba năm hành nghề luật sư, cô nhận một vụ mà ngay chính bản thân cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
“Bùi Minh Kha — tội danh: giết người có chủ đích.”
An Nhiên dừng trước cánh cửa sắt, thở ra một hơi dài. Tay cô run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ bình tĩnh khi gõ cửa. Người lính gác bên trong mở then, ra hiệu cho cô bước vào.
Phòng giam nhỏ, đèn vàng u ám. Bên kia chiếc bàn sắt là người đàn ông cô chỉ mới thấy qua ảnh hồ sơ — Bùi Minh Kha, tội phạm khét tiếng từng trốn truy nã suốt ba năm.
Anh ta ngước lên khi cô bước vào. Đôi mắt đen sâu, khó đoán. Khoé môi nhếch nhẹ, như thể đang chào đón một trò tiêu khiển mới.
Minh kha
Cô là… luật sư mới à?
— Giọng anh ta trầm, khàn nhẹ vì thuốc lá.
An Nhiên đặt cặp hồ sơ xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta,
An nhiên
Tự nhủ: Đừng để bị cuốn vào.
An nhiên
Tôi là An Nhiên.
Được chỉ định làm luật sư bào chữa cho anh.
Minh Kha bật cười khẽ. Tiếng cười vang lên trong căn phòng lạnh, nghe chát chúa.
Minh kha
Bào chữa ư?
Cô nghĩ tôi còn gì để bào chữa?
An nhiên
An Nhiên giữ giọng đều:
— Tôi không quan tâm anh nghĩ gì. Công việc của tôi là tìm ra sự thật. Anh có quyền im lặng. Nhưng nếu anh im lặng, tôi cũng sẽ không thể làm gì cho anh được.
Minh kha
Ánh mắt Kha chợt tối lại. Anh ta nghiêng đầu, nhìn cô như thể đang cân đo xem cô là kiểu người thế nào.
Minh kha
Cô tin tôi vô tội à
An nhiên
An Nhiên không trả lời ngay. Cô mở hồ sơ, lật từng trang, tiếng giấy sột soạt lẫn trong tiếng mưa ngoài kia. Một câu hỏi bật ra, không phòng bị:
An nhiên
Tại sao anh lại đầu thú?
Minh kha
Minh Kha bật cười lần nữa. Nhưng lần này trong mắt anh, có thứ gì đó thoáng qua — nỗi mệt mỏi? Ân hận? Hay chỉ là diễn?
Minh kha
Luật sư, đừng tin bất cứ lời nào tôi nói. Đừng cố hiểu tôi. Nếu không… chính cô sẽ bị cuốn vào vũng bùn này thôi.
An nhiên
An Nhiên ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau — và cô biết, kể từ giây phút này, vụ án này sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.
CHƯƠNG 2 — NGƯỜI PHỤ NỮ MẶC ÁO MƯA VÀ BÍ MẬT
Mưa vẫn chưa tạnh. An Nhiên đứng bên hiên tòa nhà giam giữ, tay siết chặt quai cặp. Tiếng mưa đập lách tách trên mái tôn nghe như những câu hỏi không lời cứ lặp lại trong đầu cô.
An nhiên
Vì sao mình lại nhận vụ này?
An nhiên
" Thật ra An Nhiên biết rõ câu trả lời. Một tuần trước, khi đang dọn dẹp đống hồ sơ cũ trong văn phòng, cô tìm thấy bức thư nặc danh kẹp trong tập tài liệu."
“Hãy nhận vụ Bùi Minh Kha. Anh ta không có tội. Sự thật nằm trong hồ sơ mà kẻ khác giấu đi.”
Không ký tên. Không manh mối. Chỉ là một mẩu giấy cũ kỹ, chữ viết vội vàng bằng mực đen đã nhòe.
" Lúc ấy, An Nhiên định bỏ qua. Cô ghét những thứ mập mờ, càng ghét những vụ án rắc rối không rõ ràng. Nhưng đêm đó, cô tình cờ nghe cuộc gọi của cấp trên qua cánh cửa hé mở:"
…Đừng để ai nhận vụ Minh Kha. Thằng đó đáng ra phải chết rồi.
An nhiên
An Nhiên thấy sống lưng mình lạnh đi. Một luật sư không có quyền tin ai — ngoại trừ sự thật.
An nhiên
Cô rút điện thoại, lướt qua danh bạ. Ở cuối danh sách có một số điện thoại không tên mà cô đã lưu từ lâu: “Mẹ Minh Kha”.
Ba hôm trước, người phụ nữ ấy đã đến văn phòng cô. Mặc áo mưa mỏng, đứng đợi suốt ba giờ chỉ để nói một câu:
mẹ
Cô An Nhiên, xin hãy tin nó không giết người. Nó không phải đứa như vậy.
An nhiên
An Nhiên không biết Minh Kha ngoài những con số lạnh lùng trên giấy tờ. Nhưng người mẹ ấy, dáng gầy guộc, tay run run đưa cô một tờ giấy: bản sao bệnh án tâm thần cũ của Minh Kha, kết luận: Trầm cảm nặng, từng điều trị nội trú.
An nhiên
Vì sao hồ sơ toà án lại không có tờ này?
Một tiếng còi xe kéo An Nhiên trở về thực tại. Cô hít một hơi dài, khoác lại áo vest đã khô bớt, rảo bước ra bãi xe.
An nhiên
Điện thoại rung lên. Tin nhắn ẩn danh:
bí mật
“Đừng đào sâu nữa. Nếu không, cô sẽ hối hận.”
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, An Nhiên ngồi bên bàn làm việc, đèn bàn hắt bóng cô lên tường. Trên mặt bàn là hồ sơ vụ án, thư nặc danh, và một tách cà phê đã nguội lạnh.
An nhiên
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh chụp hiện trường: một con hẻm tối, vệt máu loang trên nền xi măng. Minh Kha cúi đầu bị còng tay giữa ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát.
An nhiên
Trong mắt anh ta lúc đó — là tội lỗi, hay là điều gì khác?
An Nhiên biết rõ, khi đã bước chân vào, cô không thể quay đầu.
CHƯƠNG 3 — NHỮNG LỜI KHAI VỠ VỤN
An Nhiên trở lại phòng thăm phạm nhân vào sáng hôm sau. Mưa đã ngớt, nhưng không khí vẫn ẩm lạnh. Lần này, cô không còn run tay nữa — cô cần câu trả lời, và chỉ có Minh Kha mới nắm giữ nó.
Anh ta ngồi đó, tư thế lười nhác, tay đan trước bụng, mắt nhắm hờ. Ánh sáng xuyên qua song sắt chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, làm nổi bật vết sẹo mờ nơi xương hàm.
An nhiên
An Nhiên ngồi xuống, mở máy ghi âm, giọng dứt khoát:
— Tôi muốn nghe toàn bộ sự thật từ miệng anh.
Minh kha
Minh Kha khẽ nhếch môi, đôi mắt mở ra, lười biếng nhìn cô:
— Lại bắt đầu rồi. Luật sư, cô nghĩ cô khác gì mấy người kia?
An nhiên
Tôi khác — An Nhiên cắt ngang vì tôi không bị mua chuộc, không bị đe dọa, và tôi không sợ anh.
Minh kha
Hắn cười khẽ, tiếng cười vang trong không gian hẹp nghe như mảnh thủy tinh
Không sợ tôi , cô liền thật ấy
An nhiên
An Nhiên nghiêng người, đặt một tờ giấy photo trước mặt anh ta. Là bản sao bệnh án mẹ anh ta đã đưa.
— Tờ này ở đâu trong hồ sơ? Anh giấu hay ai đó giấu?
Minh kha
Lần đầu tiên Minh Kha thoáng bối rối. Ánh nhìn gợn sóng, nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng.
— Bệnh án à? Cô nghĩ tờ giấy đó cứu được tôi?
An nhiên
An Nhiên gằn giọng:
— Tôi không quan tâm anh có hợp tác hay không. Tôi chỉ cần biết: đêm xảy ra án mạng, anh ở đâu?
Im lặng. Chỉ có tiếng máy ghi âm đang chạy đều đều. Minh Kha tựa người ra sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ nhỏ có song sắt.
Minh kha
Một lúc sau, anh ta nói khẽ, giọng như đang kể chuyện quá khứ:
— Đêm đó… tôi ở hiện trường. Nhưng tôi không giết người.
An nhiên
An Nhiên siết chặt cây bút.
— Ai giết?
Minh kha
Minh Kha nhếch môi, một nụ cười cay độc.
— Cô nghĩ tôi sẽ khai ra dễ thế sao?
An nhiên
— Vậy tại sao anh nhận tội? — An Nhiên đập bàn — Nếu anh vô tội, tại sao lại tự nộp mình?
Minh kha
Minh Kha nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào mắt cô:
— Vì đôi khi… sống còn đau hơn chết.
An Nhiên khựng lại. Câu trả lời ấy như con dao cùn, cứa chậm vào tâm trí cô..
An nhiên
— Vậy kẻ nào muốn anh nhận tội thay? — Cô hạ giọng — Anh đang bảo vệ ai?
Một thoáng gì đó lướt qua trong mắt Minh Kha — hệt như hôm qua — một nỗi buồn sâu không đáy
Minh kha
Anh ta cúi người, chồm về phía cô, giọng thì thầm đủ chỉ cô nghe thấy:
— Luật sư, muốn cứu tôi? Được. Tìm “Người Thứ Ba”.
An nhiên
An Nhiên nhíu mày:
— “Người Thứ Ba” là ai?
Minh kha
Minh Kha tựa lưng ra sau, như thể đã kiệt sức. Anh ta nhắm mắt, ngăn lại mọi câu hỏi:
— Đến đây thôi. Phần còn lại… tự cô tìm đi
An Nhiên rời phòng giam khi nắng đã bắt đầu rọi xuống khoảng sân bê tông. Nhưng trong lòng cô, một cơn bão mới chỉ vừa hình thành.
An nhiên
Người Thứ Ba”… là ai?
Và tại sao một người đáng lẽ phải biến mất khỏi xã hội — lại có thể làm cô tin anh ta hơn cả những người ngoài kia?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play