Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ DươngQuan] Hẻm Tối Trong Đầu

Chap 1:-Không Phải Anh Trai Tôi

Tg
Tg
Hi
Tg
Tg
Lại thêm một bộ chuyện nữa
Tg
Tg
Mong mn ủng hộ nhaa
Tg
Tg
💗💗💗
____________
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Quân -20t
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dương -23t
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh 23t
Tg
Tg
Những nhân vật khác tớ sẽ nhắc sau
____________
Tôi đã từng có một người anh trai. Nhưng người đó không còn là con người nữa.
Tôi tên là Quân. 20 tuổi. Bị gia đình gửi đến sống chung với Dương, người họ gọi là “anh họ”, nhưng tôi chưa từng gặp trước đó.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi biết… giữa chúng tôi không có máu mủ. Và anh ta biết điều đó.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ở đây có ba phòng. Cậu ở tầng trên. Không được vào phòng tôi. Không hỏi, không nói quá nhiều.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Dương nói vậy, rồi liếc tôi bằng ánh mắt//
Đêm đầu tiên, tôi mơ thấy mình đứng giữa hành lang dài không ánh đèn.
Tôi quay đầu lại – không thấy gì cả. Nhưng có thứ gì đó đang bước theo tôi. Tiếng chân lê trên sàn… Tiếng thở phì phò sau gáy…
Và giọng nói nghèn nghẹt như vỡ vụn từ bên trong đầu
“Mày… không nên tới đây”
Tôi giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi đầm đìa. Đèn hành lang nhà Dương sáng đỏ như máu, dù tôi nhớ mình đã tắt nó đi.
Tôi bước ra, run giọng gọi
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Anh Dương… có phải anh vừa lên cầu thang không?
Không tiếng trả lời.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Anh-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngủ đi.//Giọng anh ta vang lên từ dưới bếp. Lạnh lẽo. Dứt khoát.//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tiếng bước chân đêm ở đây là bình thường.
___________
Sáng hôm sau, tôi cố hỏi thêm:
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Anh từng… mơ thấy điều gì kỳ lạ không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Dương ngước mắt khỏi tách cà phê, nhìn tôi như thể tôi là người lạ//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải mơ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thứ đó không để ai mơ đâu.Nó thích người mới. Nhất là những đứa… dễ hoảng loạn
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
….
—————-
Tôi phát hiện một căn phòng nhỏ bị khoá ở cuối hành lang tầng tôi.
Ổ khóa gỉ sét. Nhưng vết tay bám đầy bụi cửa – có người chạm vào nó gần đây.
Tôi thử gõ cửa. Không ai trả lời. Nhưng trong vài giây, tôi nghe thấy tiếng thì thầm sát tai mình
“Quân… chạy đi… anh ta sẽ giết em…”
Tôi lùi lại, hoảng loạn, suýt ngã. Nhưng khi quay đầu, Dương đã đứng đó, tựa vào tường, tay đút túi, mắt tối thẫm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu mở cửa đó chưa?
Tôi lắp bắp
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Chưa… chỉ là… tò mò…
Tò mò giết người đấy.Anh ta tiến tới, khẽ vén tóc tôi lên, tay lạnh buốt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần sau… đừng tò mò nữa. Em của anh
“Em của anh.” Câu nói đó lặp lại trong đầu tôi suốt đêm. Vấn đề là… Dương chưa từng gọi tôi là em trước đó. Và rõ ràng, anh ta biết tôi không phải em anh ta.
Vậy… rốt cuộc tôi là ai với Dương?
Và… ai đang ở trong căn phòng cuối hành lang đó?
_________cắt ____________
Tg
Tg
Được không ạ
Tg
Tg
No toxic nhaa
Tg
Tg
Lưu ý : Đây là fic kiểu dạng kinh dị về tâm lý ạ
Tg
Tg
Và chỉ là chuyện
Tg
Tg
KHÔNG CÓ THẬT
_______
💗💗💗

Chap2:-Gương Trắng, Mắt Đen

Buổi sáng ở căn nhà ấy không có nắng.
Chỉ có ánh sáng nhạt màu tro từ cửa sổ mờ bụi, và tiếng gió rít khe khe sau bức tường cũ kỹ.
Tôi tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ngấm qua cổ áo
Tối qua, tôi lại mơ thấy mình đứng trước cánh cửa tầng ba. Nhưng lần này… tôi thấy mình đang tự mở nó ra.
Tay tôi cứng đờ. Cánh cửa lách cách mở hé. Và phía sau nó… là chính tôi đang nhìn lại mình.
Không phải qua gương. Không phản chiếu. Mà là một “tôi khác”, đứng thẳng, đầu cúi xuống, tóc phủ mặt… …rồi từ từ ngẩng lên.
Tôi lao vào nhà tắm, bật đèn. Gương treo tường vẫn ở đó. Nhưng mặt gương hôm nay… lạ một cách kỳ dị.
Màu trắng loá như có lớp sương mỏng bám vào mặt trong. Khi tôi tiến lại gần, lau lớp hơi nước –tôi thấy trong gương không phải mình.
Tôi vẫn mặc áo phông trắng, mặt hơi tái vì giấc ngủ chập chờn.
Nhưng bản thể trong gương… mặc áo đen. Không có đồng tử. Mắt nó toàn màu đen tràn ra trắng mắt. Và miệng thì cười.
Tôi lùi lại. Cảm giác da thịt mình như đóng băng
“Không phải mơ.” “Không phải mình.”
Tôi chạy xuống tầng một, nơi Dương đang ngồi ở bàn ăn, im lặng ăn cháo trắng như thường lệ.
Không ai trong ngôi nhà này thích nấu nướng. Thức ăn luôn là những thứ đơn giản, lạnh lẽo, vô hồn, như chính con người ở đây.
Tôi đứng ở bậc thang, gằn giọng
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Tôi thấy ai đó trong gương.Không phải tôi. Là một phiên bản khác. Nó nhìn tôi xong cười.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Dương không ngẩng lên. Tay vẫn cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy cháo/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nó đã tỉnh rồi
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Ai cơ?
Dương nhìn thẳng vào tôi, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày, bằng ánh mắt rất… người
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phiên bản đầu tiên. Cậu đã từng sống ở đây. Nhưng cậu không phải là bản gốc nữa.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
/Tôi cứng người. Không khí quanh tôi dường như đậm đặc hơn/
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
//Tôi tiến lại gần//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Anh nói gì? Tôi từng sống ở đây? Từ bao giờ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Dương im lặng. Một lúc lâu sau mới đặt thìa xuống bàn, giọng trầm thấp //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mười năm trước, một đứa trẻ được đưa tới đây. Nó tên là Quân.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cha mẹ nó không biết làm gì với những… giấc mơ quái gở của nó. Những giọng nói trong đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Họ gửi nó cho anh trai họ – là tôi
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
/Tôi thụt lùi. Tâm trí rối bời. Tôi không nhớ gì cả.Nhưng có thứ gì đó… bên trong tôi… run rẩy./
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh đã nhốt nó ở tầng ba.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Để chữa nó. Hoặc giữ nó lại
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng… nó biến mất. Sau một đêm
Tôi gào lên
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Biến mất? Sao lại biến mất? Anh giết nó à
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Dương nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu.//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không. Nhưng… nó không còn là người nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu chính là nó. Hoặc ít nhất, là phần còn lại của nó.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Tôi là… cái gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
….
__________
Tối hôm đó, tôi lấy can đảm đi lên tầng ba. Cửa phòng cuối vẫn khoá, nhưng có một thứ… mới xuất hiện trên sàn.
Một tấm ảnh cũ. Mờ nhòe.
Tôi cầm lên. Trong ảnh là một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, mặc áo thun trắng, đang ngồi trên giường tầng ba.
Góc trái ảnh là một người lớn – nửa khuôn mặt bị xé mất. Nhưng phần còn lại trông giống hệt Dương.
Tôi quay đầu. Gương treo hành lang phản chiếu tôi đang cầm tấm ảnh.
Và đằng sau tôi… trong gương… là bóng đen đang đứng sát lưng tôi, cười.
“Chào lại, Quân.”
______cắt________
Tg
Tg
đc khummm
Tg
Tg
Timmm nhaa
Tg
Tg
💗💗💗

Chap3:- Thí Nghiệm Dở Dang

Không biết tôi đã ngất hay ngủ lúc nào
Không rõ là do mệt, do sợ, hay do… có thứ gì đó đã ép tôi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đèn hành lang nhấp nháy như sắp cháy, mùi ẩm mốc và tro bụi len lỏi vào phổi khiến tôi ho rũ rượi.
Và rồi — tôi thấy dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng than trên tường ngay trước mặt mình
“EM CÒN NHỚ KHÔNG? EM LÀ SẢN PHẨM. LÀ THÍ NGHIỆM THỨ BA.”
Tôi suýt nôn. Trong đầu tôi vang lên hàng loạt tiếng thì thầm, chồng chéo, như hàng tá giọng nói đang tranh cãi.
“Không phải tao…” “Mày không nên tỉnh lại…” “Là lỗi của Dương… là lỗi của mày…”
Tôi gào lên, đấm vào tường. Và trong khoảnh khắc đó – ký ức rơi xuống như một đợt mưa bẩn.
______
Tôi thấy mình nằm trên giường sắt. Còng tay. Kim tiêm. Điện giật.
Một căn phòng trắng. Một người đàn ông đeo khẩu trang trắng, mắt vô cảm.
Và một giọng nói trầm – rất quen
…
Nếu nhân cách đầu không kiểm soát được cảm xúc… hãy chuyển sang thứ hai.
…
Nếu cả hai đều tan rã… xóa sạch. Làm lại từ đầu.
Tôi tỉnh lại lần nữa – lần này là trên giường mình ở tầng hai, người ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy.
Có tiếng gõ cửa. Lúc đầu nhẹ. Rồi to dần.
Cộc… cộc… cộc… CỘC CỘC CỘC!
Tôi choàng dậy, mở cửa.
Không phải Dương.
Là một người tôi không ngờ sẽ đến:
Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu… Quân phải không?
Tôi chớp mắt, mơ hồ. Quang Anh mặc hoodie đen, đeo balo, vẻ mặt căng thẳng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bạn của Duy – cậu ấy nhờ tôi đến tìm cậu. Cậu biến mất mấy tuần rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có ổn không? Trông cậu như… vừa bước ra từ địa ngục vậy.
Tôi lùi lại. Mắt dán vào balo của cậu ta – một mép vải rách để lộ ra… bản photocopy hồ sơ y tế.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
//Tôi chộp lấy//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Cậu lấy cái này ở đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quang Anh siết nhẹ quai balo/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cố ý. Nhưng Duy… nghi Dương có liên quan đến mất tích của người thân cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bọn tôi lần ra được một phòng lưu trữ hồ sơ bỏ hoang. Và thấy tên ‘Trần Quân’ trong một danh sách thí nghiệm. Không có họ. Không có ảnh. Chỉ có một mô tả: ‘Thí nghiệm số 03 – Không ổn định. Không được phép huỷ bỏ.’
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
//Tôi ngồi sụp xuống giường. Tim tôi đập thình thịch.//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh khựng lại vài giây//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có từng sống ở đây… từ nhỏ không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu… có từng nghe thấy giọng nói trong đầu chưa?
Tôi cười khô khốc.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Chúng chưa từng im lặng.
Tiếng mở cửa vang lên từ tầng dưới. Quang Anh quay đầu. Tôi đứng dậy theo phản xạ.
Dương đã về.
Anh ta bước lên cầu thang, từng bước một, không vội vã. Mắt anh ta liếc thấy Quang Anh, dừng lại một chút — rồi nở nụ cười nhạt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bạn à?
Tôi nuốt nước bọt, không biết nên gật hay lắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quang Anh nhìn Dương một cái – không chào – rồi quay sang tôi/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở lại được chứ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu cần… có người bên cạnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Dương bước lên bậc cuối cùng, ánh mắt tối sầm//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Căn nhà này không dành cho người ngoài!
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Nếu tôi là người bên trong… thì tôi có quyền cho người khác ở lại.!
Dương cười. Nhưng nụ cười ấy… không phải của con người.
Nó là thứ bẻ cong mọi ranh giới giữa thật và giả, giữa anh ta và… thứ gì khác đang cư trú trong cơ thể đó.
________
Đêm đó, tôi không ngủ được. Vì gương trong phòng tôi đã tự vỡ, dù tôi không đụng vào.
Trong ánh trăng lạnh trắng bệch rọi qua cửa sổ, tôi và Quang Anh ngồi đối mặt.
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
/Tôi hỏi nhỏ/
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Nếu một ngày… cậu phát hiện người đang sống với mình, không phải con người – cậu sẽ làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh siết chặt tay.//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Một lúc lâu sau mới nói, rất khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn tuỳ… Nếu người đó là cậu – tôi sẽ không rời đi.
_____cắt _______
Tg
Tg
Timmm nhaaa
Tg
Tg
💗💗💗

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play