Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tuyển Tập Short Văn Nghiêm

Thư ký khổng lồ. -1-

Cơn mưa đầu mùa dầm dề, mưa từ sáng sớm đến tận tám giờ vẫn chưa ngớt. Những giọt nước mỏng như tơ lụa, thấm ướt thành phố trong một màu xám tro dịu mắt, lạnh và lặng.
Lưu Diệu Văn đứng trước cửa toà nhà trụ sở chính của Tường Nghiệp, tay cầm hồ sơ tuyển dụng và tấm thẻ nhân viên mới. Chiếc áo sơ mi trắng bị mưa vỗ ướt nhẹ phần vai, lưng và cổ áo dính sát vào da thịt rắn rỏi, đường nét cơ ngực hiện ra rõ ràng dưới lớp vải mỏng, làm mấy chị lễ tân liếc nhìn không chớp mắt.
Là ngày đầu đi làm. Thư ký mới của Tổng giám đốc.
Cánh cửa kính tự động mở ra, gió điều hòa mát lạnh thổi qua cổ áo. Lưu Diệu Văn rút khăn tay trong túi áo vest, lau sơ phần trán còn ướt, rồi mỉm cười lễ độ với tất cả mọi người đang tò mò quan sát.
Dù là nhân viên mới, nhưng cậu không có lấy một chút luống cuống.
——
Tổng giám đốc Nghiêm Hạo Tường – vị sếp nổi tiếng nhất công ty vì ba lý do:
Một: chưa đến hai mươi tám đã tự tay vực dậy một nhánh công ty đang sắp phá sản. Hai: chỉ cần liếc mắt một cái là nhân viên sai ở đâu cũng bị chỉ ra không sót lỗi nào. Ba: chưa từng để ai lại gần hơn khoảng một mét. Trừ trợ lý riêng, mà trợ lý thì… đã nghỉ việc tuần trước.
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Vì bị Tổng giám đốc… dọa tới trầm cảm rồi.
Lưu Diệu Văn nghe kể vậy thì chỉ khẽ gật gù.
Cậu đã gặp qua vô số người giống Nghiêm Hạo Tường rồi — hoặc là dựng tường quá dày để bảo vệ bản thân, hoặc là thật sự không thích bị động vào. Nhưng cậu không sợ.
Thật ra cậu thấy có chút tò mò.
Khi bước vào văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười bảy, Lưu Diệu Văn điềm nhiên gõ cửa ba cái. Một giọng trầm thấp vọng ra:
“Vào đi.”
Lúc đó, cậu còn chưa thấy người, chỉ nghe tiếng. Một giọng nam, khàn nhẹ, mang theo âm điệu trầm tĩnh nhưng có chút thiếu kiên nhẫn.
Lưu Diệu Văn đẩy cửa, bước vào. Chỉ trong tích tắc, ánh mắt cậu và người kia giao nhau. Rồi cả hai cùng sững lại.
———
Nghiêm Hạo Tường không nghĩ thư ký mới của mình lại cao như vậy. Phải nói là… quá cao.
Ngay cả khi cậu ta đã cúi người…
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chào giám đốc, tôi là Lưu Diệu Văn, thư ký mới được điều tới.
…thì chiều cao vượt trội ấy vẫn khiến Hạo Tường có cảm giác mình vừa… nhìn thấy một cái cây biết đi.
Một cái cây rất trắng trẻo, rất đẹp trai.
Còn trẻ. Rất trẻ. Và dáng đứng quá vững.
Nghiêm Hạo Tường không nói gì, chỉ nhíu mày. Nhưng sự im lặng ấy không khiến Diệu Văn ngượng ngùng, cậu vẫn cười nhẹ nhàng, lấy trong hồ sơ ra vài giấy tờ đưa qua.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp cứ gọi tôi là Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi có thể bắt đầu từ hôm nay luôn.
Nghiêm Hạo Tường nhìn giấy tờ, rồi ngước lên nhìn người.
…Ngước lên.
Chính là phải… ngửa cổ lên một chút.
Chuyện này thật quá mất mặt.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*đột nhiên đứng bật dậy, nói khô khốc* Tôi tự xem được. Cậu ra ngoài đợi năm phút.
Lưu Diệu Văn chỉ cười, lùi hai bước rồi quay người đi, rất ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, Hạo Tường lặng người mấy giây. Hắn đưa tay lên vuốt trán. Không phải vì mệt, mà là vì…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*lầm bầm* Chết tiệt…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cao đến vậy sao ?
——
Phòng thư ký nằm ngay bên ngoài văn phòng giám đốc.
Tường kính ngăn cách, rèm mỏng có thể kéo kín. Nhưng từ góc nghiêng bàn làm việc, Hạo Tường vẫn có thể thấy dáng người cao lớn đang sắp xếp giấy tờ ngăn nắp kia, dáng lưng thẳng, tóc tai gọn gàng, cổ áo trắng viền xương quai xanh lộ rõ… quá sạch sẽ.
Hắn quay mặt đi. Quá dễ khiến người khác nhìn mãi. Vừa nghĩ thế, mặt đã bắt đầu nóng.
Không phải vì bệnh, cũng không phải vì điều hòa hỏng. Mà là vì mỗi lần ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt kia, tim lại đập có chút… không đúng nhịp.
Sáng hôm ấy, nhân viên cả tầng 17 không ai dám thở mạnh. Tổng giám đốc mặt lạnh hơn cả ngày thường, nhưng lâu lâu lại ngẩn người.
Chỉ riêng Diệu Văn là bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu làm việc, ghi chú, xử lý tài liệu. Không hấp tấp cũng không cố lấy lòng ai.
Khi người ta cố tình tỏ ra quá thân thiện, Nghiêm Hạo Tường sẽ cảm thấy giả tạo. Nhưng Diệu Văn thì không.
Cậu giữ đúng khoảng cách, không lùi cũng không tiến.
Nhưng cái cách cậu đứng trước mặt hắn, cúi người đúng chuẩn, giọng nói trầm đều, ánh mắt không né tránh…
— chính là khiến hắn cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu.
Mà hắn ghét nhất là bị nhìn thấu.
———
Giữa trưa.
Cả tầng đi ăn trưa hết, chỉ còn giám đốc vẫn trong phòng làm việc, và thư ký ngồi ngoài… vẫn chưa ăn.
Diệu Văn nhìn đồng hồ, rồi nhìn về phía cửa phòng vẫn đóng kín.
Trên bàn, cà phê của giám đốc sáng nay đã nguội.
Cậu đứng dậy, cầm lấy ly rỗng, rót đi, rồi tự tay pha lại một ly mới. Không ngọt quá cũng không đắng quá, có thêm một ít sữa tươi, đúng như thông tin mà cậu đã nghe lỏm từ đồng nghiệp cũ của giám đốc.
Cốc cà phê được đặt lên khay, đi kèm một cái bánh quy nhỏ.
Cậu gõ cửa nhẹ hai cái, rồi đẩy vào khi được cho phép.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*ngẩng đầu lên, thoáng cau mày* Cậu… chưa nghỉ à ?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*lắc đầu, đặt khay xuống* Tôi pha một ly cà phê mới cho sếp. Ly cũ chắc nguội mất rồi.
Hạo Tường nhìn cậu. Không nói gì. Cái khay đặt xuống bàn, tay áo sơ mi trắng kéo lên vài phân, lộ ra cổ tay gân guốc.
Khoảng cách lúc cúi người hơi gần một chút. Hạo Tường bất giác lùi ghế về phía sau. Nhưng lưng đã chạm thành ghế, không thể lùi nữa.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi sẽ không làm phiền lâu. Mời sếp dùng cà phê.
Rồi cậu lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Căn phòng im lặng.
Nghiêm Hạo Tường nhìn ly cà phê trước mặt. Tay đưa lên, cầm lấy ly gốm trắng, đặt lên môi…
Một ngụm. Vừa đủ ấm. Vừa đủ ngọt.
Mùi vị nhẹ nhàng, không lấn át, không nhạt nhẽo. Cũng giống như cậu thư ký kia — không nói nhiều, nhưng vừa đủ để khiến người ta chú ý.
Hắn đặt ly xuống bàn. Rồi nhận ra hai tai mình hơi nóng.
————
Buổi chiều mưa vẫn chưa dứt.
Trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên. Hạo Tường chăm chú nhìn vào bảng báo cáo trên màn hình, mắt nhíu lại khi phát hiện chỗ dữ liệu sai lệch ở cột thứ tư.
Chưa kịp mở miệng gọi ai, cửa kính phòng thư ký đã mở.
Lưu Diệu Văn bước vào, tay cầm bản in mới nhất, chưa cần hỏi đã đưa thẳng tới trước mặt giám đốc.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỗ này có sai số.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi đã kiểm tra lại, gửi anh bản sửa.
Hạo Tường ngước nhìn người trước mắt.
Chưa tới một tuần mà người này đã biết thói quen và tốc độ làm việc của hắn, thậm chí còn chủ động sửa lỗi giúp. Bình thường người như vậy sẽ khiến Hạo Tường cảm thấy không thoải mái — quá nhanh nhạy, quá thấu hiểu, dễ khiến người ta thấy bản thân bị soi mói.
Nhưng lần này, không hiểu vì sao hắn lại thấy… ổn.
Có lẽ vì ánh mắt cậu ta không hề có ý khinh thường. Chỉ là thuần tuý đang giúp, không muốn công việc bị sai sót.
Còn nữa…
Rõ ràng là đang đứng trước mặt hắn, nhưng vì chiều cao cách biệt quá rõ rệt, hắn lại có cảm giác như bị “nhìn xuống”.
Đáng ghét nhất là việc mình — một giám đốc — lại thấy hơi lúng túng mỗi khi ngẩng mặt lên.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi biết rồi. *gật nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh* Cảm ơn.
Diệu Văn chỉ khẽ mỉm cười. Nhưng thay vì rời đi như thường lệ, cậu bỗng hỏi một câu rất nhẹ:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp có ghét người cao không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
… *cau mày*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*nghiêng đầu, hơi mỉm cười* Tôi nghe vài người nói sếp hay gắt với những ai cao hơn mình.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi hơi lo… không biết mình có khiến sếp khó chịu không.
Hạo Tường im lặng ba giây.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*siết bút, bật cười khẽ, giọng lạnh tanh* Vớ vẩn. Tôi không rảnh đến mức so đo chiều cao với cấp dưới.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
…Vậy thì tốt.
Diệu Văn vẫn cười, như thể đã xác nhận một chuyện quan trọng. Khi cậu ra khỏi phòng, Hạo Tường nhìn cánh cửa đóng lại, mắt khẽ nheo.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
…Tên nhóc đó, dám hỏi thẳng như vậy à?
Nhưng, thật kỳ lạ, hắn không thấy giận. Chỉ có cảm giác hơi rối rắm — vì ánh mắt kia, nụ cười kia, và… cả giọng nói lúc ấy.
Nghe như đang trêu chọc, mà cũng như đang quan tâm thật lòng.
Hôm sau, trời nắng gắt. Hạo Tường vốn dị ứng với ánh nắng mạnh, nhưng có cuộc họp quan trọng ở chi nhánh đối tác, buộc phải đích thân đến. Lúc ra khỏi sảnh công ty, trợ lý mới báo lại:
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Xin lỗi giám đốc, hôm nay xe chính đang bảo trì, chỉ còn xe nhỏ.
Vấn đề không phải là xe, mà là… trợ lý chưa chuẩn bị ô.
Mà nắng thì gay gắt, chiếu thẳng xuống cổ, rất dễ khiến da hắn ửng đỏ.
Lúc đang cau mày định quay vào thì Diệu Văn từ phía sau bước tới, không nói gì, chỉ lặng lẽ giương ô lên che.
Một chiếc ô lớn màu đen, gần như đủ bao trọn cả hai người. Nhưng vì Diệu Văn cao hơn gần cả cái đầu, nên dù hắn đứng thẳng, đầu cũng chỉ ngang tầm… vai áo sơ mi trắng tinh kia.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đi thôi sếp, xe đang đợi.
Hạo Tường ngước lên, đôi mắt trong vắt của Diệu Văn phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt, khiến hắn lúng túng quay mặt đi.
Không hiểu sao… lại cảm thấy nóng hơn cả trời tháng Bảy.
———
Từ sau hôm đó, không ai dám đồn Tổng giám đốc “ghét người cao” nữa.
Vì rõ ràng, người cao nhất công ty hiện giờ là Lưu Diệu Văn — thư ký riêng, và không những không bị đuổi việc mà còn xuất hiện cạnh giám đốc liên tục, mỗi ngày, mỗi giờ.
Điều làm người ta khó hiểu hơn là…Giám đốc không phản ứng gì cả.
Không khó chịu, không gắt gỏng, không phớt lờ. Chỉ là… hay đỏ mặt.
Chuyện đó ai cũng thấy. Nhưng không ai dám nói. Một lần nọ, có nhân viên nữ cả gan hỏi Diệu Văn trong thang máy:
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Cậu là thư ký kiểu gì vậy, làm sếp thay đổi cả tính nết luôn đó.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*nghiêng đầu, nhẹ nhàng trả lời* Tôi không làm gì cả, chắc sếp tự thay đổi thôi.
Chỉ là lúc nói câu đó, ánh mắt cậu rất dịu. Không có gì rõ ràng, nhưng lại khiến người khác không khỏi nghĩ ngợi.
———
Chiều muộn. Diệu Văn gõ cửa phòng giám đốc.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp, hôm nay có đơn của phòng pháp lý cần ký trước sáu giờ. Tôi đã chuẩn bị sẵn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ừm…
Giọng nói từ trong vọng ra, hơi khàn khàn. Có vẻ mệt. Diệu Văn bước vào. Hạo Tường đang tựa nhẹ vào ghế, hai mắt khép hờ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh mệt à?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không sao. Cậu cứ để tài liệu lên bàn.
Diệu Văn làm theo, rồi đứng đó vài giây. Cuối cùng lên tiếng:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nếu anh mệt thật thì có thể nghỉ một chút.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi có mang theo trà gừng, để trong ngăn bàn ngoài, nếu cần thì—
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*gắt lên* Không cần.
Diệu Văn ngừng lại. Nhưng không lùi bước, cậu chỉ gật đầu, mỉm cười:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Vậy tôi ra ngoài. Có gì cứ gọi tôi.
Cánh cửa đóng lại. Trong phòng chỉ còn một mình Hạo Tường. Hắn ngồi im một lát, rồi… thở dài.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Người gì mà vừa dai vừa dịu dàng đến mức khiến người ta khó giận.
Tay hắn cầm lấy bút, nhưng thay vì ký, hắn lại nhìn vào chữ trên tài liệu: “Trình thư ký Lưu Diệu Văn.”
Chữ đẹp, sạch sẽ, sắc nét. Giống hệt người viết.
——
Tối hôm ấy, Diệu Văn vẫn còn ở lại dọn dẹp.
Lúc bước ra từ phòng copy, thấy văn phòng giám đốc vẫn còn sáng đèn, cậu chần chừ một lúc rồi bước đến.
Cửa vẫn mở hé.
Trong phòng, Hạo Tường đang đứng bên cửa sổ, bóng lưng thẳng, một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm lỏng tách trà.
Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống tóc hắn, tạo thành vầng sáng dịu.
Diệu Văn không lên tiếng. Cậu chỉ đứng ngoài nhìn một lát.
Thật ra, nhìn người đàn ông đó từ xa — với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nghiêm khắc nhưng lại có chút mỏi mệt — khiến cậu có một cảm giác rất kỳ lạ.
Muốn… bảo vệ.
Muốn dỗ dành.
Muốn khiến người kia thả lỏng chút, dựa vào ai đó mà không cần giữ mình căng cứng suốt cả ngày.
Và cậu ước… người đó… sẽ là mình.
———
Cuối buổi, Hạo Tường mở cửa phòng bước ra thì thấy thư ký của mình ngồi ngủ gục trên sofa ngoài sảnh, áo khoác gấp gọn đặt bên cạnh, đầu cúi xuống, một tay vẫn ôm tài liệu.
Gương mặt khi ngủ không giống ban ngày chút nào. Không còn thong dong, cũng không còn nụ cười lịch sự. Chỉ có nét ngây thơ và đôi mày hơi nhíu, như đang mơ một giấc không yên.
Hạo Tường đứng yên một lúc, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng kéo áo khoác đắp lên vai cậu.
Khoảnh khắc cúi người, mắt hắn dừng lại ở đường xương quai xanh thấp thoáng nơi cổ áo mở.
Một giây sau, hắn đỏ mặt quay đi.
Miệng lẩm bẩm rất khẽ, gần như không nghe thấy gì trong tiếng mưa vừa quay trở lại ngoài cửa kính:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Lưu Diệu Văn…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu đúng là phiền thật…
•••
Én nè
Én nè
Tác giả nè ~
Én nè
Én nè
Bộ [Hiên Văn] kia bị gỡ rồi :>
Én nè
Én nè
Nên viết bộ mới :>
Én nè
Én nè
Mong là nó sẽ nổi hơn bộ kia.
Én nè
Én nè
Nhưng mà vẫn tiếc, tui còn nhiều ý tưởng đang ủ lắm🥹

Thư ký khổng lồ. -2-

Gần một tháng sau khi Lưu Diệu Văn vào làm, cả công ty bắt đầu quen dần với việc: tổng giám đốc hôm nay có vẻ ít cáu hơn, hay ngẩn người hơn, và thường xuyên gọi “Lưu Diệu Văn” với tần suất bất thường.
Thư ký mới như chiếc bóng bên cạnh sếp lớn, nhưng không ai thấy khó chịu. Ngược lại, khi thấy bóng dáng cao lớn ấy nghiêng người thì thầm vào tai sếp mỗi lần họp, thỉnh thoảng cả bàn họp đều… nhìn trộm.
Vì lúc ấy giám đốc thường sẽ đỏ mặt rất nhẹ.
Không nhiều, không rõ, chỉ đủ để người tinh mắt nhận ra.
Rồi họ truyền miệng nhau rằng:
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Sếp có vẻ bị thư ký chọc đến mất bình tĩnh rồi…
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Còn cậu ấy thì tỉnh bơ như không.
——
Một ngày nọ, phòng hành chính gửi xuống mẫu hợp đồng mới. Theo quy trình, cần thư ký hướng dẫn sếp ký thử một bản điện tử để kiểm tra chữ ký số.
Diệu Văn gõ cửa, bước vào, tay cầm tablet.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp, cái này cần thử ký mẫu để hệ thống nhận dạng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi mở sẵn rồi.
Hạo Tường vừa duyệt xong tài liệu, mắt vẫn hơi nặng. Nhìn thấy Diệu Văn bước tới, hắn nhướn mày:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Đưa đây.
Nhưng thay vì đặt tablet lên bàn, Diệu Văn tiến lại gần, khom người đặt thẳng lên đùi Hạo Tường — người đang ngồi trên ghế xoay.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi cầm cho.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh chỉ việc ký thôi.
Tình cảnh lúc này cực kỳ kỳ quái — giám đốc Nghiêm ngồi dựa lưng ghế, thư ký đứng kề bên, tay cầm máy, đầu hơi cúi, hơi thở gần như chạm vào vành tai người ngồi.
Hạo Tường không dám quay mặt.
Nếu quay, chắc chắn sẽ đụng phải cằm của người kia.
Bàn tay cầm bút stylus hơi run. Hắn ký một nét run rẩy rõ ràng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*cười nhẹ* Chữ ký anh hôm nay lạ thế.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu… cậu lui ra một chút có được không? *nghiến răng, cố giữ giọng trầm*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nhưng nếu tôi lui ra thì anh sẽ phải tự giữ tablet.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Mà như vậy thì vướng tay.
Diệu Văn cười rất dịu, không nhúc nhích. Hạo Tường nuốt nước bọt. Có thể đuổi người bây giờ không?
Không được. Vì người ta đang làm việc. Thư ký chỉ đang làm nhiệm vụ.
Chỉ là… gần quá thôi.
____
Chiều hôm đó, trong lúc hai người cùng duyệt tài liệu ở phòng họp riêng, Hạo Tường phát hiện cổ tay áo của mình bung chỉ. Cúc áo lỏng, suýt rơi mất.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tay áo của anh sắp tuột rồi. Để tôi cài lại.
Hạo Tường định phản đối. Nhưng vừa mở miệng, tay Diệu Văn đã đặt lên cổ tay hắn, cúc áo bị gỡ nhẹ, lồng lại cẩn thận, đầu ngón tay nhẹ như gió lướt qua da.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cẩn thận một chút, không là vướng vào tài liệu.
Diệu Văn nói, mắt không nhìn hắn mà chỉ chăm chú vào từng động tác.
Khoảnh khắc ấy, cả phòng im lặng. Hạo Tường nhìn xuống đôi tay thon dài của thư ký mình, lặng người. Cảm giác lành lạnh nơi cổ tay dần bị hơi ấm bao phủ.
Một cảm giác kỳ lạ: không phải ngứa, không phải tê, mà là…
Ngại.
Rất ngại.
Khi Diệu Văn cài xong, vừa ngước lên, Hạo Tường lập tức quay đi chỗ khác.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cảm ơn. *nói cụt ngủn, mặt quay ra cửa sổ, đỏ đến tận mang tai*
____
Chiều cao thật sự rất phiền. Nghiêm Hạo Tường nghĩ như vậy.
Vì mỗi lần đứng cạnh Diệu Văn, hắn đều phải ngửa cổ.
Không nhiều — nhưng đủ để khiến lòng tự tôn hắn hơi khó chịu.
Có hôm cả hai cùng đi thị sát kho hàng. Lúc chụp hình báo cáo, Diệu Văn đưa tay ra:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi chụp cùng anh một tấm nhé.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Gửi phòng nhân sự cho có không khí.
Hạo Tường định từ chối, nhưng đã bị kéo lại đứng cạnh. Cậu thư ký cầm điện thoại giơ lên. Rất cao. Mắt giám đốc thì… chỉ tới ngực cậu ta.
Ảnh chụp xong.
Nhìn vào, người cao gầy tay dài như người mẫu đứng sát bên người giám đốc nhỏ nhắn, nghiêm túc.
Như… hai nhân vật chính trong truyện tranh.
Nhưng tréo ngoe là, người nhỏ hơn lại là “sếp”.
Khi thấy ảnh đó, Hạo Tường xóa ngay. Nhưng không hiểu sao, đêm về lại nhớ rất rõ ánh mắt nghiêng nghiêng của cậu thư ký lúc ấy — ánh mắt dường như đang… cưng chiều hắn.
Một từ đáng ghét. Nhưng lại khiến tim đập loạn.
————
Tối. Cả công ty tan ca, đèn tắt gần hết.
Chỉ còn ánh sáng từ phòng làm việc giám đốc và góc nhỏ ngoài hành lang — nơi thư ký Lưu Diệu Văn vẫn đang ngồi xử lý báo cáo.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Văn.
Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên. Hạo Tường mở cửa, tay cầm một tập hồ sơ.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu nghỉ đi. Việc đó mai làm cũng được.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*ngẩng đầu* Không sao. Tôi muốn làm cho xong.
Hạo Tường nhìn người kia một lúc.
Không hiểu sao, mỗi lần thấy người này ở lại muộn vì mình, hắn lại có cảm giác là mình… nợ cậu ta điều gì đó.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nếu anh muốn, chúng ta có thể cùng làm.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi đọc, anh ký.
Không biết là ai ra lệnh cho ai nữa.
Nhưng Hạo Tường không từ chối.
Hơn mười giờ, cả hai mới rời khỏi tòa nhà.
Diệu Văn đưa ô che cho Hạo Tường. Lần này là một chiếc ô trong suốt, phần che rộng hơn.
Hai người cùng đi bộ ra bãi đỗ xe. Trời mưa lất phất.
Giữa khoảng sân vắng, có một cảnh rất dị: Một người đàn ông dáng nhỏ, áo khoác sẫm, tóc hơi ướt, đang cúi đầu bước. Bên cạnh là một người cao lớn, thẳng lưng, tay cầm ô nghiêng về một phía, rõ ràng đang cố che kỹ cho người kia.
Mưa rơi xuống vai bên phải Diệu Văn, nhưng cậu không nói gì.
Hạo Tường lén liếc, nhìn thấy, chợt dừng lại.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu bị ướt rồi kìa.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không sao. *mỉm cười*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi cao mà. Mưa cũng dễ rơi trúng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cao là cái tội à?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*nhún vai* Không. Nhưng hình như với vài người, tôi hơi quá khổ.
Hạo Tường bật cười. Một nụ cười thật, không phải kiểu xã giao thường ngày.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu nói vậy là đang chọc tôi à ?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không dám.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*nghiêng đầu* Tôi chỉ thấy… sếp không nhỏ, là tôi cao thôi.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Không ai nói gì thêm.
Nhưng dưới màn mưa mỏng, hai bóng người – một cao, một thấp – sánh vai đi cùng nhau, tay cầm chung một chiếc ô, như thể thế giới bên ngoài đều tan biến.
____
Sau đêm mưa hôm đó, giữa hai người như có gì đó… không giống trước nữa.
Không ai nói ra, cũng không ai thay đổi hành vi rõ rệt. Nhưng người tinh ý sẽ phát hiện ánh mắt giám đốc dừng trên người thư ký lâu hơn, còn thư ký thì — từ đầu tới cuối — vẫn dịu dàng đến mức khiến người khác không thể trách móc.
Một hôm, trong buổi họp với đối tác, Diệu Văn vô tình đứng sau lưng Hạo Tường khi trình bày bản kế hoạch.
Hắn đang nói, tay chỉ vào màn hình.
Diệu Văn bất động nhìn tay áo sơ mi xanh nhạt hơi nhăn của người kia, rồi nhẹ nhàng vươn tay, cài lại nếp áo bị cuộn ở khuỷu.
Hành động quá nhẹ và nhanh.
Hạo Tường hơi giật mình quay lại.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Xin lỗi… *cúi đầu*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Áo anh bị gấp. Tôi… không kìm được.
Lời xin lỗi rất khéo, nhưng giọng nói lại quá chân thành, khiến Hạo Tường nghẹn họng. Mắt chạm mắt.
Một ánh nhìn đơn giản — nhưng hắn biết, người kia đang nhìn mình bằng ánh mắt rất có… ý tứ.
Không giấu, cũng không phô bày. Chỉ đơn giản là: tôi đang nhìn anh, và tôi thích điều tôi thấy.
———
Khi ra ngoài, có người lén hỏi Diệu Văn:
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Cậu thích sếp à?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh ấy tốt mà.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi không thể quý anh ấy sao ?
Nhân vật quần chúng
Nhân vật quần chúng
Không giống ‘quý’ bình thường nha…
Diệu Văn không đáp. Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng gài lại cổ tay áo sơ mi đang lỏng ra của mình, rồi thản nhiên nói một câu, như vô tình, nhưng âm cuối lại rất rõ:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
…Mỗi lần nhìn anh ấy, tôi đều thấy mình phải giữ bình tĩnh rất nhiều.
———
Tối muộn, Hạo Tường vẫn ở lại công ty.
Lúc Diệu Văn gõ cửa bước vào, hắn đã tháo kính, dựa đầu vào ghế, mắt nhắm hờ.
Không giống một giám đốc lạnh lùng, lúc này trông hắn chỉ như một người đàn ông trưởng thành mệt mỏi, có chút cô đơn và căng thẳng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh ổn không ?
Hạo Tường mở mắt, nhìn cậu, không nói gì. Một lát sau, hắn khẽ lắc đầu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Chắc tôi nên về nhà ngủ.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ở đây thêm nữa chắc đổ bệnh mất.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi đưa anh về.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không cần. Tôi tự—
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*cắt ngang* Xe anh đang để ở chi nhánh, nhớ không?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Để tôi đưa anh về.
Hạo Tường im lặng. Một lúc sau mới đứng dậy, nói rất nhỏ:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ừ.
———
Trên xe. Không ai nói gì. Diệu Văn chỉ tập trung lái. Còn Hạo Tường thì nhìn ra cửa kính.
Đến đoạn rẽ, đột nhiên xe phanh nhẹ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Xin lỗi, đường trơn. *tay vô lăng giữ rất chắc*
Hạo Tường nhìn nghiêng — thấy bàn tay dài, đốt ngón gọn, xương tay rõ, gân xanh chạy dưới da.
Một đôi tay đẹp.
Không giống bàn tay mỏi mệt vì văn phòng — mà giống tay của người có thể ôm ai đó rất chặt.
Chết tiệt.
Hắn quay đi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh có mệt không ?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Có buồn không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*liếc sang, cau mày* Cậu hỏi cái gì vậy?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỉ muốn biết hôm nay anh cảm thấy thế nào…
Chiếc xe chầm chậm tiến qua ngã tư, đèn đỏ nhấp nháy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh lúc nào cũng tỏ ra ổn.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nhưng đôi khi, tôi thấy anh rất cô độc.
Câu nói như rơi vào bóng đêm. Một lúc sau, Hạo Tường khẽ đáp:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không cần ai thương hại.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không phải thương hại.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỉ là, nếu anh thấy mệt, tôi có thể là người anh dựa vào.
———
Khi xe dừng trước khu nhà của Hạo Tường, hai người cùng im lặng vài giây.
Hạo Tường mở cửa xe, bước xuống, rồi quay đầu nhìn vào.
Diệu Văn vẫn ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất sâu. Không có nụ cười, cũng không có dịu dàng thường thấy.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu nghĩ cậu đang làm gì?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Quan tâm đến anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
…Tôi không cần.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn.
——
Sáng hôm sau. Hạo Tường đến công ty trễ hơn thường lệ.
Lúc bước vào văn phòng, thấy trên bàn có một ly trà gừng còn ấm và một miếng bánh nhỏ.
Ghi chú dán bên cạnh, nét chữ rất đẹp: “Hôm qua anh bảo sẽ đổ bệnh. Tôi thì không muốn thấy vậy. — Lyw”
Hạo Tường cầm ly lên. Tay hắn hơi run. Lồng ngực cũng vậy.
____
Trong một buổi họp, khi một giám đốc khu vực lỡ lời chê Hạo Tường “tuy năng lực tốt nhưng hơi non ngoại hình để đứng đầu thương hiệu,” cả phòng lặng ngắt.
Hạo Tường không phản ứng.
Nhưng Diệu Văn — đang đứng gần — lại cười nhẹ, tiến tới, nghiêng người nói vào tai sếp một câu rất nhỏ:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh không nhỏ đâu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỉ là đứng cạnh tôi thì hơi bị… áp chế một chút.
Mặt Hạo Tường đỏ bừng. Lời mắng nghẹn lại trong họng.
Buổi họp hôm đó kết thúc mà không ai hiểu vì sao giám đốc im lặng hơn mọi khi, chỉ thỉnh thoảng trừng mắt nhìn thư ký — còn thư ký thì vẫn vô tội, nghiêm túc, ánh mắt như chưa từng trêu chọc ai.
———
Tối hôm đó, Hạo Tường một mình đứng bên cửa kính. Trời sắp mưa.
Ánh đèn trong phòng không chiếu tới tận góc tường, nhưng đủ để thấy bóng lưng hắn — thẳng, nhỏ nhắn, cố gắng cứng cỏi.
Cửa khẽ mở. Diệu Văn bước vào.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp.
Hạo Tường không quay đầu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh mệt không?
Im lặng.
Một lúc sau, giọng nói trầm trầm vang lên:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
…Cậu có thể ngưng được không?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ngưng gì?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ngưng… nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ngưng làm tôi thấy bản thân như một người đang yếu đuối.
Diệu Văn tiến lại gần. Chậm rãi. Dứt khoát.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nhưng nếu anh thật sự yếu đuối thì sao?
Hạo Tường quay phắt lại, nhưng chưa kịp nói gì, đã thấy cậu đứng quá gần.
Rất gần.
Đủ để hắn thấy rõ đường viền xương hàm, lông mi dài và… đôi mắt thẳng thắn ấy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh có thể mạnh mẽ ngoài kia…
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*thì thầm* Nhưng ở đây, anh có thể… tựa vào tôi một chút.
Không ai nói gì. Không tiếng động.
Lưu Diệu Văn vẫn đứng trước mặt hắn, gần đến mức hơi thở cũng va chạm.
Ánh đèn vàng dịu phủ lên sống mũi cao và bờ môi mím chặt của người kia. Diệu Văn nhìn thấy rất rõ — không phải là lạnh lùng, mà là đang cố gắng cắn chặt môi để không run rẩy.
Tim cậu lặng đi một nhịp.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh…
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đừng cố giấu nữa…
Giọng trầm nhẹ, ấm như rượu, nhưng cũng sắc như dao.
Một giây sau, bàn tay to ấm áp đặt lên eo Hạo Tường, kéo người kia vào lòng thật chặt.
Cơ thể nhỏ hơn kia cứng đờ, nhưng không đẩy ra.
Ngược lại, khi hơi thở sát lại, Hạo Tường khẽ ngước lên, môi hé ra định nói gì đó… thì bị cướp lời.
Một nụ hôn.
Không nhanh. Không vồ vập.
Mà sâu. Rất sâu.
Môi cậu áp xuống môi hắn — ấm, mềm, dứt khoát. Bàn tay giữ lấy gáy, hơi nghiêng đầu hắn ra sau, khiến cả người như dính sát vào người cao lớn đó.
Đầu lưỡi ấm nóng từ từ cạy mở môi mỏng mềm chen vào khoang miệng, từ từ mò mẫm khám phá rồi cùng kéo theo một cách vồ vập.
Ban đầu là bất ngờ. Rồi choáng váng. Cuối cùng… là mê loạn.
Ngón tay Hạo Tường siết lấy vạt áo trước ngực cậu, như muốn kéo ra mà lại giữ chặt hơn. Hắn không còn sức để nghĩ.
Chỉ còn biết, khi bị người ta hôn như vậy, thế giới xung quanh đều tan chảy.
Không biết bao lâu. Khi cả hai rời ra, hơi thở đều loạn nhịp.
Hạo Tường còn chưa mở mắt, đã nghe tiếng người kia khẽ nói sát tai:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em không có ý gì đâu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỉ là… em thật sự muốn anh đừng thấy cô đơn.
———
Sáng hôm sau, Hạo Tường mở cửa văn phòng, vừa thấy Diệu Văn đang đứng chờ ngoài sảnh, tay cầm cà phê.
Ngay lập tức — quay đầu đi hướng khác. Tim đập loạn. Trán nóng bừng. Mắt không dám nhìn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Chết tiệt… bị hôn rồi.
Mà còn là hôn đến mức chân mềm, người run, nhớ tới bây giờ còn muốn… độn thổ.
Còn cái tên thư ký kia – lại bình thản đến lạ, vẫn cười nhẹ như không có gì.
Nhưng ánh mắt ấy… như đang nói:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Muốn thêm không? Em lúc nào cũng sẵn sàng.
•••

Thư ký khổng lồ. -3-

Sáng hôm sau.
Ngay khoảnh khắc bước chân vào công ty, Nghiêm Hạo Tường đã cảm nhận được sự bất thường từ sâu trong lồng ngực mình.
Không phải tim đập nhanh. Mà là tim đập loạn.
Và nguyên nhân thì — đang đứng cách hắn khoảng mười bước chân, tay cầm cà phê, ánh mắt bình thản như không có chuyện gì xảy ra tối qua.
Lưu Diệu Văn.
Áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên một nửa, tóc còn vương sương sớm, nụ cười… rất khẽ.
Mắt hắn không dám nhìn lâu. Nhưng não thì không ngừng tua lại cảnh tối qua:
— Người kia siết eo hắn thế nào. — Tay nóng ra sao. — Môi… cắn nhẹ môi hắn từ góc nào. — Và tiếng thì thầm sau khi hôn sâu đến mức khiến đầu óc mơ hồ:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em không có ý gì đâu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Chỉ là… em thật sự muốn anh đừng thấy cô đơn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Chết tiệt.
Lúc đó hắn còn… đáp lại. Còn siết lấy áo cậu ta. Còn nghiêng đầu để người kia hôn sâu hơn…
Chết. Thật. Rồi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp, cà phê sáng của anh đây.
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau, sát bên tai, khiến hắn giật thót.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu… *lùi lại nửa bước, suýt đánh rơi cặp tài liệu*
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không cần tới gần vậy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh không uống sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
…Tôi tự lấy sau cũng được.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nhưng tôi đã pha đúng vị anh thích
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không cần.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
À, hay anh vẫn còn ngại chuyện hôm qua?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu—!!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*nghiêng đầu* Em chỉ hỏi thôi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em nhớ là mình chỉ an ủi anh một chút thôi mà.
Giọng rất bình thường. Nhưng ánh mắt thì rất không bình thường.
Nó trượt từ mặt hắn xuống cổ áo, rồi lại vươn nhẹ lên dừng lại ở phần môi. Ánh mắt như có lửa.
Hạo Tường lập tức quay đi. Cảm giác nóng rực lan khắp tai.
——
Trong thang máy chỉ có hai người. Không gian kín. Không ai nói gì.
Cho đến khi Hạo Tường đưa tay định bấm tầng. Tay Diệu Văn bất ngờ đè lên. Áp sát.
Tay Hạo Tường thì mềm mỏng nhỏ nhắn, tay Diệu Văn thì rõ từng khớp xương, rắn rỏi, ngón tay dài gần như áp đảo, nắm trọn lấy Hạo Tường vào trong lòng bàn tay.
Hơi thở ấm ấm lướt qua bên cổ hắn. Giọng nói thấp, khàn, dội thẳng vào tai:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh có chắc là mình ổn không ?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
*rút tay lại*
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu… tránh xa tôi ra chút.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh sợ à ?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hay vì còn chưa dứt được cảm giác hôm qua?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu nghĩ tôi sẽ bị một nụ hôn làm lung lay à?
Diệu Văn cười nhẹ. Rất nhẹ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi không nghĩ vậy.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nhưng tôi biết rõ… *ghé sát tai, môi gần như chạm tới*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
…hôn anh, là chuyện tôi sẽ không chỉ dừng lại ở một lần.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu—!!
Ting — cửa thang máy mở.
Diệu Văn rút tay khỏi bảng điều khiển, lùi lại đúng nửa bước, như chưa từng làm gì.
Hạo Tường nghiến răng, siết cặp tài liệu, đi thẳng. Lòng loạn như sóng. Đầu nóng như lửa.
Còn môi…
Vẫn có cảm giác như bị đốt cháy.
———
Cuộc họp sáng kéo dài hai tiếng. Từ đầu đến cuối, Hạo Tường không tập trung nổi.
Vì cứ mỗi lần hắn quay sang — lại bắt gặp ánh mắt Diệu Văn từ phía ghế phụ trợ.
Không trốn. Không né. Không cười.
Chỉ là nhìn, rất sâu, rất… ám muội.
Như đang chờ hắn lặp lại cảnh tối qua. Hoặc… tái hiện nó ở một nơi khác, sâu hơn, dài hơn, khó thoát hơn.
Khi cuộc họp kết thúc, Diệu Văn tiến tới, cúi đầu đưa hồ sơ, giọng rất lễ phép:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Sếp, anh ký giúp tôi phần này.
Hạo Tường định rút bút.
Thì thấy tờ hồ sơ có dòng ghi chú nhỏ ở góc dưới — nét bút quen thuộc: “Nếu tối mai anh rảnh, em có thể… ‘an ủi’ lần nữa không?” (P/S: Em mang kèm trà gừng và hôn sâu.)
Ngày hôm đó, Nghiêm Hạo Tường tưởng như bản thân đang bị một thế lực vô hình bao vây — chính là cái tên thư ký cao to, mặt đẹp nhưng lòng ranh ma kia.
Bởi vì…
Trong tập hồ sơ đề xuất chiến lược marketing, một trang kẹp thêm mẩu note nhỏ: “Anh có biết không, nếu nhìn anh tập trung lâu hơn nữa, em sợ mình sẽ không nhịn được…” P/S: Muốn cắn anh một cái vào chỗ em hôn hôm đó.
Trong hộp trà buổi chiều, được pha đúng loại hắn thích, dán nhãn: P/S: Uống cái này rồi tối đừng mất ngủ vì em nữa nha anh.
Trong laptop, khi mở file thuyết trình được Diệu Văn chuẩn bị — slide cuối cùng hiện lên một dòng nhỏ: P/S: Slide thì hết rồi, nhưng nếu anh cần “kèm người thuyết trình”, em đang chờ ngoài cửa phòng họp.
Kết quả là:
Hạo Tường nguyên ngày không ăn uống, không nhìn thẳng, không dám mở miệng.
Thậm chí đến chiều còn ngồi ôm đầu trong văn phòng, mặt đỏ bừng, thở không đều.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cái tên nhóc này… đồ ác quỷ…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi mà còn chịu đựng nữa chắc… lên máu vì nhớ mùi môi nó quá mất…
———
Tám giờ tối. Điện thoại Hạo Tường rung lên lần thứ ba.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
[ Em đang dưới nhà anh. ]
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
[ Không ép anh chào đón. ]
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
[ Nhưng nếu anh mở cửa, em sẽ vào mà không đi nữa đâu. ]
Hắn không trả lời. Không nhắn lại. Chỉ đứng tựa lưng vào cánh cửa, tim đập như muốn vỡ ra.
Bên ngoài, có tiếng bước chân. Rất chậm, rất nặng. Chờ đợi.
Từng giây, từng phút, từng nhịp đập trong lồng ngực hắn, như bị ai bóp chặt lại.
Hắn ngồi xuống, lưng vẫn dựa cửa. Tay siết lấy gối, đầu rối như tơ vò. Rốt cuộc…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
“Mình đang sợ cái gì chứ?”
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
“Sợ một người nhìn mình như thể là cả thế giới?”
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
“Hay sợ bản thân không kìm được mà muốn giữ lại?”
Hạo Tường bật dậy, quay người, mở cửa.
Diệu Văn đứng quay lưng, định bỏ đi, khi nghe tiếng cửa mở. Cậu quay người lại — không nói gì.
Ánh đèn vàng hắt ra từ sau lưng Hạo Tường, khiến cả người hắn như được viền một lớp sáng mỏng.
Gương mặt mệt mỏi, đỏ bừng, đôi mắt hơi hoảng.
Cậu chỉ nhìn hắn vài giây. Rồi bước vào. Không hỏi. Không xin phép. Hạo Tường định quay người vào nhà. Diệu Văn nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng, áp sát, ôm lấy người kia từ phía sau.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cậu… đến đây để làm gì? *giọng khàn*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không phải em đã nói rồi sao? *cúi đầu, môi gần kề tai*
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em đến đây để không đi nữa.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng tôi—
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không cần nói nữa.
Cậu quay người hắn lại. Không cho hắn cơ hội thoái lui. Không cho hắn trốn nữa.
Nụ hôn lần này không phải để dỗ. Không phải để thử. Mà là để khẳng định.
Môi Diệu Văn áp xuống, dứt khoát, sâu và nóng rực. Cánh tay to lớn giữ chặt eo hắn, kéo sát đến mức không còn kẽ hở. Lưỡi cậu khẽ đẩy vào, càn quét lấy mọi phòng bị yếu ớt trong đầu người kia.
Hạo Tường còn đang định phản kháng — thì đã mềm nhũn trong lòng người ta. Tay ôm cổ áo cậu. Người run khẽ. Hơi thở rối loạn. Cơ thể bị ép ngược lên vách tường, hai chân gần như không còn đứng vững.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em thật là…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
…có biết mình đang làm gì không?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
*ngậm lấy môi dưới hắn, khẽ cắn* Em đang làm điều mà anh không dám.
***
Phòng khách, sofa, sàn nhà. Quần áo vương vãi.
Tiếng thở dốc, tiếng da thịt cọ sát, tiếng môi hôn đầy lửa và ẩm ướt — tất cả hòa quyện thành một bản nhạc của ham muốn, của cảm xúc, và của một điều gì đó sâu hơn.
Tận khi Hạo Tường ngã người xuống, lưng áp vào sàn lạnh, hơi thở đứt quãng, Diệu Văn mới cúi xuống, đặt trán lên trán hắn, thì thầm:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em yêu anh.
Tim hắn thắt lại. Không phải vì bất ngờ.
Mà vì… cuối cùng cũng nghe được điều mà mình đã chờ đợi quá lâu.
Diệu Văn lặp lại, lần này chậm hơn:
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Em yêu anh, Nghiêm Hạo Tường.
Hạo Tường không nói gì. Chỉ vòng tay lên, ôm lấy cổ người kia, kéo xuống một lần nữa.
Lần này, hắn chủ động… không còn ngăn lại. Không còn né tránh.
Chỉ còn hai người, một cảm xúc, một trái tim — đập cùng một nhịp.
•End•

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play